Chương 15: Nhậm chức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện này cũng vượt xa bình thường quá rồi.

Đối với hai nhân viên công tác của Viện nghiên cứu khoa học, nói là kỳ diệu cũng không ngoa.

Trúc Tuế lại đưa thẻ quân nhân của mình ra, số sêri trùng khớp với trên thông báo...

Tình huống trở nên xấu hổ, có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Chuyện 'Viện nghiên cứu khoa học của chúng ta', bỗng biến thành, chuyện của 'Khoa tuyến tố bọn họ'.

Cái này...

Không đợi hai người mở miệng, Trúc Tuế đã đánh đòn phủ đầu, "Là ai bảo hai người tới, một hai không cho lấy thuốc và tư liệu, đây là cách các người chào hỏi cấp trên mới của mình sao? Bây giờ tôi là trưởng khoa, đây là khoa của tôi, tôi hỏi một chút cũng không sao, đúng không?" 

Đâu chỉ là không sao, từ nay về sau chúng tôi còn phải nghe lời ngài đây!

Hai người lần thứ hai mắt to trừng mắt nhỏ, nháy mắt phản ứng nhanh lẹ, thái độ lập tức dịu đi, "Cô cũng biết mà, mỗi năm các phòng thí nghiệm phụ bị loại bỏ không ít, chúng tôi chỉ làm việc theo quy định, trước khi làm cũng đã hỏi nhân viên chính thức của dự án, bọn họ yêu cầu hôm nay không được lấy thuốc và tư liệu..."

"'bọn họ' là ai? Tiến sĩ Trình sao?"

Hai người họ hiển nhiên cũng không dự đoán được Trúc Tuế biết Trình Lang, nhưng ngẫm lại, cô nhậm chức trưởng khoa, tìm hiểu tình hình bên trong của khoa Tuyến tố cũng là chuyện hợp lý, liền nói ra sự thật, "Cũng không phải tiến sĩ Trình, mà là trợ lý của cô ấy, cô Trần* yêu cầu". 

*Nhân vật này là nhân vật siêu siêu phụ, tác giả không cho biết giới tính nên tui sẽ tạm cho là nữ hen :)

Trúc Tuế gật đầu, hiểu rõ nói, "Hai người theo quy định mà làm việc là không sai, nếu vấn đề nằm ở khoa Tuyến tố, thì tôi cũng không làm khó hai người, vậy hai người gọi cho cô Trần kia đi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy..."

Bọn họ chỉ là nhân viên chấp hành mệnh lệnh, Trúc Tuế đến làm bọn họ bị kẹp ở giữa, bây giờ Trúc Tuế đã nói chuyện nội bộ của khoa Tuyến tố sẽ tìm người trong khoa để giải quyết, hiển nhiên là mọi người đều vui. 

Hai người lập tức gọi điện thoại, nói mấy chuyện đã xảy ra ở đây, mới nói được vài câu, Trúc Tuế đã đứng trước mặt, đưa tay ra... 

Hai người còn chưa hoàn hồn, Trúc Tuế cũng không khách khí, lấy điện thoại từ trong tay họ, đặt lên tai chào đối phương một tiếng. 

"Xin chào, cô là cô Trần của khoa Tuyến tố đúng không, hôm nay có một thai phụ đến phòng thí nghiệm phụ, là Ninh tam tiểu thư của Quân khu V, cô ấy không khỏe cần được cô Tống điều phối thuốc, nếu không can thiệp áp chế kịp thời sẽ gây rối loạn Pheromone, hôm nay cô lại lệnh cho nhân viên chấp hành đến niêm phong thuốc trong phòng thí nghiệm, không cho sử dụng... Đối với người ác ý làm thai phụ sinh non, Tòa án Quân sự sẽ kết án từ ba năm trở lên, cô có biết không?" 

Không biết bên kia nói gì, Trúc Tuế uy nghiêm uy hiếp nói, "Tôi không cần cô giải thích, bây giờ mạng người nguy hiểm, tôi chỉ cần biết ai có thể gánh nổi trách nhiệm này!"

"Cô gửi mã số công việc của người ra quyết định cho tôi... Cô xin lỗi thì có ích lợi gì, thay vì xin lỗi tôi các người nên cầu mong hôm nay Ninh tiểu thư không xảy ra chuyện đi, vậy đó, tôi cúp đây, mấy chuyện khác đợi tôi tới khoa Tuyến tố rồi nói".

Trúc Tuế cúp máy.

Hai nhân viên công tác nghe xong sững sờ.

Trúc Tuế trả điện thoại lại cho nhân viên công tác, xung quanh một mảnh trầm mặc, mọi người đều kinh sợ trước tác phong hành sự của Trúc Tuế, chỉ có Ninh tiểu thư ngồi trong góc rít lên một tiếng, che đầu lại kêu lên, "Cô Tống, loại cảm giác đó lại tới nữa rồi..."

Thai phụ không thoải mái, sự chú ý của mọi người trong phòng thí nghiệm lập tức thay đổi.

Tống Chân và Tả Điềm tất bật bận việc, Trúc Tuế chu đáo mang hai người kia ra ngoài nói chuyện, nhường lại không gian cho các nàng.

Bên ngoài, hai nhân viên công tác kể lại đại khái mọi việc, để lại một văn bản thông tri loại bỏ đã được ký lên, sau đó rời đi!

*

Sau khi tình hình của Ninh tiểu thư ổn định, Tống Chân dặn dò nàng như thường lệ, Ninh tiểu thư liên tục cảm ơn, trước khi đi còn nói, "Cô Tống, nếu cô có việc gì cần giúp đỡ, có thể liên hệ cho tôi bất cứ lúc nào".

Tống Chân chỉ cười cười cảm tạ.

Tiễn Ninh tiểu thư đi xong, Tống Chân cũng không giấu giếm, quay người nói với Tả Điềm chuyện nàng đã ly hôn, Tả Điềm nghe xong thì chết lặng. 

Tống Chân: "Chuyện cá nhân để lát nữa nói sau đi, về phần dự án thăng cấp và loại bỏ phòng thí nghiệm phụ, chuyện này đã được Quân khu đóng dấu, cũng đã có văn bản được ban hành... Cậu tập hợp mọi người lại đi, chúng ta mở họp..."

Rũ mắt xuống, Tống Chân nói: "Mọi người đều rất xuất sắc, nếu mọi người nguyện ý tiếp tục, mặc kệ phòng thí nghiệm phụ có còn hoạt động hay không, tôi cũng sẽ mang mọi người theo. Còn nếu mọi người không muốn, cũng có thể sang các phòng thí nghiệm khác cũng rất tốt, không bắt buộc phải đi theo tôi..."

Mở họp xong, một buổi chiều cũng đã trôi qua.

Lúc rời đi, Trúc Tuế mang tất cả các bản báo cáo hàng tháng từ khi mới thành lập tới nay của phòng thí nghiệm theo. 

Tống Chân cầm tờ văn bản thông tri loại bỏ, tâm tình phức tạp.

Buổi tối, Tống Chân sắp xếp lại các tư liệu và thuốc cần nộp lên sau khi phòng thí nghiệm bị loại bỏ, Trúc Tuế thì kiểm tra lại các báo cáo đã mang về, thỉnh thoảng gặp phải cái gì không hiểu, cô sẽ quay sang hỏi Tống Chân.

Kiểu không khí không quấy rầy lẫn nhau này tiếp tục kéo dài cho đến tối muộn, lúc Tống Chân tắm rửa xong, lau tóc đẩy cửa phòng ngủ ra... Sững sờ.

Lọt vào trong tầm mắt nàng là Trúc Tuế, còn Trúc Tuế thì đang nằm trên... Giường của nàng.

Đầu óc trống rỗng, Tống Chân nhất thời rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Trúc Tuế nghe được tiếng động ngẩng đầu lên, cô cũng đã tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ nửa ngồi nửa dựa trên giường, một chân cong gối, một chân để thẳng, trên tay cầm một quyển sách, tóc được buộc đơn giản. 

Khi buộc tóc lên, các đường nét trên khuôn mặt hiện ra rõ ràng, mắt dài lông mày cũng dài, mũi cao thẳng, xương hàm và xương quai xanh thon gọn rõ ràng, ánh đèn chiếu lên cả người giống như có thêm một tầng lự kính* mềm mại, lột bỏ đi bộ dạng cường thế ban ngày, nó khiến cô trông càng... Đẹp mắt hơn. 

*Lự kính là bộ lọc, filter đồ đó.

Hai người đã thương lượng là sẽ... Nhưng mà...

Tống Chân cả người căng thẳng ngay lập tức.

Bầu không khí đình trệ, Trúc Tuế nhướng mày.

"Có phải hơi... Hơi nhanh quá không?" Giọng Tống Chân khô khốc.

Trúc Tuế khó hiểu, "Nhanh á, cái gì nhanh cơ..."

Mới vừa nói tới đó, Trúc Tuế lập tức hiểu ra, cúi đầu bật cười, lông mày xinh đẹp dưới ánh sáng ấm áp càng thêm bắt mắt, "Chị à!" 

Phản ứng này... Cho dù Tống Chân có bị ngốc cũng biết được là không phải như chuyện nàng đang nghĩ. 

Biết mình lại nghĩ nhiều, Tống Chân xấu hổ.

Trúc Tuế cười, còn cố ý hỏi, "Sao vậy, em không thể ngủ ở đây hả?"

"... Không phải." Tống Chân khó khăn nói.

"Vậy chị mau lại đây đi, đứng ở cửa làm gì?" Trúc Tuế vỗ vỗ mép giường.

Tống Chân... Tống Chân sửng sốt một lát, căng da đầu đi qua.

Đi đến gần mới phát hiện, Trúc Tuế chỉ ngồi ở trên mặt ngoài của chăn, cái chăn vẫn còn nguyên đó... Nàng thật sự là suy nghĩ quá nhiều.

Chuyện này... Cũng thật sự quá xấu hổ!

Dưới ánh mắt sáng quắc của Trúc Tuế, Tống Chân tắt đèn trần, cứng đờ chui vào trong chăn, vừa nằm xuống đã nhanh chóng nhắm mắt lại, giả ngu không được, nàng đổi sang giả bộ ngủ là được!

Xung quanh im lặng một lúc, sau đó Tống Chân nghe được tiếng cười nghèn nghẹn, ai cười, không cần nói cũng biết...

"Chị, chị đừng giả bộ ngủ nữa... Trông giả lắm..." 

"..."

Trúc Tuế hắng giọng một cái, cuối cùng nghiêm túc nói, "Em sang đây là có chuyện muốn nói với chị, về việc loại bỏ phòng thí nghiệm phụ, đây là văn bản do Quân khu ban hành, nếu muốn khôi phục, đầu tiên phải đi xin..."

Nói đến chuyện này Tống Chân không còn mệt nhọc nữa, "Chị biết, trước hết chị sẽ làm đơn khôi phục, còn quyết định cuối cùng sẽ do bên Quân khu đưa ra".

Dừng một chút, Tống Chân trong lòng biết rõ, "Nhưng dự án này đã được nâng lên cấp S, cho dù là xuất phát từ chính sách quốc gia hay cân nhắc ý kiến của phòng thí nghiệm, sợ sẽ đều không dễ dàng".

Nói cách khác, bị loại bỏ gần như là điều đã được định sẵn...

"Đúng là như vậy". Trúc Tuế thở dài, "Nhưng dựa theo quy định, trước tiên chúng ta vẫn phải xin khôi phục..."

"Ừm."

Tống Chân không có chút phản ứng thất vọng nào, Trúc Tuế tò mò, "Chị không hỏi em xem tiếp theo chúng ta phải làm gì sao?"

"Em sẽ cố hết sức để giúp chị đúng không?"

"Đúng vậy."

Nhận được câu trả lời khẳng định, tâm tình Tống Chân lập tức yên ổn, thấp giọng nói, "Như vậy là tốt rồi."

Tống Chân biết, tình hình hiện tại không thể hứa hẹn trước điều gì, Trúc Tuế nói cô sẽ cố hết sức, như vậy là đủ rồi.

Mà khi Trúc Tuế hồi thần, cũng bị mấy lời này của Tống Chân làm đáy lòng mềm mại, tràn ngập cảm giác sung sướng khi được tín nhiệm, cong môi hứa hẹn nói, "Em sẽ dùng hết toàn lực."

"Cảm ơn."

Trúc Tuế: "Mấy chuyện muốn nói đã nói xong rồi, nhưng mà hôm nay em sang đây, còn vì một chuyện khác nữa".

Cảm giác được một bàn tay đặt lên trên mắt, Tống Chân giật mình.

Đột nhiên, hơi thở thơm mát làm nàng run lên, giọng nói của Trúc Tuế nhẹ nhàng thì thầm bên tai nàng nói, "Omega tiếp xúc với Pheromone của Alpha đã đánh dấu mình sẽ cảm thấy rất thoải mái, chị mất ngủ nặng quá, hôm nay ngủ thật ngon nha..."

"Chị ngủ rồi em sẽ đi ngay, thả lỏng nào..."

"Em đang cầm truyện cổ tích, chị có muốn nghe em đọc một câu chuyện trước khi ngủ không?"

"Em sẽ đọc The Wizard of Oz, lâu thật lâu trước kia..."

Tống Chân không biết bản thân đã thiếp đi từ lúc nào, có lẽ là lúc Trúc Tuế lấy tay che mắt nàng lại, cũng có lẽ là lúc đối phương đang kể chuyện... 

Nhưng có một điều chắc chắn, đó là nàng thật sự rất thích Pheromone của Trúc Tuế, và nàng cũng thật sự rất thiếu ngủ...

Lúc nàng tỉnh lại, mặt trời đã rực rỡ chiếu sáng, mà trong phòng, chỉ còn lại chút ít hương bạc hà nhàn nhạt.

*

Cùng thời gian đó, Trúc Tuế đã tới Viện nghiên cứu khoa học.

Trình Lang và nhân viên nghiên cứu của phòng thí nghiệm cũng đã chờ cô từ sớm.

Sau khi giới thiệu ngắn gọn, Trúc Tuế yêu cầu Trình Lang vào văn phòng báo cáo.

Trình Lang đã sớm chuẩn bị tài liệu xong, vào văn phòng, thấy cầu vai* của Trúc Tuế giống với của mình, trong lòng khinh thường, há miệng vẫn như cũ cung kính nói, "Thiếu tá Trúc, đây là phần giới thiệu dự án, trước mắt..."

*Cầu vai là quân hàm được gắn trên vai của quân nhân, công an,...

Trúc Tuế tiếp nhận tài liệu, nghe Trình Lang giới thiệu xong, vừa định mở miệng, Trình Lang lại tiếp tục nói, "Khó khăn bây giờ là..."

Nói chỗ khó xong, Trúc Tuế cảm thấy Trình Lang sắp nói xong, mới vừa hé miệng, Trình Lang vẫn không ngừng nói, "Hiện tại nhân viên của phòng thí nghiệm có..."

Nếu vẫn không nhận ra Trình Lang đang cố ý, thì Trúc Tuế sống hơn hai mươi năm trên đời thật lãng phí!

Nhướng mày, thấy Trình Lang vẫn thao thao bất tuyệt, Trúc Tuế cảm thấy có chút thú vị.

Đối phương nói mọi điều đều lộ ra ý tứ tuyệt đối kiểm soát phòng thí nghiệm và nhân viên nghiên cứu khoa học, chỉ kém không nói rõ ra 'Chỗ này do tôi định đoạt, thiếu tá Trúc cô không cần nhọc lòng' .

Chậc, xem ra cô có rất nhiều ý kiến đối với việc Trúc Tuế nhậm chức nha!

Không thể chen vào, Trúc Tuế cũng không rảnh uổng phí nước bọt, dựa lưng ra ghế văn phòng, đôi chân dài vắt chéo gác lên bàn, hai bàn tay đan vào nhau để lên bụng, đổi tư thế ngồi, khí thế lưu manh bộc lộ. 

Trình Lang nghẹn lời, Trúc Tuế bảo cô không cần dừng, cô lại tiếp tục nói. 

Nhưng đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên cảm giác như bị áp lực đè ép, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, có chút đứng không vững.

Ngẩn ra một lúc Trình Lang mới nhận ra, là Trúc Tuế đang phóng thích Pheromone áp chế!

Trúc Tuế: "Nói tiếp đi, không phải đang nói tới công nghệ dẫn truyền sao, tôi vẫn đang nghe đây!"

"..."

Trình Lang không thể không tiếp tục nói tiếp.

Nói xong mấy lời này, thật sự không nói tiếp được nữa, giọng của Trình Lang đều nghẹn lại.

Mà Pheromone trong phòng cũng chỉ duy trì một lượng đủ làm người khác khó chịu, không quá nhiều!

Trình Lang cuối cùng cũng ý thức được, cô đang đối mặt với người như thế nào.

Cô im miệng lại, Trúc Tuế cũng bỏ chân xuống, từ tốn hỏi, "Tiến sĩ Trình, cô là đang dạy tôi làm việc như thế nào sao?"

Trình Lang: "..."

Trình Lang cười gượng, "Sao có thể!"

Trúc Tuế nhướng mày, liếc mắt nhìn Trình Lang một cái, cười lạnh, "Tốt nhất nên như vậy."

"Vậy phiền cô ra ngoài thông báo với mọi người, nửa tiếng nữa chúng ta sẽ mở một cuộc họp về chuyện loại bỏ phòng thí nghiệm phụ".

Trình Lang cười cứng đờ xoay người đi ra ngoài, Trúc Tuế lại gọi cô lại.

Từ trong túi lấy ra cầu vai và huy chương mới, Trúc Tuế vừa đeo lên vừa nói với Trình Lang, "Đúng rồi, tiến sĩ Trình, tôi đã thăng lên Trung tá, sau này cô có thể gọi tôi là Trung tá Trúc hoặc là trưởng khoa Trúc đều được, tùy cô".

Trúc Tuế cười cười nhìn Trình Lang.

Trình Lang cũng cười... Cười không nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro