44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu thiếu niên giống Thương Tế Nhụy có đôi khi đặc biệt nhớ thù, chỉ một câu phật lòng y cũng có thể yên lặng nhớ kỹ suốt nhiều năm, có đôi khi bệnh quay quên lại đặc biệt nghiêm trọng. Giống như hôm qua còn vì chuyện hai năm trước Trình Phượng Đài đi dạo kỹ viện mà giận dỗi, hôm nay ngủ no một giấc, vừa thức dậy cái gì cũng quên mất. Từ sáng sớm luyện công cho tới trưa, lúc ăn cơm nhìn chằm chằm vào chén cháo bát bảo, bởi vì đã đến giờ còn chưa thấy Trình Phượng Đài đến thỉnh an liền không cao hứng nói với Tiểu Lai: "Nhị gia lại gạt người, đã nói mỗi buổi trưa đều sẽ đến thỉnh an, hôm nay lại không đến! Đây đã là lần thứ tám trong năm nay rồi!"

Tiểu Lai lại cho vào chén cháo của hắn một muỗng đường cát, cười lạnh nói: "Lời của hắn ngài cũng tin! Chỉ có ngài tin hắn! Hắn không phải đã nói nếu còn tái phạm cứ việc đánh bạt tai sao? Người này..." Thương Tế Nhụy cảm thấy mình có oán giận Trình Phượng Đài thế nào cũng là đương nhiên, thế nhưng nếu người khác phê bình Trình Phượng Đài hai câu, dù người khác đó là Tiểu Lai y cũng không nghe lọt được. Chỉ cắm đầu ăn không tiếp tục nói, khò khè uống cháo, sau đó chạy về phòng thay một bộ quần áo, chuẩn bị đi Lê viên hội quán nói chuyện tuồng mới với Du Thanh và Đỗ Thất.

Trình Phượng Đài ngủ trong chăn vũ nữ tiểu thư đến quá giấc, khi chạy tới Thương trạch đã là người đi nhà trống, chỉ có thể im lặng đối diện với Tiểu Lai. Tiểu Lai đang cầm hộp kim chỉ may vá, hoàn toàn không thèm nhìn Trình Phượng Đài, trên người Trình Phượng Đài hiện tại còn mang một tia ủ rũ sau khi thỏa thuê tình sắc, mí mắt mở không lên hỏi Tiểu Lai: "Cô nương, Thương lão bản không ở nhà sao? Đã đi đâu rồi? Sao không để cô nương theo cùng?"

Tiểu Lai âm thầm tức giận nhìn thoáng qua hắn, cúi đầu hồi lâu mới nói: "Không biết đã đi đâu, cũng không gọi đi theo."

Trình Phượng Đài biết Thương Tế Nhụy trước khi ra ngoài đều phải báo với Tiểu Lai một tiếng, nếu không báo Tiểu Lai nhất định sẽ đuổi theo hỏi cho bằng được —— nàng chính là không muốn nói cho hắn biết! Không nói thì không nói thôi, hành tung của Thương Tế Nhụy kỳ thực cũng dễ suy đoán, nếu như đi Thủy Vân Lâu thì Tiểu Lai nhất định sẽ theo cùng, như vậy hôm nay tám phần mười là đi Lê viên hội quán. Lê viên hội quán là nơi một đám hý tử cười đùa náo nhiệt, nói không chừng còn có thể uống rượu, thời gian trở về không thể nói chuẩn. Trình Phượng Đài ngồi đối diện với Tiểu Lai một chốc đã ngáp dài hai cái, cuối cùng không chịu được nói: "Tiểu Lai cô nương, tôi mượn giường của Thương lão bản ngủ một chút đây!" Nói xong liền tự tiện đứng dậy vén rèm phòng ngủ bước vào, Tiểu Lai trừng mắt nhìn một cái, tức giận đến vứt mạnh cây kéo vào trong hộp kim chỉ, đứng dậy rời đi, nàng nhìn hắn chính là không vừa mắt như thế đấy.

Trình Phượng Đài ngồi trên giường Thương Tế Nhụy, đá giày da cởi áo khoác ngửa mặt ngã dài, chợt nhìn thấy hai cái mặt nạ treo trên đầu giường, hắn tiện tay tháo một cái xuống đặt lên mặt. Trên chăn đệm có hương phấn bột chì nhóm hý tử thường dùng, còn có một chút vị ngọt như điểm tâm bơ sữa, thật giống như có tiểu hài tử giấu kẹo dưới gối đầu vậy, đây có lẽ cũng là việc Thương Tế Nhụy có thể làm ra được. Trình Phượng Đài vươn tay xuống gối sờ một chút, không có thứ gì, rất nhanh lại chìm vào giấc ngủ.

Một giấc này ngủ thẳng đến khi mặt trời ngã về tây, buổi tối là lúc nhóm hý tử sinh động nhất, náo nhiệt trong Lê viên hội quán cũng liền tan cho mọi người trở về diễn xuất. Thương Tế Nhụy dẫm bước chân nặng nề về nhà, trong phòng nhập nhoạng chưa tối hẳn, y xoay người đặt mông vừa vặn ngồi lên tay Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài đau đến kêu to một tiếng ngồi bật dậy, Thương Tế Nhụy vừa quay đầu lại cũng sợ đến thét lớn: "Trình Phổ?!"

Trình Phượng Đài tháo mặt nạ xuống: "Trình cái gì? Tôi đây!"

Thương Tế Nhụy cười nói: "Ngài chọn thật khéo! Cái mặt nạ này là anh hùng của họ Trình ngài! Nói không chừng còn là tổ tiên trực hệ đâu!" Hóa ra cái mặt nạ hý khúc này là vẽ chiến tướng Trình Phổ thời Tam quốc, thuộc trận doanh Đông Ngô.

Trình Phượng Đài vòng tay ôm eo Thương Tế Nhụy, gối lên đùi y ngái ngủ hỏi thăm: "Hôm nay chơi có vui không? Cùng bọn Tiểu Vũ Điểm tập những tuồng gì?"

Vừa nhắc đến Tiểu Vũ Điểm, Thương Tế Nhụy liền phát ra một tiếng kêu than đinh tai nhức óc, Tiểu Lai đang ở cách hai bức tường cũng có thể nghe thấy được, còn cho rằng Trình Phượng Đài đang khi dễ Thương lão bản nhà mình, lập tức không đầu không đuôi chạy vào mở đèn điện, nhìn thấy mũi Thương Tế Nhụy hơi ửng đỏ, bộ dáng có oan ức không chỗ tỏ bày liền tàn bạo trừng mắt nhìn Trình Phượng Đài. Trình Phượng Đài nhún vai tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó mới lại ôm ngang eo nhỏ của Thương Tế Nhụy: "Thương lão bản, làm sao vậy? Ai khi dễ em?"

Thương Tế Nhụy hung hăng cho hắn một chỏ: "Còn không phải ngài sao!" Trình Phượng Đài bị đánh trúng có hơi đau, nhe răng trợn mắt xoa xoa. Tiểu Lai thấy Thương lão bản nhà mình còn có thể đánh người, hơn nữa đánh đến đủ lực như vậy liền an tâm lui ra ngoài. Tiểu Lai đi rồi, Thương Tế Nhụy mới cắn răng nói: "Đều tại ngài! Còn đặt cái biệt danh Tiểu Vũ Điểm kia cho Du Thanh!"

Trình Phượng Đài không hiểu: "Ngoại hiệu Tiểu Vũ Điểm thì thế nào? Rất êm tai mà!"

Thương Tế Nhụy lại gào khan một hồi, nói: "Em... em uống nhiều hai chén rượu, nhất thời vô ý trực tiếp gọi nàng như vậy! Em cứ thế ở trước mặt bao nhiêu người gọi nàng là Tiểu Vũ Điểm! Lần này mọi người đều cho rằng cái ngoại hiệu đó là em đặt cho nàng!"

Trình Phượng Đài ngây người hai giây, sau đó đè gục Thương Tế Nhụy xuống giường cười to không ngừng. Thương Tế Nhụy nghĩ đến chuyện xấu hổ lúc chiều liền đỏ mặt e lệ, còn đập vào lưng Trình Phượng Đài hai quyền: "Đều là lỗi của ngài!"

Trình Phượng Đài cười nói: "Được rồi! Thương lão bản, ngài cũng không coi như oan ức đi. Tôi đặt biệt hiệu nhưng ngài cũng gọi theo mà? Hơn nữa ngài vốn dĩ cũng thích đặc biệt hiệu cho người khác đấy chứ. Ngài gọi Thường tam gia là gì nào?"

Vừa nhắc đến Thường Chi Tân, Thương Tế Nhụy lập tức xụ mặt: "Cái kia không trách em, chỉ trách nhà họ không chịu đặt tên cho tôt, phẩm hạnh cũng vừa vặn tệ hại. Kẻ bạc hạnh kẻ bạc hạnh..." (Thường Chi Tân theo tiếng hoa đọc đồng âm với Tràng tử tinh, ý chỉ người tâm địa xấu xa để đức ác cho con cháu. Chưa tìm được từ khác để thay thế cho hợp ý cảnh.)

Trình Phượng Đài vỗ nhẹ hai cái vào lưng y như đang trách cứ hài tử: "Được rồi được rồi, không cho nói nữa, Nhị gia không thích nghe cái này. Em lấy ngoại hiệu cho Du Thanh, Du Thanh có giận em chăng?"

Thương Tế Nhụy suy nghĩ một chút: "Nàng cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi —— Thậm chí còn cười vui vẻ hơn tất cả mọi người nữa! Lại nói cái tên Tiểu Vũ Điểm này cũng rất êm tai." Câu chuyện từ Tiểu Vũ Điểm Du Thanh chậm rãi chuyển đến vở tuồng mới nhóm hý tử tài hoa hơn người bọn họ đang tính toán. Kịch bản đã tương đối hoàn chỉnh, làn điệu từ khúc đều đúng chỗ, vai diễn coi như chọn ra gần hết, đây chính là đã đến mức độ tên được lên dây.

Thương Tế Nhụy muốn diễn tuồng mới, việc này cũng không khác gì rắp tâm gây náo loạn. Cái gì hắt nước sôi lên sân khấu, viết báo chí châm chọc nhục mạ, âm thầm bày trò cô lập... trước giờ đều diễn ra không thiếu, chỉ là không chiêu nào có thể dọa lui y. Thương Tế Nhụy đối với việc diễn tuồng mới có một loại chấp nhất nhiệt huyết đặc trưng của tuổi thanh niên, không phải một chút uy hiếp như vậy có thể ngăn cản.

Trình Phượng Đài biết đám hát kịch bọn họ đều là người điên, kẻ xem kịch hết thảy đều si cuồng. Hiện tại muốn long trọng đẩy ra một vở tuồng mới như vậy, nếu làm không tận nhân ý thì việc bị thế nhân phê bình đánh mất mặt mũi chỉ là chuyện nhỏ, chọc đến người mê kịch phát điên, làm ra chút hành vi liên quan nhân mạng gì đó mới là quá mức. Hắn làm người ngoài nghề không hiểu nội tình là có thể nghĩ đến như vậy, kỳ thực nhóm người mê kịch chỉ phát điên với những kẻ làm bừa sửa bậy tuồng tích cổ, còn đối với việc tuồng mới được viết ra thành bại thế nào bọn họ cũng không quá để tâm.

Trình Phượng Đài vỗ vỗ mông Thương Tế Nhụy, sau khi cân nhắc một chút chậm rãi nói: "Lúc em diễn tuồng mới tôi sẽ đi mượn tỷ phu mấy binh lính canh giữ ở rạp hát, coi như hộ vệ cho em. Nếu có người dám làm loạn thì trực tiếp đánh vào cục cảnh sát, chỉ cần có vài người bị bắt tất cả sẽ trở nên đàng hoàng."

Thương Tế Nhụy ngẩng đầu nhìn hắn, phảng phất có điểm kinh dị: "Vậy làm sao được chứ! Mang theo binh lính đi hát kịch! Chưa từng có quy củ như vậy!"

"Thế thì có quy củ hất nước sôi sao? Bọn họ nếu chỉ chửi bậy hai câu tôi cũng lười quản chuyện của nhóm hý tử các em. Thế nhưng nếu lại có một kẻ ngang ngược liều mạng, không tạt nước sôi nữa mà tạt axit lên đài." Trình Phượng Đài xoa bóp gò má Thương Tế Nhụy: "Gương mặt này xinh đẹp như vậy, tôi chính là rất luyến tiếc nha."

Thương Tế Nhụy cũng liền để mặc hắn.

Vì vậy suốt khoảng thời gian sau đó, Thương Tế Nhụy không chỉ bận rộn tập dượt tuồng mới mà còn phải tham gia diễn xuất với Thủy Vân Lâu, kiêm chức dạy dỗ Tiểu Chu Tử hát《Chiêu Quân xuất tái》. Y dự định để Tiểu Chu Tử hát lót vào hôm tuồng mới được trình diễn, như vậy nhất định phải chuẩn bị sung túc, một lần là nổi tiếng. Thương Tế Nhụy chưa bao giờ tin đạo lý chậm rãi hát ra danh tiếng, cảm thấy cái đó chỉ sống lâu lên lão làng, lăn lộn quen mặt khán giả. Nếu thật sự có bản lĩnh, vừa lên sân khấu nhất định phải khiến thế nhân si dại.

Bởi vì tuồng mới đã sắp đến ngày công diễn, Thương Tế Nhụy lười biếng đi lại, vậy nên trong nhà thường mở rộng cửa lớn chào đón nhóm đồng hành chạy đến luyện hát luyện thể. Sân viện Thương trạch cũng không có mấy thứ bày trí phong thủy, hồ cá non bộ gì gì đó, sạch sẽ đến chỉ có một cội mai già, tất cả những địa phương còn lại đều có thể dùng để luyện công. Hơn nữa y cũng không có gia quyến gì phải lo lắng, chỉ có một nha đầu Tiểu Lai cực kỳ am hiểu hầu hạ hý tử, ngày nào cũng pha trà la hán lười ươi cho khách nhân nhuận hầu, nấu ăn cũng biết nêm ít muối, không dùng đồ lạnh, chỉ sợ hại cổ họng... không còn nơi nào tụ tập thích hợp hơn Thương trạch nữa rồi. Hý tử nhiệt tình luyện giọng, nhóm hài tử hàng xóm cũng hào hứng bò lên tường nhìn lén, nếu gặp được trò hay liền hoàn toàn quên mất mình là đang nhìn lén, kéo cao cổ họng trầm trồ khen ngợi.

Tiểu Chu Tử dưới sự trợ giúp của nhóm người Nguyên Lan đã sớm dọn khỏi chỗ của Tứ Hỷ, tạm thời lưu lại trong nhà Thương Tế Nhụy học hát. Thương Tế Nhụy bận quá nhiều việc, có rất ít thời gian dạy dỗ Tiểu Chu Tử, Tiểu Chu Tử chỉ cơ thể tận dụng mọi cơ hội đến thỉnh giáo. Thế nhưng Thương Tế Nhụy hiển nhiên không đủ nhẫn nại, có đôi khi bị hỏi đến phát phiền ngôn ngữ sẽ không tốt, thậm chí lời ít ý nhiều vừa dạy vừa quát ném qua một câu, thỉnh thoảng còn bảo đối phương ở bên cạnh đợi, đợi y làm xong việc trong tay sẽ dạy dỗ, thế nhưng vừa quay đầu liền quên mất.

Mà Thương Tế Nhụy thật sự cũng là quá mức bận rộn, việc lớn nhất mà hắn làm cho Tiểu Chu Tử chính là mỗi ngày đúng bốn giờ sáng đạp tung cửa phòng đối phương, vừa đạp vừa dụi mắt buồn ngủ, tựa vào ván cửa nhìn chằm chàm Tiểu Chu Tử, phảng phất là oán linh sắp hồn phi phách tán chỉ xuất hiện mỗi lúc hừng đông. Mãi đến khi thành công kéo người thức dậy chạy đến Thiên đàn luyện giọng, y trực tiếp ngã đầu xuống ngủ lại. Ngoài ra y còn làm cho Tiểu Chu Tử một cái giường đặc chế, cái giường này chỉ có hai đâu là dùng ván gác ngang, trung gian hoàn toàn trống rỗng, dựa theo Thương Tế Nhụy nói đây là phương pháp cực tốt để rèn đúc cơ eo lưng. Thế nhưng đồng dạng cũng là hý tử, giường của y lại trải hai tầng đệm dày êm ái, Trình Phượng Đài ngẫu nhiên nhìn thấy còn nói y đang khi dễ tiểu hài nhi. Thương Tế Nhụy liền hừ lạnh một cái: "Ngài biết cái gì! Eo lưng của em từ sớm đã luyện thành, y còn nhỏ, trên lưng không đủ lực!"

Trình Phượng Đài vừa nghe lời này liền vươn tay nhéo eo Thương Tế Nhụy, rất muốn trực tiếp lột sạch đối phương, thử xem lực đạo eo lưng của tiểu hý tử. Chỉ là dạo gần đây tuyệt đối không có cơ hội, y bận rộn như vậy, ai cũng không thể rời khỏi Thương Tế Nhụy được, trong lòng nào còn tâm tình thanh thản nghĩ chuyện tư tình nam nữ. Trình Phượng Đài chỉ ngóng trông bọn họ mau chóng diễn xong tuồng này rồi tan đi, đừng suốt ngày quấn lấy Thương Tế Nhụy khiến hai người không có thời gian cùng lêu lổng. Đương nhiên, Trình Phượng Đài nào biết tị hiềm mà né tránh không gặp Thương Tế Nhụy, mỗi ngày đều theo lệ chạy đến Thương trạch. Nhóm hý tử từ sớm đã nghe phong thanh Trình nhị gia cùng Thương lão bản có giao tình không cạn, đây cũng là việc nhìn nhiều quen mắt, đối với việc Trình Phượng Đài ngang ngược xộc vào cũng không có thái độ khác thường gì.

Du Thanh bản thân bị tư tình quấy nhiễu, đối với tầng quan hệ này tương đối mẫn cảm một chút, tuy rằng không có bị đặc biệt gì thế nhưng mỗi lời nói mỗi nụ cười đều khiến Trình Phượng Đài cảm thấy nàng đặc biệt hiểu rõ.

Đỗ Thất nhìn Trình Phượng Đài vẫn là cực kỳ không vừa mắt, không đánh nhau mắng người đã xem như cho đủ mặt mũi, sau đó còn âm thầm hỏi Tiểu Lai: "Nhụy ca nhi sao lại dây dưa cùng người như vậy, ta thấy người này tuyệt đối là loại lưu manh có gia sản, bụng dạ khó lường tâm tư giảo hoạt, không phải người tốt lành gì." Tiểu Lai biểu thị hoàn toàn tán đồng.

Ngày công diễn đã càng lúc càng gần, cả nhóm hý tử người ngã ngựa đổ thiên hôn địa ám. Thương Tế Nhụy là một đạo kỳ binh lại không phải tướng tài, cho y một vai y có thể diễn đến lập luận sắc sảo, đăng phong tạo cực, thế nhưng muốn y trù tính đại cục, quy hoạch sự kiện thì tuyệt đối là không được, chỉ cần nhìn trạng thái của Thủy Vân Lâu liền biết. Nếu không có Du Thanh và Đỗ Thất, vở kịch này cũng không biết phải làm sao mà dựng lên được, Thương Tế Nhụy chỉ biết đứng tại chỗ khoa chân múa tay tìm khuyết điểm, còn nói người bình thường không làm đến tiêu chuẩn lý tưởng hóa của y, còn nếu mọi người không nghe theo y sẽ nói: "Các người căn bản không xem tôi vào mắt! Chạy đến nói muốn hỏi ý kiến của tôi rồi lại không chịu làm theo. Lời tôi nói đều là đúng đắn..."

Du Thanh dở khóc dở cười, quả thực phải gọi y là tiểu tổ tông, ném cho Trình Phượng Đài một ánh mắt cầu xin. Trình Phượng Đài cười cười bước tới khoát tay qua vai Thương Tế Nhụy: "Thương lão bản, giận đến như vậy làm gì! Tôi biết em chính là đói bụng rồi, chúng ta đi ăn khuya thôi. Đến nhà hàng Lục quốc ăn đậu hũ hạnh nhân của người Tây dương có được không!" Vừa nói vừa ôm, khuyên can mãi rốt cục cũng đưa được Thương Tế Nhụy rời đi, để cho vở kịch này có thể ấn theo trật tự bình thường mà bài diễn. Sau đó mọi người rốt cục âm thầm đạt thành một bộ hiệp nghị, Du Thanh và Đỗ Thất phụ trách dàn xếp đội kịch, Trình Phượng Đài đặc biệt phụ trách dàn xếp Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy một người tùy tiện quấy lên nước đục hầu như có thể thầu toàn bộ việc phiền phức của cả gánh hát, quả không hổ là gia chủ của Thủy Vân Lâu..

Mãi đến ba ngày trước công diễn, Trình Phượng Đài thực sự chạy đến chỗ Tào tư lệnh mượn binh. Hắn bình thường cũng hay mượn binh của Tào tư lệnh, thao tác cũng chẳng khác gì mời tiêu cục, hơn nữa nhóm người này súng ống vũ lực trang bị hoàn mỹ hơn tiêu sư rất nhiều, còn có kinh nghiệm thực chiến, sau khi đi một chuyến hàng trở về liền cùng Tào tư lệnh chia hai tám, đôi bên đều có ích lợi còn được an toàn. Chỉ là lần này hắn mượn binh cũng không phải dùng cho chuyện chính sự gì, nếu ở trước mặt tỷ tỷ Trình Mỹ Tâm cũng khó thể lên tiếng, vậy nên liền đặc biệt chạy đến Tào phủ ăn một bữa cơm, nói chuyện phiếm hồi lâu, cuối cùng chỉ bảo có việc muốn bàn với tỷ phu, Trình Mỹ Tâm cũng không nhàm chán đến mức một mực đòi nghe cho rõ.

Hai người anh rể em vợ vào thư phòng, Tào Tư lệnh nhấp nhấp cây tăm dò xét nhìn hắn, còn không quên mỉm cười mở ngăn kéo lấy ra một hộp xì gà mạ bạc, thái độ trịch thượng đẩy đến trước mặt đối phương: "Cầm! Hàng Anh quốc! Lão tử hút không quen!"

Trình Phượng Đài cũng không nói lời cảm tạ, trực tiếp cầm một điếu lên hít sâu hai cái, say sưa đến lông mày nhướn nhướn: "Thật không tệ, chính tông. Hắc, tỷ phu lại không dùng hàng Tây Dương sao!" Trên bàn trà có đĩa hoa quả gọt sẵn, Trình Phượng Đài cầm một cây tăm xiên qua nhàn nhã ăn.

Tào tư lệnh xỉa răng xỉa đến vang dội, nói: "Ta cũng không thích đồ Tây Dương! Mấy thứ đồ của bọn họ ngoại trừ súng ống và phụ nữ, không có cái gì lão tử đây dùng quen!" Trình Phượng Đài nghe vậy thỏa đáng lộ ra nụ cười tục tĩu, Tào tư lệnh ngầm hiểu cũng đáp lại bằng nụ cười tương tự. Vì vậy hai kẻ quỷ đói trong sắc giới lập tức triển khai một phen thảo luận nhiệt liệt lại thô thiển về nữ nhân Tây Dương, thấy bầu không khí không sai biệt lắm, Trình Phượng Đài chợt nói: "Tỷ phu, đệ muốn mượn một đội lính dùng vài ngày."

Tào tư lệnh hơi nhấc cằm: "Lúc này lại đi đâu?"

Trình Phượng Đài cầm lấy một điếu xì gà vung lên: "Không vận hàng, không ra Bắc Bình thành. Ngài đừng hỏi nhiều, có cho mượn hay không?"

Tào tư lệnh hơi híp mắt nhìn người thanh niên phong lưu anh tuấn trước mặt, hắn vừa ăn cơm trưa phong phú trong nhà ngài, uống rượu quý ngài cất giấu cẩn thận, hiện tại cầm xì gà ngoại nhập của ngài, ăn hoa quả của ngài, muốn mượn binh của ngài để dùng còn không cho ngài hỏi đến —— quả thực sắp cưng chìu tên khốn kiếp này thành con trai ruột rồi! Ngài đối với con trai ruột còn chưa cưng chiều như vậy đâu!

Tào tư lệnh nhổ ra một ngụm nước bọt: "Đừng dây dưa với lão tử! Cậu đem binh của lão tử đi phóng hỏa giết người còn không cho lão tử hỏi đến!"

Trình Phượng Đài vội vã cười nói: "Làm gì có chuyện phóng hỏa giết người! Đệ có thể làm ra được sao? Sẽ không khiến tỷ phu gặp rắc rối, chỉ là muốn mượn làm chút bề mặt tăng thể diện thôi." Hắn lại cầm đĩa hoa quả đưa đến trước mặt Tào tư lệnh mượn hoa hiến phật: "Tỷ phu, rất ngọt đấy."

Tào tư lệnh liên tục phất tay đuổi hắn: "Cút cút cút! Lăn qua một bên mà ăn!" Trình Phượng Đài cũng trực tiếp ôm đĩa đi độc hưởng.

Đối với loại công tử ăn chơi ở tuổi này của Trình Phượng Đài, Tào tư lệnh cũng là thấy nhiều quen mắt, cho rằng tám phần mười chính là muốn mượn binh đi phô trương đấu khí với lão gia nào đó, hoặc là vì một vũ nữ tranh giành tình cảm. Trình Phượng Đài cũng là người có thể diện có chừng mực, không đến mức làm xằng làm bậy, một chút việc này hoàn toàn có thể tin tưởng. Nhìn hắn ngồi bên kia vừa hút xì gà vừa ăn hoa quả, caravat nới lỏng tay áo cũng mở, vừa rảnh rỗi nhàn tản lại ung dung tự đắc, Tào tư lệnh quả thực cảm thấy đây chính là con trai của mình, khiến cho trong lòng vừa hận lại vừa vui vẻ, vậy nên mặc dù một bên không ngừng chửi ầm lên một mặt lại là dung túng ngươi cần ngươi cứ lấy —— Bất quá hai người tuổi tác hơn kém cũng không quá mười tuổi.

"Cho cậu hai mươi người! Nếu mang ngươi đi gây họa, trở về lão tử nhất định một phát bắn chết cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro