Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Châu Kha Vũ nhìn điện thoại, 8 giờ rồi. Hắn vào sở cảnh sát hỏi thăm thì biết Lưu Vũ đã rời đi nửa tiếng trước. Xảy ra chuyện rồi, hắn thầm nghĩ. Châu Kha Vũ lấy điện thoại di động ra, bật điện lên để định vị, vị trí quen thuộc.  Ánh mắt trở nên hung tợn, muốn im lặng bắt người của tao đi, tụi mày còn non lắm

Lúc Lưu Vũ và Lâm Mặc nói chuyện, Châu Kha Vũ đã đi đến văn phòng, vốn dĩ chỉ muốn ngồi đó đợi, nhưng lại nghĩ đến những gì Lưu Vũ đã nói với mình mấy ngày trước, cộng thêm cái chết của người thứ tư hôm nay, hắn biết, sắp phải hành động rồi. Châu Kha Vũ nhét một chiếc khăn tay có định vị vào túi trong áo khoác của Lưu Vũ, như vậy hắn có thể tìm được anh

Châu Kha Vũ lấy giấy phê chuẩn của cục trưởng Long,  đi đến kho vũ khí, chọn súng lục, đeo súng bắn tỉa lên lưng, mặc áo giáp vào người, tổ chức nhân sự, sắp xếp nhiệm vụ, sau đó trở lại xe rồi lập tức đi tới khu vực biển.

Lưu Vũ bị trói vào ghế, khăn trùm đầu bị cởi ra, anh lắc đầu, , sau khi quen với nguồn sáng, anh liền có thể nhìn thấy rõ người đối diện.

" Quả nhiên là ông" .  Lưu Vũ bình tĩnh nói.

" Không hổ là Lưu đội trưởng. Lần trước thả cậu đi là do cậu may mắn, lần này không còn may như vậy nữa đâu". Boss cười lạnh

" Ông muốn giết tôi hoàn toàn có thể làm từ lần trước, nhưng lại không làm thế, để tôi đoán xem, ông đang muốn cứu ai, là người vợ đã bị chúng tôi giết của ông nhỉ?" Lưu Vũ ngẩng đầu cười nói.

Boss tát anh một cái

" Thật không ngờ ông là một kẻ si tình như thế, nhưng bà ta đã chết rồi, ông nghĩ những thứ này có thể cứu bà ta sao, lúc này ông giống như là một cuốn tiểu thuyết," Lưu Vũ khinh thường nói.

" Lưu đội trưởng, cậu đang khiêu khích tôi sao? Đừng quên là cậu đang gặp rắc rối ở đây. Mặc dù tôi không biết lần trước cậu đã được giải cứu như thế nào, nhưng lần này không may mắn như vậy đâu. Nghe nói cậu có chứng ptsd, vậy thì vứt xuống đi, dù sao thời cơ vẫn chưa tới, vẫn còn thời gian "Boss phất tay, mấy tên thuộc hạ lôi Lưu Vũ quay mặt về phía biển. Lưu Vũ mặc dù biểu tình đầy bình tĩnh nhưng trong lòng sớm đã run rẩy. Anh nhắm mắt lại, ngay giây phút mấy tên thuộc hạ đẩy xuống, Lưu Vũ chợt nghĩ đến Châu Kha Vũ

" Cảm nhận nó, cảm nhận nó đi"

" Anh sẽ đến tìm em, tin anh"

" Anh yêu em"

...............

Vô số hình ảnh xẹt qua trong đầu Lưu Vũ, mình phải câu giờ cho Châu Kha Vũ, anh kiên định nghĩ. Một tiếng "bốp" vang lên, Lưu Vũ ngã xuống biển, anh nín thở, đồng thời cố gắng thoát khỏi sợi dây. Sau đó  bị kéo lên, Lưu Vũ thở hổn hển. Boss mỉm cười:

 "Lưu đội trưởng đang hồi phục tốt nhỉ, nhưng đáng tiếc chúng ta không có nhiều ngày để chờ cậu." Ông lại xua tay, Lưu Vũ lại bị đẩy xuống, anh sặc một hơi, bắt đầu giãy giụa hơn. Khoảng một phút sau, Lưu Vũ bị kéo lên

" Tôi thật sự không hiểu, trên đời này sẽ không có chuyện người chết sống lại,cũng không biết ông đang tốn sức làm gì. Trước đây ông buôn bán ma túy, không thể bắt được ông, nhưng lại vô tình giết hại người yêu của ông. Bây giờ ông lại giết người hàng loạt, chỉ vì một người đã ra đi."Lưu Vũ thở hổn hển.

" Cậu không hiểu, cậu không hiểu, đây là yêu, tôi yêu cô ấy, tôi có thể vì cô ấy mà làm mọi thứ. Cô ấy từng cứu tôi, tôi không thể không có cô ấy" Boss gầm gừ một cách cuồng loạn

" Có thể có khả năng này không, là bà ấy tự sát". Lưu Vũ yếu ớt trả lời

" Cậu nói bậy, cô ấy ở với tôi nhiều năm như vậy, sẽ không có chuyện đó"

" Lần trước lúc chúng tôi tới, tôi và bà ấy đã nói chuyện, ông muốn nghe sự thật không?" Lưu Vũ cười nói

BOSS đỏ mắt, nhưng không nói gì. Lưu Vũ nghĩ rằng ông ta đã ngầm ưng thuận. 

" Ông thật sự yêu bà ấy không? Tình yêu chân chính không phải là việc ông chọn phạm tội mà mặc kệ mọi sự thuyết phục bằng mọi cách có thể của bà ấy, không phải là việc ông chọn lợi ích tài chính và phớt lờ bà ấy ấy khi bà ấy cần ông đồng hành. Đây là những gì bà ấy nói. Như vậy đó, chúng tôi không thể đến đây nếu không có sự giúp đỡ của bà ấy, tôi đã nghĩ đến việc đưa bà ấy quay về nhưng bà ấy không muốn, bà ấy nói nếu cái chết của mình có thể đánh thức được con người tốt trong trái tim ông thì thật sự xứng đáng. Nhưng thật đáng tiếc, ông đã không làm vậy. Cái chết của bà ấy cũng trở nên vô nghĩa. "Lưu Vũ thở hổn hển.

" Cậu..cậu lừa tôi, tôi... tôi không tin, đem cậu ta vứt xuống dưới"

Lưu Vũ biết rằng mình không thể sống sót trong lần này, anh chỉ hy vọng Châu Kha Vũ có thể ngăn chặn thành công kẻ điên đó. Lưu Vũ nhắm mắt rơi xuống biển.

Cùng lúc đó, một viên đạn xuyên qua ngực Boss. Châu Kha Vũ vốn dĩ không có bắn nhanh như vậy, trong một vùng biển tối đen, người trên thuyền cũng rất đông, ngoại trừ Lưu Vũ ra hắn không thể nhìn thấy rõ vị trí của kẻ tình nghi, đến khi hắn nhìn thấy cái kim băng phát sáng kia, hắn không chút do dự, lập tức ấn còi. Châu Kha Vũ chuyển sang tàu của địch, thuộc hạ của Boss ngay lập tức chạy đến, nhưng lại bị toàn đội của Châu Kha Vũ đánh trúng. Hắn kéo cổ áo một tên thuộc hạ, 

"Lưu Vũ đâu?"

 Tên thuộc hạ nhìn sợi dây sắp rơi xuống biển. Trái tim hắn run lên, vội chạy tới vị trí đó, không chút do dự nhảy xuống.​​​​


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro