Chương 190 - Chính Là Tùy Hứng Như Vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngọc Tu La đối với cảnh tượng này nhìn quen không thấy quái lạ, giương mắt nhìn bốn phía xung quanh, muốn xem sư phó của nàng lúc này ngồi ở đâu.

Quý tân nhã tọa ở lầu hai tuy là độc lập cách gian, nhưng chỉ dùng tường ngọc bích cao bốn thước cách phân nửa, lại dùng pháp trận cách tuyệt thần niệm và thanh âm che phủ. Như vậy, quý tân ngồi ở trong nhã tọa không bị thần niệm từ gian ngoài dò xét, dấu vết đàm thoại giao lưu sẽ không truyền ra, vừa có thể đưa mắt nhìn trong nhã tọa khắp nơi quanh mình ngồi những người nào.

Huyền Nguyệt Cổ Thành nói lớn rất lớn, nói nhỏ, nơi quyền quý có thể thường lui tới cũng chính là những nơi này, tuy nói các thế lực khó tránh khỏi có phân tranh, nhưng lúc tương trợ cũng vẫn có thể nói là có quen biết, thỉnh thoảng gặp phải người quen cũng có thể tới tụ họp một chút. Quan trọng nhất chính là các thế lực thường xuyên âm thầm phân cao thấp, thường ở chỗ này tiến hành các loại đấu giá, loại tương hỗ nhìn thấy được này, lúc đấu giá mới càng hăng say, còn có thể cười thể hiện biểu tình "hạnh ngộ" cùng đối phương gật đầu thăm hỏi mắng người khác "trư", tiếp đó thấy đối phương gật đầu, giống như cũng đồng ý "Đúng".

Ngọc Tu La tìm một hồi, phát hiện sư phó mình đang ngồi trong nhã tọa bên cạnh sau lưng nàng. Trong nhã tọa lớn như vậy lúc này ngồi đầy ắp, hơn mười vị, tất cả đều là các nhân vật long đầu cấp thế lực. Nàng vội vàng dời sang vị trí đối diện sư phó nàng, sau đó vừa ngẩng đầu liền phát hiện sư phó đang nhìn mình, nàng vui vẻ mà nháy mắt, lấy thần ngữ không tiếng động kêu: "Dĩ Nhu", mâu quang sư phó nàng lóe lên, mặt không thay đổi nghiêng đầu đi chỗ khác, cùng người bên cạnh nói chuyện. Ngọc Tu La nhất thời nghĩ thật hạnh phúc, ai nha, nàng cho tới bây giờ không cùng sư phó đi Túy Hoa Lâu. Một hồi có thể ra sức tiêu linh thạch, dù sao cũng có sư phó, không sợ! Nàng lại suy nghĩ một chút, ai, sai nha, hết thảy chi tiêu do Bao Cốc ra a, ai, càng phải ra sức tiêu! Ngọc Tu La trong lòng vui vẻ cười nở hoa, mắt hận không thể để lâu trên người sư phó mình không dời đi. Sư phó dạo chơi kỹ viện cũng đẹp như vậy!

Linh Nhi tâm tư tò mò đánh giá xung quanh, đối với những thị tỳ Túy Hoa Lâu gần như không mặc y phục căn bản không nhìn nhiều hơn một cái.

Ngọc Mật ngồi ở bên cạnh Bao Cốc, thần niệm của nàng lơ đãng hướng trên người những thị tỳ kia đảo qua, vô ý thức liền nghĩ tới cảnh tượng trước đây lúc mình thay Bao Cốc tắm rửa trông thấy, bất giác hướng Bao Cốc nhìn lại, lại thấy Bao Cốc mặt không biểu tình ánh mắt sáng lên đem tầm mắt từ trên người tỳ nữ dời đi, gương mặt thanh tú trắng nõn phiếm hồng. Nàng lòng nói: "Bao Cốc, ngươi nghĩ đi đâu rồi? Chẳng lẽ đối với những thị tỳ này có hứng thú?" Không hiểu, trong lòng mơ hồ có chút khó chịu.

Túy Hoa Lâu thị tỳ tiến lên, quỳ gối dưới chân mọi người, đem điểm tâm linh quả linh trà trong khay bày ra trên bàn trà bên cạnh mọi người. Lại có thị tỳ quỳ gối bên cạnh, hai tay dâng trà đưa đến trước mặt.

Ngọc Tu La nhìn thấy có long đầu cấp nhân vật của đại thế lực khác hướng mình nhìn lại, lúc này mới đem tầm mắt từ trên người sư phó mình dời đến linh trà dâng đến trước mặt, tiếp nhận linh trà nhấp một ngụm, nói với Bao Cốc: "Linh trà, điểm tâm linh quả Túy Hoa Lâu cũng còn tốt. Linh quả là tứ giai linh quả, linh trà này, quý tân nhã tọa lầu ba luôn dùng ngũ giai linh trà, cổ thụ trà hái từ sâu trong Tuyết Vực. Nếm thử một chút."

Bao Cốc tiếp nhận chén trà, hơi không được tự nhiên liếc nhìn thị tỳ quỳ gối dưới chân, nàng không có thói quen được người quỳ hầu hạ như vậy, hơn nữa thị tỳ trước mặt ăn mặc lộ liễu như thế. Khó trách Hoa Tầm Nguyệt cũng phải tự xưng đây là kỹ viện, nhìn các nàng mặc thành như vậy, cho dù không phải, cũng gần là vậy rồi, huống chi thật là có chuyện này. Nàng ý thức được mình lại nghĩ sai, vội vàng thu liễm tâm tư, đem chú ý rơi vào trên trà. Nàng nhìn thấy sắc trà, sửng sốt một chút, lại ngửi một cái, hơi nhíu mày, nhẹ nhàng nếm, liền đem linh trà buông xuống.

Mặc dù chỉ là ngũ giai linh trà, tốt xấu cũng dùng linh thủy pha trà a, linh tuyền thủy pha trà, một chữ kém, vị đạo hoàn toàn không hợp a. Linh trà, nhất định phải dùng linh thạch tinh khiết hóa thủy mới có thể pha ra vị, dựa vào phẩm tính của trà khác nhau, thuộc tính của linh thủy pha linh trà cũng không giống nhau. Linh tuyền thủy chứa linh lực, nhưng vẫn chỉ là thủy, hơn nữa linh khí hỗn tạp, trà tính, vị giác hoàn toàn không phải vị đạo đó. Vị đạo này người khác có thể uống không nhận ra được, nhưng đối với Bao Cốc quanh năm uống cao giai linh trà mà nói, vị đạo này đều rất kém.

Bao Cốc đặt trà xuống, liền đem tầm mắt lướt khắp nơi, quan sát bốn phía.

Lầu này tổng cộng có hai tầng, phía trước lầu một đối diện đại môn là cao thai* ước chừng nửa tầng lầu, cao thai xây phải cực kỳ hoa mỹ, giống như cung điện lâu các xây giữa không trung, lúc này đang có một đoàn Kim Đan Sơ Kỳ nữ tu sĩ khinh ca mạn vũ** thân mặc vũ quần*** tay áo nhẹ nhàng lay động, một phiến cảnh tượng tiên nhạc phiêu phiêu. Dưới đài ngồi chật kín, tân khách hoặc ẩm tửu chuyện trò, hoặc thưởng thức vũ khúc. Lầu hai là quý tân nhã gian, lúc này cũng ngồi kín chỗ.

*[đài cao]

** [nhạc êm dịu múa uyển chuyển]

*** [váy múa]

Bởi vì liên quan đến pháp trận, thanh âm của gian nhã tọa trong lầu hai không truyền ra, Bao Cốc không nghe được động tĩnh nhã gian khác, chỉ có thể nghe được tiếng lầu một nói chuyện với nhau và tiếng ca vũ nhạc khúc trên cao thai. Lầu một trò chuyện đề cập nhiều đến việc xoay quanh nàng và hoa khôi Túy Hoa Lâu Phượng Khuynh Thành xuất giá.

Hoa khôi Túy Hoa Lâu ba năm đổi một lần, kỳ hạn ba năm vừa đến liền phải xuất giá, ai ra "sính lễ" cao nhất, người đó liền có thể đem hoa khôi đón đi, "sính lễ" này có thể là linh thạch cũng có thể là bảo vật. Các phương thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành, các lộ hào kiệt ai cũng lấy đón được hoa khôi làm vinh, cái này đã trở thành một loại phương thức để các chư phương thế lực vung tài lực, vung tu tiên tài nguyên trọng bảo bính đấu. Bản thân hoa khôi không chỉ có tài mạo xuất chúng, tinh thông phòng trung thuật Túy Hoa Các, song tu công, cận thân triền đấu thuật cùng vũ nghệ, âm luật, ngoài ra chất lượng tu tiên càng là tuyển chọn từ song linh căn trở lên, đón về không chỉ có thể diện vinh dự, mà còn là được hưởng rất nhiều lợi ích diệu bất khả ngôn [tuyệt không thể tả], chính là nghênh đón sinh nữ dục nữ, sanh ra hài tử tư chất cũng đa số là thượng thừa, còn bởi vì mỗi người hoa khôi đón về đều có loại thủ đoạn "cấm ngôn mật chú" hạ cấm chỉ, nàng liền không thể đem bí mật "phu gia" truyền đi, không sợ thú về một nhãn tuyến. Túy Hoa Lâu dựa vào hoa khôi này cùng các đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành gần như đều có "thông gia", thậm chí hoa khôi sau đó còn cho người ta thiêm đinh thiêm nữ [sinh con trai sinh con gái]. Mà đối với hoa khôi mà nói, đối phương có thể tiêu số tiền lớn "đón" về, lại có Túy Hoa Lâu là nương gia, sau khi "xuất giá" trên cơ bản có thể ổn lập một chỗ ngồi.

Ở tu tiên giới tùng lâm pháp tắc (1), cường giả vi tôn (2), nhược nhục cường thực (3), ngoại trừ số ít nữ tu tiên giả thiên tư xuất chúng này ra, có rất ít nữ tu tiên giả đấu lại nam tu tiên giả, cho dù có, đó cũng là phượng mao lân giác ít đến thương cảm. Rất nhiều nữ tu tiên giả đều trở thành đồ chơi hoặc vật phụ thuộc trong tay nam tu sĩ hoặc trở thành công cụ phồn dục hậu đại [sinh hậu duệ] cho người quyền thế, số lượng nữ tu tiên giả cũng rất ít. Giống như Bao Cốc đặt chân vào tu tiên giới, nữ tu tiên giả nàng nhìn thấy đều có thể đếm được, sau khi Huyền Thiên Môn trải qua trận chiến diệt môn, trong ba bốn mươi danh đệ tử cùng thế hệ các nàng, tính cả nàng, Ngọc Mật tổng cộng mới bốn người, đồng lứa sư phó của nàng chỉ có một mình tiểu sư thúc. Không nói bên cạnh, lại nói những long đầu cấp chưởng quyền nhân vật của các đại thế lực Huyền Nguyệt Cổ Thành ngồi trong nhã tọa sát vách, Truy Hồn Các Chủ nhất chi độc tú [một bông hoa duy nhất], còn lại tất cả đều là nam.

(1) [luật rừng]

(2) [người mạnh là vua]

(3) [cá lớn nuốt cá bé]

Vật càng hiếm càng quý. Ở tu tiên giới nữ tu tiên giả so với tu tiên tài nguyên còn ít hơn, nữ tu tiên giả Túy Hoa Lâu chú tâm bồi dưỡng ra lại càng hiện ra di túc trân quý, mà hoa khôi này càng là nhân vật đứng đầu được lựa chọn ra trong thế hệ của nàng. Mặc dù không phải trân bảo, nhưng từ phương diện nào đó mà nói đó chính là trân bảo trong trân bảo, không nói là tuyệt đại báu vật cũng sai kém không bao nhiêu.

Túy Hoa Kỳ Thịnh Hội một năm một lần, hoa khôi xuất giá ba năm một lần, vì vậy hoa khôi này xuất giá liền thành trọng đầu hí [màn kịch quan trọng nhất] của Túy Hoa Kỳ Thịnh Hội năm nay.

Tầm mắt Bao Cốc lại rơi về trên cao thai. Theo thân ảnh vũ động, vũ y lả lướt thân thể mềm mại như ẩn như hiện, giống như hoa trong sương mù, ẩn ẩn mờ ảo làm cho người ta nhìn không rõ ràng, lại câu dẫn đến người muốn nhìn cho rõ, vũ tư [dáng múa] còn khắp nơi lộ ra loại cảm giác kiều vũ dụ hoặc khó có thể nói thành lời. Chính là Bao Cốc tính tình đạm bạc lúc này cũng không kiềm được cảm thấy y phục các nàng vẫn là cởi đi tốt hơn, nhiễu loạn ánh mắt người, vướng víu người nhìn không rõ. Lại có khúc âm oanh oanh nhiễu nhiễu chọc người hạ tư, tâm tư Bao Cốc cuối cùng không chịu khống chế mà hướng chuyện đó bay đi.

Ngọc Tu La tiếu ý ngâm ngâm [ngân nga trong miệng] mà nhìn trên người Bao Cốc ánh mắt lộ vẻ không biết nên hướng đi đâu phóng trái phải né tránh, nói: "Túy Hoa Lâu tu chính là song tu chi đạo, am hiểu nhất đó là liêu nhân tình ý, ngươi nếu như mắt không biết hướng chỗ nào, hướng trên người sư tỷ ngươi nhìn là được rồi."

Ngọc Mật tức giận liếc Ngọc Tu La một cái, lại đem ánh mắt rơi vào trên người Bao Cốc, hỏi: "Loạn tâm tư?" Nàng khẽ cười nói: "Định lực ngươi cũng quá kém đi."

Bao Cốc hơi tức giận mà cắn cắn môi, nói: "Ta lại không thấy qua nhiều người không mặc y phục như vậy!"

Ngọc Tu La cười đến dùng sức đấm bàn, kêu lên: "Ai ai ai, người ta thật ra đều có mặc y phục, trừ phi ngươi không thành thật, dùng thần niệm nhìn trộm người ta. . ."

Bao Cốc tức giận khó kiềm chế mà đứng lên, nói: "Ta đi tìm một gian phòng thay y phục."

Ngọc Tu La xấu xa hỏi: "Ướt sao?"

Bao Cốc kinh hãi, Ngọc Tu La thế nào biết để sam của nàng bị máu nhuộm ướt? Nàng giật mình hỏi: "Làm sao ngươi biết?" Theo bản năng nhìn lướt qua Ngọc Mật, chỉ sợ sư tỷ nàng biết nàng bị thương.

Ngọc Tu La ở trong lòng kinh thán một tiếng, thật ướt a! Nàng nhìn thấy ánh mắt của Bao Cốc liếc về phía Ngọc Mật, vội nói: "Ngọc Mật nhanh đi, sư muội của ngươi ướt." Cười đến sắp ngã khỏi ghế.

Linh Nhi tức giận trừng mắt nhìn Ngọc Tu La, kêu lên: "Ngọc Tu La, ngươi rất xấu xa!"

Ngọc Mật nhìn thấy Bao Cốc khác thường, đứng dậy, hỏi: "Làm sao vậy?"

Ngọc Tu La xấu xa mà cười sai thị tỳ quỳ gối hầu hạ bên cạnh dẫn Bao Cốc đi thay y phục, lại lặng lẽ truyền âm phân phó vài câu.

Bao Cốc đáp: "Không sao, không có việc gì." Liền vội vàng ra khỏi nhã tọa, để thị tỳ dẫn đường.

Bao Cốc theo thị tỳ dẫn dắt ra chủ lâu, thị tỳ nọ đem Bao Cốc dẫn đến cho thị tỳ đứng đợi bên ngoài chủ lâu, lại lặng lẽ truyền âm căn dặn vài câu, lúc này mới để thị tỳ kia dẫn Bao Cốc đi về phía trước.

Thị tỳ dẫn Bao Cốc đi về phía trước, nhẹ nhàng thấp giọng hỏi Bao Cốc có đặc biệt phân phó gì không.

Bao Cốc nói nàng muốn tắm rửa thay y phục, để thị tỳ sai người chuẩn bị nhiều nước nóng cho nàng tắm rửa. Sau đó nàng liền theo thị tỳ đi tới một tòa tiểu viện độc lập, viện tử rất nhã tĩnh. Một tòa pháp trận cách tuyệt toàn bộ ngoại giới tham dò, bất luận ánh mắt hay thần tham đều khó mà quét vào. Bao Cốc muốn tắm rửa thay y phục, đối với che giấu bảo hộ viện tử này bày ra rất hài lòng. Chỉ là trong viện tử này có chút cổ quái, người khác đều ở trong đình viện bày bàn ngọc thạch, viện này lại bày ngọc tháp chế từ noãn ngọc, bên cạnh ngọc tháp còn có hương dục trì [hồ tắm] lộ thiên. Cho dù có pháp trận cách tuyệt, ai lại ở trong viện tử lộ thiên tắm rửa a, cũng không phải là xuống sông bơi lội.

Ngọc Mật không yên tâm theo Bao Cốc bước vào viện tử, hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Bao Cốc lắc đầu, nói: "Không có việc gì, chỉ là khúc âm ca vũ kia có chút loạn nhân tâm mà thôi." Nàng không dám nói chuyện mình bị thương.

Ngọc Mật lòng nói: "Ngươi chẳng lẽ là muốn cho người thị tẩm?" Nàng lời này chỉ dám ở trong lòng nói thầm. Bao Cốc là sư muội nàng, lại không phải đạo lữ nàng, nàng nếu không vui cũng quản không được Bao Cốc tìm hay không tìm cô nương nha! Nhưng Bao Cốc làm sao có thể tìm cô nương chứ? Nàng muốn nói với Bao Cốc, "Ngươi phải ngưng thần tĩnh khí ổn định tâm tư" lại sợ Bao Cốc mất mặt, chỉ có thể quyết định tự mình mặt dày ở chỗ này, không cho Bao Cốc có cơ hội tìm cô nương.

Vài danh thị tỳ đang bê tửu thái linh quả, lư hương vật phẩm thẳng một hàng tiến vào trong phòng bận rộn một hồi, sau đó lui ra, hỏi Bao Cốc có cần hầu hạ hay không.

Ngọc Mật sợ Bao Cốc gật đầu, vội vàng nói: "Không cần, các ngươi lui xuống đi." Phất tay đem người toàn bộ đuổi đi, đóng cửa! Nàng nói: "Ngươi vào đi, ta ở trong viện tử chờ ngươi."

Bao Cốc đi vào cửa phòng hướng bên trong nhìn lướt qua một vòng, thấy gian nhà cực lớn, lại phân ra tẩm cư cùng khách đường. Trong tẩm cư có dục trì, một đạo bình phong cách trở tầm mắt giữa khách đường và tẩm cư. Trên bàn trong khách đường có chuẩn bị linh quả, thức ăn cùng tửu thái. Nàng sợ Ngọc Mật đợi nhàm chán, liền nói: "Sư tỷ, ngươi đến khách đường ăn một chút gì chờ ta một lát, ta một hồi liền xong." Nói xong, liền vào tẩm cư thất, lấy ra linh thạch bố trí một tiểu pháp trận cách tuyệt tham dò bên ngoài. Nàng nhìn thấy Ngọc Mật cũng không muốn kiểm tra nàng bị thương, mà là ngồi ở khách đường rót rượu uống một mình, cũng liền yên tâm. Vết thương trên người nàng lúc này gần như đã khỏi hẳn, chỉ là trước đó máu chảy quá nhiều vướng lại trong y phục, nếu lúc cởi y phục ra để cho sư tỷ nàng thấy, chắc sẽ bị dọa hỏng.

Bao Cốc cởi y thường trên người, đem y phục toàn thân tất cả đều thu vào bên trong trữ vật pháp bảo, sau đó đi vào dục trì tẩy sạch thân thể.

Hương khí nhè nhẹ theo lư hương thổi đến. Hương này rất dễ chịu, ngửi thấy làm cho người ta thả lỏng, nàng không tự chủ được hít nhiều mấy hơi. Bởi vì quanh năm luyện đan, nàng tinh thông các loại linh trân dược thảo, ngửi hương liền bất giác đi nhận thức thành phần trong hương khí, nghĩ sau này tự mình cũng phối một phần. Nàng phân tích một chút liền cảm thấy không thích hợp, trong hương này tựa hồ có cho thêm linh dược thôi phát nhân tình niệm, hơn nữa, là Long Hoan Thảo. Nghe đồn, Long Hoan Thảo tính âm, Long Hoan Thảo này xem như là một loại trong những loại dược cực mạnh, so với Hợp Hoan Thảo còn hung hơn nhiều!

May mà Bao Cốc quanh năm ăn linh trân bảo dược, thể chất sớm không phải là tu tiên giả tầm thường có thể sánh bằng. Đừng nói Long Hoan Thảo, chính là dược cường tính mạnh hơn nữa nàng cũng không để vào mắt. Chỉ là hơi làm cho nàng dở khóc dở cười là nơi này quả nhiên là như vậy, ngay cả đi vào tắm rửa thay y phục cũng có người pha trộn lục giai linh dược chế thành hương! Ngọc Tu La lại còn có thể thường xuyên chạy tới! Nàng không phải có đạo lữ sao? Đạo lữ nàng không đem nàng chém?

Bao Cốc thích sạch sẽ, tắm rửa luôn luôn tỉ mỉ, cho nên chậm. Mặc dù nàng tắm rửa ở chỗ này không quen, tăng nhanh tốc độ, đến lúc tắm xong thì cũng dùng không hơn kém thời gian uống hai chén trà là bao. Lúc nàng lấy ra một thân Nguyên Anh Kỳ phục sức y phục chỉnh tề đi ra ngoài, lướt mắt nhìn thấy Ngọc Mật vẻ mặt phiếm hồng, mị nhãn như tơ, không ngừng lấy tay quạt tán nhiệt thì cả kinh thầm kêu lên: "Hỏng rồi!" Nàng quên mất sư tỷ ở đây! Hương này. . .

Hương có vấn đề, rượu kia?

Bao Cốc một bước đến trước mặt Ngọc Mật, hướng trong rượu đã uống hết ngửi một cái, quả nhiên có nhàn nhạt vị đạo. Nàng vẻ mặt kinh hách nhìn Ngọc Mật, hỏi: "Sư tỷ, ngươi vẫn ổn chứ?" Nàng vội vàng đi trong dược điền ở túi trữ vật siêu đại tìm kiếm có linh dược giải dược tính Long Hoan Thảo hay không, nàng nhớ hình như là có.

Ngọc Mật "Ân" một tiếng, thong thả nói: "Rượu này có vấn đề."

Bao Cốc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Ngọc Mật, nói: "Ngươi biết rượu này có vấn đề a? Vậy mà ngươi vẫn uống?"

Ngọc Mật nói: "Rượu là rượu ngon a, uống được phân nửa mới phát hiện có vấn đề, không uống cũng không kịp rồi. Huống hồ, không phải có ngươi ở đây sao? Ngô, dược tính này tính hảo mạnh."

Bao Cốc vô ngữ nhìn Ngọc Mật nói: "Cho dù ta có thể tìm giải dược thảo Long Hoan Thảo, rượu này, hương này, bên trong còn có thành phần khác, muốn giải dược cho ngươi cũng phải mở lò luyện đan a!"

Ngọc Mật tiến đến trước mặt Bao Cốc, hai mắt sáng lên, nói: "Ta chính là cố ý uống, không giải dược, chính ngươi tự mình xem lo liệu đi. Nếu không, ngươi liền đem ta ném ở đây để ta khó chịu, đợi ta từ từ trải qua dược tính phát tác không phải tốt?"

Bao Cốc: ". . ." Nàng ngơ ngác nhìn Ngọc Mật, quả thực không biết nên nói cái gì cho phải. Không có lời để đáp a.

Ngọc Mật trầm trầm hỏi: "Bao Cốc, ngươi có phải là không cần ta nữa?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro