54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày ăn tết dây dưa đến tận mồng tám, Trình Phượng Đài tâm ngứa khó nhịn, Thương Tế Nhụy trằn trọc bất an, đều bị tương tư dày vò đến hao gầy. Trình Phượng Đài thắng ở hạng mục tiêu khiển rất nhiều, cho dù ở nhà cũng có thể mở chiếu bài khoản đãi thân hữu, cầm mấy viên xúc xắc ném lên ném xuống liền có thể tiêu ma thời gian một ngày. Thương Tế Nhụy càng khổ não, y ngoại trừ hát kịch thì không còn sở thích gì khác, hôm nay mặc dù thêm cái hứng thú đánh bài nhưng lại không có ai chơi cùng, thậm chí còn từng khuyến khích Tiểu Lai học đánh bài nhưng đối phương nói thế nào cũng không chịu. Hảo hữu Đỗ Thất của y còn là thiếu gia của gia tộc phong kiến, tết nhất đều phải giống Trình Phượng Đài lưu lại trong nhà giả làm hiếu tử, đến mồng tám liền thật không chịu nổi nữa, mở một chiếu bài tại nơi của mình gọi Thương Tế Nhụy đến chơi. Thương Tế Nhụy hỏi có ai ở đó, Đỗ Thất liền cười hắc hắn nói có mấy cô nương, Thương Tế Nhụy lập tức biết đối phương lại gọi ca kỹ đến. Thương Tế Nhụy không thích chơi đùa ở nơi có nữ tử thanh lâu, cảm thấy các nàng nói chuyện rất thích tìm hiểu riêng tư của kẻ khác, mỗi khi cười lên đều thấy gai hết cả người, cố làm ra vẻ, lúc nhìn thấy y thì ánh mắt láo liên, tay chân động chạm. Thương Tế Nhụy là một đại nam nhân, thường xuyên bị đám đại nam nhân khác động tay động chân đã là chuyện vô cùng bất đắc dĩ, nếu đổi thành nữ nhân vậy tuyệt đối là chán ghét đến cực kỳ. Vẫn là Tiểu Lai có biện pháp, nàng đi tìm trẻ con nhà láng giềng hỏi mượn mấy bộ tranh liên hoàn 'Thất hiệp ngũ nghĩa' (hình thức ban đầu của truyện tranh, 'Thất hiệp ngũ nghĩa' là truyện về Bao Công phá án). Thương Tế Nhụy liền cầm lấy dựa vào giường tháp đọc suốt một ngày, xem đến chỗ cao hứng còn xuống giường đứng ở trong sân học theo điệu bộ của Bạch Ngọc Đường múa hát một hồi, cũng đủ tiêu khiển suốt vài ngày.

Đợi đến mồng mười, Đỗ Thất lại chạy tới rủ y đánh bài, vừa vặn Tiết Thiên Sơn cũng chạy xe đến tận nhà mời mọc. Hai phe, một bên nhiều ca kỹ, một bên nhiều di thái thái, dây dưa với bên nào cũng khiến người đau đầu. Thương Tế Nhụy và Tiết Thiên Sơn dù đã có giao tình cùng giường thế nhưng không hề thâm giao trên phương diện tư tưởng tinh thần, Tiết Thiên Sơn lại còn ra ngoài hai năm, lúc trở về cảm giác lại càng xa lạ. Thương Tế Nhụy nhỏ giọng khách khí nói chuyện với đối phương, hoàn toàn không còn sự khí phách như ở trước mặt Trình Phượng Đài: "Thế nhưng Đỗ Thất cũng hẹn tôi đi đánh bài."

Tiết Thiên Sơn nghe lời cự tuyệt này còn có vẻ rất hưng phấn: "Vậy thì quá đúng lúc, tôi liền đưa Thương lão bản qua bên đó, tôi cũng đã rất lâu không gặp Thất thiếu gia rồi."

Trong cái vòng này, hý tử và người xem trước giờ đều rất thân mật, thế nhưng Thương Tế Nhụy luôn cảm thấy Đỗ Thất không quá thích vị Tiết Nhị gia này, vừa gặp mặt liền trợn trắng mắt lỗ mũi hầm hừ, chưa bao giờ chờ được một sắc mặt tốt. Đỗ Thất lại có tính sỹ diện của người đọc sách, một khi nóng giận thì dù là bạn tri kỷ Thương Tế Nhụy cũng bị hắn vứt cho sắc mặt châm chọc khiêu khích. Thương Tế Nhụy sợ mình dẫn Tiết Thiên Sơn tới đó lại khiến Đỗ Thất nổi giận, lần nữa chịu vạ lây. Trong lúc chưa biết nên từ chối như thế nào đã bị đối phương cường ngạnh nhét vào ô tô, vô cùng quen thuộc chạy tới biệt uyển Hậu Hải của Đỗ Thất. Thương Tế Nhụy thật sự không biết Tiết Thiên Sơn từ lúc nào đã biết rõ nơi ở của Đỗ Thất như vậy, giống như đã từng đi qua rất nhiều lần rồi.

Quả nhiên, chỗ của Đỗ Thất đã sớm có bốn kỹ nữ, ba người cùng hắn đánh bài, một hút thuốc lá dựa vào lưng hắn kề môi vào tai nói lời trêu chọc, Đỗ Thất còn quay đầu hút một hơi thuốc lá từ trên tay nàng. Người hầu báo có Thương lão bản tới hắn cũng không quay đầu lại, cười nói: "Nhụy ca nhi trước ngồi uống ngụm trà, ván này cũng sắp xong rồi."

Tiết Thiên Sơn nói: "Thất thiếu gia không cần nóng nảy, tôi ngồi nói chuyện cùng Thương lão bản một chút cũng chẳng sao."

Trong miệng Đỗ Thất còn ngậm thuốc lá, soạt cái quay đầu lại, sắc diện trực tiếp lạnh xuống, đem điếu thuốc phun ra như nhổ thứ bẩn thiểu gì đó, oán giận nói: "Cút!"

Thương Tế Nhụy trong lòng giật thót, ồ lên một tiếng lúng ta lúng túng định rời đi.

Đỗ Thất lớn tiếng gọi y lại: "Không nói cậu, cậu qua đây chơi cùng bọn tôi."

Tiết Thiên Sơn nở nụ cười thảo mai, giành trước kỹ nữ kéo Thương Tế Nhụy ngồi xuống: "Thất thiếu gia đừng như vậy mà, mọi người đều là bạn, đông người chơi mới vui chứ. Thương lão bản ngài nói có đúng không?" Tay còn lại đã chộp mấy mấy quân bài.

Thương Tế Nhụy thầm nghĩ tôi cũng không biết có đúng không, chỉ cảm thấy Đỗ Thất là đang tức giận.

Thật không ngờ Đỗ Thất chỉ hung hăng liếc nhìn Tiết Thiên Sơn một cái rồi cũng bắt đầu đánh bài, đại khái là bởi vì không muốn mất phong độ trước mặt ca kỹ đi. Thương Tế Nhụy cứ thế đánh hai ván, lại thêm có kỹ nữ ở bên cạnh làm sinh động không khí nên liền quên mất việc Đỗ Thất nổi giận, còn rất cao hứng uống một chén bột củ sen ngọt, hai khối vân đậu cao.

Đỗ Thất bất chợt ánh mắt khẽ động, phong lưu vô hạn cười với kỹ nữ đang đánh bài cùng, kỹ nữ lại đáp cho hắn một nụ cười vô tội không thể giải thích. Đỗ Thất ngẫm thấy có chút không đúng, thân thể ngửa ra sau dò xét nhìn xuống dưới bàn, sau đó đá văng ghế đứng dậy, mắng một tiếng 'Đ*t mẹ ngươi', đem cái bàn lật ngược cả lên.

Thương Tế Nhụy bị dọa cho nhảy dựng, một chén bột củ sen nóng hổi toàn bộ đổ lên đùi, may mà mùa đông ăn mặc dày nhưng y vẫn bị nóng đến chảy nước mắt, nếu như thứ này thấm qua vải vóc chạm vào da thịt nói không chừng còn có thể lấy mạng người, vậy nên y cũng bất chấp tất cả vội vàng quay người cởi quần. Nhóm kỹ nữ thấy thế liền không quản Đỗ Thất nổi giận, tôi đẩy đẩy tay cô, cô nháy mắt với tôi cười hì hì đứng đó xem Thương Tế Nhụy cởi quần, dưới lớp quần bông dày cợm kia là một đôi chân thon dài trắng nõn, cho dù là người đã trải qua không ít nam nhân như các nàng cũng không khỏi động tâm.

Thương Tế Nhụy phẫn nộ gào to với Đỗ Thất: "Ngài đang phát điên cái gì thế!"

Đỗ Thất chỉ thẳng vào Tiết Thiên Sơn, trợn mắt nhìn nhau, chỉ thấy một chiếc giày gia của Tiết Thiên Sơn không biết đã rời chân từ lúc nào, đang dùng chân sau làm trụ chuẩn bị mang trở về. Đỗ Thất thấy vậy liền bước nhanh đến cầm lấy giày da ném mạnh ra khỏi cửa, Tiết Thiên Sơn xem khoảng cách này cũng không phải chuyện chỉ cần hai ba nước liền nhảy tới liền trực tiếp dẫm vớ đứng vững vàng, mặt dày cười hỏi: "Tính tình của thất thiếu gia vẫn nóng nảy như vậy, được rồi, Tiết mỗ cáo từ thôi. Thương lão bản có đi cùng tôi chăng?"

Nhóm kỹ nữ thấy bàn chân mang vớ của Tiết Thiên Sơn và phản ứng của Đỗ Thất trong lòng liền hiểu được đã có việc gì xảy ra dưới bàn, muốn cười lại không dám cười, tròng mắt quay tròn liên tục. Thương Tế Nhụy lại một chút cũng không hiểu được, nhặt khăn trải bàn lên lau bột củ sen trên quần, tức giận nói: "Tôi cũng đi!"

Đỗ Thất thẹn quá thành giận, quát to với nhóm kỹ nữ: "Các ngươi cũng cút cho ta!" Bình thường Đỗ Thất gọi kỹ nữ, trên bàn mạt chượt số tiền thua không nói tới, phần thắng rồi đến cuối buổi đều sẽ cho bọn họ xem như tiền thưởng. Lúc này hắn không nói thưởng tiền nhưng mấy kỹ nữ đều ngồi xổm xuống nhặt tiền tung tóe trên đất, chờ Thương Tế Nhụy mặc quần và Tiết Thiên Sơn mang giày xong các nàng mới luống cuống tay chân gói kỹ tiền vào khăn tay đuổi theo: "Tiết Nhị gia! Ngài cho bọn em quá giang một đoạn được chăng? Cái thời tiết này ngồi xe kéo quá lạnh rồi." Thương Tế Nhụy nhìn thấy có tay của hai kỹ nữ đều đã bị mảnh vỡ cắt ra máu, khăn tay đã dùng để gói tiền, vết thương chỉ có thể dùng miệng liếm, màu son môi đỏ rực nùng diễm ra sợ rằng còn rực rỡ hơn cả máu tươi.

Thương Tế Nhụy thường xuyên nhìn thấy nhóm nữ tử thanh xuân tươi đẹp kia ra vào chiếu bài, bên trong cũng có không ít là người mê xem y hát, còn dùng tiền bán da thịt đến mua phiếu cổ động. Vậy nên trước giờ cái nhìn của Thương Tế Nhụy đối với các nàng cũng rất mâu thuẫn, từ nhỏ khi học hát đã có câu 'Nữ tử thuần khiết là lớn nhất, nếu thân thể mất đi thuần khiết, chỉ có thể mỉm cười xuống cửu tuyền', phảng phất nữ tử thất trinh liền không phải là một nữ tử tốt đẹp đàng hoàng, thậm chí mất đi tư cách làm người sống trên cõi đời. Nhưng đồng thời cũng có những nghĩa kỹ như Lương Hồng Ngọc, Đỗ Thập Nương được hậu nhân tán dương nghìn năm. Mà Thương Tế Nhụy bởi vì nghĩ không thông nên liền trực tiếp không nghĩ nữa, sau này đợi trải qua đã nhiều mới chợt phát giác, bọn họ chỉ là dựa vào một loại bản lĩnh khác mà ăn cơm, chỉ cần sống được vui vẻ đắc ý là tốt rồi, sao phải chịu thái độ miệt thị của kẻ khác, về phần làm loại nghề nghiệp gì thì y quả thật không thèm để ý —— dù sao bản thân hý tử cũng là hạ cửu lưu. Nhóm nữ nhân trong gánh hát bồi các lão gia, thiếu gia qua đêm y chưa bao giờ cảm thấy không ổn, mà trong số kỹ nữ thỉnh thoảng cũng có những nhân vật ca xướng xuất sắc, y tự nhiên cũng sẽ nghiêm túc khởi kính. Thương Tế Nhụy vẫn cảm thấy nhóm kỹ nữ chỉ biết bồi nam nhân đánh bài lên giường này cao thì không thể vì thuần khiết mà chết, thấp lại không có một nghề phòng thân, mặc kệ đi vào ngành nghề nào cũng chỉ là người ở tầng chót nhất, không đáng giá nhắc tới. Hôm nay mới chợt phát giác, thì ra bọn họ cũng rất có khả năng, trước cơn thịnh nộ của Đỗ Thất còn có gan dạ cướp tiền, hơn nữa lại dám dùng bàn tay non mịn như thế lật trở mảnh sứ vụn nhặt tiền không sợ đau đớn, thậm chí có thể nhặt đến một đồng cũng không để lại. Các nàng chính là có loại bản lĩnh mặc kệ tình huống thế nào cũng có thể liều mạng lấy tiền.

Thương Tế Nhụy thầm nghĩ, nếu có một ngày y không thể hát khúc kéo đàn nữa, sợ rằng còn không thể sống tốt bằng các nàng đâu. Trong lòng không khỏi có cảm giác nghĩ đến mà kinh.

Mồng mười cũng chính là ngày Thường Chi Tân phải ra ngoài công tác, Tưởng Mộng Bình liền đến Trình phủ ở nhờ. Trình Phượng Đài mượn cớ tiễn Thường Chi Tân ra trạm xe lửa, bàn chân vừa trượt liền chạy tới Thương trạch ở đầu kia con đường, lúc đó Thương Tế Nhụy còn đang ở chỗ của Đỗ Thất, khiến Trình Phượng Đài cả ngực mong chờ lại vồ trúng khoảng không. Chạng vạng hắn đưa Tưởng Mộng Bình về nhà, Nhị nãi nãi có ý lệnh cho phòng bếp làm thêm vài món ăn đãi khách, còn đang vắt hết đầu óc đoán khẩu vị của đối phương.

Trình Phượng Đài chợt nhớ tới ba không cả đời của Thương Tế Nhụy: Một là không hát 《Bạch xà truyện 》, hai không học thi từ ca phú, ba không ăn bánh trôi Ninh Ba. Bởi vì 《Bạch xà truyện 》đã se duyên cho Tưởng Mộng Bình và Thường Chi Tân, lúc đó Thương Tế Nhụy còn ngây ngốc diễn Tiểu Thanh phối hợp với bọn họ, kết quả một khúc thành sấm, Bạch Xà đi theo Hứa Tiên khiến y cảm thấy vô cùng nhục nhã. Chuyện thứ hai bắt nguồn từ trận cãi nhau năm đó của y cùng Thường Chi Tân, Thường Chi Tân đã nói: 'Cậu cũng không đọc được bao nhiêu trang sách, đạo lý trên đời này có thể hiểu được nhiều ít? Tôi đường đường là sinh viên đại học, vậy nên trong chuyện của tỷ tỷ cậu tôi nói mới là chính đạo, cậu phải nghe tôi'. Lại dẫn việc Tưởng Mộng Bình trích diễn tuồng tích để chứng minh bọn họ là linh hồn tri âm cao hơn một bậc, khiến Thương Tế Nhụy giận đến ngã ngửa. Y vốn dĩ thuộc nhiều văn chương, trí nhớ cũng tốt, rất có tiềm năng trở thành Nguyên Tiểu Địch thứ hai am hiểu Lê viên tao nhã, từ đó về sau ngay cả việc học chữ cũng không muốn động đến. Chuyện thứ ba càng đơn giản, bánh trôi Ninh Ba là món ăn Tưởng Mộng Bình thích nhất, mỗi khi ra tiệm ăn đều phải gọi, Thương Tế Nhụy đã cùng nàng ăn vô số lần, hiện tại vừa ngửi được hương vị kia sẽ nôn ra.

Nghĩ đến đây, Trình Phượng Đài chợt cất tiếng: "Hồi tết có còn dư cơm rượu không? Làm một đĩa bánh trôi Ninh Ba đi."

Trình Phượng Đài đôi khi có chút dong dài, Nhị nãi nãi lại đặc biệt đề phòng hắn và nữ nhân khác nên không khỏi nhìn thoáng qua. Trình Phượng Đài cười nói: "Biểu tẩu không phải là người phía nam sao? Phụ nữ trẻ con phía nam vào ngày lễ tết đều thích ăn bánh trôi Ninh ba." Nhị nãi nãi đối với sở thích của người phía nam không hiểu nhiều nên cũng không nói gì thêm.

Chờ đến lúc ăn cơm, Tưởng Mộng Bình quả nhiên đặc biệt yêu thích món này, chỉ riêng vì nó cũng ăn được đến hai chén cơm. Nhị nãi nãi bảo món này là đặc biệt vì nàng mà thêm khiến Tưởng Mộng Bình ngượng ngùng cười nói: "Chi Tân chính là như vậy, chỉ biết nhớ tôi cũng không quản có thêm phiền cho người khác không. Bắc Bình hiếm thấy có cơm rượu, hương vị cũng không ngọt, đồ ăn ở nhà biểu muội hương vị lại rất chính tông." Lời nói như vậy nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập nhu tình, lấp lánh sáng ngời, ôn nhu đến gần như hóa thành một làn gió mát.

Nàng cho rằng khắp thiên hạ này chỉ có một mình Thường Chi Tân là hiểu rõ khẩu vị của mình, có thể đặc biệt vì nàng thêm cơm tất nhiên là do hắn dặn dò. Lại đã quên có một người hận nàng cũng không kém tình yêu mà Thường Chi Tân đối với nàng, giống nhau đều là khắc cốt minh tâm ruột gan quặng thắt, có lẽ thậm chí so với yêu càng nhiều vài phần kịch liệt. Thương Tế Nhụy toàn tâm toàn ý hận Tưởng Mộng Bình, đem tất cả dấu vết mà nàng để lại đốt thành sẹo bỏng ẩn sâu trong tim, chỉ cần tai mắt thoát bắt được một chút manh mối có liên quan liền chạm vào vết thương đau đến kêu thét, chỉ là phần hận ý này dĩ nhiên cũng không chiếm được nhiều ít địa vị trong sinh mệnh của Tưởng Mộng Bình. Nàng cứ ôm ý tưởng mờ mịt đó ăn bánh trôi, Trình Phượng Đài bất chợt không biết vì sao trong lòng chua xót, càng mong có thể sớm một chút gặp được Thương Tế Nhụy.

Tối hôm đó Nhị nãi nãi và Tưởng Mộng Bình ngủ cùng với nhau, ban đầu Tưởng Mộng Bình còn rất ngài ngùng, sợ phá vỡ ân ái của vợ chồng bọn họ, nói: "Đêm nay tôi ngủ ở đây vậy muội phu ngủ nơi nào?"

Nhị nãi nãi đỏ mặt, khinh thường liếc Trình Phượng Đài: "Hắn thích ngủ ở đâu thì ngủ ở đó, chúng ta chỉ lo bản thân."

Trình Phượng Đài nhúng nhường chịu thua, giúp các nàng xử lý tốt đồ ăn vặt, cười nói: "Được rồi, hai vị thái thái chăn ấm nệm êm chậm rãi trò chuyện, cắn chút hạt dưa cho vui miệng, đây là trà bát bảo vừa pha xong đấy. Tiểu nhân liền đi tìm phòng củi làm ổ ngủ một đêm."

Nhị nãi nãi và Tưởng Mộng Bình đều bị chọc cười.

Trình Phượng Đài tự nhiên không có khả năng ngủ phòng củi, hắn đứng trên hành lang rít một điếu thuốc lá, sau đó kéo chặt vạt áo khoác dấn sâu vào trong sương tuyết. Dầm gió lướt tuyết đi bộ về phía nam hơn bốn mươi phút rốt cuộc cũng tới Thương trạch, lại đập cửa suốt hơn mười phút, cũng không biết là chủ tớ hai người thật sự ngủ say như chết hay Tiểu Lai cố ý để hắn đợi, mãi đến khi nhà ở sát vách đều đã thức dậy chửi đổng thì bên trong cũng không có động tĩnh.

Mặc dù khí trời rất lạnh nhưng trong lòng Trình Phượng Đài lại như lửa đốt, bế môn canh không đủ dập tắt quyết tâm của hắn. Đi vòng qua vòng lại hồi lâu rốt cục tìm được mấy cái khạp lớn nơi chân tường, hắn ôm một chiếc khạp kê lại cho chắc chắn sau đó dẫm lên leo tường vào trong, Trình Phượng Đài thầm nghĩ lúc này nếu có tuần bổ đi ngang qua khẳng định sẽ xem hắn như kẻ trộm mà bắt lại. Trong việc tuyết trắng ngời ngời như một con suối sóng sánh ánh trăng, Trình Phượng Đài đã cóng đến răng va vào nhau lạch cạch, âm thầm tiến vào phòng của Thương Tế Nhụy, tiện tay cởi áo khoác ném đi, một đường đi một đường cởi xiêm y đã có chút thấm ướt, chờ đến cạnh giường cả người đều trần trụi không còn gì che đậy. Thương Tế Nhụy đang ngủ say, Trình Phượng Đài vén chăn chui vào từ sau lưng ôm lấy y, cằm gác lên đầu vai. Thương Tế Nhụy lập tức tỉnh cả người, hốt hoảng há mồm định gọi to thì Trình Phượng Đài vội vàng ghé vào tai y nói: "Thương lão bản, là ta."

"Nhị gia?!"

"Ừ, là Nhị gia nhà em."

Thương Tế Nhụy lập tức xoay người, mặt đối mặt ôm hắn, trong miệng nghẹn ngào nức nở như khóc như than, hệt như một tiểu dã thú chịu ức hiếp: "Em có phải đang nằm mơ chăng! Nhị gia là người sống hay đã chết? Nhị gia là đang hiện hồn báo mộng cho em sao?"

Trình Phượng Đài không nghĩ ra: "Tết nhất tôi khó khăn lắm mới chạy đến thăm em được, sao vừa mở miệng đã nói điềm xấu thế kia?"

"Thế ngài sao lại lạnh như băng rồi!"

Trình Phượng Đài cũng bị đối phương làm cho giận đến phát cười, đứa nhỏ này lúc tỉnh táo đầu óc cũng thường xuyên trúc trắc, huống chi lúc này còn là nửa mơ nửa tỉnh, quả thật hồ đồ đến giống như kẻ say rượu vậy, hiển lộ hết ngu ngơ.

Trình Phượng Đài khẽ lui người rồi tiến vào giữa hai chân Thương Tế Nhụy, Thương Tế Nhụy tự nhiên kẹp lấy, hai người không còn kẽ hở. Làn da của Trình Phượng Đài dán lên áo ngủ mềm mại của Thương Tế Nhụy, ấm áp hừng hực vô cùng thoải mái, cố ý chọc ghẹo: "Vậy nói không chừng tôi thật sự đã chết rồi! Không phải đã nói ba ngày không gặp liền tương tư đến chết sao? Hôm nay vừa vặn là đầu thất. Em lui vào trong một chút, hai chúng ta liền qua một đêm hương hồn vương vấn."

Thương Tế Nhụy nghe lời lui vào trong, hai người vừa nằm ổn y liền nhào lên gắt gao ôm cổ Trình Phượng Đài, khí lực kép võ lại không biết nặng nhẹ của y quả thực không khác gì muốn siết chết người ta, vừa siết vừa thấp giọng gọi: "Nhị gia nhị gia nhị gia nhị gia nhị gia nhị gia..."

Trình Phượng Đài thở cũng không được, thầm nghĩ vừa rồi chỉ là trêu chọc đứa ngốc này, đừng để bản thân thật sự chết ở đây mới tốt, liền cuống quýt xoa tay đối phương, ra hiệu Thương Tế Nhụy thả lỏng cổ mình.

Thương Tế Nhụy vừa hơi buông lỏng lại lập tức dùng tay chân gắt gao khóa lấy Trình Phượng Đài, rất sợ hắn sẽ biến thành một làn gió xám bay đi: "Nhị gia! Không gặp được ngài em cũng muốn nhớ muốn chết! Nếu ngài không tìm em, em sẽ đi tìm ngài!"

Trình Phượng Đài vỗ vố mông y: "Chúng ta không phải đang hiện hồn báo mộng sao, tôi đã chết rồi!"

Thương Tế Nhụy hú lên quái dị, cả người chặt chẽ dán vào cơ thể Trình Phượng Đài, phần đầu nóng hừng hực ướt đẫm dụi vào cần cổ của nam nhân, Trình Phượng Đài dùng môi mơn trớn mặt y, trán của Thương Tế Nhụy đều là mồ hôi vì kích động mà rịn ra, hai gò má cũng là nhòe lệ.

Trình Phượng Đài cả kinh chọc: "Ôi chao! Không phải đã khóc rồi chứ? Đến đây để tôi xem một chút."

Thương Tế Nhụy giãy dụa không cho hắn nhìn, cổ họng phát ra thanh âm buồn bực.

Trình Phượng Đài vừa thấy buồn cười lại thấy đau lòng: "Ây da, mới có mấy ngày không gặp đâu, sao lại rơi nước mắt rồi? Thương lão bản đã mấy tuổi thế?"

Thương Tế Nhụy nắm chăn lau nước mắt nước mũi: "Không cần ngài lo!"

"Được được được, tôi mặc kệ em." Trình Phượng Đài bỗng nhiên nắm lấy vật giữa hai chân Thương Tế Nhụy: "Vậy cái vật này có muốn tôi quản không?"

Cho tới này chỉ cần hai người ngủ cùng một chỗ, thân cận đùa giỡn một tý thì thứ đồ chơi kia của Thương Tế Nhụy sẽ bất tri bất giác đứng dậy, một chút tâm tư kia đối với Trình Phượng Đài căn bản không thể giấu diếm, còn tưởng rằng Trình Phượng Đài không cảm thấy, chỉ dám đợi lúc ngủ đến mơ mơ hồ hồ khẽ cọ vào hắn. Hiện tại lớp màn kia đã bị vén lên, liền không còn chút kiêng kỵ nào.

Thương Tế Nhụy nắm lấy tay hắn không cho buông ra, hệt như quỷ háo sắc: "Muốn!"

Trình Phượng Đài nghiêng người đặt đối phương xuống dưới thân, áo ngủ mềm mại mặc trên người y vô cùng mềm rũ, cho dù là một người đàn ông cũng có chút cảm giác ôn nhu hương. Trong lòn khẽ động, động tác cởi quần lót trên tay có chút mạnh bạo khiến Thương Tế Nhụy ai nha một tiếng che đùi kêu đau, ngay cả thứ đồ chơi kia trong thoáng chốc cũng ủ rũ khiến Trình Phượng Đài đều bị dọa, vội vàng vén chăn lên kiểm tra.

"Thương lão bản làm sao vậy?"

"Đau!"

Trình Phượng Đài mở đèn bàn nơi cuối giường, nhìn thấy vết phỏng đã bôi thuốc mỡ của đối phương, lúc nãy cả hai nháo đến có chút lợi hại, hiện tại phần da kia lại bắt đầu đỏ lên: "Sao lại bị thế này?"

Thương Tế Nhụy ấm ức đem đầu đuôi mọi việc kẻ lại, Trình Phượng Đài vì xót ruột nên rất giận Đỗ Thất: "Sớm đã nói em đừng quá thân thiết với hắn, một mình em điên cuồng còn chưa đủ sao? Cái loại tính tình thiếu gia này một khi phát tác cũng không khác gì người điên cho lắm."

Thương Tế Nhụy ngây thơ nói: "Nhưng em đến giờ đều không rõ, vốn đang vui vẻ đánh bài, hắn cũng không thua, sao lại đột nhiên phát giận với Tiết Nhị gia chứ?"

"Còn chưa rõ sao? Em không phải đã thấy Tiết nhị cởi giày dưới gầm bàn à?"

Thương Tế Nhụy hơi nghiêng đầu, tiếp tục khờ dại nói: "À, em biết rồi. Nhất định là do Tiết Nhị gia bị hôi chân, Đỗ Thất rất thích sạch sẽ."

Trình Phượng Đài cười ha hả hai tiếng, nâng đầu Thương Tế Nhụy lên hôn mạnh một ngụm: "Thương lão bản thật là đáng yêu! Tắt đèn, ngủ!" lại làm ra bộ dạng thật sự muốn đắp chăn ngủ. Trình Phượng Đài đi đến đâu cũng có chỗ tiết dục, gặp Thương Tế Nhụy cũng không phải thật sự muốn làm chuyện kia, chỉ là Thương Tế Nhụy làm thanh niên độc thân huyết khí bừng bừng, ngủ cùng với ái nhân sao có thể nhịn được, ôm Trình Phượng Đài ngủ mà thứ đồ chơi kia không tự chủ được sinh động, chỉ thẳng vào người Trình Phượng Đài giống như một cây chùy sắt cực nóng.

Trình Phượng Đài dãi gió dầm tuyết đi đã mệt, ngủ đến hàm hàm hồ hồ nói: "Thương lão bản, ngoan ngoãn ngủ đi, đừng hạ lưu."

Thương Tế Nhụy bị vạch trần cũng không xấu hổ, cầm tay đối phương đặt lên đồ vật của mình cọ cọ: "Em muốn! Ngài quản em đi!"

Trình Phượng Đài nói: "Đã bôi thuốc rồi, đừng quậy đổ mồ hôi ra sẽ khiến vết thương phát đau."

Thương Tế Nhụy lại càng cọ càng mạnh: "Em muốn! Em muốn!"

Trình Phượng Đài đối với y chính là không có biện pháp nào, thở dài xoay người. Thương Tế Nhụy bị đè ở phía dưới liền không dám hành động thiếu suy nghĩ, y biết Trình Phượng Đài ở trên việc này tay chân vụng về, chuyện tới trước mắt y lại sợ đau.

"Vậy chúng ta đừng làm loạn, tôi nhẹ nhàng giúp Thương lão bản chà xát một chút, Thương lão bản cũng đừng lộn xộn."

Nói xong liền nhét tay vào quần Thương Tế Nhụy, chậm rãi giúp y vỗ về chơi đùa, bàn tay ôn nhu khô ráo kia có mang theo chút sự ẩm ướt của mồ hôi. Vị thế cao thấp của đàn ông trên giường có đôi khi đặc biệt phản ánh thái độ chân thật của họ, nhóm tình nhân trước kia của Thương Tế Nhụy đều là nhân vật cao quý đã quen được hầu hạ, từ xưa đến giờ đều chỉ xem sự thống khoái của bản thân làm đầu, chưa từng nghĩ đến làm Thương Tế Nhụy thoải mái. Thương Tế Nhụy thầm nghĩ trên đời này quả nhiên chỉ có Nhị gia là thật lòng yêu quý y, dù là loại thời điểm như vậy cũng muốn nghĩ cho y trước. Chính vì như vậy y liền không khỏi sảng khoái đến lầm bầm hai tiếng, Trình Phượng Đài vừa nghe thanh âm này lập tức bị chọc đến chỗ ngứa, quả thực còn hưởng thụ hơn cả Thương Tế Nhụy, bàn tay làm việc càng thêm ra sức.

Trình Phượng Đài xuân tâm khẽ động liền bắt đầu đùa giỡn lưu manh, nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai đối phương: "Thương lão bản, lúc này liền hát một đoạn cho tôi nghe nào."

"Ngài đi chết đi!"

Trình Phượng Đài ngừng tay: "Tay tôi mỏi rồi."

Thương Tế Nhụy không ngừng co duỗi thắt lưng đem bản thân vùi vào tay đối phương, Trình Phượng Đài hơi rút tay lại khiến y không còn chỗ bám víu. Thương Tế Nhụy dưới sự điều khiển của dâm trùng cư nhiên thật sự hít sâu một hơi, bắt đầu hát hý khúc: —— 'Nếu không phải lão Trần Lâm ngài nhớ việc còn tốt, suýt nữa nhân huynh đã chém một mầm móng hải kim lương kình thiên trụ. Ta càng nghĩ càng thấy trong lòng hối hận, không khỏi muốn vì Thương lang ra mặt một phen'.

Tiểu Lai quả thật từ sớm đã nghe tiếng Trình Phượng Đài kêu cửa, thế nhưng cô cho rằng lúc này tìm đến Thương Tế Nhụy đều là vì chuyện phong nguyệt. Trong lòng cô biết Thương Tế Nhụy ngủ đến rất sâu, liền đánh cuộc một lần cố ý để đối phương chịu lạnh, sau đó qua nửa ngày cũng không thấy tiếng động gì liền ngỡ người nọ đã chạm phải vách tường xám xịt đi về, mãi đến khi nghe được Thương Tế Nhụy ở bên kia hát kịch.

Tiểu Lai giật mình ngồi dậy, đó là đang hát 《Đả long bào 》, Lý thái hậu muốn dạy dỗ Hoàng đế có mắt không tròng mạo phạm đến nàng, thế nhưng cũng chỉ là tiếng sấm to cơn mưa nhỏ, cởi quần áo của Hoàng đế ra vỗ bụi mà thôi.

Tiểu Lai bất chợt nằm xuống, giận đến dùng chăn phủ đầu.

Thương Tế Nhụy men theo tiết tấu trên tay Trình Phượng Đài hưởng thụ vui sướng cực hạn, ngoài miệng còn không ngừng hát. Hát kịch đã sớm khắc sâu vào xương cốt của y, chảy xuôi theo dòng huyết mạch, muốn hát đoạn nào căn bản không cần phí đầu óc để nhớ nội dung, chỉ cần miệng vàng vừa mở kịch liền giống như nước lũ liên miên bất tuyệt dâng tràn.

Trình Phượng Đài ôm vai thanh niên, cùng y mặt dán mặt cười nói: "Thương lão bản quả nhiên có công phu bát phong bất động! Ngay lúc này hát kịch còn có thể âm điệu không loạn, thậm chí có thể sửa từ! Hát nha, tiếp tục hát nào!"

Bàn tay xấu xôn xao sờ mó, Thương Tế Nhụy đã gần như lên tới đỉnh núi, một câu cuối cùng kia cũng hát đến đặc biệt dùng sức cao vút: —— Nội thị nhìn qua tử kim côn, thay Thương lang tra tấn vô đạo quân!

Chó nhà sát vách bị kinh động tới, hướng vào vách tường sủa loạn một phen, hình như chủ nhân cũng mắng mấy câu gì đó, không biết là dang mắng chó hay mắng người.

Trên tay Trình Phượng Đài dính đầy chất lòng, tùy tiện vớ lấy một kiện quần áo trên giường chà lau sạch sẽ, cười nói: "Thương lão bản quả thật không chịu có hại dù chỉ một chút? Một bên thoải mái một bên còn muốn bố trí tôi, không ngờ tôi còn có thể là nhi tử của ngài?" Trình Phượng Đài dùng đầu ngón tay búng nhẹ vào thứ đồ chơi kia của Thương Tế Nhụy: "Em dùng cây côn này để đánh tôi sao?"

Thương Tế Nhụy vừa phát tiết qua vô cùng yếu ớt, Trình Phượng Đài bị y khiêu khích đến đặc biệt có cảm giác, liền cầm lấy tay của Thương Tế Nhụy đặt lên đồ vật của mình lập lại quá trình. Thương Tế Nhụy thật sự không chịu ăn mệt, giúp Trình Phượng Đài làm việc một chút rồi tự mình ngủ trước, để mặt đối phương tiếp tục mượn tay mình thư giải một hồi, cuối cùng còn phải giúp y thu dọn. Y cứ hưởng thủ đến yên tâm thoải mái như vậy, chỉ có thêm không hề bớt, Trình Phượng Đài nghĩ đến trong lòng lại không nhìn được buồn cười, hơn nữa còn cảm thấy có chút oan uổng. Tiểu Lai đêm nay đúng là đổ oan cho hắn, hắn rõ ràng là mặc gió mặc tuyết mang việc vui đến cho Thương Tế Nhụy, thủ đoạn của nhân gia rất lớn đâu!

Trình Phượng Đài giúp Thương Tế Nhụy chỉnh lại góc chăn, sờ sờ tóc thanh niên, giống như đã nói, Trình Phượng Đài quả thật nguyện ý phục vụ y.

Hai người ngủ thẳng đến sáng hôm sau, mùa đông Bắc Bình mặc trời lên muộn, khi trong phòng vừa có chút tia sáng Trình Phượng Đài đã vùng vằng tỉnh lại. Thương Tế Nhụy bình thường cũng dậy vào giờ này, Trình Phượng Đài vừa khẽ động y liền gác tay qua giữ lại: "Hôm nay sao ngài lại thức sớm thế?"

Trình Phượng Đài ngáp dài lục lọi quần áo mặc vào: "Tối hôm qua không có cơ hội nói cho em biết, Thường Chi Tân ra ngoài, sư tỷ của em đang ở nhà tôi. Tết nhất mà, tôi không thể nhà vừa có khách một đêm, sáng hôm sau lại mất tích."

Có vài sợi dây trong đầu Thương Tế Nhụy thoáng cái căng thẳng, bật dậy rống to: "Nàng đang ở nhà ngài!"

Trình Phượng Đài cũng không nóng này mặc quần, chẹp miệng nói: "Em xem em kìa, quát cái gì? Phụ nữ ở một mình ra vào rất bất tiệc, không đến chỗ Nhị nãi nãi tìm nơi nương tựa thì còn có thể tìm ai?"

Thương Tế Nhụy vốn dĩ không định thả hắn đi, nghe vậy càng không chịu đáp ứng, hận đến thanh âm kéo thấp: "Nàng sợ bất tiện cái gì chứ! Trước kia ra ngoài đi diễn còn phải ngủ trong miếu đổ, đắp cùng chăn lớn! Khi đó sao nàng không thấy bất tiện!" Giọng điệu vừa lên liền kéo ra tính trẻ con hờn dỗi: "Ngài tết cũng không chịu ở cùng em! Lại muốn đi theo nàng!"

Trình Phượng Đài nhíu mày cười: "Đừng làm rộn mà! Vừa nghe đến sư tỷ em liền hăng hái, lại gây sự sẽ đánh mông em."

Thương Tế Nhụy chớp mắt nghĩ ra một cái, lấy từ đầu giường ra một cái đèn pin cầm tay, chộp lấy quần của Trình Phượng Đài bọc lấy đèn pin rồi ném thẳng khỏi cửa sổ. Cửa sổ nhà y từ sớm đã gắn thủy tinh, chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, cả thủy tinh lẫn song gỗ đều bị đập ra một lỗ lớn, gió lạnh vù vù lùa vào.

Trình Phượng Đài chợt bực, cả giận: "Ôi chao! Tên nhóc này! Học vấn của Đỗ Thất tốt như vậy em không học, chuyện này sao lại học nhanh như vậy chứ! Quả thực quá vô lại rồi, mau đi nhặt về cho tôi!"

Thương Tế Nhụy vẻ mặt đanh đá cuộn người vào chăn quấn thành một cái kén dày: "Em không tìm! Em không ra ngoài đâu! Chính ngài đi tìm đi!"

Trình Phượng Đài cũng không nói nhảm nhiều, lập tức đứng dậy tìm quần của Thương Tế Nhụy, định mặc một chút để ra ngoài tìm quần của mình. Lúc này Thương Tế Nhụy lại rất nhạy bén, dùng ra bản lĩnh luyện Thương gia côn từ nhỏ đến lớn, Trình Phượng Đài vừa chạm đến mép quần y liền thoắt cái đoạt lấy nhét vào ổ chăn kẹp giữa hai chân, còn nhích người che giấu, đắc ý cợt nhã: "Quần của ngài mất rồi, quần của em cũng không có nữa!"

Trình Phượng Đài vô cùng tức giận, đồng thời cũng cảm thấy hý tử quả thực vô cùng đáng yêu, hai loại tâm tình cực đoan mâu thuẫn này lại khiến hắn tức giận bật cười, mà đó cũng là tiếng cười mâu thuẫn, nghe hệt như một tiếng thở dài. Thương Tế Nhụy gắt gao bọc mình trong chăn chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đôi mắt ướt đẫm long lánh chớp chớp vô tội nhìn hắn.

Trình Phượng Đài vươn tay chỉ chỉ y, oán hận nói: "Thật tốt, tên nhóc vô lại này! Tôi đi lấy đây!" Sau đó để mông trần xuống giường đi hai bước, gió lạnh lướt lên đùi quả thật vô cùng tê tái. Khớp hàm của hắn run lên tâm tư đưa ngang một cái nhóm chân nhảy về trên giường: "Mẹ nó, bên ngoài cũng không chuẩn bị sẵn xe, chẳng lẽ còn muốn tôi dầm gió lạnh trở về."

Thương Tế Nhụy vui vẻ vén chăn lên cho hắn tiến vào, Trình Phượng Đài hoàn toàn không có cốt khí kéo y lại, cảm giác ấm áp đột nhiên ập đến khiến cả người run lên: "Đợi Nhị gia ngủ một giấc cho đủ sức rồi lại thu thập em. Thằng nhóc thối, em còn muốn tạo phản à."

Thương Tế Nhụy hắc hắc cười: "Được thôi được thôi, em chờ ngài!"

Bọn họ thật sự cứ thế liền ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro