chương3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tao đã nói rồi, thời buổi này không ai phải chịu trách nhiệm với ai, cứ chơi xong ném tiền cho nó là được.”

Đêm qua đúng là một đêm ném tiền tuyệt vời, Thiệu Chu rất hài lòng đối với hiệu quả mát-xa của bồn tắm. Anh bèn gật đầu phụ họa: “Nhiên Nhiên nói đúng.”

Tạ Nhiên xù lông nhím: “Không được kêu tao Nhiên Nhiên!”

Tâm nguyện nay đã trở thành sự thật nên Thiệu Chu được nước khoe khoang: “Tao càng muốn gọi Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên đấy!”

Tạ Nhiên ngồi đối diện ở bàn ăn, gã chồm qua bấu vào mặt Thiệu Chu. Anh vô tư tránh né, đột nhiên bất cẩn đụng phải vùng eo tối qua bị giày vò: “A…”

Tạ Nhiên cảm thấy là lạ: “Mày bị sao thế?”

Thiệu Chu ấp úng: “Không có gì, chỉ là tối qua lao lực quá thôi…”

Tạ Nhiên hiểu rõ ý bạn mình, gã mỉm cười rồi phất tay gọi phục vụ: “Này em gái, cho thêm một phần canh tẩm bổ!”

Thiệu Chu miễn cưỡng điều chỉnh lại tư thế ngồi cho tốt, thầm than ghế của quán ăn này đúng là không mềm mại chút nào. Sau đó lại nghĩ đến Giang Biệt Cố, rồi anh cười như dại ra.

Gã thấy hôm nay Thiệu Chu vô cùng kỳ quặc: “Sao mặt mày đỏ thế?”

Bỗng nhiên anh nhìn chằm chằm gã, còn tỏ ra đứng đắn: “Giang Biệt Cố…”

“Mới không gặp tí thôi mà mày đã nhớ nó rồi à?”

Sau lưng đột nhiên có người lên tiếng: “Thiệu Chu.”

Tạ Nhiên giật mình, hóa ra Giang Biệt Cố đang đứng ở phía sau anh, tựa như một ngọn núi lớn đầy yên lặng. Thiệu Chu trông thấy hắn bỗng nhớ đến đêm hôm qua, tim anh nóng ran, nhưng khi nghĩ đến ảnh chụp còn lưu trong di động, nghĩ đến nguyên nhân thật sự mà Giang Biệt Cố và anh ở bên nhau thì đầu óc lập tức tỉnh táo.

Thiệu Chu không tỏ ra vồn vã: “Cậu… sao cậu lại đến đây?”

Sáng nay Giang Biệt Cố đã đồng ý ở bên cạnh anh, chỉ cần anh không dùng thủ đoạn để uy hiếp hắn, thế mà nhân lúc hắn tắm rửa Thiệu Chu còn chạy đi…

 Sau khi xác nhận mối quan hệ này, Thiệu Chu không dám một mình đối diện với hắn.

Giang Biệt Cố đi đến trước mặt anh, thần sắc lạnh nhạt. Hắn nói: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”

Mới vừa tắm gội xong, nom Giang Biệt Cố trở nên thanh mát và sạch sẽ hơn bao giờ hết, nét đẹp tự nhiên này khiến Thiệu Chu cảm thấy u mê.

“Được, cậu được lắm… Không phải… tôi muốn hỏi là chúng ta đi đâu nói chuyện?”

Giang Biệt Cố trả lời: “Đâu cũng được.” Chợt hắn nghiêng đầu nhìn lướt qua món vịt quay trên bàn, cười khẽ đầy mờ ám: “Sáng sớm ăn đồ cay nóng như vậy, cẩn thận nhiễm trùng phía sau.”

Ánh mắt Tạ Nhiên càng thêm ngờ vực: không phải mày bảo mày nằm kèo trên?

Thiệu Chu gục đầu, muốn nhìn xem có cái lỗ nào để chui xuống không. Lúc theo Giang Biệt Cố rời khỏi quán ăn, anh mới sực nhớ ra người trước mắt này đã là bạn trai của mình.

Dường như anh có thể trông thấy vẻ mặt ghen tị lẫn hâm mộ của kẻ khác, anh càng nghĩ càng thêm vui, không kìm được mà ôm lấy cánh tay của hắn ngay. Thiệu Chu muốn xác nhận niềm hạnh phúc này là chân thật, cũng rất muốn khoe khoang với mấy em gái một phen.

Giây tiếp theo, hắn hất tay anh ra.

Ồ.

Suýt chút đã quên,

Giang Biệt Cố không hề yêu anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro