Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây hiển nhiên không phải một nơi tốt để bắt gặp nhau.

"God..."

Nguyên Niên Hi nói nhỏ với Mạc Khả Nguyên:

"Em có thể quay lại sao? Em không nghĩ mẹ chị muốn gặp em đâu."

"Sớm hay muộn sẽ phải gặp thôi. Bà ấy sẽ không tự để chuyện xấu lộ ra ngoài đây." Cô ấy nói và vỗ nhẹ tay cô.

Macdres đã thay một bộ đồ khác, một bộ vest rất sang trọng. Y đứng ở sau vị trí cao nhất, lên tiếng nói:

"Hiện tại mọi thành viên đã đến đủ, chúng ta có thể bắt đầu rồi."

Cửa phòng sau lưng họ ngay lập tức được đóng lại.

Không khí cũng tùy theo đó ngưng đọng lại.

Họ nhìn nhau và chờ đợi.

Mạc Khả Nguyên ngồi xuống vị trí trước mặt Macdres.

"Thông báo hôm qua rốt cuộc là chuyện gì?" Có người nói. Và người đó là Mạc Yểm.

Vị trí thừa kế ai cũng muốn giành được, và càng như thế khi tin tức Mạc Khả Nguyên trở thành người thừa kế càng thêm chấn động.

Đặc biệt là khi Mạc Yểm đã nhìn vị trí này quá lâu, và hắn từng đắc tội Mạc Khả Nguyên.

"Sự thật giống như nội dung thông báo."

"Nực cười!" Hắn nói.

"Huyết thống thức tỉnh, chúng ta đang kể chuyện cổ tích hay gì?"

Không có người ứng hòa bởi vì Mạc Khả Nguyên đã lên tiếng:

"Bác nghĩ đâu?"

"Ta nghĩ đây là chuyện vớ vẩn nhất trong năm nay."

"Một Omega lên làm chủ gia tộc? Cũng thực không sợ ngày nào đó cô ta tin tức tố bạo phát đem cả gia tộc bán." Hắn ta mỉa mai nói.

"Omega hay là Alpha, đều không quan trọng bằng huyết thống. Đó là những gì được ghi lại rất rõ ràng và truyền qua nhiều đời."

Mạc Khả Nguyên không tức giận, khẽ cười:

"Bác định nói rằng, những điều trưởng bối của chúng ta nói đều là thứ vớ vẩn? Hm?"

Mạc gia cho đến bây giờ không thực sự bị sở hữu bởi bất cứ ai, một lí do lớn là vì có những người như Macdres, họ sống lâu, và luôn chờ đợi.

Mạc Khả Nguyên nói lời này, cũng tương đương với muốn ép Mạc Yểm vào vị trí hiểm hóc nhất, phản kháng lại gia tộc.

Mạc Yểm sắc mặt có chút khó coi.

"Mạc Yểm, bác nên biết rằng tất cả chúng ta có thể sống đến bây giờ, đều là nhờ những điều mà ông cha chúng ta đã dạy. Mạc gia tồn tại lâu hơn tất cả các đại gia tộc ở đây cũng là vì thế."

Quyết định này là được Macdres xác nhận, mà Macdres là đại diện cho phần chìm của Mạc gia. Đưa Mạc Khả Nguyên nên vị trí cao nhất, lựa chọn này vốn không ai có thể bác bỏ được.

Cuộc họp này, cũng chỉ để cho có mà thôi.

Mạc Yểm cho dù tức muốn hộc máu, muốn kiếm chuyện cũng phải định lượng xem mình có đủ sức hay không.

Giờ, nhìn như thế nào cũng không phải một cơ hội tốt.

Cho dù hắn muốn giết Mạc Khả Nguyên, điều đó cũng sẽ không xảy ra ở Bắc Kinh, không xảy ra ở nơi này.

"Kiểm tra điều đó bằng cách nào?" Có một người hỏi. Người đó đeo kính và rất gầy.

Macdres nói:

"Bằng những thứ được lưu lại, chúng tôi gọi đó là Arca Veritatis. Hoặc còn gọi là chiếc hộp sự thật."

"Mm. Không phiền nếu chúng tôi cũng dùng nó chứ?" Người đó nâng mắt kính lên, rồi hỏi.

"Nếu đó là điều mà các vị mong muốn."

Macdres giống như biết trước tất cả, đã cho người chuẩn bị trước.

Những người khác nhìn nhau, không ai phản đối.

Macdres mở chiếc hộp theo cách y đã làm hôm qua và giải thích cách nó hoạt động với những người khác.

Mạc Khả Nguyên khi đó nhìn về phía Nguyên Niên Hi, giống như muốn nói đừng lo lắng.

Phòng họp nhanh chóng trở thành một hiện trường cắt máu. Từng người một nhỏ máu vào trong chiếc họp, và cho dù bao nhiêu lần, nó cũng không sáng.

"Con bé thực sự đã làm nó sáng lên?" Có một người trung niên hỏi.

"Bằng tất cả lòng thành kính, đó là sự thật được trời đất chứng giám."

Những người ngồi ở đây, mỗi người đều có ý kiến riêng về việc này, nhưng tất cả đều lựa chọn im lặng.

Giống như cam chịu, giống như chờ đợi.

Mạc Khả Nguyên chịu vạn nhân chú mục, nhưng cô không biểu hiện bất cứ sợ sệt nào.

"Đó là ai?" Có một người trẻ tuổi hỏi. Giọng nói của cô gái đó rất trong.

"Là bạn gái, có thể gọi như vậy."

"Oh...vậy cô ấy chính là người đó?" Cô gái ấy lại nói. Ánh mắt lộ ra thích thú.

Mạc Khả Nguyên bảo:

"Đừng nhìn cô ấy như thế, Cicilia. Em sẽ làm cô ấy sợ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro