Chương 13: Loại bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Chân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Trúc Tuế.

Trúc Tuế cũng quay đầu nhìn lại, ánh hoàng hôn vàng rực chảy xuôi theo đôi mắt dài, tóc dài ngang lưng bị gió thổi tung bay, ánh sáng len lỏi qua từng sợi tóc mềm mại khúc xạ ra, tạo nên một cảm giác ảo mộng, càng khiến cho mái tóc đen kia thêm đẹp, trơn bóng như sa tanh*.

*Sa tanh: vải sa tanh có vẻ bề ngoài nhìn khá giống như vải lụa. 

Người trước mắt đẹp, thậm chí có chút quá đẹp, tỏa ra ý vị mê hoặc kỳ lạ.

Trúc Tuế nói câu này không phải vì tâm huyết dâng trào, mà là hai ngày nay các nàng đã thương lượng xong.

Tống Chân đồng ý sinh cho Trúc Tuế một đứa nhỏ, suy xét hai ngày, vì để không xảy ra chuyện cành mẹ đẻ cành con, họ quyết định chọn phương pháp tự nhiên mà có con... Tóm lại là không tới bệnh viện làm thụ tinh nhân tạo... Miễn cho đến lúc đưa giấy đăng ký kết hôn ra lại bại lộ quan hệ hôn nhân...

Nếu muốn...

Trúc Tuế liền đưa ra yêu cầu ở chung, bồi dưỡng tình cảm, làm quen với nhau một chút.

Cuộc hôn nhân này là Tống Chân chiếm tiện nghi của Trúc Tuế, đương nhiên sẽ không dị nghị, vả lại ngoại trừ chuyện mang thai này thì về sau khi đứa bé được sinh ra, hai người chắc hẳn cũng phải ở chung chăm sóc nhau thêm một thời gian, nếu lúc đó cả hai đã quen thuộc, còn có thêm một đứa nhóc mới sinh khóc oa oa... Cảnh tượng đó chắc cũng không ảo diệu lắm đâu!

Nhưng điều làm Tống Chân không ngờ tới là, vừa mới lãnh chứng xong, Trúc Tuế liền yêu cầu nàng dọn qua bên đó.

Tống Chân nhất thời không biết nói gì, Trúc Tuế nghiêng nghiêng đầu, "Chị chưa thu dọn đồ đạc xong sao?"

Không có, về cơ bản thì nàng đều thu dọn xong hết rồi, chỉ là...

"Có phải hơi... Nhanh quá không?"

Trúc Tuế không trực tiếp trả lời nói: "Em đã trả lời cho cấp trên, lệnh điều nhiệm đang được tiến hành, hôm nay em vẫn còn có thời gian, nhưng nếu đợi thêm hai ngày nữa thì sợ rằng chị sẽ phải chuyển nhà một mình... Để cho Omega chuyển nhà một mình, em cảm thấy không hợp lý lắm".

Tống Chân kinh ngạc, chú ý vào câu đầu tiên, "Em trả lời rồi?"

"Ừm, hôm đó đã trả lời, thứ nhất là cấp trên của em đang đợi, thứ hai, nếu đã quyết định rồi thì em cũng nên làm cho chị sớm an tâm một chút".

Tống Chân há miệng, cũng thật sự không nghĩ tới.

Điều lệnh là hôm uống rượu Trúc Tuế mới nhận được, nhưng Trúc Tuế đối với sự an bài sẵn này rất không muốn, hơn nữa cô mới vừa chuyển từ nước ngoài về, thật ra hoàn toàn có thể đợi thêm mấy ngày...

Nếu nói không cảm động đương nhiên là không có khả năng, nhưng mà hai chữ cảm ơn thì sơ sài quá, Tống Chân nhìn Trúc Tuế hồi lâu, thấp giọng nói: "Hôm nay dọn có chút gấp, có thể sẽ đến khuya..."

"Không sao, em là Alpha mà, giúp chị vận chuyển chút đồ đạc đó không mệt đâu".

Trúc Tuế kiên trì, Tống Chân không từ chối.

Ngồi xe Trúc Tuế, trở về căn nhà ở sau Đại học Quân y.

Đồ đạc của Tống Chân đại khái đã dọn xong, chỉ cần kiểm tra lại xem có thiếu thứ gì không là được, trong khi Tống Chân kiểm tra, Trúc Tuế đánh giá căn nhà này.

Tống Chân thấy Trúc Tuế cứ nhìn nhìn lên tường, kỳ lạ nói, "Sao vậy?"

Trúc Tuế lắc lắc đầu, "Không có gì, chỉ là có chút không giống như trong tưởng tượng của em".

Thấy Tống Chân hoang mang, Trúc Tuế thành thật nói, "Em cho rằng phải có ảnh cưới hay gì đó trên tường, nhưng mà... Nó nhìn giống như là nhà chỉ có một người sống".

Hoàn toàn không có dấu vết sinh hoạt của Trình Lang.

"À, lúc đó vội vàng kết hôn, chỉ đăng ký kết hôn xong thì cô ta cũng ra nước ngoài, tiệc cưới cũng không có làm, lúc đầu còn nói..." Tống Chân rũ mắt, cảm xúc buổi sáng lúc ở Cục Dân Chính lại đến, tự giễu cười cười, "Nói về nước sẽ làm, nhưng mà, hiện tại cũng không cần nữa rồi".

"Thật ra như vậy cũng khá tốt, mấy người quen biết, bạn bè cũng không có mấy ai biết, sau này sẽ không xấu hổ..."

"Ha, ha ha..."

Nói một lúc, Tống Chân cũng nói không nổi nữa, cảm giác được Trúc Tuế đang nhìn nàng, nhưng nàng không dám nhìn lại, hiện tại đã đủ chật vật rồi, nàng không muốn làm bản thân trở nên buồn cười thêm nữa...

Lặng im một chốc, Trúc Tuế chậm rãi nói, "Nước trong phòng bếp sôi rồi đúng không, em nghe được âm thanh".

"!"

Tống Chân trừng mắt, lúc này mới nhớ tới còn đang nấu nước, nhanh chóng chạy đến phòng bếp pha trà cho Trúc Tuế, đến lúc lá trà nở được một nửa nàng mới nhớ tới câu nói đưa nàng chạy vào bếp, Trúc Tuế lại cho nàng bậc thang leo xuống rồi...

Tống Chân đỡ trán, rõ ràng lớn hơn người ta tận hai tuổi, cớ sao lần nào gặp mặt cũng như thể nàng mới là em vậy.

*

Ba cái vali, đây là toàn bộ đồ đạc của Tống Chân.

Nhìn qua một lần nữa trước khi rời đi, Tống Chân cuối cùng cũng đóng cửa lại, trong khoảnh khắc khép cửa, giống như cũng khép lại một đoạn thời gian tốt đẹp trong cuộc đời nàng... 

Nàng vội vàng điều hòa cảm xúc, khi tới nhà Trúc Tuế, nàng cảm thấy Trúc Tuế giống như đã lập sẵn kế hoạch từ trước.

Từ việc sắp xếp phòng của nàng, đến việc hỗ trợ cất đồ đạc và giới thiệu bố cục trong nhà, rất có trật tự.

Nói là chung cư, nhưng đi một vòng xong Tống Chân phát hiện ra, nó lớn gấp hai căn nhà của nàng.

Lại nghĩ đến xuất thân của Trúc Tuế, cũng không có gì kỳ lạ, cô không ở trong biệt thự đã là rất giản dị.

"Chị, chị dùng phòng tắm bên này, còn em sẽ dùng cái trong phòng ngủ chính". Trúc Tuế nói, "Chị cũng bận rộn một ngày rồi, tắm rửa xong thì đi ngủ sớm một chút".

"À, được". Sau khi nhận khăn lông và bàn chải đánh răng mới từ tay Trúc Tuế, Tống Chân cũng là thực sự mệt mỏi. 

Kết quả vừa mới bước vào, điện thoại bên ngoài lại reo, Trúc Tuế xem tên để là "Bố", từ ngoài của đưa vào cho Tống Chân.

Tống Chân mới vừa vặn vòi nước, cũng không nghĩ là bố nàng sẽ gọi tới, hơi hoảng một chút nhưng vẫn bắt máy. 

"Chân Chân, gần đây con thế nào?"

Chỉ là một câu quan tâm thông thường của người nhà lại khiến Tống Chân vốn đã bình tĩnh cảm thấy chua xót, cố nén nói, "Bố, vẫn tốt ạ."

"Trình Lang đã về rồi đúng không?"

Tống Chân động đậy cổ họng, "Vâng..."

"Ừm, trở về là tốt, hai đứa nhớ phải hòa thuận với nhau..."

"Vâng..." Tống Chân cảm giác hốc mắt nóng bừng lên.

......

Đang nói chuyện, bố Tống bỗng nhiên nói, "Sao bố nghe giọng con lạ vậy, con bệnh à?"

Tống Chân ngẩng đầu lên, hốc mắt đỏ hoe, lắc đầu, sau đó nhận ra bố nàng không nhìn được, mới nói, "Chỉ là cảm mạo thôi ạ...". Dừng một chút, đột nhiên nói, "Đúng rồi, bố, con tìm ra cách điều chế thuốc điều hòa rồi, thuốc thử Z sẽ nhanh chóng được tiến vào lâm sàng..."

Bố Tống lại không vui, "Ai hỏi chuyện công tác của con! Đã bảo con phải chú ý đến thân thể, nói bao nhiều lần rồi, ngày nào cũng tăng ca là không được..." 

Bố Tống dông dài từ trước đến nay vẫn chưa từng thay đổi, dưới sự quan tâm của bố, Tống Chân không thể nhịn được nữa, che miệng cúi đầu xuống...

Nghĩ chỉ gọi một cuộc vài phút, Trúc Tuế đi một lúc rồi vòng vèo trở về, vừa định gõ lên cửa kính, hỏi xem Tống Chân có cần giúp đem điện thoại ra ngoài không, nhưng nghe được cái gì, cánh tay đang ở giữa không trung dừng lại...

Trúc Tuế nghe được một tiếng nức nở đè nén...

Đứng ở trước cửa một hồi, Trúc Tuế cuối cùng thu tay về, tới như thế nào thì cũng lặng lẽ đi như vậy.

Đôi khi không quấy rầy cũng là một loại ôn nhu.

*

Tống Chân lần thứ hai xin nghỉ, trước khi công tác lần nữa tìm tới, thì mấy ngày nay rất yên bình.

Lúc Tả Điềm gọi điện thoại tìm nàng, Tống Chân đang ngủ trưa, điện thoại không ngừng vang lên, Trúc Tuế nghe dùm.

Vừa bắt máy, Tả Điềm nói rất gấp gáp, "Chân Chân, cậu đang ở đâu vậy, có người từ phòng thí nghiệm chính tới nói dự án được nâng cấp nên muốn loại bỏ phòng thí nghiệm phụ, tại sao lại như vậy..."

Trúc Tuế ngẩn ra, ngay lập tức trở nên nghiêm túc, "Cô nói chậm một chút, nói rõ ràng".

Dừng một chút, lại bổ sung nói, "Chị ấy tạm thời không ở đây, nhưng quốc gia quy định nếu muốn loại bỏ phòng thí nghiệm phụ thì phải có chữ ký của người phụ trách mới thực hiện được, cô dừng hoảng, nếu bọn họ ép buộc cô trực tiếp gọi báo lên cấp trên".

Người phụ trách phòng thí nghiệm phụ là Tống Chân.

Lời này có tác dụng, Tả Điềm quả thực bình tĩnh hơn một chút, kể lại tất cả mọi chuyện...

*

Cùng lúc đó, khoa Tuyến tố Viện nghiên cứu khoa học. 

"Tiến sĩ Trình, Phó viện trưởng Vinh tìm cô."

"À, có chuyện gì sao?"

Buổi sáng sau khi ký vào văn bản đồng ý loại bỏ phòng thí nghiệm phụ, cả ngày hôm nay Trình Lang có chút mất hồn mất vía.

Đồng nghiệp lại là vẻ mặt rạng rỡ, "Còn có thể là chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện trưởng khoa rồi..." 

Trình Lang ngẩn người, "Nhanh vậy sao?"

"Đúng vậy, cô mau đi đi, điều lệnh cũng đã được phát xuống dưới, tôi còn nhìn thấy Phó viện trưởng Vinh cầm trong tay..."

Trình Lang trong lòng vui mừng, cho rằng quá trình xem xét nội bộ đã hoàn tất trước khi ly hôn, lập tức nói cảm ơn, nhanh chóng đến văn phòng của Phó viện trưởng Vinh.

Thật tốt quá, không nghĩ lại nhanh như vậy, cô còn lo lắng một thời gian nữa sẽ tra xét đến chuyện ly hôn!

Thực sự là, đến trời cũng độ!

Mang gương mặt mỉm cười gõ của văn phòng của Phó viện trưởng Vinh, nhưng còn chưa được mười phút, khi nhận được điều lệnh, nụ cười của Trình Lang lập tức cứng đờ trên mặt.
_________________

Ed: Xin được gửi một câu thân thương đến Tiến sĩ Trình: Có cái nịt nhá :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro