18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người vào một quán cà phê kiểu tây, Trình Phượng Đài gọi cho Thương Tế Nhụy bánh kem chocolate và bánh nướng mứt trái cây, bản thân chỉ cần một ly cà phê. Thương Tế Nhụy dùng muỗng múc bánh kem, ăn uống vô cùng ngon miệng, Trình Phượng Đài liền hút thuốc nhìn y ăn.

Thương Tế Nhụy liếm liếm muỗng, nói: "Hôm đó Nhị gia vì sao lại về sớm thể, để tôi tìm mãi." Y ngước mắt nhìn Trình Phượng Đài, đôi mắt bởi vì ca diễn đã luyện được vô cùng linh hoạt, dưới ánh đèn mờ ảo cang thêm trong suốt mỹ lệ, "Vở Trường sinh điện ấy có hợp ý Nhị gia?"

Không nhắc đến thì thôi, vừa nói tới Trường sinh điện Trình Phượng Đài đã có rất nhiều lời muốn nói. Một câu này của Thương Tế Nhụy liền đem những lời bình luận Trình Phượng Đài cân nhắc suốt mấy hôm nay khơi hết ra, hắn tâm tình cực tốt bắt đầu giảng vở tuồng kia có bao nhiêu động lòng, có bao nhiêu tuyệt diệu. Tài ăn nói của hắn phi thường tốt, khóa hý kịch Anh quốc từng học ở đại học cũng chưa hoàn toàn trả hết cho giảng sư, Trình Phượng Đài cứ thế khen ngợi suốt chừng mười phút, Thương Tế Nhụy vừa vui mừng lại cảm động, vỗ tay than thở: "Tôi cũng cực thích tình tiết này... đúng vậy, là câu từ khúc kia, chỉ có Nhị gia chú ý tới."

Thương Tế Nhụy tuy rằng nội tâm trống trải thê lương, trên phương diện hý kịch là một đầu yêu tinh ngang dọc qua nghìn năm, thế nhưng trên phương diện đối nhân xử thế vẫn chỉ là một thiếu niên nông cạn, khát vọng được mọi người thưởng thức, nhiệt tình truy phủng. Trình Phượng Đài đem vở tuồng tâm huyết của y bình luận từ kịch đến người một lần, ngôn ngữ tràn ngập khen ngợi, mỗi câu đều đánh đúng vào điểm mấu chốt trong lòng, cái này khiến y vô cùng vui sướng.

Thương Tế Nhụy mỉm cười uống một ngụm cà phê, đầu lưỡi bị đắng chát bao bọc nên vội vàng thêm hai khối đường vuông, đợi đường tan xong y cũng không dự định uống nữa, chỉ một lòng nghe Trình Phượng Đài nói chuyện. Trình Phượng Đài bình thường giống như cà lơ phất phơ không hề nghiêm túc, một khi bị khơi gợi cảm tính lại là bộ dạng không ai ngờ tới, xuất khẩu thành văn, lãng mạn động lòng, dù là lúc hút thuốc hay khẽ cau mày thì trong mắt vẫn lưu giữ một tia u buồn thâm thúy, hệt như một thi nhân hát rong trong các loại kịch bản, có một loại khí chất mờ ảo thâm trầm.

Thương Tế Nhụy trước giờ cũng chưa nghĩ đến một vị tiên sinh thời đại như Trình Phượng Đài sẽ thích kịch của mình, hơn nữa còn thích sâu đến như vậy, cái này đã vượt hẳn qua phạm trù kinh ngạc, quả thực có thể xem như kỳ tích.

Trình Phượng Đài nói: "Trước kia tôi luôn nghĩ, cho dù diễn tốt đến thế nào thì người và kịch cũng là hai phạm trù, thế nào đến chỗ cậu tôi lại thấy giống như chỉ là một mà thôi."

Thương Tế Nhụy nói: "Bởi vì tôi chính là dùng linh hồn mà ca diễn."

Trình Phượng Đài rít một hơi thuốc, tinh tế thưởng thức câu nói này, đem Thương Tế Nhụy hòa lẫn trong những vở tuồng cùng nhau đẽo gọt. Thương Tế Nhụy nói: Vì sư tỷ, dù có chết tôi cũng nguyện ý! Sau đó Dương Quý phi trên sân khấu liền treo cổ tại gò Mã Ngôi. Dương Quý phi ba nghìn sủng ái tại một thân, tọa ủng thiên trọng vạn trọng phồn hoa cẩm tú, cuối cùng ái nhân cũng không cứu được nàng chỉ có thể để nàng một mình chịu chết. Thương Tế Nhụy thanh nghệ song tuyệt, rực rỡ Lê viên, cũng có vạn nghìn cẩm tú, thế nhưng người thân ái của y lại từ bỏ y, để mặc y giữa hồng trần cuồn cuộn cô đơn lẻ bóng. Nhìn như vậy, Thương Tế Nhụy và Dương Quý phi kỳ thực vẫn rất giống nhau.

Cân nhắc đến đây, lồng ngực Trình Phượng Đài chợt nóng lên, có chút không thể ngồi yên, ánh mắt nhìn Thương Tế Nhụy bao hàm thống thiết cùng nhiệt tình cũng giống như buổi tối hôm đó ở Hương Sơn tâm sự cõi lòng, bất quá hiện tại lại nhiều ra một phần ôn nhu.

Lúc này đã quá nửa đêm một chút, ngoài cửa sổ hoa tuyết là đà, trong quán cà phê chỉ còn hai người bọn họ và một đôi tình lữ người nước ngoài. Tình lữ chụm đầu vào nhau nói lời ngọt ngào, nhân viên phục vụ len lén ngáp dài rũ mắt buồn ngủ, Thương Tế Nhụy theo sự trầm mặc của Trình Phượng Đài mà cũng trầm mặc xuống, song phương vừa rồi đều quá nhiệt liệt, nhất thời đem những suy nghĩ trong lòng đều nói ra hết, hiện tại cần lắng đọng lại một phen. Thế nhưng nội dung lắng đọng lại không có quan hệ gì đến hý kịch, Trình Phượng Đài âm thầm ấn hạ quyết tâm, Thương Tế Nhụy phảng phất cũng dự cảm được quyết tâm của hắn, một bên vận sức chờ phát động, một bên là kiễng chân ngóng trông. Hai người trong an tĩnh cất giấu một chút xôn xao, giữa không gian tĩnh lặng chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc, tựa như một đoạn thanh âm trống trải mở đầu đĩa nhạc, tùy thời đều có thể vang lên tiếng động phá không

Rốt cục, Trình Phượng Đài rất nghiêm túc gọi tên y: "Thương Tế Nhụy này..."

Thương Tế Nhụy đáp: "Vâng. Nhị gia."

Trình Phượng Đài dừng một chút, dụi tàn thuốc, khủy tay chống lên bàn, trầm giọng nói: "Chỉ cần cậu nguyện ý, tôi vẫn sẽ luôn đi cùng cậu."

Thương Tế Nhụy không chắc ý tứ của hắn, sửng sốt một lát, mềm mại nói: "Nhị gia đây là..."

Trình Phượng Đài nói: "Tôi biết cậu nhất định không thiếu người, thế nhưng tôi nhất định là kẻ khác biệt với người thường nhất."

Tim Thương Tế Nhụy đập nhanh như trống hội: "Nhị gia quả thực không giống người thường. Chỉ là... ngài thế nào... đột nhiên lại..."

Nhu tình như tràn ra khỏi mắt Trình Phượng Đài, nhẹ nhàng quanh quẩn câu nhân: "Cậu nếu là Dương quý phi liền cần có một Đường Minh Hoàng; Cậu nếu là Ngu cơ cũng cần Sở bá vương. Cậu hiện tại chỉ có một mình, không thể tạo thành tuồng diễn."

Thương Tế Nhụy ngơ ngác nhìn hắn, thanh âm có điểm run: "Nhị gia đây là, muốn làm sân khấu của tôi."

Trình Phượng Đài cười nói: "Đúng vậy. Cậu liền ở trong lòng bàn tay của tôi hát diễn một đời đi!" Nói xong lời này, hắn thấy trong đôi mắt của Thương Tế Nhụy chậm rãi dâng lên một tầng lệ quang, những lời này của hắn quả thực đã bắt được trái tim của Thương Tế Nhụy.

"Tôi thật sợ, sợ cả đời cũng không nhảy ra khỏi ngũ chỉ sơn của Nhị gia."

Bọn họ nhân hý sinh tình, một phen đính ước này cũng nói được như lời hát. Trình Phượng Đài vốn đang lo lắng đêm nay biểu lộ có phải hơi chút đường đột, sau lại thấy Thương Tế Nhụy rơi lệ mới biết đối phương đã chờ đợi rất lâu rồi, vẫn luôn chờ một người như vậy.

Thương Tế Nhụy cúi đầu rơi hai giọt nước mắt, Trình Phượng Đài bước tới kéo y ôm vào trong ngực vỗ vỗ lưng.

Thương Tế Nhụy hít hít mũi nói: "Nhị gia, dung tôi cân nhắc." Y không biết sau việc của Tưởng Mộng Bình, bản thân còn có thể lại lần nữa thật tình nhiệt liệt yêu thương một người hay không. Tưởng Mộng Bình tổn thương y quá sâu, cơ hồ đã đem toàn bộ tâm tình thần trí của y đều tiêu hao hết.

Trình Phượng Đài nhẹ giọng cười nói: "Được, cậu cứ suy nghĩ, tôi sẽ chờ. Chờ Thương lão bản cùng nhau sánh bước..."

Chờ Thương Tế Nhụy khóc đến tận hứng Trình Phượng Đài tiễn y về nhà, cả đường đi đều nắm chặt tay y, đến nơi còn rỉ tai thì thầm vài câu. Thương Tế Nhụy gật đầu, lưu luyến không rời mà xuống xe, Trình Phượng Đài thấy y vào cửa mới bảo Lão Cát lái đi. Lão Cát thấy trạng thái dây dưa của hai người liền hiểu ra, cố ý lái xe thật chậm, cũng giống như trái tim lưu luyến của Trình Phượng Đài vậy.

Lúc Tiểu Lai mở cửa còn thấy được bóng đuôi xe, không khỏi nhíu mày, lại thấy Thương Tế Nhụy đôi mắt ẩm ướt, chóp mũi hồng hồng, khóe mi đuôi mày nhếch lên nụ cười mông lung thì trong lòng một trận ngẩn ngơ, nàng đã có gần bốn năm chưa từng thấy Thương Tế Nhụy hoạt bát như vậy. Từ khi chuyện tại Bình Dương xảy ra, Thương Tế Nhụy bị kích thích sâu đậm, vốn dĩ là một thiếu niên hoạt bát linh xảo liền trở nên mệt mỏi miễn cưỡng với tất cả mọi thứ, ngay cả ngôn ngữ hằng ngày cũng kiệm lời hơn nhiều, thái độ lạnh lùng hơn trước. Có đôi khi trên mặt y mỉm cười nhưng trong lòng cũng không thực sự vui vẻ, hỉ nộ đều là ở trên mặt mà tâm cảnh hoàn toàn không dao động, phảng phất sau việc ở Bình Dương trái tim của Thương Tế Nhụy đã chết hơn phân nữa. Thế nhưng hôm nay y đột nhiên lộ ra nụ cười rạng rỡ xuất phát từ nội tâm, Tiểu Lai nhìn mà chợt cảm thấy có chút kinh hoảng.

Thương Tế Nhụy cũng không phát hiện, bước ngang qua Tiểu Lai, vừa cởi khăn quàng cổ vừa vào phòng, khăn quàng vừa cởi được phân nửa y chợt nghĩ đến đây là vừa rồi Nhị gia chính tay quàng cho mình, động tác hơi dừng một chút, nụ cười trên môi càng sâu, lại cầm khăn quàng cổ vung một vòng như tay áo diễn phục, hít sâu một hơi, cao giọng hát một câu: "A! Phi tử! Đợi trẫm cùng nàng sánh bước một hồi! ! !"

Giọng của Thương Tế Nhụy châu tròn ngọc sáng, mặc dù thường hát vai đào nhưng khí thế lại thẳng vượt vai kép, một câu này gọi ra phá xuyên ba mươi ba tầng trời, chấn đến lò luyện đan của Thái thượng lão quân cũng phải lật ngang. Lúc này đêm đã rất sâu, một tiếng quát này của y cả kinh đánh thức hài tử vách đông, lại chọc chó nhà bên tây sủa đổng, đánh thức láng giềng phương viên hai dặm, thậm chí ngay cả tuyết đọng trên mái hiên cũng bị chấn đến rơi xuống. Cũng không biết là người nào hiểu kịch, nghe được một câu này liền bị dọa đến tỉnh khỏi giấc mơ, nặng nề mở cửa khen ngợi một câu: "Thương lão bản! Hát thật tốt! ! !"

Thương Tế Nhụy chắp tay hướng lên trời làm động tác tạ ơn.

Tiểu Lai nhìn y thầm nghĩ, người này quả nhiên lại phát điên rồi.

Thương Tế Nhụy là niềm vui bất ngờ, không rảnh nghĩ nhiều. Trình Phượng Đài trên đường trở về lại có chút lo lắng, nghĩ mình biết rõ núi có cọp còn dứt khoát xông lên, Thương Tế Nhụy là loại người nào chứ, một khi nổi tính tình lên chính là si cuồng bất chấp, không thuận theo không buông tha, đâu phải người dễ trêu vào.

Trăm nghìn hý tử của Bắc Bình thậm chí là khắp Trung hoa dân quốc này hắn đều có thể trêu chọc, chỉ duy có Thương Tế Nhụy là không nên chạm vào. Có lẽ tiêu ít tiền đụng chạm nếm thử cũng là có thể, bất quá trăm triệu lần không thể động tình, thế đạo này bất luận là quan lại phú thương hay đào kép danh giác, thậm chí là nhóm thái thái đã làm vợ người khác cùng các tiểu thư trong khuê phòng đợi gả... đều ỷ vào chút điểm tiền tài quyền thế mà làm bừa tác loạn, luân lý đạo đức chỉ là gông xiềng trên người đám bình dân, đối với loại người như bọn họ mà nói đều là rắm thối.

Nhóm nhân vật thoạt nhìn thể diện phong cảnh, một khi vạch trần bên trong tuyệt đối là dơ bẩn nhơ nhớp, chỉ là làm loạn cũng có chừng mực của làm loạn, nói thế nào cũng không ngoài bốn dạng tham tài tham thế, háo sắc mộ danh mà thôi. Chỉ cần không vượt ra ngoài bốn dạng này cũng không xem như khác người, có làm loạn thế nào cũng có cách viên vào cho xong việc, cũng xem như trong loạn vẫn còn nề nếp. Giả như vượt ra ngoài bốn dạng này, giống như Trình Phượng Đài đối với Thương Tế Nhụy hiện tại, hoàn toàn không có sở đồ danh lợi nhan sắc, chỉ là trân ái trong lòng, như vậy tiền đồ không rõ, cát hung khó dò.

Trình Phượng Đài ngẫm lại, tỷ tỷ cùng tỷ phu, lão bà cùng tiểu cữu, còn có biểu cữu huynh cùng biểu cữu tẩu vừa nhận thức, những thân bằng bạn hữu bên cạnh hắn mỗi người với Thương Tế Nhụy đều có thiên ty vạn lũ ân oán tình cừu, một ngày sự việc này bại lộ phiền phức liền lớn.

Trình Phượng Đài bắt chéo chân ngồi trong xe châm thuốc, từ đầu bắc ngõ La Cổ đến đầu nam ô tô chỉ trong thoáng chốc liền vượt qua, hắn còn rít chưa được vài hơi Lão Cát đã giúp hắn mở cửa xe.

Trình Phượng Đài xuống xe, đem nửa điếu thuốc thừa vứt xuống đất, giày da dẫm lên diệt lửa. Nói đi nói lại, hiện tại hắn chính là thích tiểu hý tử kia, thích đến ăn ngủ không yên nhất định phải ôm vào ngực che chở. Về phần sau này lại có phiền toái gì... trước hết bất kể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro