Chương 6: Anh trai.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trúc Tuế vừa đến gần nhà chính Trúc gia đã nghe được bên trong truyền ra từng trận cười vui, nhưng những tiếng cười này khi cô bước vào thì cũng im bặt.

Như là có phép thuật vậy, trong phòng khách giây trước còn nói cười tươi như hoa, giây sau nhìn thấy cô đều thành hoa héo.

Đối lập với họ, Trúc Tuế vẫn như thường, chào từng người một theo thứ tự từ trái qua.

"Bác cả, bác gái."

"Anh rể"

"Bố, mẹ... Thanh Sơn cũng tới sao."

Cuối cùng ánh mắt dừng ở chủ vị, Trúc Tuế tôn kính nói: "Ông nội."

Các Quân khu ở Hoa Quốc tương đối tự trị, chức vụ cao nhất trong Quân khu là Tư lệnh và Chính ủy, theo chế độ song chủ quản chế, không phân biệt lớn nhỏ.

Tư lệnh đương nhiệm ở Quân khu I là ông nội của Trúc Tuế, Trúc Hướng Đông.

Trúc lão gia nghe được Trúc Tuế chào mình, cũng nhàn nhạt đáp lại, "Ừ, về rồi sao."

Ông cụ thời trẻ cũng trải qua rất nhiều gian khổ, nửa đời ở trong quân đội, lập được nhiều chiến công hiển hách, bây giờ lớn tuổi ngồi nơi hậu phương, tuy đầu đã hai thứ tóc nhưng tinh thần vẫn minh mẫn như trước, chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến cho người đối diện cảm giác được sự áp bách.

Ông cụ mở miệng nói mấy chữ này, cả phòng lại nghĩ tới vài chuyện trước đây.

Trúc Tuế là Alpha cấp S, lúc vừa gia nhập quân đội, con đường sau này của cô đã được sắp xếp sẵn, lúc ấy Trúc Tuế cũng không nói gì, nhưng vài ngày sau lại xin được thuyên chuyển ra nước ngoài, khi ông cụ biết chuyện, Trúc Tuế đã xuất ngoại được một tuần, làm ông tức muốn chết.

Mấy năm nay Trúc Tuế không về, chuyện này vốn cũng đã được bỏ qua.

Đương nhiên, nếu chỉ có nhiêu đây thôi thì không nói gì, nhưng một tuần trước khi Trúc Tuế về Thượng Kinh, ông cụ nghĩ cô cũng đã 22 tuổi, loại gia đình giống bọn họ, tuy không phải Alpha nào tuổi cô cũng kết hôn nhưng cũng đều có đối tượng rồi, Trúc Tuế ở nước ngoài đã hai năm, nên Trúc lão gia mới sắp xếp cho cô mấy buổi xem mắt với con cháu Omega của bạn bè.

Thời gian địa điểm đã được định xong, kết quả đều bị cô cho leo cây, một lần cũng không chịu đi.

Chuyện hai năm trước còn chưa tính sổ, cô lại cho thêm một vố, ông cụ vốn dĩ đã nguôi giận bị cô làm cho tức điên lên.

Nghe được ẩn ý trong lời của ông, mặt mày Trúc Tuế vẫn bất biến, "Vâng, con về rồi ạ."

Trúc lão gia nhìn thoáng qua huân chương của cô, "Ra nước ngoài hai năm thăng hàm thiếu tá, nếu ta nhớ không lầm thì Vinh Mạc ở tuổi của con cũng là quân hàm này."

Vinh Mạc là anh rể của Trúc Tuế. 

Nói Trúc Tuế thăng hàm thiếu tá, xong rồi lại nói Trúc Tuế giống Vinh Mạc, nghe qua thì như là đang khen, nhưng Vinh Mạc vẫn luôn ở trong Quân khu, ông cụ so sánh như vậy vẫn là đang chê Trúc Tuế không bằng người ta. 

Lời này dịch nôm na ra là, con ra nước ngoài ở hai năm cũng chỉ lên được thiếu tá, ở trong nước người ta cũng làm được!

Câu trước con tốt, nhưng đến câu sau, ông cụ đã chỉ thẳng mặt Trúc Tuế mà châm chọc.

Trúc Tuế cũng cúi đầu nhìn huân chương của mình, sửa đúng nói, "Thật ra con đã lên trung tá rồi, nhưng mà vừa mới về nước nên chưa kịp tới đơn vị lãnh huân chương."

Lời này vừa nói xong, cả nhà ai cũng im lặng, lý do rất đơn giản, bởi vì thật sự là... Bất ngờ.

Quá bất ngờ, ai cũng không nghĩ đến, tuổi Trúc Tuế còn rất trẻ.

Ở tuổi này muốn thăng hàm Trung tá thì phải lập được Chiến công hạng nhất, đưa nhỏ ...

Trúc Tuế dĩ nhiên sẽ không lấy chuyện này ra nói giỡn, nói thăng hàm thì thật sự là thăng hàm.

Bác cả và bác gái nhìn Trúc Tuế tán thưởng, thế hệ trẻ nhà họ Trúc thật sự rất ưu tú.

Ông cụ cũng trừng mắt nhìn cô, "Lập Chiến công hạng nhất?"

"Vâng, là do may mắn có cơ hội."

Trúc Tuế khiêm tốn nói, nhưng cả phòng này ai cũng làm việc trong quân đội, hiểu rõ muốn lập được Chiến công hạng nhất làm gì có chuyện dựa vào may mắn! 

Lửa giận của Trúc lão gia còn chưa bốc lên được đã bị Trúc Tuế dập tắt, ông nhìn Trúc Tuế với ánh mắt phức tạp, lát sau, ông cụ thở ra một hơi, trong mắt cuối cùng cũng ánh lên sự tán thưởng.

"Không tồi." Trúc lão gia gật gật đầu, cuối cùng khích lệ nói.

Việc nào ra việc đó, Trúc Tuế ở nhà tuy tính nết kỳ cục, nhưng ở bên ngoài chưa bao giờ làm cho Trúc gia phải mất mặt, tiểu bối thế gia có thể ở ngoài làm loạn như vậy mà không dựa vào gia đình ở khắp các Quân khu cũng không được mấy người.

Trúc Tuế sẽ là người kế thừa tốt của Trúc gia.

Khen đã khen rồi, cũng không thể quay lại mắng tiếp được, thế là ông cụ đứng lên, vẫy vẫy tay với Trúc Tuế và bố Trúc Tuế nói, "Kiến Minh và Tuế Tuế đến thư phòng với ta một chuyến."

Đây là muốn nói chuyện về Quân khu.

Nhìn bóng lưng đi theo ông cụ của Trúc Tuế biến mất, bác gái mới cảm khái nói, "Tuế Tuế là một đứa tốt."

Bác cả cười, "Quậy phá thì quậy phá nhưng đứa trẻ này cũng rất có chí cầu tiến."

Bác gái gật gật đầu, rồi lại nghĩ đến chuyện gì đó không vui, sau đó đổi chủ đề.

*

Không biết ba người trong thư phòng nói gì, nhưng lúc đi ra sắc mặt ông cụ cũng không khó coi như trước nữa.

Còn hay quay sang nói với Trúc Tuế vài câu về chuyện công vụ.

Phương diện này ông cụ rất hài lòng với Trúc Tuế.

Niềm vui này vẫn kéo dài đến lúc ăn cơm, đến khi bố của Trúc Tuế nói đến chuyện mấy Omega bị cô cho leo cây mới thôi.

Về hôn nhân, Trúc Kiến Minh cũng muốn biết Trúc Tuế nghĩ như thế nào, "Con cũng đã 22 tuổi, cũng phải tính toán một chút."

Trúc Tuế mặt không đổi sắc, "Không vội ạ."

Trúc Kiến Minh bị mấy chữ này của cô làm cho ngẩn ra, "Cái gì mà không vội?"

Tỉ lệ sinh bây giờ thấp như vậy, người trẻ hơn hai mươi đều kết hôn, muốn tranh thủ lúc mình còn trẻ khỏe sớm sinh con một chút.

"Ý trên mặt chữ ạ, theo khảo sát cho thấy, Alpha hơn ba mươi khả năng sinh sản vẫn bình thường, quan trọng là ở O."

Trúc Kiến Minh đanh mặt, "Chẳng lẽ con còn đợi hơn 30 mới chịu kết hôn sao?"

Trúc Tuế há miệng nói, "Việc này khó mà nói được, theo con thì cứ tùy vào duyên phận thôi. Người xưa cũng nói rồi, Alpha 20 tuổi thích Omega 20 tuổi, Alpha 30 tuổi cũng vẫn thích Omega 20 tuổi, nói không chừng vợ tương lai của con còn chưa phân hóa đâu!" :)

"..."

Chậc, lần này không chỉ Trúc Kiến Minh, cả nhà ai cũng đều nghe ra được, cô thấy chủ đề này không vui nên nói lung tung bậy bạ.

Trúc Kiến Minh tức giận đạp đũa lên bàn, "Ăn nói vớ vẩn."

Nhưng cũng không làm Trúc Tuế kinh ngạc, cô còn bình tĩnh ném thêm một quả bom, "Hơn nữa, có khi con lại giống như anh con thích Beta thì sao?"

Không ngờ hôm nay lại nói tới Trúc Niên, cả bàn thoáng chốc an tĩnh.

Trúc lão gia lập tức cao giọng nói, "Đủ rồi!"

Trúc Tuế vẫn giữ bộ dáng thờ ơ.

Em trai của Vinh Mạc, cũng là bạn thuở nhỏ của Trúc Tuế, Vinh Thanh Sơn ngồi ở bên cạnh nghe vậy sợ đến kinh hồn táng đảm.

Trúc Niên là anh trai của Trúc Tuế, mười mấy tuổi đã phân hóa thành Alpha cấp A, là một người rất ưu tú, đáng ra anh nên cưới một Omega môn đăng hộ đối như Vinh Mạc, nhưng trớ trêu thay, người Trúc Niên thích lại là một Beta...

Năm đó bởi vì quan điểm về hôn nhân của anh và ông cụ khác nhau, hai người rất thường xuyên cãi nhau, đó là sau một lần cãi nhau to tiếng, Trúc Niên chạy xe ra ngoài, trùng hợp trên đường xảy ra tai nạn xe cộ và mất...

Càng trùng hợp hơn chính là toàn bộ quá trình từ khi Trúc Niên và ông cụ cãi nhau cho đến khi xảy ra tai nạn trên cao tốc, Trúc Tuế đều chứng kiến hết thảy, khi xảy ra tai nạn, Trúc Tuế là người ngồi trên ghế phụ lái... Năm đó Trúc Tuế 17 tuổi, vẫn chưa phân hóa, sau khi chuyện xảy ra, xung quanh lúc nào cũng vang lên những lời nói chói tai, nói Alpha của Trúc gia vì cứu một Beta mà chết, thật không đáng...

Sau sự cố, Trúc Tuế bởi vì không chấp nhận được việc Trúc Niên đã rời khỏi thế gian, phải tiếp nhận điều trị tâm lý.

Những ngôn từ chói tai kéo dài đến tận năm thứ hai, tức là sau khi Trúc Tuế phân hóa mới kết thúc, nhưng nói sao nhỉ, sau sự kiện này, mọi thứ cũng dần thay đổi, Trúc Tuế luôn biểu hiện sự phản nghịch ra bên ngoài, người nhà họ Trúc đều biết mấu chốt ở đâu, nhưng...

Tóm lại hai chữ Trúc Niên, là anh trai của Trúc Tuế, là tấm gương để noi theo từ nhỏ của cô, cũng là tâm bệnh không bao giờ khỏi của nhà họ Trúc.

Hiện giờ Trúc Tuế nhắc tới như vậy...

Vinh Thanh Sơn đổ mồ hôi lạnh đầy đầu, không chỉ mình cậu, cả bàn ăn ai cũng đều bất động...

Chỉ có Trúc Tuế là không chịu ảnh hưởng gì, còn bỏ đũa xuống bàn. 

Trúc lão gia tức giận, "Nói không biết nghĩ, mở miệng toàn nói chuyện không đâu, từ nhỏ chúng ta đã dạy con phải thế nào?"

Trúc Tuế giương mắt, dứt khoát nói, "Là phải luôn nói thật."

Trúc lão gia: "..."

Cả nhà: "..."

Con cháu lớn rồi, có một số chuyện không thể miễn cưỡng được.

Trúc lão gia trừng mắt một lúc lâu, cũng không biết nghĩ tới cái gì, nhượng bộ, "Vậy thì im miệng, ăn cơm!"

Trái tim mong manh treo cao nãy giờ của Vinh Thanh Sơn cuối cùng cũng được thả lỏng.

Trúc Tuế từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh, không đoán được cô đang nghĩ gì.

Trúc Kiến Minh mở miệng muốn nói gì đó, bị mẹ Trúc Tuế kéo một cái, cuối cùng cũng không nói gì.

Bố mẹ Trúc Tuế đều làm trong lĩnh vực nghiên cứu và phát triển vũ khí, Trúc Tuế sinh ra chưa được hai năm, bởi vì dự án đột phá, làm hai vợ chồng họ phải sống trong phòng thí nghiệm một thời gian dài. Trúc Tuế lớn lên trong vòng tay của Trúc Niên, quan hệ của cô cùng với bảo mẫu Trương còn tốt hơn so với bố mẹ.

Ăn xong bữa cơm, mọi người chuẩn bị ra về.

Trước khi đi Trúc Tuế bị Trúc lão gia gọi lại, ông chỉ nói sinh nhật cháu trai của lão Phạm vào tuần tới, bảo Trúc Tuế nhớ đi, còn nói anh ta và Trúc Tuế biết nhau, cũng tầm tuổi cô, là một Alpha, cô phải đi để mở rộng vòng xã giao.

Chỉ cần không phải xem mắt O, Trúc Tuế tự nhiên sẽ không từ chối.

*

Đột nhiên phân hóa, để phòng ngừa bất trắc, Tống Chân ở lại khách sạn vượt qua hai ngày phân hóa, lúc Tống Chân đi tính tiền phòng khách sạn thì nhân viên khách sạn nói Trúc Tuế đã thanh toán rồi, lần thứ ba được chiếu cố, Tống Chân chỉ bất đắc dĩ cười cười, trở về nhà.

Nhà, vẫn là cái nhà kia.

Nhưng cảm giác của Tống Chân dành cho nó đều đã thay đổi.

Hình ảnh Trình Lang hoan ái với người phụ nữ kia ở trên giường trong đầu nàng như âm hồn bất tán, mặc dù thông tin về các thành viên trong nhóm được cử ra nước ngoài cũng không phải là bảo mật, nhưng Tống Chân không muốn đi kiểm chứng thân phận của người kia... 

Không vì cái gì khác, Tống Chân chỉ là muốn cho bản thân thêm chút thời gian để có thể tiếp nhận.

Nhưng mà thực tế có đôi khi còn thú vị hơn cả tiểu thuyết hư cấu, một phút vô tình, Tống Chân đã biết được thân phận của người kia.

Tiêu đề tin tức như sau ——

【  Vừa qua, tiến sĩ Trình đã thay mặt Quân khu I và Quân khu III tiến hành giao lưu hữu nghị về việc nghiên cứu và phát triển thuốc thử Z】

Trình Lang đương nhiên đại diện cho Viện nghiên cứu khoa học Quân khu I.

Nhưng người đề xuất dự án này đầu tiên cũng không phải là Trình Lang.

Nhà họ Đồng của Viện nghiên cứu khoa học Quân khu III đã đề xuất khái niệm cốt lõi từ mười mấy năm trước, họ cũng thành lập các tổ nghiên cứu và phát triển đặc biệt, nhiều năm qua đi, tuy mỗi năm đều có bước đột phá mới nhưng luôn không có kết quả.

Tại sao dự án nghiên cứu khoa học của Trình Lang lại được coi trọng như vậy?

Thứ nhất đương nhiên là do tỉ lệ sinh thấp hiện nay, thứ hai là bởi vì tốc độ phát triển dự án.

Tốc độ nhanh đến thế nào? Không ngoa chút nào khi nói các nàng chỉ mất hai năm để theo kịp tiến độ nghiên cứu và phát triển mười mấy năm của Đồng gia.

Nếu so sánh cả hai, quốc gia đương nhiên sẽ coi trọng dự án của Trình Lang hơn.

Nhưng... Tống Chân nhìn mấy đại diện giao lưu hữu nghị của hai bên cũng chỉ có thể cứng nhắc cười khổ.

Nàng thật sự không thể ngờ được, đối tượng ngoại tình của Trình Lang lại là nhị tiểu thư Đồng gia của Quân khu III.

Gia tộc bọn họ nghiên cứu chính về các vấn đề sinh sản trong cả nước, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của các nàng —— Đồng gia.

Nó thật sự...

Tống Chân đỡ trán, nàng tùy tiện cũng có thể nghĩ ra vài lý do tại sao Đồng Hướng Lộ tiếp cận Trình Lang, nhưng Trình Lang biết rõ thân phận của Đồng Hướng Lộ còn muốn dây dưa ở bên nàng ta... 

Cùng nhau lớn lên, Trình Lang tuyệt đối không phải người không biết phân biệt phải trái, càng không phải là một kẻ ngu dốt...

Tống Chân che mặt, không muốn nghĩ sâu xa thêm nữa.

Tóm lại mặc kệ Trình Lang có mục đích gì, đều không xuất phát từ lý do bị giới tính hấp dẫn mà cô đã giải thích với Tống Chân, thậm chí, cái lý do này nghe còn cực kì giả dối và nực cười.

Mới hai năm không gặp, Trình Lang đã biến chất, không còn là một Trình Lang chân thành mà Tống Chân từng quen biết nữa...

Kiềm nén ý định gọi Trình Lang để hỏi rõ, nàng ngồi trên sofa một lúc lâu, Tống Chân vẫn lựa chọn tự mình tiêu hóa thông tin này...

Sau khi nghỉ phép một tuần, Tống Chân vừa trở lại làm việc liền gặp tình huống phải công tác bên ngoài.

Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy đi ra ngoài hít thở không khí cũng không tệ, trước khi đi, tuyến thể của nàng lại có chút nóng lên, Tống Chân dùng thuốc ức chế để ngăn chặn, sau đó xách theo dụng cụ đi ra ngoài.

Phải đi lấy Pheromone của một Omega vừa phân hóa. 

Tống Chân lên xe, theo định vị cho thấy thì nơi cần đến là một biệt thự đơn lập.

Định vị còn có ghi chú chỗ này là Phạm trạch, loại nơi như thế này chắc hẳn là chỗ của các thế gia, cũng đúng, chứ bình thường làm sao lại có nhiều AO tập trung như vậy! 

*

Cùng lúc đó, Trúc Tuế và Vinh Thanh Sơn đã đến cổng nhà họ Phạm.

Vinh Thanh Sơn cảm thấy kỳ quái: "Trúc nhị cậu làm gì mà cứ nhìn vào điện thoại suốt dọc đường vậy, đang đợi tin nhắn của ai à?"

"Có sao?" Trúc Tuế hơi sửng sốt.

"Đương nhiên là có, suốt cả đường cậu nhìn vào điện thoại ít nhất..."

Trúc Tuế bất động thanh sắc cất điện thoại đi, ngoài mặt tuy nói Vinh Thanh Sơn nhìn lầm rồi, nhưng trong lòng cô cũng tự biết mình kỳ quái.

Bởi vì theo thời gian cô ước tính, thì vết đánh dấu tạm thời cũng đã biến mất, sau khi nó biến mất thì thuốc ức chế bình thường đối với Tống Chân chắc là sẽ không có tác dụng, nhưng... sao Tống Chân vẫn chưa liên hệ với cô?
______________________

Ed: hời ơi, bạn Trúc chắc mong người ta gọi cho bả lắm :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro