23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Đến tận một giờ trưa hai người mới có thể rời khỏi quán mỳ Hồ ký, đã qua hơn nữa ngày rồi còn chưa thấy được bóng Thiên kiều đâu. Rời khỏi quán mỳ, Thương Tế Nhụy kéo tay Trình Phượng Đài đi một mạch về phía trước, thề không lại bị chuyện gì quấy rối, cuối cùng phong tình của Thiên kiều cũng hiện ra trước mắt.

Đây cũng chỉ là một khối đất trống không lớn, Trình Phượng Đài nhìn nhìn một lát, hoa viên Vương phủ nhà hắn nếu tính luôn cả phần cây cảnh sợ rằng còn rộng hơn nơi này. Trên đất trống có đủ loại người, từ ca diễn đến nói tướng thanh, từ xem bói đến xin cơm, còn có mấy sạp hoành thánh và quầy tranh Tây Dương, mỗi người chiếm một góc đất, đám đông ồn ào nhốn nháo chen lấn nhộn nhịp. Thương Tế Nhụy lôi kéo Trình Phượng Đài nhìn đông nhìn tây, trên cái sạp nhỏ bán mỳ còn bài đủ loại mặt nạ kinh kịch.

Thương Tế Nhụy vui vẻ nói: "Mặt nạ nhà này làm rất tốt đó! Đặc biệt tinh xảo! Đây là Tào Tháo! Ngài xem, còn có Hoàng Sào! Mỗi dạng mua một cái, sau này lên sân khấu diễn cũng không cần vẽ mặt, chỉ mang lên như vậy là đủ sống động rồi!" Y cầm một cái đeo lên cho Trình Phượng Đài, nhìn trái nhìn phải rồi tiếc hận: "Đáng tiếc đeo lên liền đem mắt che hơn phân nửa. Che mắt liền không tốt, biểu tình không thể hiện ra được."

Cách đó không xa, một nữ tử mặc hý phục xanh đỏ lòe loẹt, mặt tô son phấn tay cầm quạt xếp, trên lưng đeo một chiếc gùi, đây là hóa trang cơ bản của nhân vật Tô Tam, bên cạnh chỉ có một lão đầu kéo nhị hồ. Giọng hát của nữ nhân này đặc biệt cao vút lanh lảnh, ở nơi ồn ào như Thiên kiều nhưng chỉ cần nàng vừa cất tiếng liền trực tiếp đem đám đông tách ra phân nhỏ, không biết chất giọng này có phải là đặc biệt vì nơi này mà bồi dưỡng hay không.

Thương Tế Nhụy cười nói: "Cái này lại hợp với tình hình!"

Trình Phượng Đài cũng cười: "Ở nơi này hát như vậy, đúng là hợp hơn bất kỳ sân khấu nào."

Nàng kia đang hát đến chỗ đặc sắc:

——"Tô tam ly liễu hồng động huyền, tương thân lai tại đại nhai tiền. Vị tằng khai ngôn ngã tâm nội thảm, quá vãng đích quân tử thính ngã ngôn: Na nhất vị khứ vãng nam kinh chuyển, dữ ngã na tam lang bả tín truyện. Tựu thuyết tô tam bả mệnh đoạn, lai sinh biến khuyển mã ngã đương báo hoàn."

Thương Tế Nhụy nghe xong liền bình luận: "Chữ nhai không tốt, chữ chuyển không tốt, chữ truyện không tốt, chữ thuyết càng không tốt... cắn chữ không rõ,nàng là người phía nam đến!"

Trình Phượng Đài chậc lưỡi nói: "Thương lão bản, cũng không cần tích cực với người hát rong như vậy."

Thương Tế Nhụy nói: "Em cũng không tích cực, chỉ là thuận miệng thôi." Sau đó lại lấy ra mấy đồng tiền đặt vào mặt cái chiêng bên cạnh, mỉm cười gật đầu với nữ nhân kia. Mặc kệ là ở nơi nào, chỉ cần thấy người ca diễn y đều cảm thấy cực thân thiết.

Đi thêm một chút, nghe ngóng vài đoạn tướng thanh lại cùng xem xiếc tạp kỹ, Thương Tế Nhụy khi vừa đến Bắc Bình thì rất hứng thú với Thiên kiều, mỗi ngày đều phải đến đi dạo, lưu luyến quên về. Sau này bắt đầu phát đạt cũng dần dần quen thuộc, không còn mê mẩn như trước, hôm nay y đến Thiên kiều là có tâm tư khác —— những mảng miếng của tướng thanh liệu có thể kết hợp cùng hý kịch chăng, tư thế tạp kỹ liệu có thể chuyển hóa lên sân khấu sử dụng?

Trình Phượng Đài đến từ đô thị phồn hoa như Thượng Hải, những nơi náo nhiệt hơn Thiên kiều hắn cũng thấy không ít vậy nên không có cảm giác đặc biệt gì, chỉ cảm thấy nơi này có một loại khí chất "Tục" và "Thô" hồn hậu mà những nơi khác không tìm được, nhiệt tình suồng sã, khôi hài đặc biệt.

Trình Phượng Đài nói: "Sau này có cơ hội liền dẫn em đi xem 'Đại thế giới' ở Thượng Hải, trò vui đa dạng hơn nơi đây nhiều!"

"Em biết nơi đó! Chỉ là lúc đến Thượng Hải diễn xuất thời gian quá gấp nên không ghé được." Thương Tế Nhụy kéo kéo ngón tay hắn: "Ngài sẽ dẫn em đi sao?"

Trình Phượng Đài vững vàng nắm tay Thương Tế Nhụy: "Tôi sẽ dẫn em đi."

Hai người đang nói chuyện, phía đối diện có một nhóm hài tử bẩn thỉu đi tới, đám trẻ hình như là hướng về Thương Tế Nhụy, hưng phấn hô to: "Thương lang! Thương lang! Thương lang! Thương lang!"

Dưới sự nhiệt tình của bọn chúng, Trình Phượng Đài và Thương Tế Nhụy đều không khỏi lui vài bước, đám trẻ chạy như bay đến vây quanh Thương Tế Nhụy: "Thương lang! Thương lang cho hai đồng tiền mua đậu phộng đi!"

Thương Tế Nhụy cười nói: "Quy củ của ta là gì? Muốn lấy tiền phải hát một đoạn mới mẻ đã."

Một đứa trẻ vỗ ngực: "Thương lang! Nghe em hát này —— ti điền viện đích hạ ti, lưu cửu nhi tông chi. Lạc phách thư sinh bái vi sư, truyện vu ngã giá liên hoa côn nhi thiêm phong tư, bão trúc trượng tẩu tẫn liễu yên hoa thị..."

Thương Tế Nhụy lập tức nói: "Đây là《 Lý Oa truyện 》, đã nghe qua."

Có đứa trẻ khác tiến lên đẩy đồng bạn: "Nghe em, nghe em —— Sở Hán phân phân dân bất an, đại thành huyền xuất liễu liễu thành nguyên chiếu nhị vị đại hiền. Na nhất niên, đại thành huyền lý tao hoang hạn, chích hạn đắc mễ quý như châu diện trướng tiễn..."

Thương Tế Nhụy xua tay cười nói: "《Nhị tiên hái thuốc 》. Đây là hát nói mà!"

"Nghe em! Thương lang! Em biết!"

"Hầy! Em có màn diễn mới! Thương lang! Bọn nó đều không được!"

Mặc dù nói như vậy nhưng đến rốt cục cũng không có gì mới mẻ, bọn nhỏ tài năng có hạn, chỉ có đôi bàn tay nhỏ bẩn thỉu gầy guộc như tay khỉ sờ loạn lên người Thương Tế Nhụy. Bọn nhỏ này đều là con cái của nhóm bần dân trong đại tạp viện hoặc thuộc ăn mày ở gần đây, trước kia thường xuyên hát 'Liên hoa lạc' đi xin tìn người khác, Thương Tế Nhụy khoanh tay ở bên cạnh nghe qua vài lần, mỗi lần đều cho năm hào trả công. Sau này y đem cả khúc đều nghe xong, bọn hài tử vẫn ùa lên xin tiền, Thương Tế Nhụy bố thí qua vài lần liền bắt đầu lòng dạ hẹp hòi, hiện tại còn che chặt hầu bao nói sao cũng không chịu cho: "Ây da! Đừng kéo, kéo ta cũng không có!" Lại chỉ Trình Phượng Đài: "Mấy đứa đi xin Nhị gia, Nhị gia có tiền!"

Đám trẻ con liền vây quanh Trình Phượng Đài, không ngừng kêu to: "Nhị gia Nhị gia Nhị gia! Cho hai đồng tiền mua đậu phộng đi mà!"

Trình Nhị gia thấy đám tiểu hài tử này đều là nước mũi lòng thòng, mặt mày dơ ẩn, trong lòng miễn bàn có bao nhiêu ghê tởm, liên tục nhảy nhót lui lại, chỉ vào đứa đứng đầu quát: "Bọn nhóc kia đừng qua đây, cẩn thận ăn đòn đấy." Lại oán giận Thương Tế Nhụy: "Em đẩy bọn chúng qua đây làm gì? Mau đuổi đi!"

Thương Tế Nhụy thấy Trình Phượng Đài hình như có chút tức giận, vội vàng gọi bọn nhỏ lại: "Được rồi! Hay là ta viết giấy nợ cho mấy đứa?"

Bọn nhỏ lập tức trở về vây quanh y, Thương Tế Nhụy trốn ra sau lưng Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài hung hăng trừng mắt nhìn bọn nhỏ. Đám trẻ con thấy hắn mặc trang phục của người tây liền sợ không dám tiến lên.

"Viết giấy nợ, nhưng ta không có giấy bút nha!" Thương Tế Nhụy nói.

Đứa trẻ cầm đầu nói: "Cái này dễ!" Mũi chân nhón lên xé một tờ quảng cáo "Bí phương tổ truyền. Kim thương bất ngã" xuống, mặt sau chính là giấy trắng, chỉ là bút lại không biết đi đâu tìm. Thương Tế Nhụy trông mong nhìn Trình Phượng Đài, Trình Phượng Đài chỉ đành lấy cây bút máy Parker của mình ra đưa qua. Thương Tế Nhụy kéo nắp bút, gập ghềnh dùng sức cầm lên, bộ dạng không hề thuận buồm xuôi gió như khi múa Thương gia côn ban nãy.

"Ừ... Nay thiếu..." Thương Tế Nhụy cúi đầu hỏi đứa trẻ lớn tuổi nhất: "Tên em là gì?"

Thằng bé lau lau nước mũi nói: "Em là Nhị Sỏa!"

Thương Tế Nhụy cười nói: "Ồ! Nhị của Nhị gia!"

Trình Phượng Đài trừng mắt, có người đem Nhị gia ra so sánh với đứa ăn mày sao!

"Sỏa... Sỏa... Nhị gia! Chữ sỏa viết như thế nào?"

Trình Phượng Đài thầm nghĩ, em đã sỏa (ngốc) như vậy rồi mà lại không biết viết sao? Khoanh tay nói: "Tôi cũng không biết, Thương lão bản tự nghĩ đi."

Thương Tế Nhụy cắn cán bút suy nghĩ hồi lâu vẫn là không biết, lường trước có lại cầu Trình Phượng Đài cũng sẽ không giúp, liền đơn giản vung bút lên vẽ một vòng tròn phía sau chữ 'Nhị'. Cái thái độ hào sảng này rất có phong phạm của cuồng sỹ trước khi ra pháp trường, Thương Tế Nhụy gần như áp sát vào tường, rề rà gian nan viết giấy nợ: "Nay thiếu Nhị Sỏa ——" thế nhưng trên giấy nào có chữ 'sỏa' đâu? Thương Tế Nhụy liền giải thích với nhóm trẻ con: "Nhóc xem, chỗ này tôi vẽ một vòng tròn, không có chuyện gì, đều giống nhau cả."

Trình Phượng Đài thầm nghĩ, như vậy cũng được sao? Nếu đều giống nhau cả thì còn cần chữ đế làm gì?

Thương Tế Nhụy cao giọng đọc: "Nay thiếu Nhị Sỏa một đồng bạc, đến Thiên Công phường lấy tiền —— biết Thiên Công phường sao?"

"Biết! Ở gần Vương phủ tỉnh!"

Thương Tế Nhụy gật đầu, y chính là mượn hoa hiến phật, đem năm hào trước kia tăng lên gấp đôi, trong lòng có loại vui sướng của mỗi ngày làm một việc tốt.

Trình Phượng Đài cười nói: "Ôi chao! Thương lão bản tin tức linh thông nha! Còn biết Thiên Công phường là sản nghiệp của tôi, đây cũng là tin tức nghe được trên bàn mạt chược?"

Thương Tế Nhụy nói: "Em cái gì cũng biết. Nào, lão bản đến ký một chữ nào!"

Trình Phượng Đài nhận lấy, thầm nghĩ mình đã kinh thương mười năm, còn chưa từng ký giấy nợ cho ai đâu! Theo Thương Tế Nhụy người ngốc làm việc điên, còn bị nhóm ăn mày này hùa theo lôi kéo. Hắn thở dài lắc đầu, ký một chữ rồng bay phượng múa lên giấy rồi liếc mắt nhìn chữ của Thương Tế Nhụy, người này viết được nghiêng trái ngã phải, chữ viết cũng không nằm thành một hàng mà giống như từng chữ cắt ra rồi dán lại, non nớt đến buồn cười. Hắn cầm tờ giấy nợ trên tay quan sát một hồi, càng xem càng vui vẻ, bọn nhỏ lại sợ hắn đổi ý mở to mắt nhìn theo. Trình Phượng Đài nhìn đám trẻ con, áo bông rách rưới thiếu đi mấy đoạn, ngón tay và lỗ tai bị đông cứng đến nứt da, lòng trắc ẩn khẽ động liền thêm một nét dọc vào chữ 'Một đồng bạc' (Chữ nhất là một nét ngang, thêm nét dọc thành mười), nói: "Đi thôi, rửa mặt cho sạch rồi đến đó tìm Thái chưởng quỹ, cầm tiền rồi cũng đừng mua đậu phộng kẹo đường gì đó, mỗi đứa mua một cái áo ấm mà mặc."

Bọn nhỏ cầm được giấy nợ, hoan mô một tiếng rồi chạy đi, Thương Tế Nhụy và Trình Phượng Đài mỉm cười nhìn theo bóng lưng tung tăng của bọn chúng. Lúc này một lão ăn mày thắt đuôi sam vừa xua đuổi đám trẻ vừa bước tới, vẻ mặt tươi cười, từ đằng xa đã khom lưng khúm núm. Thương Tế Nhụy thấy lão lại lập tức xoay người rời đi.

"Ây da! Thương lang! Đừng đi mà! Sao vừa nhìn thấy yêm đã quay người đi rồi!"

Thương Tế Nhụy bước chân khá nhanh, bị người kia đột nhiên ngăn cản như vậy suýt nữa đã nhào vào ngực đối phương. Trình Phượng Đài lập tức bắt lấy Thương Tế Nhụy kéo về bên cạnh, cau mày nói: "Lão già, nói chuyện chứ đừng động thủ."

Lão đầu nhi nhìn thấy quần áo và khí độ của Trình Phượng Đài, mặt mày càng thêm nịnh nọt cúi đầu khom lưng: "Vị gia này, tiểu lão nhi đôi mắt vụng về không nhìn thấy ngài. Ngài thật là khí phái nha! Thiên đình no đủ ấn đường tỏa sáng, vừa nhìn liền biết là người đại phú đại quý! Ngài làm buôn bán gì đâu?" Cổ họng của lão hệt như vịt đực, vừa khàn đặc vừa the thé, khiến người nghe lông tơ dựng đứng như tiếng dao cạo xương.

Thương Tế Nhụy cắt lời: "Lão nếu không có chuyện gì thì bọn tôi đi trước."

"Ấy ấy ấy! Thương lão bản! Thương lão bản dừng chân!" Lão đầu lại vươn tay ra cản, ngại vì uy thế của Trình Phượng Đài nên cái tay kia vừa vươn ra thì liền rút về xoa xoa lên vạt áo, biểu tình ra vẻ khổ não: "Thương lão bản, hầy, ngài xem yêm đây..."

Thương Tế Nhụy nghiêm mặt: "Không có tiền!"

"Thương lão bản xin hãy thương xót! Hai hôm nay yêm chưa ăn gì, dạo này lạnh như vậy nếu ngất bên vệ đường tuyệt đối sẽ chết. Ngài hãy thương xót mà, nhiều ít cho một chút."

Thương Tế Nhụy tức giận nói: "Vì sao lần nào tôi đến Thiên kiều các người cũng giống như đánh cướp thế!"

Lão đầu nhi liên tục thở dài: "Đó còn không phải do Thương lang tâm địa tốt sao!"

Thương Tế Nhụy nói: "Ai nói! Tâm địa của tôi là xấu xa nhất! Không chỉ lần này, tương lai cũng không cho tiền nữa!"

Trình Phượng Đài không khỏi bật cười.

Thương Tế Nhụy tiếp tục đi về phía trước, lão đầu nhi đi theo một tấc cũng không rời, Thương Tế Nhụy xụ mặt nhìn lão, vừa đi vằ nói: "Ôi chao, lão Huyền nhi, ngài vì sao không đi Thiên Tân tìm Cửu Lang chứ? Y cũng xuất thân từ gánh hát Nam phủ giống lão, nhất định sẽ quản lão, nói thế nào cũng sẽ giúp lão tìm một công việc trong Cầm ngôn xã. Lão đã lớn tuổi như vậy rồi, ăn xin cũng không phải cách lâu dài!"

Trình Phượng Đài nghe lời này liền tò mò quan sát lão Huyền nhi, người nọ có một cái đuôi sam mỏng manh gần như bạc trắng thả ở sau lưng, vóc người thấp bé, nếp nhăn trên mặt cũng nhiều, hơn nữa trên người còn có một loại cảm giác quái dị —— Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hiểu ra, lão là thái giám của gánh hát Nam phủ.

Lão Huyền nhi ôi chao một tiếng: "Cửu Lang! Cửu lang nhận thức ta thì để làm gì! Chưởng viện thái giám Triệu Đại Xuyên cũng không quản yêm nữa, yêm còn có thể mặt dày đi tìm Cửu Lang sao? Cửu Lang trước kia chính là người tâm phúc trước mặt Lão phật gia, cùng đám hoạn nô bọn yêm không phải người một đường!" Lão Huyền nhi chạy chậm vài bước vòng đến chặn đường Thương Tế Nhụy: "Vậy nên yêm mới đi tìm Thương lang nha..."

"Tìm tôi chẳng có ích gì, chính là không có tiền!"

"Nghe ngài nói kìa, người nào không biết ngài chứ! Cửu Lang đi rồi, ở kinh thành ngài chính là cái này!" Lão Huyền nhi so một ngón tay cái, "Ngài đứng trên đài hắt hơi một cái cũng có người trầm trò khen ngợi, ngài là thu vào cực lớn đâu!"

"Không có tiền!"

"Ôi! Thương lang! Ngài cũng nên tội nghiệp yêm, yêm chính là không còn đường sống!"

"Lão không còn đường sống, tôi thì không còn tiền."

Già không có cốt khí, trẻ lại quá cứng đầu, Thương Tế Nhụy chính là phạm vào quật cường, cứ thế lăn lộn phải đến khi nào mới xong. Trình Phượng Đài bước lên chặn giữa hai người, khuyên nhủ: "Được rồi được rồi, hóa ra đều là người quen cũ, Thương lão bản, nên kính lão một chút thôi!"

Thương Tế Nhụy hừ một tiếng: "Ngài có tiền thì cho lão, em không có tiền!"

Trình Phượng Đài nhìn Lão Huyền nhi, lấy ví da ra, bên trong có một xấp tiền mặt mỏng manh. Lão Huyền nhi gắt gao nhìn chằm chằm cái ví, ngoài miệng không ngừng nịnh hót: "Gia, ngài là người tốt, yêm vừa nhìn liền biết ngài là người tốt! Lão Huyền nhi đời này đã gặp không ít người, chưa thấy lông mày của ai toát ra một cổ từ tâm và nghĩa khí như ngài! Sau này ngài nhất định gặp dữ hóa lành, tâm tưởng sự thành, đa tử đa tôn, cả đời phát tài!"

Trình Phượng Đài chỉ thường nghe người khác mắng mình là lưu manh ba trợn, vừa nghe lời này liền có mấy phần vui sướng, mỉm cười rút xấp tiền ra. Hắn còn chưa kịp đếm mấy tờ, Lão Huyền nhi đã nhanh tay lẹ mắt cướp hết cả xấp giấu vào trong mũ, vừa nói lời dễ nghe vừa chạy đi mất.

Chỉ vì mấy đồng tiền này, Trình Phượng Đài cảm thấy không cần đi cướp về, nhìn theo bóng lưng Lão Huyền nhi cười gượng: "Đây đúng là đánh cướp nha"

Thương Tế Nhụy bực tức nói: "Lão chính là như vậy! Trước kia còn cướp một cái đồng hồ của em, chính là mê mẫn đánh cuộc!"

Trình Phượng Đài vỗ vỗ vai y: "Thương lão bản, chúng ta không nên vì lão mà tức giận, cũng không phải số tiền lớn gì."

Thương Tế Nhụy cau mày nói: "Đây không phải vấn đề tiền, em ghét nhất loại người già mà không đứng đắn!"

Hai người một mạch về xe, lúc này đã gần năm giờ, Lão Cát chính là nhàm chán chờ đợi suốt từ buổi trưa thế nhưng hiện tại tinh thần vẫn sung túc, tùy thời có thể xuất phát, không hề tỏ ra mất kiên nhẫn hoặc uể oải, đúng là tài xế xứng chức.

Trình Phượng Đài hỏi: "Đi Thanh Phong đại hý viện?"

Thương Tế Nhụy gật đầu, hôm nay y có xuất diễn ở đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro