Chap 1: Tái sinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Lâm Hải Thiên, cứu em với. Đau quá, Hải Thiên... Cứu em... "

Cổ Dạ Nguyệt đầy sợ hãi bừng tỉnh, vầng trán đọng một tầng mồ hôi lạnh. Cô nhìn trần nhà màu trắng thì lòng khó hiểu. Cô sao lại nhìn được rồi ?

Cổ Dạ Nguyệt ngồi dậy nhìn xung quanh nơi cô ở. Căn phòng màu hồng nhạt, trang trí theo lối hiện đại. Đây chính là căn phòng của cô. Cổ Dạ Nguyệt lòng đầy mộng bức. Chẳng phải cô đã chết rồi sao ?

Mới lúc nãy cô ngửi thấy mùi khói cùng âm thanh như vật bị cháy bên tai. Lại nghe thấy tiếng la hét bảo cháy của mọi người. Cô còn cảm nhận được da thịt mình như bị cháy khét, cảm giác đau đớn tột cùng. Thế mà khi mở mắt cô lại ở chính căn phòng của mình.

Lâm Hải Thiên ? Đúng rồi ! Lâm Hải Thiên đâu rồi ?

Cổ Dạ Nguyệt đứng dậy đi khỏi căn phòng. Cô đi xuống lầu, khi vừa xuống lại nghe thấy âm thanh quen thuộc đã từ rất lâu rồi cô chưa được nghe. Cổ Dạ Nguyệt dời mắt nhìn về phía phòng khách. Trên chiếc ghế sa lon có một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo. Bên cạnh ông là người phụ nữ đang xem ti vi.

Cổ Dạ Nguyệt nhìn thấy hai người nước mắt tự động trào ra. Cô hấp tấp chạy về phía hai người.

Đàm Ly đang xem ti vi bỗng có thân hình ôm chằm lấy mình thì giật mình. Bà nhìn thân hình nhỏ bé đang ôm bà khóc lóc thì lòng đầy đau sót lại khó hiểu. Bà đưa tay vỗ nhẹ lên lưng an ủi, giọng nhẹ nhàng hỏi:" Sao vậy A Nguyệt ? Sao lại khóc rồi ? "

Cổ Dạ Nguyệt nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì càng khóc lớn. Đã hơn 2 năm rồi cô không nghe thấy giọng nói này nữa. Mỗi đêm chìm vào giấc ngủ cô đều sợ hãi, cô luôn gặp ác mộng.

Cổ Thiên Hồng ngồi bên cạnh thấy hai mẹ con như vậy thì đặt tờ báo lên bàn. Ông quay qua vuốt ve mái tóc đen tuyền của Cổ Dạ Nguyệt hỏi:" Sao lại khóc rồi ? Con gặp ác mộng sao cục cưng của ba ? "

Cổ Dạ Nguyệt ngước mặt nhìn về phía Cổ Thiên Hồng. Mái tóc đen ngắn của ông, đôi mắt, chiếc mũi, miệng của ông. Cô nhìn ông đôi lúc rồi lại bật khóc ôm chằm lấy ông.

" Ba. "

Tiếng gọi của cô có chút nức nở, lại mang chút chua sót. Cổ Thiên Hồng ôm lấy cô trong lòng an ủi. Ông lau hàng lệ bên má cô ân cần hỏi:" Không sao cả. Tất cả chỉ là mơ thôi. Con đừng khóc nữa. "

Đàm Ly bên cạnh thấy cô khóc đến vỡ bờ thì lo lắng mà an ủi:" Ba con nói đúng, con đừng sợ. "

Cổ Dạ Nguyệt ôm lấy hai người khóc một trận ác liệt một lúc mới bình tĩnh lại. Cô cứ vậy nhìn hai người. Nếu thật sự là ác mộng thì quá lâu, cô đã mơ quá lâu rồi. Giấc mơ đó lại quá chân thật khiến cô không thể quên được.

Đàm Ly ngồi bên cạnh vuốt ve mái tóc đen của cô cười nói:" Con đó, suốt ngày cứ mít ướt như vậy thì làm sao bước ra đời đây ? "

Cổ Dạ Nguyệt khẽ cong môi cười ngượng với bà. Đàm Ly thấy cô cuối cùng cũng cười mới an lòng hỏi:" Con đó, sắp vào lớp 11 rồi mà còn mít ướt nữa. Ngày mai là khai giảng rồi, con đã chuẩn bị đồ xong chưa ? "

Cái gì ? Lớp 11 ?

Cổ Dạ Nguyệt nhíu mày khó hiểu, cô e dè hỏi:" Con vào lớp 11 ạ ? "

Đàm Ly thấy cô ngủ đến ngốc thì đánh nhẹ vào vai cô nói:" Chứ chẳng lẽ là mẹ vào lớp 11 ? Con đó, con ngủ đến ngốc luôn rồi. "

Cổ Dạ Nguyệt nhíu mày, lòng đầy mộng bức. Cô nhỡ rõ bản thân đã tốt nghiệp cao trung, còn đậu trường Sân Khấu Điện Ảnh. Thế nào mà lại học lớp 11 ? Cổ Dạ Nguyệt nhìn thời gian trên tờ báo.

Thế mà lại là đúng ngay năm cô vào lớp 11. Cổ Dạ Nguyệt lòng đầy sợ hãi, cô nhớ lại mọi chuyện rồi suy xét đôi lúc. Chẳng lẽ cô trọng sinh quay trở lại rồi ?

Cổ Dạ Nguyệt lòng đầy lo sợ nhìn thời gian trên tờ báo. Cô chắc chắn bản thân mình không hề mơ, cô đã sống một đời nên chắc chắn mơ là không thể nào. Vì vậy cô liền nhớ đến trọng sinh, như trong phim và tiểu thuyết mà cô xem, đọc.

Cổ Dạ Nguyệt lòng đầy kinh hỉ, nếu ông trời đã cho cô quay trở lại để làm lại mọi chuyện vậy thì cô không thể không làm. Kiếp trước sau khi cô tốt nghiệp cao trung, tròn 18 tuổi công ty của ba phá sản vỡ nợ. Ba mẹ cô lại chạy đi kiếm tiền, cô bán hết vật dụng, đồ đạc của mình để lấy tiền trả nợ. Đến cả căn biệt thự này cũng gán nợ.

Sau 2 tuần ba mẹ cô lại qua đời vì tai nạn giao thông khiến cô suy sụp. Cô vừa phải lo bên những người đòi nợ lại phải an táng ba mẹ. Sau thời gian đó 1 tháng cô trở nên trầm cảm, cô như người không hồn sống sót qua ngày. Mãi sau khi 1 tháng đó cô lại va phải tai nạn giao thông trở nên mù lòa.

Bởi vì không nhìn thấy gì nên cô ngày càng trầm lắng, không nói chuyện với bất cứ ai. Cứ trốn trong góc run rẩy, khóc lóc. Sau 1 tuần ở bệnh viện cô được đưa về nhà trọ. Ở nhà không ai chăm sóc nên cô lênh đênh trên đường.

Sau đó cô được Lâm Hải Thiên đem về nhà anh chiếu cố, chăm sóc. Trong khoảng thời gian đen tối không thấy ánh sáng đó của cô là anh đã ở bên săn sóc, anh là ánh sáng của đời cô. Nhưng trớ trêu sau 2 năm cô lại qua đời bởi một vụ cháy lớn.

Nhưng khi cô mở mắt cô lại trọng sinh trở về 4 năm trước. Cổ Dạ Nguyệt suy xét một lúc sau đó liền bình ổn tâm lý. Cô nói với ba mẹ mình có chút mệt nên lên phòng trước. Cổ Dạ Nguyệt nằm trên giường nhắm mắt suy nghĩ, nhớ lại rất nhiều sự kiện kiếp trước.

Cô ngồi dậy mở máy tính xách tay ghi chép lại thời gian tất cả các sự kiện quan trọng kiếp trước. Sau khi ghi chép, xem xét lại đã đúng thì cô mới thở phào. Hiện tại cô chỉ mới vô lớp 11 vẫn còn có thời gian cứu rỗi.

Cổ Dạ Nguyệt nằm trên giường nghĩ đến Lâm Hải Thiên. Kiếp trước năm cô lớp 10 đã thích anh, cô theo đuổi anh suốt 3 năm nhưng anh lại chẳng có đáp lại. Anh luôn lạnh nhạt với cô, cho đến khi cô trở nên mù lòa lại là anh xuất hiện như ánh sáng ở bên cô.

Cô nghĩ đến kiếp trước sau khi mình mất thì anh sẽ như thế nào ? Anh có quên đi cô hay không ?

Trong 2 năm đó cô biết được sự thật là anh đã thích cô trước. Lâm Hải Thiên thích cô từ ánh nhìn đầu tiên vào năm lớp 10. Nhưng do hoàn cảnh của anh không tốt, anh muôn mặc cảm, tự ti nên không đáp lại cô. Sau này anh vì cô mà hy sinh rất nhiều thứ.

Kiếp này cô phải đối đáp với anh thật tốt, trái tim cô chỉ có hình bóng của anh. Mãi mãi không ai có thể đi vào được. Cổ Dạ Nguyệt vừa nghĩ đến anh nước mắt liền tự động rơi xuống như mưa. Cô nhớ vòng tay ấm áp của anh, nhớ giọng nói, cái ôm, cái hôn của anh.

" Lâm Hải Thiên, em rất nhớ anh. "

***
Hôm sau Cổ Dạ Nguyệt sáng sớm liền thức dậy chuẩn bị đồ đạc. Cô đứng trước cánh tủ đầy trang phục mà cô rất thích. Kiếp trước vì nợ nần nên cô phải bán chúng, kiếp này cô nhất định không để chúng rời đi nữa.

Cổ Dạ Nguyệt thay đồng phục sau đó liền bước xuống nhà. Cổ Thiên Hồng đã đi làm nên dưới nhà chỉ có Đàm Ly. Cổ Dạ Nguyệt đi xuống ôm lấy bà, sau đó cằm bữa sáng lên xe để chú Lý chở đến trường.

Trên xe cô ngắm nhìn khung cảnh đã lâu không nhìn thấy ngoài cửa xe. Khi cô mất đi thị giác liền không thể nhìn thấy thành phố phồn hoa này nữa. Thành phố Q mệnh danh là nơi phồn hoa, vì vậy mà nhà cửa đều cao tầng. Xe cộ trên đường cũng tấp nập.

Một lúc sau xe đậu trước cánh cổng trường cao trung Thiên Hoàng. Cổ Dạ Nguyệt bước xuống xe, cô đi về phía cánh cổng. Đã rất lâu cô không nhìn thấy ngôi trường này nữa.

Cổ Dạ Nguyệt không cần xem bản thông báo mà đi về phía dãy học khối 11. Kiếp trước với thành tích tốt cô được xếp vào lớp 11/2 ở tầng 2. Cổ Dạ Nguyệt đi về phía lớp, khi bước vào nhìn thấy những gương mặt thân quen khiến cô không kiềm được cảm xúc mà muốn khóc.

Cô dời mắt nhìn về chỗ ngồi của mình, thấy Diệp An Nhiên ngồi ở đó đang xoay xoay bút trên tay. Cổ Dạ Nguyệt đi đến vỗ vai Diệp An Nhiên.

Diệp An Nhiên đang trầm mặt suy nghĩ lại bị vỗ vai thì giật mình quay qua nhìn. Thấy người đó là Cổ Dạ Nguyệt thì liền vui vẻ ôm lấy cô. Giọng nũng nịu nói:" A Nguyệt, mình nhớ cậu muốn chết rồi. Cầu được an ủi. "

Cổ Dạ Nguyệt thấy Diệp An Nhiên làm nũng trong lòng mình thì tràn đầy ấm áp. Kiếp trước sau khi nhà cô gặp nạn cũng chỉ có Diệp An Nhiên đứng ra kiếm tiền giúp đỡ cô. Sau khi cô trở nên mù lòa cũng chỉ có An Nhiên đến bên hỏi thăm, lo lắng.

Cổ Dạ Nguyệt ôm lấy Diệp An Nhiên trong lòng, cô xoa xoa đầu cô cười nói:" Sao lại nũng nịu như đứa trẻ thế này ? Diệp An Nhiên mình biết là một người cực kỳ kêu ngạo, lạnh lùng đó nha. "

Diệp An Nhiên ngước đầu không ôm cô nữa mà nói:" A Nguyệt, cậu không biết đầu năm mình gặp được thứ người gì đâu. "

Cổ Dạ Nguyệt nghe vậy thì giả vờ đoán mò:" Ừm. Để mình đoán xem nào. Là một người cực kỳ đáng ghét đúng không? "

Diệp An Nhiên nghe cô đoán mò như vậy thì phì cười nói:" Cậu đó, đoán kiểu gì vậy hả ? " Diệp An Nhiên đưa tay véo mũi Cổ Dạ Nguyệt rồi nói:

" Sáng nay mình đi trên đường gặp được một rạp bán cá nướng. Mình có hơi đói nên ghé qua mua. Chủ quán đó lại là một chàng trai rất soái. Mình vì vậy chỉ nhìn anh ta có một tí. Anh ta liền tính tiền mình thêm 3 đồng. Sau đó mình liền cãi nhau với anh ta. Ai dè anh ta lại tăng thêm 2 đồng. Cậu xem mình có tức đến muốn chết đi không ? "

Cổ Dạ Nguyệt nghe cô kể thì chỉ biết cười trừ, sau đó lại nói:" Đúng thật là đáng ghét. Sau đó cậu liền làm thế nào ? "

Diệp An Nhiên nghe hỏi thì nghênh mặt nói với cô:" Sau đó mình liền cằm cá nướng chạy đi. Anh ta đuổi theo mình đòi hẳn 13 đồng. Mình liền chỉ đưa anh ta có 8 đồng sau đó liền đá anh ta một cái. "

Cổ Dạ Nguyệt nhướng mày có chút cảm thán nhìn Diệp An Nhiên. Cái này cũng có chút bạo lực quá đi ?

Cổ Dạ Nguyệt lại nhớ đến kiếp trước, cũng vì sự kiện này mà Diệp An Nhiên cặp được Chu Tư Hàn. Sau đó hai người như mèo với chuột. Hai người hễ gặp nhau liền cãi đôi lúc còn đánh nhau cơ. Thế mà 4 năm sau hai người lại về bên nhau.

Đúng là duyên phận.

_________________________________________

Tg:" Đây là câu chuyện ngắn nên nó sẽ khá ít chi tiết. Và tình tiết, chuyển biến sẽ có phần hơi nhanh. Nhưng chuyện vẫn sẽ giải thích một số tình tiết khiến chúng ta dễ hiểu hơn. Về phần đoạn tình cảm của nam9 và nu9 đúng là sẽ đi nhanh. Nhưng cũng không quá dễ dàng để đến bên nhau đâu ạ.

Mình bắt tay viết truyện này còn khá nhiều tình tiết chưa biết giải thích thế nào, cũng không biết chuyển biến ra sao. Tạm thời có thể mấy chương đầu sẽ khiến mọi người khá khó hiểu + có chút chán hay gì đó. Mình cũng không bảo đảm mấy chương sau sẽ hay nhưng mình sẽ cố ạ.

Hy vọng câu chuyện nhỏ này sẽ đem lại nhiều tiếng cười cho mọi người. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro