Chương 11: Lựa chọn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Chân phát ngốc.

Mắt hạnh mở to, đồng tử co rút, nhìn chằm chằm Trúc Tuế.

Mà Trúc Tuế, người từ đầu tới cuối gọi rượu cho Tống Chân cũng chắc chắn rằng nàng chỉ uống đến bảy tám phần choáng váng, chứ chưa say.

Tống Chân nghe được, hơn nữa còn hiểu được.

Bằng không sẽ không biểu cảm như vậy.

Trúc Tuế dáng người cao, vai lưng thẳng, bình tĩnh đứng đối mặt với Tống Chân trong hành lang dài yên tĩnh bên ngoài hội quán, hệt như lần đầu tiên Tống Chân gặp cô.

"Cô... Ha ha ha, cô đùa gì vậy..." Tống Chân lắp bắp, nặn ra được vài chữ.

Ngoại trừ nói đùa, Tống Chân hoàn toàn không nghĩ ra được lý do nào khiến Trúc Tuế nói như vậy.

Đó là Trúc Tuế! Là người nhà họ Trúc!!!

Tổng tư lệnh Quân khu I, Trúc Hướng Đông, chính là ông nội ruột của cô.

Mà Trúc Tuế còn là Alpha cấp S, lớn lên xinh đẹp lại còn rất tài giỏi...

Với tiền đồ lớn như vậy, Tống Chân là cái gì, ở Thượng Kinh nhiều gia tộc danh môn như vậy, Omega cũng chưa có chết hết, làm sao... cũng không có chuyện đến lượt nàng...

Suy nghĩ hoảng loạn đang được sắp xếp lại, ngay lúc Tống Chân sắp thuyết phục được bản thân, Trúc Tuế lại mở miệng.

Ngữ khí kiên định, trong mắt có ánh sáng, "Em không có đùa."

Trúc Tuế gằn từng chữ, "Chị, em đang nghiêm túc nói chuyện với chị về vấn đề này."

Tâm trí Tống Chân trống rỗng.

Một cơn gió đêm thổi qua đại sảnh, dưới ánh đèn yếu ớt, phản ứng đầu tiên của Tống Chân là cảm thấy chất tóc của Trúc Tuế thật đẹp, vừa đen vừa dày, khi tóc dài tung bay dưới ánh sáng nhìn giống như đang khiêu vũ...

Nàng cảm thấy chắc bản thân điên mất rồi, đây là lúc nào mà còn chú ý tới chuyện này.

Lại một hồi trầm mặc, Tống Chân vất vả tìm lại một tia lý trí, "Chuyện này, cũng không phải chỉ mình cô quyết định là được..."

"Cho dù cô muốn vậy, nhưng người nhà của cô sẽ chấp nhận sao, bố mẹ cô... Cô..."

Trúc Tuế hơi hơi rũ mắt, không đáp lại nàng, mà ngược lại đột ngột nói, "Nếu em không đoán sai, thì khoa Tuyến tố của Viện nghiên cứu khoa học ban đầu được thành lập là vì dự án của Trình Lang đúng không?"

Tống Chân sửng sốt, trong mắt không giấu mất mát, "Đúng vậy."

Trúc Tuế tiếp tục nói, "Từ trước đến nay Hoa Quốc rất coi trọng nghiên cứu khoa học, các dự án cao cấp được bảo vệ, đồng thời họ cũng có quyền tự chủ rất cao, nói cách khác, người đứng đầu của dự án có quyền quyết định các hoạt động nội bộ của dự án, quốc gia chỉ cần biết kết quả..." 

"Tỉ lệ sinh sản hiện tại rất thấp, dự án của Trình Lang và Quân khu III được nhân dân cả nước thậm chí là nước ngoài chú ý tới..."

"Cho dù chị gả vào thế gia, nhưng một khi Trình Lang phụ trách toàn bộ khoa Tuyến tố, thì dự án này cũng sẽ do cô ta quyết định..."

Những suy đoán bị Trúc Tuế nói một cách chắc chắn, Tống Chân siết chặt các đốt ngón tay, "Đúng vậy..."

Trúc Tuế thở phào, chậm rãi nói tiếp, càng thêm chắc chắn, "Cho nên, chị cũng biết, dù chị có gả vào thế gia, nhưng khi Trình Lang có được toàn quyền quyết định về dự án này, theo quy định, mặc kệ là ai cũng rất khó để nhúng tay vào đúng không?"

Nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Tống Chân run lên, "Tôi sẽ..."

Trúc Tuế không chờ Tống Chân nói xong, ra hiệu cho nàng đi theo, lúc xoay người lại, tóc của cô lại bị gió thổi nhẹ qua, tỏa ra ánh sáng ảo giác như thủy ngân đổ xuống.

"Mỗi một chữ em nói đều rất nghiêm túc, nếu chị hoài nghi thành ý của em, em có thể cho chị xem trước cái này..."

Tống Chân ngẩn người, đi theo.

Đi thẳng đến bên xe của Trúc Tuế, cô lấy ra một túi hồ sơ từ trong cốp ra, mở niêm phong, dùng ngón tay dài rút ra một phần tài liệu từ trong đó, đưa cho Tống Chân.

Tống Chân bối rối, Trúc Tuế chỉ chỉ vào tài liệu, ý bảo nàng đọc.

Tống Chân cúi đầu, chỉ liếc qua một cái, trong nháy mắt như ngưng thở.

"Cô..." Tống Chân nói không nên lời.

Trúc Tuế bên cạnh nhướng mày, hơi nhếch môi nói, "Hiện tại chị đã tin là em không đùa rồi chứ?"

Tống Chân đầu ngón tay đều run lên.

Cái mà Trúc Tuế cho nàng xem là lệnh điều nhiệm.

Chức vụ được phân công là trưởng khoa khoa Tuyến tố của Viện nghiên cứu khoa học.

Tại khoảnh khắc này, thời gian như ngưng đọng, một lúc lâu, Tống Chân mới tìm lại được giọng nói của mình, "Sao cô lại..."

Trúc Tuế nhìn xung quanh ngắt ngang lời nàng, "Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi."

Tống Chân ngừng nói, nhận ra hai người vẫn còn đang ở bãi đỗ xe, bất cứ lúc nào cũng có thể có người đi qua.

Trúc Tuế lấy tài liệu từ tay Tống Chân lại, để lại như cũ, mở cửa ghế phụ, cười mời nói, "Chị, hiện tại vẫn còn sớm, hay là sang chung cư của em ngồi một chút."

*

"Lệnh điều nhiệm là hôm nay em vừa nhận được, chưa đóng dấu, cấp trên vẫn còn đang chờ em trả lời..."

"Vốn dĩ em không định làm, thứ nhất là vì đây không phải chuyên môn của em, thứ hai là Trình Lang bây giờ cũng đã sắp tạo ra thành quả, nếu em nhớ không lầm, một khi dự án bước vào lâm sàng thì sẽ lập được chiến công hạng nhất, đây là thời gian ngạy cảm, cho dù em có vì mục đích gì người ta cũng sẽ nghĩ em muốn cướp công... Hừ, mặc kệ chị có tin hay không, em cũng không thèm chút quân công* này..."

(*) Quân công: Công trạng lập được trong quân đội.

Ngồi trong chung cư của Trúc Tuế, tay Tống Chân cầm chặt ly nước, nghe Trúc Tuế nói.

Trên đường đến đây, rượu đã tỉnh bảy tám phần, nhưng chuyện lại phát triển theo hướng không ngờ tới, Tống Chân gian nan tiếp thu tin tức.

"Nếu chị muốn dùng hôn nhân để đổi lấy tư cách tiếp tục nghiên cứu, chỉ từ mặt này mà nói, hiện lại em là lựa chọn phù hợp nhất với chị..."

"Còn những mặt khác thì bố em là Phó viện trưởng Viện nghiên cứu, mặc dù ông ấy không quan tâm đến nghiên cứu phát minh thuốc thử lắm..."

"Nhưng mà em quen Phó viện trưởng Vinh, ông ấy nghiên cứu phát minh thuốc thử, cũng là bố chồng của chị họ em..."

"Không ngoa chút nào khi nói suy xét tất cả các phương diện, em là người thích hợp nhất."

Cổ họng Tống Chân phát khô, "Cô rất tốt..."

Dừng một chút, lại lần nữa khẳng định, "Các phương diện đều rất tốt, không thể nghi ngờ việc cô có thể giúp tôi, nhưng đó là kết hôn, tôi, tôi không hiểu..."

Tống Chân không hiểu, lấy điều kiện của Trúc Tuế, vì cái gì phải là kết hôn với mình... 

Trúc Tuế cũng không ngượng ngùng, hào phóng nói toạc ra: "Em muốn một đứa con."

Tống Chân sửng sốt.

Trúc Tuế: "Loại gia đình của bọn em cần con cái, việc này em cũng không cần nói nhiều, em muốn một đứa con, đây là điều mà em cần."

"Nhưng Quân khu I cũng có rất nhiều Omega gia đình quyền quý..."

Trúc Tuế sửa đúng, "Chúng ta không nói về cùng một chuyện, cái chị muốn là một bạn lữ*, cái em muốn là một đứa trẻ."

(*) Bạn lữ có thể hiểu người đồng hành, là bạn bè hoặc cũng có thể hiểu là vợ hoặc chồng 

"Ở thế hệ của em, trong nhà chỉ có một mình em là Alpha, về công hay về tư, em đều cần có con, và đứa trẻ này còn phải có xác suất cao phân hóa thành AO, để kế thừa gia đình..."

Tống Chân bối rối, "Cũng không có mâu thuẫn, nếu cô tìm được..."

Trúc Tuế đột nhiên ngẩng đầu, sắc bén nói, "Bạn lữ của em nhất định phải là Omega sao?" 

Tống Chân bị hỏi đến nghẹn họng, giây lát, nàng phản ứng lại, "Cho nên, cô thích Beta sao?"

B gần như không có khả năng sinh sản, cho dù có, thì con của A và B có xác suất là Beta rất cao...

Nếu nghĩ từ góc độ này, Tống Chân đại khái có thể hiểu được...

Trúc Tuế liếc nhìn thật sâu vào Tống Chân, đối diện nhau, cái liếc mắt này có ý tứ mơ hồ, Trúc Tuế cũng không trực tiếp trả lời nàng, ngược lại đột ngột nhắc tới, "Vốn dĩ ban đầu, ở thế hệ của em có hai Alpha, em có một người anh trai, cũng là Alpha..."

"Từ nhỏ anh ấy đã rất ưu tú, xuất sắc hơn so với bạn bè cùng trang lứa ..."

"Từ nhỏ anh ấy cũng đã được định là người thừa kế, nhưng sau đó anh lại yêu một Beta, rất yêu, nhất quyết muốn kết hôn với cô ấy... Trong nhà phản đối kịch liệt..."

"Muốn cùng người mình thích ở bên nhau, chị cảm thấy anh ấy làm vậy có sai không?"

Trúc Tuế nhìn thẳng vào Tống Chân, đột nhiên hỏi tới vấn đề này, Tống Chân không nói được gì...

"Hoặc là, chị cảm thấy người nhà em bắt anh ấy phải cưới một Omega là sai sao?"

Tống Chân vẫn trả lời không được.

Trẻ con luôn phân ra đúng hoặc sai, nhưng trong thế giới của người lớn, đặc biệt là trong gia đình quyền quý quan hệ rắc rối kiểu này, mỗi một lựa chọn đều không nói là đúng hay là sai, chỉ cần phù hợp...

Cũng may Trúc Tuế cũng không phải thật sự muốn Tống Chân trả lời, cô tự đưa ra đáp án cho mình, "Em cảm thấy anh em không sai, anh ấy chỉ muốn kết hôn với người mình yêu thì sai chỗ nào được chứ?"

"Nhưng mặt khác, em cũng không cảm thấy ông nội sai, ông là người lớn nhất trong nhà họ Trúc, làm gì cũng phải nghĩ đến gia đình trước tiên, bất kể ý nguyện cá nhân như thế nào, dưới hoàn cảnh chung, trong nhà cần một Omega để sinh con, đây là hiện thực..."

Nói đến đây, không biết nghĩ đến chuyện gì, Trúc Tuế im lặng một lúc.

Tống Chân thấp giọng, "Cho nên, kết quả, anh của cô..."

"Nào có cái gì là kết quả."

Lời này cực kỳ châm chọc, Tống Chân cảm thấy kỳ lạ.

Trúc Tuế cười, nhưng lại là cười khổ, "Không có kết quả, lúc ấy hai bên giằng co qua lại, trong một lần, anh của em quá đau khổ nên đã bỏ đi, đến trên cao tốc thì xảy ra tai nạn, qua đời tại hiện trường..."

Tống Chân hít một ngụm khí lạnh, bưng kín miệng.

Trúc Tuế cúi đầu, đây là một trong số ít những lần Tống Chân nhìn được một Trúc Tuế nhất quán kiêu ngạo cúi thấp đầu bởi điều gì đó. 

"Chuyện này, anh ấy không đồng ý..."

"Đổi lại là em, em cũng sẽ không chấp nhận người khác định đoạt chuyện hôn nhân của mình..." 

"Nhưng nói thế nào em cũng mang họ Trúc, trách nhiệm này thuộc về em..."

"Em không có biện pháp giải quyết toàn diện nào, nhưng nếu em có một đứa con, cho người trong nhà yên tâm, đồng thời tự em gánh lấy trách nhiệm của chính mình..."

Nói đến như vậy, câu chữ đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn được nữa.

Trúc Tuế tạm dừng vài giây, tổng kết nói, "Là như vậy."

"Trong cuộc hôn nhân này, chúng ta theo nhu cầu mà đến với nhau."

Hít một hơi, Trúc Tuế lại thay đổi góc độ nói.

"Đương nhiên, em cũng đã thay chị nghĩ tới, chị là O cấp S, cho dù không gả cho em, đến cùng vẫn sẽ bị các A thế gia tranh đoạt, mà bọn họ cũng đều vì con cái..."

"Omega cấp S sinh hai đứa nhỏ hẳn là không thành vấn đề, em chỉ muốn một thôi..."

"Sau khi sinh con, chị muốn ly hôn ngay cũng được, Trúc gia vẫn sẽ luôn che chở cho chị..."

"Em cũng sẽ không ngăn chị gặp con, thậm chí chị muốn nuôi con cũng được..."

"Khụ... Nếu chị không thích, em có thể không chạm vào chị, biện pháp nhân tạo cũng không thành vấn đề..."

...

Các mặt, Trúc Tuế gần như đã được suy xét xong.

Thực ra không cần cô nói, Tống Chân cũng biết.

Kết hôn với Trúc Tuế, đối với nàng là trăm lợi mà không một hại.

"Tôi có thể xem lại lệnh điều nhiệm của cô không?" Cuối cùng, Tống Chân nói.

Trúc Tuế lập tức đem tài liệu đưa cho nàng, trong lúc Tống Chân đang kiểm tra thật giả của ký hiệu in chìm trên đó, Trúc Tuế lại nói, "À, đúng rồi, nếu như em không tiếp nhận thì ứng cử viên thứ hai cho chức trưởng khoa chính là Trình Lang..."

Tống Chân ngẩn ra.

Trúc Tuế: "Ban đầu em định xin đi sang Quân khu khác, nếu chị từ chối..."

Dừng một chút, Trúc Tuế hơi mang xin lỗi nói, "Em nghĩ lúc này chị cũng không còn nhiều lựa chọn lắm."

Tống Chân lông mi khẽ run, không nói gì, tiếp tục kiểm tra.

Chờ nàng xác nhận thật giả xong, Trúc Tuế bận rộn cả đêm cũng mệt mỏi, "Vậy chị trở về từ từ suy nghĩ..."

Không đợi cô dứt lời, Tống Chân quyết đoán nói: "Không cần trở về suy nghĩ, tôi gả cho cô, sinh cho cô một đứa nhỏ, đổi lấy tư cách tiếp tục nghiên cứu và sự che chở của Trúc gia, là tôi có lời, tôi đồng ý."

"Chỉ là... Có thể ẩn hôn không?"

Nhỡ đâu sau này ly hôn thật, Tống Chân cũng không muốn cho cả thiên hạ biết. 

"Có thể." Trúc Tuế đồng ý.

Trầm mặc một hồi, Tống Chân bày tỏ lo lắng cuối cùng, "Nhưng chúng ta kết hôn, người nhà của cô sẽ không đồng ý..."

"Cái này em sẽ xử lý tốt, thay vì lo cho em... Trình Lang hẳn là sẽ không chịu ly hôn với chị, chị..."

"Cái này cô cũng không cần lo lắng, tôi tự có cách giải quyết chuyện ly hôn."

Trúc Tuế kinh ngạc, nhưng Tống Chân trông rất chắc chắn.

Nhìn nhau một lát, Trúc Tuế cong cong khóe miệng, gật đầu cười nói, "Được."

*

Điện thoại vang lên, nhìn thấy tên của Tống Chân, Trình Lang cầm lấy.

【 9 giờ sáng ngày mai đến Cục Dân Chính đường Giang Hạ, ly hôn 】

Nếu không phải trên khung thoại để tên Tống Chân, tin nhắn máy móc như vậy, Trình Lang còn tưởng là người máy gửi tới.

Vừa mới gõ ra "Tôi không đồng ý" còn chưa kịp gửi, bên kia lại gửi tới mấy bức ảnh.

Trình Lang nhìn một cái, đồng tử lập tức chấn động.

Trên ảnh là cô và Đồng Hướng Lộ, không phải khi khác, đúng là buổi tối ngày đó... Khuôn mặt cũng được chụp rõ ràng, vừa nhìn đã biết là bọn họ...

【 Tôi còn có video, chuyện ly hôn tôi chỉ thông báo với cô, chứ không có ý định cùng cô thương lượng 】

【 Ngày mai cô tới, tôi sẽ xóa bỏ chúng, chúng ta hảo tụ hảo tán, còn nếu cô không tới, thì cô cũng biết tôi sẽ gửi chúng đến chỗ nào rồi 】

Một lúc sau, bên kia gửi đến một video, ngón tay Trình Lang run rẩy, click vào nút tắt âm để phát...
__________________

Ed: Có thể do tui tưởng tượng hơi nhìu, nhưng mà sao tui thấy chị Tống nhà tui giống như bị Tuế  lừa vào tròng nhỉ :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro