chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#俊瀚 #fanfic

Beta (aki asibi)

Đăng lại , nãy co 1 sự cố không hề nhỏ hihi
_____________

_Triết Hạn cậu đừng bi lụy như vậy có được không! Tớ thật sự không biết cậu và Cung thiếu xảy ra chuyện gì, nhưng mà Tiểu Triết cậu còn có bọn mình mà !
 
Tiểu Vũ nhìn anh như thế không khỏi đau lòng, qua những lời anh nói Tiểu Vũ cũng biết được vài phần chuyện gì đang diễn ra,  thật là muốn gọi cho Cung Tuấn đến và hỏi hắn tại sao lại đối xử như vậy với Triết Hạn, cậu chưa bao giờ thấy anh đau khổ đến mức lụy tình như vậy, trong mắt Tiểu Vũ Trương Triết Hạn là người luôn luôn năng động,vui vẻ nhiệt tình với tất cả mọi người với tất cả công việc, anh luôn là niềm tự hào của thầy cô và bạn bè, thế bây giờ chứng kiến anh thế này Tiểu Vũ không kìm được lửa tức đối với Cung Tuấn.

_Triết Hạn cậu say rồi, Tớ đưa cậu về.
_Tiểu Vũ tớ chưa say, tớ không muốn về nhà, về cũng chỉ có một mình tớ thôi, hình như rượu càng uống càng tỉnh càng biết rõ mình muốn đi đâu muốn làm gì, càng biết rõ bản thân nhớ đến ai nhất, anh muốn uống để say quên trời quên đất, muốn say quên đi cái người làm mình yêu đến chết đi sống lại, muốn quên đi những kí ức anh từng có, kí ức của anh chính là hắn là người lạnh lùng vô tâm vô phế đối với tình cảm anh dành cho hắn.

_Tiểu Vũ à ! Tớ rất nhớ Cung Tuấn giờ phải làm sao đây, nhưng tớ cũng rất mệt mỏi, tớ căm hận bản thân mình, lí trí đúng là không thể thắng nổi con tim, Trương Triết Hạn ! Mày đúng là không có nghị lực ,ha ha.. là anh đang cười hay đang khóc anh không biết nữa .

Tiểu Vũ không thể nhìn được nữa.
_ Nào tớ đưa cậu về .
_ Không muốn !
_ Đừng nháo nữa muộn rồi người ta sắp đóng quán rồi kìa.
_ Không muốn là không muốn , cậu đó muốn về thì về một mình đi .
_Cậu say quá rồi, thật là hết cách mà !

Lúc bấy giờ Cung trở về nhà thì không thấy anh, hắn đang định gọi cho anh thì Tiểu Vũ gọi đến.

_ Alo ai vậy ! Cung Tuấn bắt máy
_ Là tôi, Tiểu Vũ bạn của vợ anh, anh mau đến quán bar Thiên Đường ở địa chỉ xx đón cậu ấy về, cậu ấy nháo tôi kéo không được.
_Đúng là phiền phức !

30phút sau hắn đến nơi nhìn thấy Tiểu Vũ đang đứng bên cạnh anh, người con trai kia đã say khướt gục đầu trên bàn,

_Rốt cuộc anh ta đã uống bao nhiêu vậy hả? Người toàn là mùi rượu .
_Này này dậy đi..
_Anh đừng gọi nữa, cậu ấy say như vậy cũng tại anh hết!
Tiểu Vũ muốn nhân cơ hội này mà giáo huấn Cung Tuấn, nhưng Tiểu Vũ nói chưa được mấy câu hắn đã cắt ngang.
_Chuyện nhà tôi không đến lượt cậu !
_Cung thiếu anh được lắm, anh mang Tiểu Triết về, chuyện này tôi sẽ nói với anh sau, nhưng tôi cảnh cáo anh nên đối xử tốt với Triết Hạn, nếu không phận làm bạn thân này không để yên đâu. Nói rồi cậu giao Trương Triết Hạn cho hắn rồi rời đi, nếu Trương Triết Hạn không một mực muốn hắn thì Tiểu Vũ cũng hết cách đành gọi cho hắn đón anh về.
_Này này dậy đi, anh có tin tôi lôi cổ anh dậy không hả!?
Nghe thấy tiếng người quen thuộc, tiếng anh nhớ nhung bấy lâu nay, anh từ từ mở đôi mắt to tròn ấy.
_Tuấn, em đến rồi.. hihi..- anh vẫn cười như thế, vẫn là nụ cười say mê lòng người đó.
Hắn nhìn anh ngây ngốc một lúc " thật sự nụ cười anh ta rất đep,"
Thấy anh đứng cũng không vững, lỡ té ra đây thì phiền phức lắm, hắn đưa tay anh khoác lên vai mình, tay còn lại vòng qua eo của anh, đây là lần đầu hắn chạm vào cơ thể của anh, hắn nghe rõ được từng nhịp tim nơi lồng ngực anh, vì say trọng lực bấy giờ của anh là bằng không, anh hoàn toàn dựa vào cơ thể cao lớn đó từng bước ra khỏi quán bar, anh biết ai đang bên cạnh, ai đang tiếp xúc thân thể với anh, anh biết rõ anh cũng biết mình tham lam như vậy là lợi dụng, nhưng anh không quan tâm lợi dụng cũng được với anh còn gì để mất đâu chứ,
_Tuấn Tuấn  thật ngoan nha - miệng vừa lẩm bẩm vừa quay người lại ôm chặt lấy cổ hắn, anh tham hít lấy mùi hương trên cơ thể hắn, nói anh mặt dày cũng được vô liêm sỹ cũng được .
_Tuấn chỉ một lúc thôi được không?
Như một lời khẩn cầu, anh nhắm mắt hít thật sâu, hít thật mạnh mùi hương, cái mùi hương anh đã khao khát bấy lâu nay.
Cung Tuấn hắn cũng không đẩy anh ra, chỉ là hắn cảm thấy lạ lẫm với cảm giác này, rõ ràng là hắn nói hắn không thích anh vậy tại sao tim hắn lại rung kịch liệt . tại sao lại thấy bối rối, tại sao lại không bài xích khi anh ôm hắn. Hàng vạn câu hỏi tại sao trong đầu hắn đang diễn ra ngay lúc này.
_Đừng nháo nữa tôi đưa anh về .
Sau khi đặt anh yên vị trên ghế sau, hắn lái xe. Trên đường về hắn không yên tâm sợ anh bị té nên thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu, anh nằm an ổn đôi mắt nhắm chặt, lâu lâu chau mày khó khó chịu,
"Anh ta say cũng nháo quá đi" vài tia suy nghĩ chợt hiện lên trong đầu hắn .

Vừa về đến nhà trời cũng đổ giông, vài tia chớp xoẹt qua trên bầu trời kèm theo tiếng sấm vang dội, bước chân vô nhà trời cũng trút những hạt mưa nặng hạt, hắn dìu anh vào phòng ngủ đặt anh nằm xuống, hắn định quay ra ngoài thì bàn tay anh vội vàng kéo hắn lại .

_Tuấn Tuấn đừng đi, Tuấn Tuấn em có thể đối xử dịu dàng với anh một chút được không? Chỉ một chút thôi cũng được!

Hắn đứng đó nhìn anh cầm lấy bàn tay hắn gắt gao như thể sợ hắn sẽ biết mất ,

_ Lúc nhỏ anh rất thích trời mưa , mỗi lần có mưa anh với em sẽ vui vẻ chơi trò đuổi bắt, sẽ cùng nhau tắm mưa, anh còn nhớ vì dầm mưa quá lâu anh và em đều bị cảm sốt, từ đó mẹ anh không cho anh dầm mưa nữa , nhưng mà mỗi lần em rủ anh tắm mưa anh đều quen sạch lời mẹ dặn, lúc đó vui biết bao nhiêu, nhưng mà lớn lên rồi anh không tích trời mưa nữa.

_Tuấn Tuấn em biết không sau này lớn lên rồi anh cũng không còn muốn tắm mưa nữa..anh không thích, anh rất sợ khi trời đổ cơn mưa nó làm anh buồn, anh sẽ nhớ cha mẹ của anh, nhớ những tháng ngày không có em ở đây.
_Tuấn anh sai rồi, anh xin lỗi !

Có lẽ do men rượu làm anh đủ can đảm để nói ra tâm sự bấy lâu nay, nói ra thì được gì chứ! Nhưng nó khiến anh nhẹ nhõm hơn nhiều .
"Anh là đang muốn mạng tôi sao dùng gương mặt đó để nói chuyện với tôi" hắn chôn chân tại chỗ nhìn anh, lần đầu hắn chịu nghe anh nói, nghe anh kể về kí ức lúc nhỏ, vô thức cách môi hắn cong lên, hắn lặng lẽ đắp chăn cho anh.
_ Ngủ đi!

Do tác dụng của rượu anh ngủ rất nhanh và sâu , còn có một người chịu nghe anh nói có lẽ là liều thuốc ngủ tốt nhất cho anh.

_Hạn ca ca ! Anh hứa rồi nhé
_Anh hứa sẽ không đi đâu hết
_Hạn ca ca ôm Tuấn Tuấn đi
_ Được! Tuấn Tuấn ngoan, ngủ ngon nhé!
_Hạn ca ca ngủ ngon nữa!

Sáng hôm sau anh thức dậy với cái đầu đau như búa bổ, anh xoa xoa hai bên thái dương, tiếp đến xoa cái đầu đau tóc rối bù,
_ Đau đầu quá, chết mất - anh nhăn nhó, anh nhớ lại chuyện hôm qua "chết tiệt"

_ Dậy rồi ! - Cung Tuấn đang dựa lưng trên cửa phòng tắm, nhìn thấy anh nhăn nhó như vậy hắn có chút buồn cười "Sao giống con mèo lười quá vậy"
- Tuấn !
_ Hửm!
_ Hôm qua...anh muốn nói cảm ơn vì đã đưa anh về, lời nói ra có chút ngại ngùng, xấu hổ vì anh nhớ rất rõ hôm qua anh làm gì và nói những gì.."đúng là say rượu loạn trí thật mà".
"Nhưng mà Cung Tuấn thái độ khác hẳn chẳng lẽ Em ấy mềm lòng rồi sao, không phải chứ mới dùng một tí gọi là mỹ nam, "
_ Anh đang nghĩ cái quỷ quái gì mà đực mặt ra vậy?
_ À..ừm không có gì, anh đi tắm .."mình đúng hay tự suy,  thật không có tiền đồ"
_Tuấn ! Cảm ơn em hôm qua đưa anh về.
Nói xong anh chạy vô phòng tắm đóng cửa lại, nhìn mình trong gương , mặt ửng tai hồng, anh cảm thấy xấu hổ lần đầu tiên Cung Tuấn nhìn anh, anh có chút vui mừng, trong lòng như có bướm bay tung tăng .
_Đúng là đồ ngốc !

Kể từ hôm đó cuộc sống vẫn cứ thế tiếp diễn, ai làm việc nấy, có điều hắn xong việc trong công ty thì về nhà , cũng không còn qua đêm bên ngoài nữa, vì anh không biết nấu ăn thường xuyên phải gọi đồ ăn ngoài, lâu lâu Cung Tuấn cũng sẽ tự vào bếp làm chút đồ ăn, anh nhiệt tình bắt chuyện với hắn, kể những câu chuyện hài hước xảy ra trong công ty, tuy mặt hắn vẫn lạnh băng nhưng vẫn gật đầu và nhìn nhìn anh kể một cách ngốc nghếch, ở một nơi anh không nhìn thấy nụ cười nhẹ của hắn hiện lên. Tuy hai người vẫn còn khoảng cách chưa thể chạm đến được, nhưng đó là chuyển biến tốt đối với anh, chỉ cần mỗi ngày như thế thôi anh mãn nguyện rồi .

Mỗi ngày được nhìn thấy Cung Tuấn, lâu lâu được ngồi ăn cùng hắn, được tâm sự về những câu chuyện xảy ra trong cuộc sống hàng ngày của anh tuy hắn rất tiết kiệm lời nói với anh nhưng không còn tránh né mỗi khi anh hỏi và nói chuyện với hắn.

Anh sẽ lặng lẽ giặt những bộ đồ những đôi tất của hắn một cách tỉ mỉ, sẽ lén mua những vật dụng cần thiết cho cá nhân của hắn,  tất cả mọi thứ anh làm trong im lặng, anh im lặng tận hưởng, im lặng tự Hạnh phúc...
____________

Chưa có ngọt đâu nhé

Chương sau sẽ là cuộc. Gặp  mặt  giữa chính thất với trà xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro