26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trình Phượng Đài vươn tay khoác qua vai Sát Sát Nhi, vừa đi vừa nói chuyện trên hành lang. Bởi vì hôm nay trong nhà có chiếu bài nên người hầu đều tỉnh táo làm việc, trong viện cũng sáng sủa hơn ngày thường một ít. Trên xà ngang gần mái treo mấy lông chim bọc vải đen, Trình Phượng Đài kéo một cái lồng xuống, bên trong là chim phù dung màu vàng cam, chiếc lồng vừa nhoáng con chim nọ liền tỉnh, nhảy nhót hai cái trong lòng rồi cảnh giác quay đầu.

Trình Phượng Đài đùa với nó, nói: "Muội tử, năm nay cũng đã mười bốn rồi đi?"

Sát Sát Nhi ngồi xuống lan can, nhàn nhạt đáp một tiếng: "Dạ."

"Như vậy, ca ca có mấy lời phải nói, ca và tẩu của muội kết hợp... năm đó muội còn nhỏ, hiện tại càng phải nên hiểu rõ. Ca và tẩu của muội không phải loại hôn nhân như Thường Chi Tân và Thôi mỹ nhân, chúng ta là giống phụ thân và di nương vậy."

Sát Sát Nhi gật đầu, trên mặt không có biểu tình gì: "Ca muốn nói, ca và tẩu là người của hai thời đại, sự kết hợp của hai người là bị ép buộc? Thế nhưng vì sao phải nói với muội?" Nàng là một tiểu cô nương mặt lạnh tâm cứng, dứt khoát gọn gàng, hoàn toàn không giống gì với Trình Phượng Đài. Mỹ Âm còn nhỏ nhìn không ra tính tình, nếu chỉ nói ba tỷ đệ đã trưởng thành của Trình gia, quả thực chẳng ai giống ai cả.

Trình Phượng Đài đặt lồng chim xuống, nói: "Ca muốn nói cho muội biết, đối với tẩu tử của em chúng ta chỉ có thể nhân nhượng, có rất nhiều đạo lý mới muội đừng mơ có thể thuyết phục được nàng. Nếu đã nói không thông như vậy cũng đừng nói, miễn cho hai bên đều phật lòng. Cái tư tưởng cũ kỹ kia của nàng ca cũng không đồng ý, thời đại đã khác rồi! Nữ hài tử nếu không được giáo dục, không có một chút tầm mắt, sau khi kết hôn không phải liền bị chồng bày bố sao? Cũng không thể để nữ hài tử u mê không có giáo dục chứ, đúng không? Thế nhưng muội xem, ca có từng tranh cãi với nàng sao? Ta chưa tranh một câu nào."

Lúc vừa kết hôn Trình Phượng Đài chính là tranh cãi đủ nhiều, thường xuyên chọc Nhị nãi nãi giận đến không để ý đến hắn, chỉ là hắn đều đã quên mất.

Sát Sát Nhi cau mày nói: "Nói như vậy, muội liền thành vật hy sinh?"

"Không phải ý đó." Khóe miệng Trình Phượng Đài hơi cong, chính là cái loại tươi cười bất cần đời kia: "Ca chỉ nói muội đừng tranh chấp trước mặt tẩu tử, chúng ta muốn làm thế nào thì cứ làm, còn có thể lén làm sau lưng nàng mà, không phải sao? Ồ! Chính là giống như Phạm Liên lén đưa Kim Linh đi trường học, chúng ta hay là cũng học cách dối trời qua biển đó có được chưa? Ca đã giúp muội xem qua một trường học giáo hội, nơi đó đều là nữ hài tử, tẩu của em hẳn là không còn lý do gì phản đối. Chờ ca tìm được cơ hội liền đưa muội đi."

Sát Sát Nhi nghe được sự chấp thuận này sắc mặt liền tốt hơn hẳn, Trình Phượng Đài sờ sờ đầu tiễn nàng về phòng, cười hỏi: "Trước kia không phải không thích chơi cùng bạn ngang tuổi sao? Thế nào hiện tại đột nhiên ồn ào đòi đi học?"

Sát Sát Nhi nói: Muội cũng không phải muốn đi học, chỉ là không muốn vẫn luôn ở mãi trong nhà, đến tuổi lại lấy một người chồng do ca và tẩu chọn, sau đó vẫn tiếp tục ru rú trong nhà —— bất quá chỉ là đổi một cái nhà khác để ở thôi —— muội, em muốn ra ngoài xem một chút. Thế nhưng ngoại trừ đi học muội còn có lý do nào khác để rời đi đâu?"

Trình Phượng Đài có chút bị chấn kinh rồi, muội muội mà hắn yêu mến nhất trong lúc hắn chưa ý thức được đã thật sự trưởng thành, đã là một đại cô nương có tư tưởng có kiến giải. Ít nhất huynh muội bọn họ có một điểm giống nhau, đó là đều không thích bị giam trong nhà.

Đưa Sát Sát Nhi về phòng, Trình Phượng Đài vừa vào phòng ngủ cởi áo khoác thì Phạm Liên đã tới. Hắn mặc tây trang thắt caravat, tóc vuốt dầu bóng mướt, bộ dạng chải chuốt như vậy cũng không giống vừa bò ra khỏi chăn của nữ nhân, càng không giống đặc biệt đến đón muội muội. Vừa vào cửa đã ồn ào: "Tỷ phu, cho ta mười lăm vạn."

Trình Phượng Đài cởi thắt lưng da dê, giận đến phát cười hỏi: "Cậu chạy từ đâu ra đây? 《Bách gia tính 》 cũng không thèm giữ nữa sao, mở miệng chính là tiền à? Tôi lấy đâu ra mười lăm vạn cho cậu?"

Phạm Liên đặt mông ngồi xuống giường, người hầu dâng một chung trà nóng lên cho hắn, cho Trình Phượng Đài lại là một chung rượu nhỏ. Phạm Liên cầm chung rượu lên ngửi ngửi, kinh ngạc nói: "Anh trước khi ngủ còn uống rượu mạnh? Đây là thói quen của người Thượng Hải sao?"

Trình Phượng Đài cũng tò mò: "Tôi còn tưởng rằng đây là tập quán của người quan ngoại đâu! Tỷ tỷ cậu quy định tôi, vào mùa đông trước khi ngủ phải uống một chung."

"Nào có cái tập quán này, người quan ngoại cũng không đến mức là tửu quỷ như vậy đâu?" Phạm Liên lại ngửi ngửi, sao mà tanh như vậy: "Sao lại tanh đến vậy chứ, ngâm cái gì?"

Trình Phượng Đài nói: "Ai biết được, hẳn là mấy thứ nhân sâm, lộc nhung, hổ cốt gì gì đó đi..." Nói đến đây, Trình Phượng Đài bỗng nhiên hiểu được diệu dụng của chung rượu trước khi ngủ này, trước giờ hắn chỉ là gặp được liền uống chứa không ngẫm nghĩ, mà Phạm Liên cũng coi như vỡ lẽ, hai người liếc nhau hèn mọn nở nụ cười.

Trình Phượng Đài cầm chung rượu cảm khái nói: "Chẳng trách, tôi vẫn luôn thắc mắc vì sao ở ngoài chơi hai hồi, về đến nhà còn có thể chơi hai hồi, con trai sinh một đứa tiếp một đứa. Tôi còn cho rằng mình trời sinh thần lực! Hóa ra là do thứ đồ chơi này mà ra!"

Phạm Liên đoạt lấy cái chung: "Đây là đồ tốt nha tỷ phu! Tráng thận ích tinh. Anh không uống để tôi uống!"

Trình Phượng Đài lập tức cướp về một hơi cạn sạch: "Đây là tỷ tỷ của cậu đặc biệt chuẩn bị cho tôi, cậu muốn thì tự đi xin nàng."

Phạm Liên cụt hứng ngồi xuống, cười khổ nói: "Tôi nào dám chứ? Vừa hỏi tỷ tỷ nhất định sẽ nói: 'Cậu vừa chưa có vợ vừa không phải nói dỗi tông đường, uống loại rượu này để làm gì? Sức lực đều dùng trên người đám kỹ nữ.' Ôi chao..."

Trình Phượng Đài cười hai tiếng: "Tỷ tỷ cậu nói không sai!"

"Anh có mặt mũi nói tôi?"

"Tôi chỉ dùng phân nửa mà thôi, cậu là toàn bộ đều dùng. Hơn nữa tôi cũng không làm lỡ chính sự nha! Cậu đã có con trai sao! Ngay cả lão bà cũng không có."

Phạm Liên hôm nay có việc muốn nhờ, không muốn đấu võ mồm với hắn, Trình Phượng Đài trực tiếp cởi quần áo nằm lên giường, ấm áo thoải mái chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Phạm Liên nóng nảy: "Tỷ phu, đừng ngủ mà! Chuyện của tôi còn chưa xong đâu!"

"Cậu có chuyện gì mà vừa mở miệng đã đòi tiền. Nói đi, nói mau."

Chỉ là Trình Phượng Đài đã hùng hổ xoay người, hoàn toàn không coi ai ra gì, Phạm Liên cảm thấy khó mở lời, chần chừ một lát mới nói: "Là như thế này, tôi định mua hai cái xưởng ở Thượng Hải, vừa rồi đã bàn cùng người ta, giá cả cũng thích hợp..."

Hai người bọn họ ai làm buôn bán cũng sẽ kéo người còn lại một phen, thế nhưng lúc này Trình Phượng Đài lại không vui, ngồi dậy nhìn chằm chằm Phạm Liên, khiến đối phương sợ đến nghiêng người về phía sau một chút. Thế nhưng Trình Phượng Đài lại chợt nằm xuống, lẩm bẩm tứ giận nói: "Cậu đúng là nghe lời của tên Kim thọt kia quá nhỉ! Bảo cậu làm thực nghiệp cậu liền làm thực nghiệp. Vậy cậu đi tìm Kim thọt mượn tiền đi —— tôi vốn đã không tán thành chứ đừng nói đưa tiền?"

"Cũng không phải để anh đưa tiền không, có cho anh nhập cổ."

"Tặng không còn chẳng thèm! Không có công sức hầu hạ. Rốt cục là cái gân nào của cậu bị sai rồi? Mau nói choi tôi biết, tôi lập tức giúp cậu vặn lại."

Phạm Liên rất muốn dỗi trở về thế nhưng lại không có ngôn ngữ gì, hắn chính là đang quỳ vay tiền nha! Lập tức cởi giày da leo lên giường, ở trước mặt Trình Phượng Đài lảm nhảm một tràn dài cái gì vừa là yêu nước vừa là tiền lãi lâu dài, nói: "Kỳ thực lời Kim thọt nói cũng là có đạo lý, rốt cục người ta cũng là bộ trưởng mà. Tôi đã quan sát cẩn thận rồi, làm thực nghiệp quả nhiên lợi nhuận ổn định, ích nước lợi dân. Tôi đã mua một nhóm máy móc, môtơ từ Mỹ về, hơn nữa cũng không cần anh phải lo lắng cái gì, anh chính là cổ đông lớn nhất, chỉ cần đợi chia hoa hồng là được. Nếu anh còn không tin thì cứ viết giấy nợ cho tôi đi. Chuyện này cũng là do phía Thượng Hải giục gấp, tôi chốc lát không lấy ra đủ tiền."

"Vậy rốt cục cậu muốn mở xưởng gì?"

"Xưởng dệt."

Trình Phượng Đài cười lạnh: "Nói năng dõng dạc như vậy, tôi còn tưởng cậu phải giúp Ủy viên trưởng tạo máy bay đại pháo đâu, quốc gia không có cậu liền không được."

Phạm Liên bị chặn họng nghẹn lời, Trình Phượng Đài suy nghĩ hồi lâu, thở dài nói: "Cho tôi ba ngày rồi tôi đưa tiền cho. Cậu cũng biết quan hệ của chúng ta với Nhật Bổn không tốt, dù sao cũng phải đề phòng một chút, nhỡ đâu vừa đánh nhau thì cái xưởng kia của cậu giữ không được bỏ chẳng xong... Ôi chao! Tôi vẫn là tin ánh mắt của cậu, đừng khiến tôi thâm hụt tiền là được."

Phạm Liên lại phân tích thế cục trước mắt một lần, nói rõ mình đã lo lắng chu toàn ra sao. Trình Phượng Đài lại là người tinh minh, hắn không phải không động tâm, gặp được chuyện có thể kiếm tiền ai lại thật sự có thể bình tĩnh, nhà xưởng rốt cục không có quá nhiều phiêu lưu như vận hàng. Thế nhưng Trình Phượng Đài chính là người cố chấp, tính tình này của hắn cũng chỉ có Phạm Liên là có thể đả động.

Phạm Liên vay được tiền xong liền đón muội muội, tiễn tẩu tử về nhà. Nhị nãi nãi về phòng, tháo trang sức xong lại lẳng lặng nằm bên cạnh Trình Phượng Đài, thấy hắn còn chưa ngủ hẳn, hiếm khi người này về nhà sớm được một ngày lại cũng không thể được thanh nhàn.

Nhị nãi nãi nói: "Chuyện của tam muội..."

Trình Phượng Đài nói: "Nàng là hài tử không hiểu chuyện. Trước mặt mọi người chống đối mợ như vậy là cạn nghĩ, mợ cũng đừng tính oán."

"Chuyện đi học cậu nghĩ thế nào?"

Nhị nãi nãi giống như đang khiêm tốn thỉnh giáo ý kiến của Trình Phượng Đài, thế nhưng hắn cũng không muốn nói thẳng ra, bởi vì hắn biết dù mình nói gì Nhị nãi nãi cũng sẽ không thực sự tiếp thu mà chỉ âm thầm mất hứng, chán nản vì đủ loại sai biệt giữa bọn họ. Tuy rằng đây là sự thật nhưng Trình Phượng Đài cũng không hy vọng khiến nàng cảm thấy được, liền ba phải nói: "Sát Sát Nhi chỉ là ham mới mẻ, đợi qua một thời gian nữa không chừng sẽ tốt rồi. Đợi vài hôm xem sao, lại nhìn thái độ của nàng mà quyết định."

Nhị nãi nãi gật đầu, thổi đèn, cùng hắn nói việc vặt trong nhà: Nha đầu nào có thể cho phân gia, hạ nhân nào cần phải sa thải, trưởng tử đã không cần vú em nữa, thân thích của Tứ di thái muốn tìm một công việc trong cửa hàng. Phu thê bọn họ ngoại trừ những việc vặt này cơ bản cũng không có chuyện gì để nói, thậm chí có ngồi đối diện nhau cả nửa ngày cũng không bói ra câu nào. Trình Phượng Đài nghe nghe một lát liền ngủ, Nhị nãi nãi đã đánh bài nửa ngày cũng mệt mỏi khó chống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro