chương 22: quyết đinh.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 22: quyết đinh. 

Part 1 

- Thưa ông, mọi người trong nhà đang bàn tán nhau chuyện cô HaRa có thai với cậu Junhyung. Cô HaRa hiện giờ đã dọn về ở cùng cậu Junhyung. 

- Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi 

- Dạ ...vậy chuyện của cậu Junhyung thì sao ạ ? 

- Mọi chuyện cứ để tự thằng Trí giải quyết. Tôi muốn xem nó làm thế nào. 

- Nhưng nếu giải quyết ko ổn thoả thì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công ty chúng ta. 

- Ừmh...Cậu nói cũng đúng.... cậu điều tra cho tôi về cái thai của HaRa,điều tra kĩ càng cho tôi nhé. 

- Vâng, tôi hiểu. 

*** 

Nó đem cái bát đã sạch nhẵn xuống lầu 

- Con đó có thai rồi 

- Sao cậu biết ? 

- Kikwang gọi cho tớ,cậu ấy nói hôm nay nó sang công ty nhà Junhyung lấy đồ án, nó đứng ngoài cửa thì vô tình nghe thấy trợ lí Kim nói với bố Junhyung 

- Êh tụi bây hay tại HaRa có thai nên Junhyung bắt buộc phải lấy nó ? 

- Hahahaha, cậu có điên ko hyunseung. Junhyung đâu phải hạng có trách nhiệm trong mấy chuyện như thế. Mà nếu đúng thế thì tại sao nó ko nói với tụi mình. 

- Ờh, mày nói cũng đúng 

Xoảng...... 

“ Có thai ? “........................ 

.......................... 

“Chị Hara có thai ?”......................... 

............................. 

”Anh Junhyung có con cùng chị ấy ư ? “............. 

............................ 

- Yoseob, em ko sao chứ 

- Ko sao ạ, em bị vuột tay thôi mà, xin lỗi anh Hyungseung nha 

- Ờh, ko vấn đề gì đâu em. Người đẹp làm vỡ bát thì Hyunseung nó ko trách đâu. 

- Cậu nhiều chuyện quá 

Có vẻ mọi chuyện đang nghiêm trọng dần, tôi có thể thấy được điều đó qua nét mặt của Yoseob. Chắc có lẽ cô bé đã nghe được chuyện lúc nãy chúng tôi nói. 

- Thôi, em lên lầu nằm nghỉ nhé. 

- Êh Doojoon kia, cậu khôn thế ? Lần nào đưa người đẹp lên phòng cậu cũng giành là sao ? 

- Cậu lại lắm chuyện nữa àh. Mau dọn đống này đi ! 

- Ơh tại sao lại là tớ ?  

- Tại cậu ú

**** 

Nó ngồi thừ trên mép giường, Doojoon nhìn nó, khuôn mặt có vẻ lo lắng. 

Gìơ đây nó ko muốn khóc, ko muốn buồn chỉ thấy như mình ko còn gì để bận tâm nữa. Cũng chẳng biết tại sao lại thế, chắc vì chuyện này cũng bình thường như cân đường hộp sữa ấy nhỉ. 

Đến cưới nhau họ cũng đã chuẩn bị cả rồi thì có thai chắc cũng là một phần sẵn có trong kế hoạch của họ. Nếu có gì đáng để bận tâm thì chắc có lẽ chính là việc tại sao nó lại là người cuối cùng biết chuyện này và nó cũng là người phải chấp nhận một nỗi đau ko thể nào nguôi nổi. 

Ánh hoàng hôn vành cam chiếu xuyên vào phòng, khuôn mặt Yoseob vô hồn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt như rời khỏi thực tại. 

- Nếu em muốn khóc thì cứ khóc thoải mái đi, em cứ như thế này mãi anh lo lắng lắm. 

- Chắc em sẽ về Canada, em cảm thấy nơi đây ngột ngạt lắm, ở đây chỗ nào cũng khiến em đau buồn cả. Có lẽ em nên quay trở về Canada, trở về nơi thực sự của em. 

Nó nói thật nhanh, nhanh đến độ ko kịp thở. Nó sợ nó nói chậm thì trái tim đang kêu gào cùa nó sẽ ngăn chặn ý nghĩ cương quyết đang ngày càng lung lay trong đầu. 

Tôi ngồi câm lặng nhìn Yoseob, từ đầu tôi đã biết chắc chắn sẽ đến lúc cô ấy vuột mất khỏi tay tôi, àh mà là rời khỏi cuộc sống của tôi mới đúng chứ, bởi vì tôi chưa bao giờ có được cô ấy. 

- Anh đưa em về nhà anh Junhyung được ko, em muốn lấy một số thứ. 

- Nếu anh nói em hãy ở lại vì anh thì em có đồng ý ở lại ko ? 

- Sao ạ ? 

- Thôi ko có gì, em thay áo đi, anh đưa em về. 

Lúc nãy anh Doojoon nói gì nhỉ ? Mà thôi, nó phải chuẩn bị để trở về nơi đó, có lẽ là lần cuối cùng nó được thấy anh và nơi đã gắn bó nó với anh suốt thời gian qua. 

- Ơh Yoseobie ! Em đi đâu cả đêm thế ? 

- Em đến nhà bạn. 

- Bạn nào thế Seob ? 

Nó trả lời một cách qua loa, nó ko muốn nói chuyện một chút nào với chị Lan, nó ích kỉ thế đấy. Nó ghét chị Lan kinh khủng. Nó leo vội lên cầu thang 

- Em đi đâu thế ? 

- Em lên phòng lấy một số thứ là đi ngay, chị đừng lo 

- Em định đi đâu nữa ? 

- Về Canada 

Nó dừng bước quay ngoắt lại nhìn chị HaRa, điệu bộ quan tâm giả tạo ấy khiến nó muốn đến đánh vào mặt chị ta cho thoả mãn uất ức mấy hôm nay. 

- Sao em lại về lúc này ? Chị và anh Junhyung đã dời ngày cưới vào tuần sau rồi, em ko định uống ly rượu em chồng của chị àh ? 

- Ko phải tháng sau ư ? 

- Tại chị.... có thai rồi nên cần cưới gấp, em biết tin vui này chưa ? 

- Biết rồi 

- Ai nói cho em mà nhanh thế? 

Ôi trời ! bà ấy còn cười khúc khích kiểu như “Ta đây đã thắng rồi nhé, con chíp con kia” Nó điên lên được 

- Dạ, em biết rồi thưa chị, chả phải bà chị vừa mới nói đấy sao. Em có việc bận phải về Canada nên ko ăn song hỷ của hai nguời được. Nhân đây em chúc hai người luôn hạnh phúc vui vẻ đến hết đời. Thế nhé ! 

Nó nói một mạch, hậm hực đi lên cầu thang 

Đã gần 6 giờ tối nhưng tôi vẫn chưa muốn về nhà, thật sự là ko muốn về chút nào. Mỗi tối về trước cổng nhà đều có người chờ sẵn, có người nấu ăn sẵn, tất cả đều hoàn hảo chỉ chờ phụ vụ tôi. Nhưng những thứ đó đều ko có hơi ấm của em, tôi sẵn sàng đánh đổi bữa cơm thơm nóng đầy đủ của HaRa để lấy lại giây phút hai đứa cùng ngóng mũi đợi bà hai, hay cả những lúc chúng ta giành nhau cái tivi vào mỗi chủ nhật. Tôi cũng sẽ tự nguyện xin đổi lại để được lấy mỗi tối nằm ngủ cách li nửa giường với em, đổi luôn cả những cử chỉ yêu thương HaRa dành cho tôi để thấy được hình ảnh mỗi lúc em tức giận, chun mũi xin xỏ tôi điều gì đó. 

Tôi mãi mê chìm đắm trong hình ảnh của em rồi chợt như nhận ra, tôi còn một thứ khác cần quan tâm. Một thứ thực tế hơn em lúc này. HaRa cần tôi hơn em, nghĩ đến HaRa tôi lại cảm thấy não nề. Nhìn đồng hồ, xách cặp, bước ra khỏi công ty, tôi biết hôm nay chắc chắn mình sẽ lại ko thể ngủ được, vì cạnh tôi ko phải là em !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro