37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ lúc Tòng Huy ban vào kinh đến nay đã ngót nghét trăm năm, Côn khúc chậm rãi không được hoan nghênh như trước kia nữa. Thế nhưng Bắc Bình là Hoàng đô tiền triều, rất nhiều văn nhân khoa cử ham phong nhã đều còn lưu lại nơi này, bọn họ đối với Côn khúc vẫn vô cùng tôn trọng, thỉnh thoảng tổ chức một buổi hội họp, mời nhóm hý tử biết hát Côn khúc góp vui. Cả đám nhã sỹ ngồi nói chuyện trên hành lang thủy tạ vừa ung dung nghe hát vừa ngâm thơ vẽ tranh, thưởng trà đánh đàn, trước kia khi thủ lĩnh giới côn khúc Nguyên Tiểu Địch còn ca hát, y đã từng là sủng nhi của nhóm văn nhân, cái này có một phần cũng là vì tính tình của y lão luyện thành thục, từng đọc qua mấy quyển kinh thư, biết viết chữ còn biết vẽ tranh, ngôn từ thỏa đáng. Văn nhân tự nhiên có điểm thưởng thức khác với nhóm tiểu thị dân bên ngoài, bọn họ càng coi trọng mấy thứ học thức nội hàm kia vượt qua dung mạo giọng hát, thế nhưng hiện tại Nguyên Tiểu Địch là một lòng muốn thoát khỏi danh phận hý tử, tự nhiên dứt khoát xuất tịch, danh hiệu sủng nhi lập tức rơi xuống trên người Thương Tế Nhụy. Thương Tế Nhụy tuổi tác còn nhỏ lại chưa từng đọc sách, thế nhưng y thắng ở nhu thuận thông minh, thi từ ca phú qua tai liền thuộc lại có suy nghĩ và quan điểm khác biệt, xông vào giữa nhóm văn nhân có thể mở ra một con đường riêng. Nhớ năm đó, ngự dụng viết từ Đỗ Thất công tử cũng là kết bạn với y trong một buổi văn bút của Đỗ Minh Ông.

Hôm nay Thương Tế Nhụy đến biểu diễn trong nhà Đổng hàn lâm, khúc qua ba tuần liền bước đến uống trà cùng bọn họ. Nhóm văn nhân đàm luận, đều nói hiện tại ở kinh thành không có hý tử hát côn khúc thật tốt, Thương Tế Nhụy có thể coi như là danh linh trẻ tuổi nhất hát được cái này, mà nếu tính đi lên, ngoại trừ Nguyên Tiểu Địch chỉ còn có nữ linh Diêu Hy Phù là có thể vào mắt bọn họ.

Thương Tế Nhụy nghe vậy liền nở nụ cười: "Diêu Hy Phù là sư phụ của tôi! Chính nàng đã dạy tôi hát côn khúc."

Mọi người trăm miệng một lời khen danh sư xuất cao đồ, lại nói: "Nếu nói như vậy, Nguyên lão bản cũng có thể xem như sư bá của Thương lão bản rồi!"

Thương Tế Nhụy sửng sốt, sau đó lập tức hiểu được, hóa ra y theo Diêu Hy Phù học côn khúc hai năm mà lại không biết Diêu Hy Phù là sư cô của Nguyên Tiểu Địch, như vậy Nguyên Tiểu Địch và y cũng coi như có quan hệ sâu xa nha!

"Một tầng quan hệ này tôi cũng chưa từng nghe Diêu sư phụ nói, đại khái là do tôi chỉ là đệ tử nửa đường của nàng, trong sư môn còn có vài đệ tử chân truyền, không cần thiết phải báo việc này với tôi."

Có vài vị lão nhân ở đây sắc mặt biến hóa vi diệu một chút, cười nói: "Diêu lão bản tính tình hào sảng, nói chuyện cũng không kiệm lời, không phải thật sự không muốn nói với ngươi. Năm đó khi nàng ở Bắc Bình cũng là nhân vật khó lường, dứt khoát chỉ hát côn khúc lại nổi tiếng giữa cả đám người hát kinh kịch! So với sư huynh còn giỏi giang hơn vài lần đâu! Sau này cũng vì sư môn gút mắt, trực tiếp bỏ lại một mảnh giang sơn nơi này mà chạy đến Bình Dương."

Một chữ 'cũng' này dùng đến cực kỳ vi diệu, nội tâm Thương Tế Nhụy thô ráp, không chú ý liền lướt qua. Có người nghe được lại âm thầm liếc mắt nhìn y, nghĩ thầm Diêu Hy Phù hóa ra cũng là bị nhục trong việc sư huynh muội luyến ái mà trốn đi, một đôi sư đồ này ngoại trừ giọng hát thì chuyện tình cảm cũng coi như nhất mạch tương thừa.

Đổng hàn lâm cười nói: "Việc này cũng thật kỳ quái, mấy đại danh linh đều luân phiên chạy đi Bình Dương, cái địa phương nho nhỏ đó thường xuyên chịu hạn hán và binh tai, chạy đến bên kia rốt cục là vì cái gì?"

Cũng nhờ mấy vị đại danh linh luân phiên chạy đi Bình Dương, Thương Tế Nhụy mới có cơ hội len lén học nghề, giống như trời xui đất khiến bọn họ chạy đi một chuyến như vậy là vì muốn thành tựu cho Thương Tế Nhụy.

Đổng hàn lâm lúc này đã trải giấy ra bàn, chuẩn bị viết mấy đầu thơ từ, Thương Tế Nhụy thuần thục cầm thỏi mực lên mài vụn, xem ra đã là việc từng làm rất nhiều lần, căn bản không cần người khác dặn dò. Mà nhóm văn nhân này có thể để hý tử hầu hạ văn chương, đã đủ thấy đối với Thương Tế Nhụy là thật lòng ưu ái. Thương Tế Nhụy cúi đầu mài mực, nói: "Côn khúc đã kéo dài mấy trăm năm, tôi cũng không tin khắp kinh thành không tìm được một người hát tốt."

Có người nói: "Căn cơ mấy trăm năm là không giả, thế nhưng hiện tại thế nhân đều nghe kinh kịch, ai còn hạ khổ công học côn khúc chứ? Có thể hát đến lọt tai nhóm lão hủ chúng ta thật sự rất hiếm thấy."

Lại có người nói: "Nếu không đi Vân Hỷ ban nhìn một chút? Bầu gánh Tứ Hỷ không phải xuất thân từ côn khúc sao! Dưới trướng hẳn cũng phải có vài hài tử thiên phú không tệ chứ?"

Thương Tế Nhụy âm thầm lặp lại cái tên Vân Hỷ ban một lần, nhớ đến lần trước Nguyên Tiểu Địch đã đề cử cho y một hý tử họ Chu, trong lòng âm thầm có chờ mong.

Lúc Thương Tế Nhụy từ phủ Đổng hàn lâm về nhà đã đến giờ cơm tối, vào cửa đã thấy Trình Phượng Đài ngồi tại ghế chính như muốn thăng đường xét xử, mà người đứng bên cạnh là Thịnh Tử Vân đã lâu không gặp. Thịnh Tử Vân vừa thò đầu ra liền bị Trình Phượng Đài bắt lấy, hắn luôn cho rằng vận khí không tốt lần nào cũng đâm vào họng súng, lại không biết hiện tại Trình Phượng Đài mỗi ngày đều treo bên người Thương Tế Nhụy, chỉ cần Thịnh Tử Vân vừa muốn xông ra liền có thể vừa vặn gặp được.

Trình Phượng Đài dù có xụ mặt thì Thương Tế Nhụy cũng chỉ cảm thấy người này đang giả vờ nghiêm túc, nhịn không được đứng phía sau Thịnh Tử Vân cười cười với hắn. Thịnh Tử Vân quay đầu lại nhìn thấy y cười liền bất giác mỉm cười với y, Trình Phượng Đài trừng mắt nhìn bọn họ, thần sắc trên mặt phi thường nghiêm túc.

"Được rồi, nếu người đã đến thì cậu mau đưa đồ vật rồi về thôi, xe của Lão Cát đợi ở bên ngoài."

Thịnh Tử Vân ậm ừ một tiếng, trân trọng giao một quyển kịch bản cho Thương Tế Nhụy, sắc mặt bi tráng hào hùng vạn trượng. Bởi vì Thịnh Tử Vân cũng là một văn nhân, văn nhân nhiều ít đều có chút tôn sùng côn khúc, gần đây hắn nghe được Thương Tế Nhụy đã hát hai tuồng côn khúc trong lòng liền cực kỳ vui vẻ, thức trắng vài đêm tự viết ra một kịch bản, cốt truyện lấy từ cổ thư《Tam ngôn lưỡng phách 》, lại tự mình trau chuốt văn thải khúc điệu, cảm thấy Thương Tế Nhụy nhất định sẽ hài lòng.

Tay của Thịnh Tử Vân vừa chạm vào Thương Tế Nhụy, còn chưa kịp nói hai cầu hoàn chỉnh Trình Phượng Đài đã híp mắt nhìn bọn họ, cất giọng dạy dỗ: "Lục thiếu gia, Trình nhị ca tôi đây trước nay đều là người rất hiền hòa, xem cách tôi đối xử với mấy đứa nhỏ trong nhà liền biết, cho tới hiện giờ đều là tùy tiện để bọn họ lên trời xuống đất. Thế nhưng cậu lại không như vậy, ca ca của cậu lại trăm dặn ngàn dò muốn tôi nhìn chằm chằm không cho phép cậu bước ra khỏi trường học một bước, tôi cũng không thể có lỗi với bằng hữu chứ! Có phải không?"

Thịnh Tử Vân phẫn nộ buông tay Thương Tế Nhụy, nói: "Tôi đã hiểu, hiện tại tôi liền quay về trường học." Sau đó quay đầu, ngữ điệu dày nặng nói với Thương Tế Nhụy: "Quyển kịch bản này là do tôi cố ý viết cho em, em phải nghiêm túc đọc nó có được không?"

Thương Tế Nhụy không gật đầu cũng không đáp ứng, chỉ nhìn hắn mỉm cười, bất quá cái mỉm cười này vô cùng nhẹ nhàng thâm ảo, phảng phất đã là hứa hẹn. Thịnh Tử Vân lại lộ ra một nụ cười hồn bay phách lạc, sau đó quyết tuyệt ép vành nón sinh viên của mình xoay người rời đi. Hắn vừa đi, Thương Tế Nhụy liền rất vô tình ném kịch bản xuống bàn, tự mình chạy đến trước mặt Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài nghĩ y muốn bảo mình đọc giúp, mở trang đầu tiên ra vừa đọc hai chữ Thương Tế Nhụy liền lẩm bẩm: "Đọc cái này làm gì? Em cũng không thích nghe."

Trình Phượng Đài cười nói: "Thế nào, có thể đọc hết mấy chữ này sao?"

"Không biết, cũng không cần nghe. Người này viết không ra được tuông tích gì tốt."

Trình Phượng Đài cầm quyển kịch bản lên cân nhắc, độ dầy cao như vậy, nội dung như thế nào trước khoan hãy bàn luận, chỉ nhìn một loạt chữ nhỏ chỉnh tề bên trong liền biết đã phí không ít công phu.

"Thương lão bản, thái độ này của em quá cô phụ người khác rồi! Vân thiếu gia cũng không quá dễ dàng, nếu không em cứ xem một chút?"

"Không muốn! Cũng không cần!" Thương Tế Nhụy lại ném quyển kịch bản kia đi: "Mấy thứ kịch bản này gã đã cho em bốn năm quyển! Một chút ý tứ cũng không có... em không bao giờ muốn xem nữa!" Nói xong liền đi quanh một vòng, tìm một góc không thấy mặt trời nhét quyển kịch kia bản vào.

Trình Phượng Đài nói: "Đừng ném lung tung, cẩn thận bị chuột gặm."

Thương Tế Nhụy vỗ vỗ tay: "Gặm cũng không tiếc."

Trình Phượng Đài cười cười: "Thương lão bản, em thật tâm yêu mến người hâm mộ của mình theo cách như vậy sao?"

"Người hâm mộ nhiệt tình yêu thương em có rất nhiều, em nên đối xử với bọn họ thế nào mới đúng?"

Trình Phượng Đài xuất phát từ một loại tâm lý phi thường phức tạp, thành khẩn nói tốt giúp Thịnh Tử Vân: "Tâm huyết mà Vân thiếu gia dùng trên người em là cực kỳ tinh khiết, em nên trân trọng hắn một chút."

Thương Tế Nhụy không quá để tâm nói: "Đều giống như nhau, tất cả chỉ là khoai lang."

Trình Phượng Đài nghe mà không hiểu: "Sao lại là khoai lang?"

"Khi còn nhỏ vừa lên sân khấu không khỏi luống cuống, sư phụ liền nói với em cứ coi nhóm người dưới sân khấu thành khoai lang liền không sợ nữa. Sau này em liền tưởng tượng nhóm người kia đều có cái đầu khoai lang, quả thật không còn sợ hãi."

Trình Phượng Đài chậm rãi đi theo phía sau, nhẹ nhàng thổi một hơi vào gáy y: "Ấy da! Hóa ra Thương lão bản từ trên đài nhìn xuống chính là cảnh tượng như vậy, phía dưới đều là một ruộng khoai lang. Thảo nào bị nước sôi tạt trúng em cũng hoàn toàn không để bụng."

Thương Tế Nhụy xoay người, nhìn thẳng vào mắt Trình Phượng Đài: "Cũng không phải. Nếu Nhị gia cũng ngồi đó thì sẽ không như vậy."

Trình Phượng Đài thầm nghĩ, cái miệng của hài tử này đúng là để ca diễn, nói chuyện cũng động lòng người như vậy, thỉnh thoảng mới nói ra một câu dỗ ngon dỗ ngọt, tuy rằng không dính một chữ tình tình ái ái lại có thể khiến người ngọt đến chết. Trình Phượng Đài kỳ thực rất thích nhìn Thương Tế Nhụy bạc tình bạc nghĩa với người khác, như vậy mới có vẻ đối phương với mình là đặc biệt tình thâm ý trọng, chỉ có hắn mới là tồn tại có ý nghĩa nhất.

Thương Tế Nhụy hoàn toàn không cảm thấy mình đã nói lời tâm tình gì đó, quay đầu cười cười: "Lại nói nữa, Nhị gia cũng rất cô phụ Vân thiếu gia nha! Vân thiếu gia rất kính trọng ngài, ngài lại vẫn luôn đối xử với hắn như vậy."

Trình Phượng Đài nói: "Không nói dối Thương lão bản, tôi thật sự cũng không quá coi trọng Vân thiếu gia. Thanh niên mười tám mười chín tuổi cũng lớn đầu rồi, hoàn toàn không lo chính sự, suốt ngày chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt lông gà vỏ tỏi, ăn một bữa cơm cùng bạn học còn phải rơi nước mắt... Lúc tôi bằng tuổi hắn đã dẫn theo một đoàn ngựa thồ, quan nội quan ngoại chạy đi mười tám hai mươi lần! Dưới họng súng kiếm tiền dưỡng gia, có đau khổ gì mà chưa chịu qua!"

Thương Tế Nhụy nghe mà có chút ngơ ngác, hoàn toàn không tưởng tượng được việc kiếm ăn dưới họng súng lại có liên quan gì đến Trình Phượng Đài, trong lòng nghi ngờ người này lại là đang khoác lác. Bởi vì Trình Phượng Đài thoạt nhìn quả thực giống như một công tử trác táng nhà giàu chưa từng biết nhân tình khốn khổ, hoàn toàn không giống kẻ liều mạng chịu đủ mọi thứ gian truân.

Trình Phượng Đài nhìn y có vẻ không quá tin tưởng, nói: "Hôm nào lại kể cho em nghe năm tháng tang thương của Nhị gia."

Thương Tế Nhụy nói: "Ngài cũng là bị ép buộc, nếu như gia đạo hưng thịnh, nói không chừng Nhị gia cũng sẽ giống Vân thiếu gia thôi."

Trình Phượng Đài suy nghĩ một chút, cười nói: "Thương lão bản nói phải. Bất quá tôi sẽ không giống như Vân thiếu gia, tôi không biết làm những chuyện nho nhã như viết mấy bộ kịch bản lấy lòng em. Tôi tuyệt đối là loại công tử chơi bời đá gà chọi chó."

Thương Tế Nhụy cười tủm tỉm hừ nhẹ nhìn hắn: "Cái này không cần giả thiết, hiện tại ngài chính là như vậy!" Trình Phượng Đài giả vờ tức giận, xoa xoa tay hung tợn muốn trừng phạt y, Thương Tế Nhụy chợt kêu một tiếng: "Ai nha! Suýt chút nữa quên mất chính sự! Nhị gia, chúng ta ra ngoài một chuyến!"

"Đi chỗ nào?"

Thương Tế Nhụy kéo cánh tay hắn lôi đi: "Chúng ta đi tìm một người!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro