Chương 19: Khởi tố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc Tuế hôn lên tuyến thể, nhẹ nhàng khẽ chạm, cổ họng Tống Chân không kiềm chế được phát ra một tiếng rên rỉ mỏng manh.

Trúc Tuế cứng đờ người, buông môi ra. 

Lát sau, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói, "Chị, em chỉ muốn giúp chị giảm đau thôi, chị đừng... phát ra tiếng."

Ý thức của Tống Chân rất mơ hồ, chờ tới khi hiểu được Trúc Tuế nói gì, mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng lên.

Biết nàng dễ xấu hổ, Trúc Tuế cũng không cần nàng trả lời, duỗi tay ra che kín miệng nàng lại, lần nữa cúi người xuống...

Miệng bị che đi, tuyến thể cũng lần nữa bị chạm vào, không hiểu sao Tống Chân càng cảm thấy thẹn hơn, trên gò má cũng ửng lên mấy vệt đỏ không tự nhiên.

Trúc Tuế chạm vào, ý thức của nàng đối với việc này cảm thấy thật xấu hổ, nhưng thân thể lại thành thật thích.

Được rồi, đủ rồi, cũng không có đau nhiều như vậy...

Nàng muốn nói mấy lời này, nhưng vừa há miệng lại cọ vào lòng bàn tay Trúc Tuế, cảm nhận được động tác của Trúc Tuế cứng đờ, Tống Chân cũng không dám động đậy nữa.

Trúc Tuế giọng khàn khàn nói, "Chị... thấy tốt hơn chưa?"

Tống Chân nhanh chóng gật đầu, vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Ngay sau đó nàng cảm nhận được bàn tay che miệng đã buông ra.

Nhưng Trúc Tuế không buông Tống Chân ra, cả hai vẫn đang trong tư thế ôm nhau.

Tránh cho xấu hổ khi đối mặt với nhau là một, thứ hai, Trúc Tuế vẫn còn suy tính khác.

Mà Tống Chân bị Trúc Tuế ôm trong lòng ngực cũng không dám nâng đầu lên, cố sức vùi mặt xuống.

Vì cúi đầu, nàng lần nữa ngửi được hương bạc hà nhàn nhạt, biết được Trúc Tuế đang phát ra Pheromone để giúp nàng, Tống Chân không thể không cảm động.

Tuyến thể vừa mới bị chọc thủng, không có Pheromone trấn an, cơn đau đớn sẽ vẫn tiếp tục... Nếu được Pheromone bao bọc lại như vậy, sẽ cảm thấy tốt hơn một chút.

Nàng vừa định ngẩng đầu lên, đã bị Trúc Tuế đè trở lại.

"Chị cứ ngồi yên như vậy một chút đi". Dừng một chút, Trúc Tuế hơi khàn giọng, "Em không phát ra nhiều Pheromone lắm."

Tống Chân nép vào lòng ngực cô, giữ nguyên tư thế này, Pheromone mà Trúc Tuế phát ra mới có thể phát huy tác dụng.

Tống Chân cũng nhận ra, nhỏ giọng ngoan ngoãn nói, "Ừm."

Chờ tuyến thể tốt hơn một chút, Tống Chân đơn giản thu thập, lần nữa cùng Trúc Tuế đi ra ngoài. 

Lúc đi ra trùng hợp gặp được Tả Điềm đang chuẩn bị thuốc, Trúc Nghi đã có thể dùng thuốc.

Nhưng sắc mặt của Tống Chân quá tệ, nên khi vừa xuất hiện, mọi người đều quan tâm hỏi han.

Tống Chân bịa đại ra một lý do, Tả Điềm vẫn lo lắng, Trúc Tuế chú ý thấy nàng đang rùng mình, nói với Trúc Nghi một tiếng, mượn áo khoác của nàng đưa cho Tống Chân khoác lên. 

Tống Chân vừa định từ chối, Trúc Nghi lòng tràn đầy cảm kích đã nói, "Nếu cô Tống không chê thì hãy nhận đi."

Hai chữ 'không chê' người ta cũng đã nói ra, Tống Chân không còn cách nào khác chỉ thấp giọng cảm ơn, sau đó khoác áo lên, áo len rất ấm áp, thân thể đang không ngừng rùng mình cũng nhanh chóng được sưởi ấm lại.

Thực tập sinh kia thuộc phòng thí nghiệm phụ, làm việc mười phần ăn ý, dùng xong một ít thuốc, tình trạng của Trúc Nghi dần chuyển biến tốt đẹp...

Nửa tiếng sau, Tống Chân và Tả Điềm cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, mức độ rối loạn đã giảm xuống cấp hai, tuy chỉ giảm xuống mức trung bình, nhưng cũng đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm cao...

Tống Chân nhìn về phía Trúc Tuế, Trúc Tuế hiểu ý, quay đầu đi ra ngoài.

Người nhà nôn nóng chờ ngoài cửa, Trình Lang cũng không đi, đứng dựa vào tường chờ kết quả.

Cửa hành lang vừa mở, mọi người đều xông tới.

Bác gái hoang mang lo sợ, "Như, như thế nào rồi?"

Sau đó lại lẩm bẩm, "Chỉ cần Tiểu Nghi không sao là tốt rồi..."

Đây là đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho kết quả không tốt.

Cũng đúng, rối loạn đã tiến vào giai đoạn hai, nếu như ở bệnh viện đã là bó tay, không có cách.

Thẩy vẻ mặt Vinh Mạc cũng trở nên ngưng trọng, Trúc Tuế trong lòng thở dài, trên mặt lại nở nụ cười, "Là do mặt con quá nghiêm túc làm cả nhà hiểu lầm rồi sao? Chị ấy không sao, cô Tống đã kiểm soát được tình hình."

Vừa nói xong, vốn đã chuẩn bị cho kết quả xấu nhất, giờ đây nghe được nhưng lời này, mọi người trong phút chốc chưa thể phản ứng kịp.

Quá đỗi vui mừng, phản ứng đầu tiên là không nói nên lời.

"Thật sao?" Một lúc sau, Vinh Mạc không thể tin hỏi lại.

"Tuế Tuế, có thật không, con đừng gạt bọn bác." Bác gái cũng kích động.

"Sao có thể?!" Trình Lang mở to hai mắt nhìn.

Trúc Tuế không thèm để ý đến Trình Lang, gật gật đầu với Vinh Mạc, chắc chắn nói, "Là thật, anh rể."

"Nếu không tin anh có thể vào xem."

"Bác cả, bác gái, chú Vinh, chị Nghi đã vượt qua nguy hiểm rồi, nhưng muốn hoàn toàn bình phục thì vẫn còn cần thêm chút thời gian."

Trúc Tuế vừa mới nói xong, không đợi cô nhiều lời, Vinh Mạc đã vọt vào phòng.

Một lát sau, Vinh Mạc hốc mắt đỏ hoe đi trở ra, kích động nức nở nói, "Bố, mẹ, là thật! Rối loạn đã được kiểm soát, Tiểu Nghi không sao rồi!"

Bác gái che miệng, nước mắt lại chảy xuống, "Thật tốt quá, thật sự là... Tốt quá rồi".

Bác cả và Phó viện trưởng Vinh tuy rằng không nói gì, nhưng đều thở gấp hơn vài phần, trong mắt ngấn lệ, gật đầu thật mạnh.

Chỉ có mình Trình Lang nhíu mày thật sâu, "Sao có thể, cô ấy làm sao mà..."

Trúc Tuế không chút khách khí nói, "Cùng nghiên cứu thuốc thử Z, mà tiến sĩ Trình cô cũng không biết thì làm sao tôi biết được."

Trình Lang nghẹn họng, Trúc Tuế nói: "Tôi nghĩ cô vẫn nên đi hỏi cô Tống đi."

Đôi mắt dài của cô ánh lên sự khinh bỉ, "Cùng làm chung một nghiên cứu, thế mà cô ấy lại có thể làm được điều mà mọi người không ai làm được, thật kỳ lạ, có đúng không?"

Kẻ ngốc cũng có thể nhận ra sự mỉa mai trong giọng điệu của Trúc Tuế, nhưng sự thật rành rành trước mắt, Trúc Nghi lại là con dâu của Phó viện trưởng Vinh, Trình Lang cho dù có không cam lòng thì cũng phải xem xét thời thế, nuốt mấy câu không nên hỏi vào bụng, trầm mặc, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cũng rất biết thức thời, Trúc Tuế nói thầm trong lòng.

*

Một tiếng sau, sau khi xác nhận tuyến thể đã hoàn toàn bình phục, Tả Điềm tháo các thiết bị trên người Trúc Nghi ra.

Tống Chân dặn dò nói, "Trúc tiểu thư, đây là số liên lạc của bọn em, chị đã từng dùng thuốc ở Quân khu III, nếu lại tái phát... Tóm lại nếu có chuyện gì thì liên hệ cho chúng em càng sớm càng tốt, chúng em sẽ cố hết sức để giúp đỡ".

"Tuyến thể vừa mới vượt qua rối loạn, chị nên ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, trong hai ngày này ngoại trừ bạn lữ, thì không nên tiếp xúc với Pheromone của bất kỳ AO nào khác, ngoài điều này ra thì không có vấn đề gì..."

Vinh Mạc đỡ Trúc Nghi, Tống Chân đi bên cạnh vừa nói vừa tiễn người vào thang máy, sắc mặt vẫn không tốt lên chút nào.

"Cô Tống, hôm nay thật sự rất cảm ơn ngài, chúng tôi chắc chắn sẽ làm theo lời dặn, ngài đưa tới đây là được rồi." Vinh Mạc ôm lấy Trúc Nghi, nói với Tống Chân.

Trúc Tuế nhìn hành lang, cũng nói, "Nếu chị không thoải mái thì quay lại trước đi, Phó viện Trưởng Vinh vẫn đang chờ chị nói chuyện."

Tuy không nói rõ ràng, nhưng trong lòng mọi người đều biết, ngày hôm nay Tống Chân xem như lập công, Phó viện trưởng Vinh tìm nàng chính là muốn nói chuyện khen thưởng. 

Hơn nữa, Phó viện trưởng Vinh là bố chồng của Trúc Nghi, chắc chắn sẽ không khen cho có lệ với Tống Chân.

Tống Chân cũng thật sự không thoải mái, gật đầu. 

Nhìn mọi người đi vào thang máy, Tống Chân nhớ đến cái gì, "Từ từ, Trúc tiểu thư, áo khoác của chị."

"A, đưa cho tôi đi." Trúc Nghi đứng gần đó cầm lấy, có lẽ nàng cũng cảm thấy lạnh, vừa cầm đã khoác lên người mình, lúc mặc vào, Trúc Nghi không khỏi ngẩn người.

Giây lát sau, Trúc Nghi nhìn về phía Trúc Tuế: "Tuế Tuế, hôm nay cũng cảm ơn em đã đưa chị tới đây."

Trúc Tuế theo gia đình bác trai rời đi, chờ thang máy khép lại, Tả Điềm lúc này mới quan tâm hỏi han Tống Chân có sao không.

Tống Chân cười cười, "Không sao đâu."

Cúi đầu một lúc, Tống Chân nói: "Điềm Điềm, cậu đi sang chỗ Phó viện trưởng Vinh trước đi, tớ đi tìm Trình Lang đã."

Dừng một chút, mặt mày kiên định, "Cũng đến lúc nói về chuyện của phòng thí nghiệm phụ rồi."

*

Tống Chân tìm được Trình Lang trong văn phòng của cô.

Trình Lang mặt lạnh như băng, "Làm sao, cô tới đây là để khoe khoang về chuyện đã kiểm soát được rối loạn giai đoạn hai sao?"

Tống Chân tới đây không phải để cãi nhau, lắc đầu, vào thẳng vấn đề, "Trình Lang, tôi muốn tiếp tục tham gia thực nghiệm."

Trình Lang ngẩn ra, ánh mắt tối sầm lại nói, "Cô tới tìm tôi là để nói chuyện này?"

"Tôi vừa cứu một thai phụ rối loạn giai đoạn hai, hiện tại tôi hoàn toàn có đủ tư cách để thương lượng với cô."

Thương lượng...

Trình Lang lặp đi lặp lại hai chữ này trong lòng, bàn tay nắm chặt lại, sau đó cưỡng ép chính mình buông ra.

Khắc chế cảm xúc, Trình Lang nói: "Cô muốn thương lượng chuyện gì, khôi phục phòng thí nghiệm phụ?"

"Không." Tống Chân chắc chắn, lại làm Trình Lang sửng sốt.

Tống Chân: "Hạng mục giờ đây đã thăng lên cấp S, sự tồn tại của phòng thí nghiệm phụ là không hợp với quy định của pháp luật, tôi muốn dẫn mọi người trong phòng thí nghiệm phụ gia nhập phòng thí nghiệm chính."

Dừng một chút, Tống Chân nhẹ giọng xuống, "Tôi đã tìm ra cách điều chế thuốc điều hòa, chỉ là cần thêm chút thời gian... Mà thuốc thử Z hiện tại cũng sẽ bước vào lâm sàng, cô và dự án này đều cần tôi."

Giới học thuật đều biết, dự án nghiên cứu phát minh thuốc ổn định của Quân khu III đã được phát triển từ mười mấy năm trước, chỗ khó khăn khiến họ dậm chân tại chỗ là 'Thuốc điều hòa'.

Tương tự như vậy, lúc nghiên cứu phát minh thuốc thử Z, Tống Chân và Trình Lang đều biết chắc chắn sẽ gặp cùng một khó khăn với Quân khu III, cho nên để phòng trừ, ngay từ lúc thành lập dự án bọn họ đã tiến hành nghiên cứu phát minh 'thuốc điều hòa'...

Bây giờ, Tống Chân nói nàng đã tìm được cách...

Trình Lang ánh mắt mơ hồ một lát, sau đó cười nhạo nói, "Cùng một nghiên cứu, các thành phần tạo nên thuốc điều hòa cũng giống nhau, cô làm được, tôi lại không tìm được cách sao?"

"Tôi không có ý đó, nhưng nếu cô không xác định được điểm quan trọng, chỉ sợ sẽ càng tốn thêm nhiều thời gian." Tống Chân ngưng một chút, đè nén tư tâm, vứt bỏ thành kiến, chân thành nói, "Cho dù chuyện cá nhân giữa chúng ta có như thế nào, thì về mặt thực nghiệm chúng ta vẫn là cộng sự tốt, cô cần độ nhạy bén với thành phần thuốc của tôi, tôi cũng cần năng lực cân bằng tỉ lệ thuốc của cô, chỉ còn một bước cuối mà thôi, cần gì phải..."

Tống Chân: "Cô cũng hy vọng dự án này có thể thuận lợi hoàn thành, tôi có thể bỏ qua chuyện hiềm khích trước đây, còn cô... cô so với tôi hẳn là ít trở ngại hơn..."

Ở nơi Tống Chân không nhìn được, bàn tay Trình Lang nắm chặt lại.

Một lúc sau, Trình Lang quay mặt, nhẹ nhàng nói, "Được."

Tống Chân còn chưa kịp vui mừng, Trình Lang lại nói, "Với điều kiện cô phục hôn với tôi, mọi chuyện đều dễ nói."

Tống Chân cứng lại.

Trình Lang lại lặp lại một lần, khiến Tống Chân kinh ngạc.

Trình Lang cười lạnh, "Nếu dự án này đối với cô quan trọng như vậy, chắc hẳn phục hôn cũng không là gì đúng không?"

Tống Chân: "Tôi không nói giỡn..."

"Tôi cũng không phải nói giỡn, từ lúc học đại học đến giờ, cô vẫn luôn là như vậy, luôn bận rộn hết dự án này đến dự án nọ, nghiên cứu khoa học và công việc từ trước đến nay đều là ưu tiên hàng đầu, năm đầu tiên tôi ra nước ngoài, mỗi lần muốn tìm cô..."

Tống Chân nghe không nổi nhưng lời này nữa, cảm xúc vốn rất vất vả mới ép xuống được lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, Tống Chân không kiềm được nữa lớn tiếng nói: "Trình Lang! Tôi không muốn nói chuyện cá nhân với cô!!"

Không muốn nói, cũng không thể nói.

Nàng không muốn... Vết thương trong lòng lại bị xé rách thêm lần nào nữa.

Trình Lang im lặng một lúc, sau đó kiên quyết, "Tôi chỉ có một yêu cầu này."

Lại một lần nữa không ai nhường ai, Tống Chân chậm rãi nhắm mắt lại, "Cô chắc chứ?"

Nhận được câu trả lời khẳng định, ngay lúc Trình Lang cho rằng Tống Chân sẽ thỏa hiệp, Tống Chân lại đỡ trán nói, "Xem ra, tôi tới đây tìm cô đúng là sai lầm."

Trình Lang ngẩn người, Tống Chân xoay người đi ra ngoài.

*

Đưa Trúc Nghi đến bên cạnh xe, Trúc Nghi kéo Trúc Tuế lại nói có mấy lời muốn nói riêng với cô.

Theo Trúc Nghi đi qua chỗ khác, sau đó Trúc Nghi đưa áo khoác của mình cho Trúc Tuế.

"Em ngửi thử một chút đi."

Trúc Tuế: "?" Có một mùi hương cam quýt rất nhẹ.

Ngay lúc Trúc Tuế tưởng rằng Trúc Nghi nghi ngờ Tống Chân nên muốn hỏi gì đó, ai ngờ Trúc Nghi thở dài nói, "Chị thật lòng rất biết ơn cô Tống, điều này sẽ không thay đổi, cho nên Tuế Tuế..."

"Em nói thật cho chị biết, tại sao trên áo khoác cô ấy dùng qua lại có mùi Pheromone của em?"

Trúc Tuế sửng sốt, sau đó nhanh chóng nhận ra tuy rằng Pheromone của cô đã được che giấu, nhưng đối với các thành viên thân thuộc trong gia đình thì khó mà không nhận ra.

Ngẩng đầu lên cứng đờ đối diện với Trúc Nghi, Trúc Tuế nhớ lại chính mình là người đưa cho Tống Chân cái áo khoác này...

Trong sự im lặng đáng xấu hổ, trong lòng Trúc Tuế chỉ có một câu, Aiz, thật bất cẩn!

*

Tống Chân đi gặp Phó viện trưởng Vinh.

Khi Trình Lang được gọi đến, Tống Chân và Tả Điềm đã ngồi đối diện với Phó viện trưởng Vinh.

Trước mặt Trình Lang, Phó viện trưởng Vinh xác nhận lại một lần nữa với Tống Chân, "Vậy là, cô muốn xin thành lập nhóm nghiên cứu thứ hai của dự án thuốc thử Z đúng không?"

Tống Chân gật đầu, "Vâng, đúng vậy."

Dừng một chút, lại thẳng thắt lưng nói, "Còn nữa, tôi muốn thông qua Viện nghiên cứu khoa học khởi tố ra Tòa án Quân sự."

"Khởi tố, Trình Lang chiếm đoạt thành quả nghiên cứu khoa học của người khác, bởi vì, năm đó dự án thuốc thử Z là do tôi đề xuất. 

Trình Lang sửng sốt.

Trình Lang nắm chặt tay, vừa định phản bác rằng năm đó cái nàng đề xuất chỉ là hình thức ban đầu, là bọn họ cùng nhau thực hiện nó, cho dù Tống Chân có kiện cũng không thể lập án...

Nhưng Tống Chân đã nói ra mục đích thật sự của mình: "Tôi muốn khiếu nại để khôi phục lại danh hiệu người sáng lập dự án thuốc thử Z."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro