Chapter 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chapter 9: Damn It All

Nhóm anh hùng và Billos hiện đang đứng giữa tòa biệt thự sắp sụp đổ. Cale và những người của anh ấy đã được ánh sáng bao quanh và biến mất.

"Chết tiệt! Chúng ta cần thoát ra khỏi đây!" Alberu nói khi nhìn xung quanh.

Tại thời điểm đó, họ có thể nghe thấy tiếng nứt vỡ phía trên họ.

UỲNH!

"AAAAHHH!"

Tiếng kêu đầy đau đớn của Billos vang lên khi trần nhà rơi xuống và điều cuối cùng họ nghe thấy là tiếng hét của hắn ta. Alberu cũng có thể nhìn thấy máu bên dưới miếng trần nhà vừa rơi xuống.

"Ôi trời!" Rosalyn vừa nói vừa che miệng.

"Billos!" Choi han hét lên.

Ron và Beacrox chỉ nhìn chằm chằm vào tảng trần nhà đó.

BOOOOOM!

Nhưng họ thậm chí không có thời gian để nghĩ về nó. Những vụ nổ vẫn tiếp tục.

"Cô Rosalyn! Cô có thể dịch chuyển chúng tôi ra khỏi đây không?" Ron hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể, tuy nhiên có thể thấy ông ấy cũng đang hoảng loạn.

"Tôi có thể thử, tuy nhiên nó không được đảm bảo hoạt động trong một nền đất không ổn định như vậy!" Rosalyn trả lời khi cô ấy chuẩn bị.

"Ít nhất chúng ta cần phải thử nó!" Lock nói.

Cả nhóm đến gần nhau để Rosalyn có thể dịch chuyển họ ra ngoài.

BOOOOM!

Nhưng nó không thành công vì một vụ nổ khác đã làm cho quả cầu rung chuyển và kết quả là vòng tròn bị vỡ.

"Nó sẽ không hoạt động nếu điều này tiếp tục!" Rosalyn nói.

BOOOOOOOOM!

"Agh!"

"Chết tiệt!"

Lần này, một vụ nổ lớn hơn đã phát ra và một số người trong số họ đã ngã xuống.

"Chúng ta cần chạy!" Choi han cho biết.

"Nó có vẻ là lựa chọn duy nhất." Beacrox nói.

Rosalyn, Lock và Ron đã đứng dậy và bắt đầu chạy ra ngoài nhanh nhất có thể cùng với Choi Han, Alberu và Beacrox.

BOOM! BOOM!

Các vụ nổ vẫn tiếp tục và tòa nhà rung chuyển. Một vài mảnh của nó bắt đầu vỡ ra và rơi xuống cản đường họ chạy.

Họ có thể nhìn thấy một cửa sổ đủ lớn để họ có thể nhảy qua, nhưng vấn đề là thời gian và nếu họ không may mắn sẽ bị chặn lại bởi cú rơi.

Từng người một, tất cả chúng bắt đầu chạy nhanh hơn.

"Chúng ta có thể thoát khỏi đây nếu chúng ta có thể nhảy ra ngoài qua cửa sổ này!"

"Chà, tôi đoán chúng ta có đủ may mắn, chúng ta chỉ ở tầng đầu tiên, không quá cao"

Lock trả lời Beacrox.

Choi Han đập người vào cửa sổ để làm vỡ nó và ngã ra ngoài. Cú ngã của anh khá thô bạo nhưng cũng đỡ bị thương hơn phần nào nhờ có cái cây chắn ngay bên ngoài.

Alberu, Rosalyn, Ron, Lock và Beacrox đều nhảy ra ngoài.

"Có vẻ như mọi người đã ra ngoài ... Hãy nhanh chóng đi trước khi bất kỳ ai kích hoạt vụ nổ này có thể nhìn thấy chúng ta* ...." Ron nói khi nhìn về phía khu rừng trước mặt họ.

*Nguyên văn:" Let's go quickly before anyone that sets off these explotions sees us" 

*[Tôi nghĩ Author đánh nhầm từ 'explosion' (sự nổ) thành 'explotions' (khám phá?) Đấy là theo suy nghĩ của tôi, nếu có sai thì mong mọi người góp ý]

"Đúng vậy, nhanh chóng đi thôi ... tôi thấy có người ở đó .." Rosalyn nói.

Và thế là cả nhóm chạy vào rừng ẩn náu một lúc.

___________________________

"À tôi hiểu rồi..vậy mọi người không sao cả." Cale nói. Mặc dù khuôn mặt của anh ta tỏ ra thờ ơ nhưng giọng nói của anh đã cho thấy điều trái ngược.

"Đồ khốn xui xẻo ..." Eruhaben bình luận.

Eruhaben và một vài người khác cũng ở bên trong tòa nhà cùng với Cale và nhóm anh hùng, tuy nhiên tất cả họ có mặt rải rác quanh tòa nhà. May có Mila, Eruaben và Rasheel, những người nói rằng cảm thấy 'hào phóng' khi mọi người bên trong ngôi nhà được chia ra và không cùng nhau với Cale đã được dịch chuyển đến Biệt thự ở Dạ Lâm.

"Ai đã kích hoạt vụ nổ?" Gashan lầm bầm trong hơi thở của mình, mặc dù nó vẫn đủ lớn để mọi người khác nghe thấy.

'Có lẽ đó là Arm ... bây giờ tôi đã ... được "giải thoát", chúng có lẽ đang rất hoảng loạn ... chúng có thể phát hiện ra tôi ở đây vì họ đã theo dõi các Anh hùng .. Haaa ...' Tuy khuôn mặt của Cale có vẻ thờ ơ nhưng tâm trí anh giờ đang khá hỗn loạn.

Cale hiện đang cố gắng giải quyết mọi chuyện.

'Họ có thực sự nghĩ rằng tôi sẽ giúp họ khi họ không có gì để trả lại? Tôi đã nói điều đó nhiều lần với mọi người ... Tôi không phải là người tốt ... Không có gì trên thế giới này là miễn phí ... '

Cale khẽ thở dài.

"Chúng ta sẽ suy nghĩ về mọi thứ sau ... đã muộn và tôi chắc chắn rằng mọi người đã kiệt sức ..." Cale nói khi đứng dậy.

Gashan và Eruhaben gật đầu và rời khỏi phòng.

Cale nhìn về phía Raon, Hong và On đang nói chuyện với nhau trên giường.

'Haaa ... Các anh hùng ... họ thực sự rất ngu ngốc ...' Cale nghĩ khi bước lên giường và ngồi xuống.

"Con người , chúng ta sẽ đi ngủ bây giờ chứ? Ngươi có vẻ mệt mỏi!" Raon nhận xét và nhận được cái gật đầu từ Hong.

"Vâng vâng ... chúng ta sẽ đi ngủ bây giờ" Cale vỗ nhẹ cho từng đứa trẻ và nằm xuống.

Raon thoải mái ngả mình trên chiếc gối bên cạnh Cale, và gần như có thể chạm vào mặt Cale trong khi On và Hong đều nắm lấy mỗi bên Cale và nằm xuống bên cạnh anh.

'Mình thực sự cần nghĩ về cách có thể lợi dụng họ... Nếu họ thực sự vô dụng, mình sẽ chỉ cần đảm bảo rằng họ không gây cản trở ...'

Đó là suy nghĩ cuối cùng của Cale khi anh nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ cùng với những đứa trẻ xung quanh mình.

End Chapter 9


Author: Xin lỗi vì nó ngắn 😓, tôi đã quyết định cập nhật nó ngày hôm nay để cập nhật chắc chắn là trong tuần này, nhưng hơn một giờ nữa là Chủ nhật rồi ... Vì vậy, tôi xin lỗi ... Tôi tôi đang cố gắng quay lại lịch trình ban đầu của mình, đó là bản cập nhật mỗi 3/4 ngày nhưng kể từ khi tôi lấy lại điện thoại và tất cả những gì động lực của tôi nói: Vâng không, đó là Kỳ nghỉ hơn một tuần, chúng tôi không làm việc bây giờ. . CŨNG! Tôi vẫn đang làm phần mở đầu cho phản ứng này, Tôi mất nhiều thời gian vì tôi không giỏi viết phần mở đầu cho phản ứng.

Mong các bạn không phiền và thích chương này

(Bản thân tôi cũng rất thích sự đau khổ của nhóm anh hùng nhưng chắc chỉ có mình tôi thôi:>)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro