6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lại qua vài ngày, trong một cuộc bài, nhóm người phú quý rảnh rỗi đều tụ tập lại với nhau, Trình Phượng Đài liền đem chuyện ở Hối Tân lâu kể cho Phạm Liên, ngay cả việc Nhị nãi nãi mạnh mẽ oán giận cũng kể hết, Phạm Liên nghe mà vỗ tay tỏ ý vui mừng: "Tỷ tỷ đúng là dứt khoát! Bình thường tôi nhìn anh rối rắm liền muốn mắng to mấy câu nhưng lại không dám, rốt cục vẫn là tỷ tỷ thống khoái!"

Trình Phượng Đài cười nói: "Cậu dám mắng thử xem! Tôi với tỷ tỷ cậu là có ân nghĩa nên không nổi giận, cậu thì tính cái gì!"

Phạm Liên cãi lại: "Lời không thể nói như vậy, nhớ năm đó khi đặt mua đồ cưới cho tỷ tỷ —— ây da! Cái này nào phải là đồ cưới, hoàn toàn là chia tài sản nha! Tỷ ấy mang đi nhiều vàng bạc và đồ cổ như thế, để lại cho tôi chỉ còn một cái vỏ rỗng, người làm đệ đệ như tôi có nói lời nào không? Đây cũng coi như một mảnh tình ý của tôi với tỷ phu! Anh nên thấy được chỗ tốt của tôi chứ."

Trình Phượng Đài vỗ mạnh lên lưng đối phương: "Một người dựa vào vợ nuôi như cậu còn có thể nói gì? Nói ra cũng không ai để ý."

Phạm Liên cũng trả lại một cái tát: "Hóa ra chỉ có tôi là do vợ nuôi? Anh còn có mặc mũi nói tôi!"

Cuộc bài lần này tổ chức trong một phủ trạch theo kiểu Trung Quốc, nghe nói trước kia là phủ của Ngạch phụ, thời tiền Thanh cũng là biệt thự Vương phủ, hiện tại đều bị nhóm phú thương mới nổi bọn họ mua lại. Hai người cứ thế đùa giỡn với nhau đi qua mấy đoạn hành lang, Trình Phượng Đài thoáng nhìn thấy một người thanh niên mặc áo choàng ngắn màu trắng ngồi cạnh hồ nước đối diện phòng khách, đối phương văn nhã thanh tú, từ xa nhìn thấy Trình Phượng Đài liền mỉm cười khẽ gật đầu.

Trình Phượng Đài mê mắt nói: "Đây là đọc sách lang nhà ai? Thế nào... nhìn giống một tiểu hý tử như vậy."

Phạm Liên đẩy đẩy mắt kính, vui vẻ: "Còn không phải tiểu hý tử sao! Tỷ phu, có cần tôi cho anh mượn mắt kính không? Người này vừa rồi anh đã nói đi nói lại gần nửa ngày, lúc này lại không nhận ra?"

Trình Phượng Đài vẫn là vẻ mặt mê man, Phạm Liên vỗ vai hắn: "Đây là Thương Tế Nhị mà!"

Trình Phượng Đài nhíu mày cẩn thận nhìn một chút, lắc đầu: "Là y? Không giống, không giống chút nào."

"Chỗ nào không giống?"

"Hôm đó khi tôi gặp y, nhất cử nhất động đều như nữ nhân, cái thần khí kia trong mắt —— hoàn toàn là Dương quý phi tái thế. Hôm nay sao lại thành đọc sách lang rồi."

Phạm Liên gật đầu: "Chính là như vậy, y là hý tử mà."

Trình Phượng Đài đứng ở hành lang, chăm chú nhìn kỹ y.

Ăn tối xong chủ nhân bắt đầu gầy sòng, ba gian phòng khách tương liên vừa nghe hát nói vừa chơi mạt chược hoặc đánh bài tây, hoa viên được biến thành sàn nhảy, các trò tiêu khiển đều có đầy đủ, phi thường náo nhiệt. Trình Phượng Đài đánh hai ván bài tây đã bị Phạm Liên kéo đi chơi mạt chược, Thương Tế Nhị vẫn ngồi cùng chủ nhân ở chính sảnh nghe hát nói, vừa nghe vừa ngâm nga theo vài câu, y chính là loại kịch nào cũng thích, kiểu hát nào cũng biết một chút.

Hoàng lão gia chủ nhân nơi này là một lão nhân hơn sáu mươi, trụ tại đại viện từ thời tiền Thanh lại bày trí một phòng gia cụ Tây Dương, mặc áo dài ăn cơm Tây, không Trung không Tây, điểm này quả thực rất giống Trình Phượng Đài. Hoàng lão gia đã rất già rồi, mắt mờ răng rụng, làn da trên mặt không còn chỗ nào căng bóng, Thương Tế Nhị ngồi bên cạnh lại là thiếu niên lang tươi ngon mọng nước, hai người ngồi sát vào nhau thoạt nhìn giống như một đôi cha già con mọn.

Hoàng lão gia vỗ vỗ bàn tay y, cười nói: "Nếu không, Thương lão bản cũng diễn cho chúng ta xem một màn hát nói?"

Thương Tế Nhị đáp: "Khác nghề như cách núi, tôi hát chỉ sợ còn sai nhịp, sao dám bêu xấu."

Cô nương đang hát nghiêng đầu, ngưng thần nghe bọn họ nói chuyện, Hoàng lão gia cầm lấy tay y lắc lắc, cười nói: "Ngươi không biết y sao? Đây là Thương Tế Nhị, Thương lão bản."

Cô nương vẻ mặt kinh dị, ánh mắt tỏa sáng nhìn về phía Thương Tế Nhị: "Làm sao có thể không biết! Em còn là người hâm mộ của Thương lão bản đấy!" Lại giậm chân một cái, oán giận nói: "Ai nha! Hoàng lão gia hôm nay gọi em đến đây là muốn chọc ghẹo em rồi! Để em bêu xấu trước mặt danh giác!"

Mọi người cười vang ha hả, Thương Tế Nhị cũng cười, rút tay ra khỏi tay Hoàng lão gia thi lễ với cô nương nọ: "Không dám nhận không dám nhận. Vẫn là câu nói kia, khác nghề như cách núi, cô nương tại bên núi kia cũng là danh giác."

Thương Tế Nhị ngày thường chỉ cắm đầu chơi đùa hý kịch, hơn nữa vì bảo dưỡng giọng nói cũng không thường tham gia mấy loại yến hội ồn ào náo loạn như vậy, nói cho cùng y cũng không tính là người trong thanh sắc tràng. Vậy nên có vài người ở đây đối với y chỉ nghe danh chưa gặp mặt, hôm nay vừa gặp người thật nào có thể thoải mái buông tha cho y, lần lượt mỗi người tiến lên chào hỏi làm quen, sau đó còn muốn y hát vài câu. Thương Tế Nhị thật sự không muốn hát, mấy hôm nay khí trời chuyển lạnh y có chút bệnh cũ tái phát, giọng nói không quá thoải mái. Thế nhưng hiện tại chính là muốn từ chối cũng không từ chối được, dù y có được người phủng hơn nữa bất quá cũng chỉ là một hý tử, tô điểm không khí làm thêm náo nhiệt là bổn phận của y.

Thương Tế Nhị chậm rãi đứng dậy nói: "Các vị tưởng nghe cái gì đâu? Đào hoa phiến có được không?"

Bên cạnh không ai nói không tốt, Thương Tế Nhị liền bắt đầu hát, giọng của y như xuyên qua bình bạc* ngân vang khắp sảnh, âm nhạc khiêu vũ trong hoa viên cũng bị tiếng hát này át mất. Nhóm thanh niên dừng khiêu vũ men theo tiếng hát nhìn sang, đây là một đêm cuối thu, trăng sáng treo cao sao trời thưa thớt, hợp cùng gọng hát lanh lảnh cao vút tận cửu thiên quả thực có một loại cảm giác khoáng đạt thanh tân như gột rửa màng tai. Cái gì điệu Valse Tây Dương, vừa so với y lập tức trở thành một mảnh tà âm hỗn độn khó nghe, cũng chỉ có chất giọng băng tuyết của người này mới có thể xứng với thanh phong minh nguyệt, mới là Hằng Nga trên cung Quảng khẽ phất tay áo, thiên thượng nhân gian hòa cùng một khúc.

(*Dẫn 'Tỳ Bà Hành' của Bạch Cư Dị: Nguyên văn 'Ngân bình sạ phá thuỷ tương bính/Thiết kỵ đột xuất đao thương minh/Khúc chung thu bát đương tâm hoạch/Tứ huyền nhất thanh như liệt bạch'. Dịch thơ 'Bình bạc vỡ tuôn đầy dòng nước/Ngựa sắt giong, xô xát tiếng đao/Cung đàn trọn khúc thanh tao/Tiếng buông xé lụa, lựa vào bốn dây')

Tiếng nói chuyện trong phòng bài đều từ từ lịm xuống, mọi người bắt đầu dỏng tai nghe Thương Tế Nhị hát hý khúc. Chất giọng này quả thực quá thanh thấu, hơi khói khắp phòng phảng phất đều bị nó phân tách ra, Trình Phượng Đài ngậm ống tẩu chăm chú nghe ngóng. Lúc này hắn nghe Thương Tế Nhị hát hý khúc chợt có một loại cảm giác vô cùng vi diệu, giống như bất ngờ gặp được cố nhân, cực kỳ thân thiết.

Một khúc vừa dứt, nhóm thiếu gia tiểu thư vừa rồi khiêu vũ bên ngoài chen chúc chạy vào, thiếu nữ dẫn đầu liếc nhìn Thương Tế Nhị một cái thật sâu, sau đó lao đến ôm cổ Hoàng lão gia, làm nũng nói: "Ba ba ba ba, cho chúng con mượn người hát khúc này một chút đi, chỉ một chút thôi."

Hoàng lão gia vỗ nhẹ tay nàng một chút: "Gọi Thương lão bản!"

"Được được được, Thương lão bản Thương lão bản. Con mang Thương lão bản đi đây, lát nữa sẽ trả lại cho ngài!" Nói xong liền hôn nhẹ lên quai hàm Hoàng lão gia.

Nhóm thiếu niên nam nữ không nói thêm nhiều chỉ giục y ra cửa, Hoàng lão gia sờ sờ quai hàm vừa được con gái hôn lên nói với mọi người xung quanh: "Cái này đúng là kỳ lạ, đám thanh niên bọn họ từ khi nào cũng biết nghe hý khúc rồi!"

Có người nói: "Không nghe kịch là bởi vì không thấy được chỗ tốt, gặp người hát hay như Thương lão bản lại có bộ dạng xinh đẹp, diễn xuất thượng giai thì ai có thể không thích chứ?" Lời này nghe vào tai mọi người chợt sinh ra một loại ý tứ mập mờ, Hoàng lão gia lại cực kỳ tán thành, vân vê chòm râu hí mắt nở nụ cười.

Trình Phượng Đài thấy Thương Tế Nhị bị cả đám người tiền hô hậu ủng rời khỏi phòng khách, bóng dáng màu nguyệt bạch tinh tế mảnh mai, bờ vai chớm chút sương khuya thanh tú như liễu rũ, Hoàng tiểu thư vừa đứng cạnh y lập tức có vẻ eo thô vai dày, nhìn như một đại tỷ kệch cỡm. Bọn họ chuẩn bị bước ra phòng mạt chượt thì Hoàng tiểu thư chợt nhìn thấy Trình Phượng Đài, liền chạy tới ôm cổ hắn: "Trình Nhị ca, mau ra khiêu vũ một bài với em nào."

Trình Phượng Đài bị nàng đập đến người nghiêng về phía trước, tàn thuốc trong miệng thiếu chút châm thẳng vào mu bàn tay, vội vàng gõ gõ hai cái dụi tắt lửa: "Không đi!"

Hoàng tiểu thư làm nũng nói: "Tại sao vậy tại sao vậy! Anh khiêu vũ tốt thế mà!"

Trình Phượng Đài xoa xoa mặt nàng, cười nói: "Đúng rồi! Tôi đã nhảy tốt như vậy còn nhảy nữa thì có gì thú vị. Hiện tại tôi muốn luyện tập kỹ xảo chơi bài!"

Người bên cạnh cũng cười nói: "Tiểu thư đừng quấn lấy Nhị gia, đêm nay ngài ấy không mang muội muội theo, thiếu đi viên phúc tinh kia nên từ khi mở sòng đến giờ đều thua đến mù quáng rồi, tuyệt đối không chịu rời bàn bài đâu."

Hoàng tiểu thư liền hơi nâng cằm: "Vậy, Phạm Liên, anh theo tôi!"

Hôm nay Phạm Liên lại ngồi đối diện Trình Phượng Đài, trừng mắt chuyên tâm mò bài, thoạt nhìn hắn mới là người mù quáng nhất: "Tôi cũng không đi!"

Hoàng tiểu thư mày liễu dựng thẳng: "Này! Anh!"

Người nọ lại nói: "Liên ca nhi hôm nay vận may tuyệt hảo, ra mòi là muốn đem tỷ phu thua đến không còn quần cộc, sao có thể buông tha bàn bài chứ! Tiểu thư ra ngoài chơi đi thôi, ở nơi này khói thuốc mịt mù, đừng để mình bị sặc đến."

Hoàng tiểu thư trừng mắt với Phạm Liên, buông Trình Phượng Đài ra ngoài chơi đùa. Một lát sau giọng hát trong trẻo của Thương Tế Nhị lại vang lên, cũng không biết đang hát cái gì, hình như là Ngọc đường xuân.

Trình Phượng Đài đốt một điếu thuốc, liếc nhìn Phạm Liên: "Cậu vì sao không ra ngoài chơi? Sợ Hoàng tiểu thư coi trọng cậu?"

Phạm Liên trừng hắn: "Đang ở trong nhà người ta, nói nhăng cuội gì đấy! Tôi không ra ngoài chơi là vì muốn đem tất cả tiền thua trong quá khứ thắng trở về. Còn anh, thảm như vậy rồi còn thủ vững trận địa, thật muốn cầm cả quần cộc à?"

Trình Phượng Đài nói: "Tôi? Tôi không thích chơi cùng tiểu hài tử."

Một vị di thái thái của Hoàng gia đang đánh bài ở bàn bên cạnh nghe được những lời này, quay đầu nói: "Câu này nói sai rồi, tiểu thư nhà chúng tôi năm nay tuy rằng mới mười bảy thế nhưng Trình Nhị gia thì sao? Hai mươi hai hay hai mươi ba? Mới kém có vài tuổi, cùng lắm chỉ coi như nửa cái bối phận mà thôi."

Trình Phượng Đài thở dài: "Không nói tuổi tác, tôi luôn cảm thấy mình đã già rồi, làm phụ thân của Hoàng tiểu thư cũng là dư dả." Những lời này rõ ràng đang ăn đậu hũ của đối phương, Hoàng gia di thái thái lập tức vươn tay đánh yêu lên lưng hắn vài cái: "Làm phụ thân của nàng, nghĩ tốt quá nhỉ."

Phạm Liên cũng hùa theo than thở: "Tôi liền thích theo anh lăn lộn, cũng cảm thấy mình đã già rồi."

Hai người lại nhìn nhau than dài một tiếng.

Trình Phượng Đài còn nhỏ đã trải qua nhân tình ấm lạnh, sau đó lăn lê bò trườn tự mình chống đỡ trong thương giới, tâm lý không biết đã nhiều thêm bao nhiêu tuế nguyệt. Mà Phạm Liên thân là con vợ lẽ của gia đình kiểu cũ, từ nhỏ lớn lên trong ánh mắt coi thường của mọi người, đầu óc và tính tình đều tương đối cơ linh thạo đời. Bọn họ mặc dù tuổi tác chỉ mới hai mươi lại có thể xen lẫn vào vòng giao tế của một đám người trung niên dung dung như cá gặp nước, không một ai dám xem thương bọn họ.

Tụ hội tiến hành đến hơn mười giờ, Thương Tế Nhị ở trong hoa viên khi hát khi nghỉ, Trình Phượng Đài ngồi trong phòng thua hơn ba nghìn đồng, cái mông cũng ngồi đến ê ẩm, đầu óc không khỏi có chút mơ hồ. Hắn đem trà nguội trong chung uống cạn một hơi, dụi đầu thuốc lá rồi ngoắc tay gọi một người cháu họ của Hoàng gia đến: "Nào! Đại chất tử, mau thay ta trả tiền, ta phải đi giải thoát cấp thiết."

Di thái thái Hoàng gia lại muốn đánh người: "Đại chất tử cái gì chứ, người ta còn lớn hơn ngài ba tuổi đấy! Ngài đúng là không biết xấu hổ!"

Phạm Liên gấp đến độ vỗ bàn hô to: "Tỷ phu không được đi! Anh là bị thua đến nóng đầu muốn dùng cớ này chạy trốn chứ gì!"

Trình Phượng Đài lập tức dùng mấy quân mạt chược đập lên đầu đối phương.

Bên ngoài hoa viên đèn màu rộn rạng, các thiếu gia tiểu thư cũng không khiêu vũ nữa mà bao quanh lấy Thương Tế Nhị xem hát hý khúc. Trình Phượng Đài nhìn về phía bọn họ, phát hiện ánh mắt người nào người nấy đều mơ màng mê mẫn, rõ ràng là xem người nhiều hơn xem hát. Vạt áo nguyệt bạch của Thương Tế Nhị cũng không biết bị ai táy máy điểm lên một nốt son đỏ rực tựa hoa mai, giữa nên tuyết trắng nhất điểm hồng, nhan sắc phối đên vô cùng rực rỡ bắt mắt. Y cầm một cây quạt giấy lướt qua giữa muôn hồng nghìn tía, hát đến so với lúc biểu diễn trong rạp còn phải mệt mỏi hơn, bởi vì nơi này không có người khác giúp y chống tràng nên cũng không có thời gian nghỉ ngơi.

"Hoàng tiểu thư, thật sự không hát được nữa."

Hoàng tiểu thư nói: "Vậy chúng ta khiêu vũ đi!" Nói xong vươn tay về phía y, tỏ ý muốn cùng y khiêu vũ.

Thương Tế Nhị ngẩn ra, không tiếp nhận lời mời của Hoàng tiểu thư, so với khiêu vũ y lại thà tiếp tục ca diễn: "Vậy... tôi lại... hát cho chư vị thêm một khúc."

Trình Phượng Đài nhìn mà buồn cười, cả nhóm thiếu gia tiểu thư này đều là học theo tân phái, hoàn toàn không biết xấu hổ, Thương Tế Nhị quả thực sắp bị bọn họ làm khó đến chết. Vậy nên hắn quyết định lần nữa làm chuyện tốt cứu mỹ nhân, đứng từ xa cao giọng nói: "Hoàng lão gia đã chờ Thương lão bản suốt nửa ngày, các người còn muốn chiếm giữ người ta sao? Tan thôi, sau này thích thì đi rạp hát nghe." Vì tránh phải khẩu chiến cùng Hoàng tiểu thư, hắn lập tức tiến lên kéo Thương Tế Nhị rời đi. Hoàng tiểu thư lập tức vươn tay kéo người nhưng rốt cục cũng không thành công, giận đến giậm chân liên tục.

Cổ tay của y bị Trình Phượng Đài nắm lấy, gầy guộc thanh mảnh, da thịt lành lạnh như ngọc thạch. Biểu tình trên mặt của y cũng là thanh lãnh còn có đôi khi tâm tình không quá an tĩnh nhưng ngôn ngữ vẫn cứ thong thả, không có một chút khí tức mị hoặc nào như trong lời đồn, so với đám sinh viên thật sự như Phạm Liên, Thịnh Tử Vân lại càng có phong độ tri thức.

Trình Phượng Đài dẫn y xuyên qua hoa viên bước lên cầu nhỏ, cuối cùng dừng lại ở một chỗ yên lặng cạnh hồ nước, cười nói: "Thương lão bản thật thuận theo bọn họ, hát hơn một giờ, tôi chỉ nghe cũng mệt mỏi thay cậu."

Thương Tế Nhị mỉm cười định nói gì đó, thế nhưng yết hầu vừa dừng liền không cất lên nổi nữa, chỉ có thể nhíu mày nuốt nuốt nước bọt. Trình Phượng Đài phất phất tay tay: "Ôi chao! Cậu cũng đừng lên tiếng! Tôi chính là trốn ra đây, chúng ta cứ thế im lặng ngồi một lát đi." Sau đó lại quay người vẫy một nha hoàn đến, cười nói: "Làm phiền cô nương mang cho bọn tôi một chung trà nóng."

Không bao lâu sao nha hoàn liền bưng trà nóng đến, Trình Phượng Đài vươn tay nhận lấy rồi đưa cho y. Thương Tế Nhị chưa bao giờ ăn uống đồ vật bên ngoài, chỉ sợ có người bỏ thuốc hại cổ họng của mình, việc này cũng không phải do bệnh đa nghi của y quá nặng mà bởi vì Ninh Cửu Lang, người vừa là thầy vừa là bạn của y đã từng bị kẻ khác dùng cách này hãm hại. Người giữa chốn danh lợi, thế nào cũng phải lưu tâm một chút

Thế nhưng chung trà hôm nay là do Trình Phượng Đài đưa cho y, y vô cớ cảm thấy rất yên tâm, ngồi trên băng đá chậm rãi uống, cổ họng cũng thoải mái hơn nhiều. Trình Phượng Đài nhặt một hòn đá nhỏ lên, đừng bên bờ hồ bắt đầu chơi ném đá, ánh trăng phản chiếu xuống mặt nước ngưng kết thành một chiếc mâm ngọc lại bị hắn coi như bia ngắm đánh nát. Hai người quả thực lẳng lặng không nói lời nào, xa xa là tiếng người cười đùa huyên náo, bọn họ ở chỗ này làm bạn cùng gió mát và hồ sen, thanh tao an tĩnh, ngược lại có một loại cảm giác cách một tầng mộng cảnh.

Thương Tế Nhị nhìn mặt nghiêng của Trình Phượng Đài dưới ánh trăng, thầm nghĩ người đệ đệ này hoàn toàn không giống Trình Mỹ Tâm chút nào. Đối phương thẳng thắn, hào sảng, săn sóc lại có lòng hiệp nghĩa, bộ dạng cũng đẹp hơn Trình Mỹ Tâm... thực là quá tốt.

Trình Phượng Đài chợt quay đầu lại chạm mắt cùng y, cười cười cân nhắc viên đá trên tay.

Bọn họ chỉ an tĩnh được một chốc đã có người tìm tới, người kia vừa vỗ tay vừa lớn tiếng nói: "A! Trình Nhị gia trốn tới chỗ này sao! Em vợ của ngài đã đi khắp thiên hạ kêu gọi người vây bắt rồi!"

Trình Phượng Đài hơi nhướn mày nhìn y, cười khổ nói: "Tôi phải về đây, hôm nay đúng là không cầm cố quần cộc liền không được. Còn cậu?"

Thương Tế Nhị nói: "Tôi cũng vào cùng với ngài. Tôi đã từ chối Hoàng lão gia nhiều lần, hôm nay nhất định phải phụng bồi tới cùng."

Trình Phượng Đài cười nói: "Vậy cậu cứ ngồi cạnh tôi, tôi cũng không tin còn có kẻ nào dám chạy tới cướp người."

Thương Tế Nhị gật đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro