Bên trái bên phải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ban nhạc vừa chơi một bài nhạc jazz đung đưa cũng là lúc Hân dứt khỏi mấy dòng suy nghĩ của mình rồi lén lấy lại điểm nhìn ở chỗ Minji. Một tay nàng xoa xoa lưng người kia, tay kia dịch ghế ra tạo khoảng trống để ngồi cạnh, nàng và người đó ngồi sát nhau. Người bên cạnh nàng huơ tay làm động tác mà Hân cảm giác được là cô gái đó đang miêu tả một điều gì rất kinh khủng mình vừa mới trải qua, nàng chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng rút ví. Em cúi đầu xoay ly rượu trong tay.

Hân không biết Minji lấy đâu ra đủ dũng khí để làm những điều đó với một người khác nữa ở chính cái nơi mà từ mấy năm về trước hai người luôn cùng nhau xuất hiện. Cũng là những đêm uống say rồi chỉ ngồi yên lặng nhìn vào mắt nhau, những ngày bước chân ra khỏi cửa pub thì gặp một đợt tuyết rồi Hân lười biếng lùi vào trong không chịu đi về nữa, bây giờ Minji thản nhiên nhìn một người khác, ánh mắt nàng vẫn lơ đãng ấm áp như chưa bao giờ có Hân tồn tại trong đời.

"Nhưng mà... đó không phải Kim.. Kim Minji sao?"

Theo đầu ngón tay của Lee Jihoon, tất cả đều nhìn xuống. Chiếc bàn có tổng cộng bảy người, trừ người khơi mào câu chuyện ra, tất cả đều lặng im. Hân nhìn người bên dưới rồi không ngăn được mình cười nhếch mép. Minji gần như đang tựa hẳn vào người kia, miệng cười lười biếng còn bàn tay vẫn đang đặt sau lưng cô gái nhẹ vỗ về.

Người ngồi gần ban công nhất nhoài người ra nhìn, rồi đột nhiên quay lại nhìn Hân. Em vẫn đều đều xoay thứ chất lỏng sánh đậm trong ly rượu chân cao, không hề có bất cứ phản ứng gì. Chuyện tình của Kim Minji và Phạm Ngọc Hân ba năm trước được truyền đi trong giới họa sĩ như một mẫu mực đáng ngưỡng mộ, thì hai năm sau lại trở thành biểu tượng của cuộc sống cay nghiệt và thực tại phũ phàng. Kim Minji bỏ đi khi Phạm Ngọc Hân không còn nhiều thời gian để sống, nàng bội bạc như là bất cứ con người tầm thường nào khác, lại làm mọi người không thích nghi được.

Lee Jihoon không phải là người trong giới mà nhảy cóc từ họa sĩ nghiệp dư lên, đương nhiên không biết được câu chuyện phía sau. Không để ý đến ánh mắt hay là cách mọi người im lặng bất thường, cậu tiếp tục câu chuyện:

"Vừa đi học ở nước ngoài về, nghe nói lắm tài nhiều tật. Thiên hạ đồn nhờ chiếu cố nên mới được chút danh tiếng ở nước ngoài, đúng là vừa đẹp vừa giàu thì ngồi không người ta cũng quỳ xuống làm kiệu cho đi mà."

Không thấy ai hùa vào chủ đề nóng với mình, Jihoon buồn bã uống tiếp. Cuộc họp mặt kết thúc, trong khi mọi người ùa nhau ra về, Hân nhẹ gỡ bàn tay của một đồng nghiệp say xỉn bám vào vai mình khẽ nói.

"Mọi người cứ về trước. Tớ để quên đồ."

Hành lang nhỏ phía sau Bunny's được lát bằng gỗ cũ. Đèn treo trên đó vàng sậm mù mờ, Hân bước đến tựa người vào lang cang lộng gió, nhíu mày khi nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy. Mặc kệ lòng nói rằng bản thân không mảy may quan tâm người kia dù có ra sao đi nữa, Hân thấy mình thay đổi rồi. Đêm khuya như thế này lại uống say, đi về một mình sẽ rất nguy hiểm. Chỉ nghĩ đến đó em đã bất giác mỉm cười chua chát. Ngày hôm nay, Hân tới đủ lâu để thấy Minji từ trong một góc kín đáo bước ra yêu cầu nhạc, thấy Minji dịu dàng cụng ly với một người phụ nữ lạ mặt trong khi bên cạnh không có Dongwoo, thấy nàng dịu dàng định giật lấy ly rượu khi người kia chỉ vừa mới nhấp môi. Đã vậy sau khi uống xong còn cho tiền người phụ nữ nọ, tự nhiên ngồi sát bên rồi gục đầu lên vai người kia. Biết rằng mình và nàng chẳng còn liên quan gì đến nhau nhưng Hân vẫn thấy trào dâng một cơn thất vọng.

"Hân."

Em quay người lại, đôi mày nhíu chặt hơn vì hơi rượu nồng nặc trong không khí. Càng để ý nhiều Hân mới thấy Kim Minji không biết từ khi nào đã trở thành kiểu người em ghét nhất. Nàng thoải mái động chạm với một người phụ nữ lạ mặt không cần biết tính hướng của người đó ra sao, thậm chí bên cạnh nàng đã có một người khác. Ánh đèn đường hắt vào làm cho chiếc bóng của Minji rung rinh trên bức tường gạch sau lưng, Hân cay đắng nghĩ không ngờ qua đi hai năm ngắn ngủi, em quen thuộc với cái bóng của Minji hơn là chủ nhân của cái bóng đang đứng ngay trước mặt mình.

"Chào chị, lâu quá không gặp."

Qua ánh đèn đường mờ mờ, Minji nhìn thấy vẻ mặt chán chường của Hân. Nàng loạng choạng giữ khoảng cách để hơi rượu vơi bớt rồi mới nói.

"Chào em, chị vừa gặp em hôm qua. Ngày nào cũng gặp."

"Ngày nào cũng ở trước mặt tôi và đồng nghiệp làm trò, tôi không cho đó là gặp."

Minji lắc đầu cười, đôi mắt long lanh khó hiểu.


Không phải là gặp như thế. Đã hai năm rồi, mỗi khi tỉnh giấc sau một cơn ngủ dù dài hay ngắn, dù đang ở trước màn hình chụp X-quang hay trên giường, dù trước đó say hay tỉnh, chỉ cần nhớ được giấc mơ đêm trước thì người ở trong giấc mơ đó chắc chắn chỉ có một mình em.


"Em tới lâu chưa, Hân?"

Hân thôi không cười nữa, nhắm mắt lại hít một hơi sâu. Đến khi cảm giác rằng mình có thể nói được một câu hoàn chỉnh, em mở mắt ra rồi cười rạng rỡ. Nụ cười của Hân làm cho Minji cảm thấy như gì đó không thật, khiến không khí trong không gian nhỏ vừa ấm lên lại bị câu nói tiếp theo của em hạ xuống trăm độ.

"Là Hanni. Chị là người Hàn, không phải người nhà, đừng diễn cảnh thân thiết nữa."

Minji cười. Nàng không nói thêm nữa, đầu óc đã quá nặng vì rượu và thứ âm thanh ong ong từ ngoài pub vọng về. Minji mò khắp túi áo rồi rút ra một điếu thuốc, cầm lên định châm lửa cho tỉnh táo thì Hân đã tiến thẳng đến giật điếu thuốc đi. Hân vo tròn điếu thuốc trong tay mình, Minji lại rút một điếu. Điếu thuốc gần cuối cùng rút ra khi dưới chân Hân đã đầy những mẩu thuốc gãy nát, Hân vừa đưa tay đến thì Minji đã kéo em ôm vào lòng không nói một lời. Hân theo phản xạ nắm lấy vai định đẩy Minji ra rồi lại giật mình khi bàn tay chạm đến một đôi vai gầy đến khó tin.

"Chị vừa mới đi chưa được một phút, sao Hân đã xóa chị ra khỏi hộ khẩu rồi? Sao em lại dọn đi? Giường đó là giường của chị và em, sao em lại bỏ chị một mình? Tay này là của chị, vai là của chị, môi cũng là của chị, cái tên "Hân" cũng là của chị, sao em lại nói chị gượng ép bản thân?"

Mùi hương không còn quen thuộc, Hân lạnh lùng đẩy Minji va vào tường, bàn tay quệt trên bức tường gỗ thô ráp tạo một vết trầy mới. Minji nhăn mặt ôm tay, Hân kéo thẳng bộ váy mình đang mặc rồi nói.

"Một phút của chị dài bằng cả một đời của tôi. Còn trong trường hợp chị chưa nhận ra, để tôi nhắc lại. Căn nhà đó, chiếc giường đó, con người ở trước mặt chị đây, là do chị tự bỏ đi. Chị không có tư cách trách tôi, càng không có tư cách sai bảo tôi phải làm này làm nọ. Cái tên của tôi chỉ có những người thật sự yêu thương tôi mới có thể gọi chân thành, chị không cần phải vì tình xưa nghĩa cũ. Thậm chí," giọng nói Hân khinh miệt, "Bác sĩ Kim một đêm còn có thể trả tiền để gọi bao nhiêu là cái tên, phải chọn tên nào dễ phát âm để mà gọi chứ?"

"Một đêm?"

Minji lẩm bẩm rồi lại cười to. Nàng đã hiểu ra vấn đề, lại càng thấy chua chát. Định luật Murphy là thứ chắc chắn có tồn tại trên đời, chờ Hân bao nhiêu đêm thì em không đến, cái đêm em đến lại đủ chuyện xảy ra. Mệt mỏi rã rời rồi tự thân Minji biết rằng nếu bây giờ có nói với Hân rằng đó là tiền nàng nhờ em mà thắng cược em cũng sẽ không tin, Minji nhìn chăm chăm vào bàn tay buông thõng của Hân. Vừa nhìn bàn tay mình, nàng vừa lẩm bẩm nói.

"Chị rất nhớ em."

Hân cười khẩy.

"Về nhà đi, Kim Minji."

Tiếng của Hân trộn lẫn với tiếng giày cao gót xa dần.

Minji ôm bàn tay đau đi vào nhà vệ sinh nôn hết số rượu ra rồi quay về.

--

Không còn đủ nước mắt để rơi, Minji há miệng hớp lấy vài hớp không khí rồi loạng choạng đứng dậy đi về. Nàng đi như sắp ngã xuống đường, mở cửa ra ngoài để không khí đêm oi nồng phả vào mặt. Đặt một tay lên bụng hít sâu, Minji chầm chậm đi tiếp. Con đường đêm mùa thu không vắng vẻ như mùa đông, thỉnh thoảng vẫn có vài chiếc xe qua lại với tốc độ rất nhanh. Đèn cho người đi bộ ở ngã tư chỉ còn nhấp nháy vàng, Minji chờ mãi rồi cúi đầu bước xuống. Cơn đau trong dạ dày và cả trong lòng làm cho Minji không còn mấy tỉnh táo, bước chân của nàng chậm dần. Một chiếc xe lao vút qua trước mặt, lại thêm hai chiếc đi song song nhau đột ngột rẽ đôi rồi chửi ầm lên, Minji vẫn cắm cúi bước đi. Tới bên kia đường thì đã sắp gục đến nơi, Minji vừa bám tay lên hàng rào bên đường vừa đi dưới hàng cây đang xào xạc lá. Dạ dày có đau cách mấy cũng không đau bằng lòng đang nóng cháy. Người từng yêu thương trân quý nhất mỗi khi mình gọi tên, thậm chí đã từng trước mặt mình nói thật may mắn vì chỉ có bản thân là được mình gọi như thế bây giờ lại nói rằng vì mình mà cái tên không đủ chân thành, Minji không có đủ ngôn từ để tả được cảm giác trong lòng.

Con đường từ Bunny's đến nhà luôn luôn rất ngắn, vậy mà hôm nay Minji đi mãi cũng không thấy đích đến ở đâu. Ngồi bệt xuống trước cửa nhà mình rồi run rẩy mãi mới tra được chìa khóa vào ổ, Minji không buồn đứng dậy mà cứ thế lăn vào nhà. Trước khi khép cửa lại, nàng còn kịp nhìn vào quán cà phê đối diện. Quán cà phê đã tắt đèn im lìm, có lẽ Hân đã về từ rất lâu, hoặc đang ngủ say hoặc đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Thật tốt vì em đã không còn thức khuya như trước, Minji lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa rồi tự cười một mình. Nàng uống tạm một gói thuốc có mùi bạc hà hơi ngọt rồi nằm ngủ ngay dưới chân cầu thang của mình.

--

Hân đi vào quán cà phê, em bật ngọn đèn bàn rồi nhìn về căn gác đối diện. Phòng tối om, Hân cũng không buồn để ý nữa, buông mình lên giường rồi cuộn tròn trong chăn. Con đường từng đi chung rất nhiều lần, lần gần cuối cùng đi chung là lần đi bằng ô tô rồi Minji nói rằng cả mùa hoa rụng hai người chưa từng đi trên đó, lần cuối cùng đi chung là lần Hân nhận được tin em chỉ còn ba năm đếm ngược và sau đó mất luôn cả người quan trọng nhất cuộc đời. Bẵng đi hai năm, lần đầu tiên quay lại trên con đường đó cùng nhau là khi Minji vừa đem dịu dàng ấm áp nói cười bên cạnh người khác còn em thì hướng về phía nàng nói ra mấy lời cay độc. Cuối cùng em chỉ quyết định quay trở lại quán cà phê cũ, chầm chậm đi bên này đường thót tim nhìn Minji suýt nữa bị xe tông, rồi nàng nhích một bước em nhích một bước, hai người thực sự làm nên hai đường thẳng song song.

Trằn trọc mãi không ngủ được, Hân biết rằng người kia lại bị đau dạ dày nữa rồi. Lúc em nhìn xuống bàn Minji, cả chai rượu chỉ còn thấy đáy, mà vẻ mặt tái nhợt cùng dáng đi lom khom của Minji làm em không thể nhầm lẫn. Hai người lúc ở chung tranh nhau từng gói thuốc tráng dạ dày một, nhất là trong những ngày Hân bù đầu vẽ vời còn Minji ăn uống thất thường trên trạm xá không về nhà được. Minji bị ốm luôn làm Hân rất mệt mỏi, đường đường là bác sĩ lại ngã bệnh đòi một tay nghiệp dư như em phải xoa bụng, đút cháo, phải làm đủ mọi thứ kể cả kê gối lên cao. Càng nghĩ càng thấy rối không biết đó là ghét bỏ và thương hại hay là xót xa và yêu thương, Hân dứt khoát đứng dậy kéo rèm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro