Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng Quan Nhã Cẩn  là người củatổ chức sát thủ "Báo Thù" số một, "Báo Thù" là mẹ của nàng một tay sáng tạo, từ nhỏ Nhã Cẩn đã không có nhiều tình thương của mẹ, duy nhất dạy dỗ nàng chính là tất cả đàn ông trên đời điều là cầm thú, người không cần có tình cảm. Tại đây dạng giáo dục này đã hun đúc sâu, Thượng Quan Nhã Cẩn dần dần lớn lên, trở thành một người lãnh khốc, tàn nhẫn, sát thủ không có một tia tình cảm.

Nhiệm vụ đã hoàn thành ngay cả bản thân mình đều không đếm được, lần này Thượng Quan Nhã Cẩn giết chết Hàn Quốc người buôn bán súng ống đạn dược hạng nhất , những người khác của tổ chức đều đã thất bại mà chấm dứt, Thượng Quan Nhã Cẩn thuận theo tự nhiên mà đến nhận nhiệm vụ này.

Căn cứ cho người cung cấp thông tin, Hàn Quốc này là người buôn bán súng ống đạn dược căn bản không thể xác định là ai, bình thường đều là người thế thân đứng ra buôn bán , tổ chức mỗi lần đều điều tra người thân thế còn chưa kịp tra ra đầy đủ mà đã bị sát hại.

Thượng Quan Nhã Cẩn cũng chỉ có thể theo người thế thân này bắt đầu, Nhã Cẩn cao 1m68, tự nhiên mở ra mái tóc màu đen thật dài, một chiếc áo T-shirt thuần trắng, hạ thân mặc một chiếc quần bò, lại mang lên một đôi giày màu trắng, một màu trắng ôm lấy hai vai, một bộ dáng sinh viên thanh thuần không lưu loát. Theo dõi người thế thân lên xe công cộng, từ nhỏ đến lớn Nhã Cẩn đều không có ngồi xe công cộng, dĩ nhiên không biết phải bỏ tiền vào đâu, không có chỗ ngồi trống nên chỉ có thể  cầm lấy tay vịn đứng ở nơi đó, tên lái xe nhìn cô gái một thân tất cả đều mặc màu trắng bộ dáng sạch sẽ bị khí chất đặc biệt trên người làm cho dừng lại, không có kêu nàng bỏ tiền vào mà đã khởi động xe.

Rất nhiều người chú ý đến cô gái bình thường thuần khiết giống thiên sứ , tuy rằng không có bỏ tiền vào, nhưng tất cả mọi người không có nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ , ngược lại vẫn bị hấp dẫn. Chuyên Tôn Huyên Kì đứng dậy đi đến chỗ cho tiền, bỏ một đồng tiền, lại về chỗ ngồi của mình. Vừa đứng lại để qua trạm, người càng lên xe càng nhiều, hình dàng biểu hiện những người lên xe, đi làm, học sinh, kẻ trộm, sắc lang. . . . . . . .

Nhã Cẩn đi một bước di chuyển đến hướng bên trong, đi ra đã muốn nhét thêm người vào, Nhã Cẩn vừa vặn đứng ngay bên cạnh Huyên Kì. Nhã Cẩn có cảm giác một bàn tay chạm ở thắt lưng của chính mình, quay đầu qua xem, là một gã đàn ông đặt tay ở bên hông mình, nếu không phải sợ bại lộ thân thủ của mình Nhã Cẩn đã sớm đem tay của người đàn ông này bẻ gãy. Nhã Cẩn chỉ có thể xê dịch vị trí, gã đàn ông hung hăng càn quấy, cũng xê dịch đi theo. 

"Nha, ngươi đứng lâu sẽ mệt mỏi a! Vẫn là ngồi trên đùi ta đi, sẽ không có chuyện gì." Một tay lôi kéo Nhã Cẩn ngồi xuống, đem Nhã Cẩn ấn ngồi lên đùi  của mình. 

Vừa theo Nhã Cẩn lên xe Huyên Kì liền chú ý người giống như thiên sứ này, xe công cộng thường xuyên phát sinh những chuyện này, thấy nhưng không thể trách. Huyên Kì cố tình nhận thức quen biết Nhã Cẩn, làm cho Nhã Cẩn ngồi ở trên chân của mình.

" Hôm nay buổi tối chúng ta đi xem phim điện ảnh, sau lại đi về phía tây nơi đó có đồ nướng. . . . ." Huyên Kì thao thao bất tuyệt nói xong một chuỗi. Nhã Cẩn lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt thường hướng nhìn về phía người thế thân. Gã đàn ông kia xem Huyên Kì có dáng có vẻ nói xong, nghĩ đến thực sự  là bạn tốt, bắt đầu đi tìm mục tiêu kế tiếp.

Huyên Kì nhìn thấy gã đàn ông đã đi xa, vội vàng câm miệng "Hô ~~~" thở ra một hơi.

Thượng Quan Nhã Cẩn vẫn là một câu cũng chưa nói. Chuyên Tôn Huyên Kì hết chỗ nói rồi, thật sự là một người kì quái, không nói cảm ơn cái gì cũng coi như xong rồi, nói lầm bầm ~~~ "Ta không ngạc nhiên" , Huyên Kì quay đầu về hướng cửa sổ "Ta xem phong cảnh bên ngoài, không quan tâm ngươi."

Người thế thân đứng lên xuống xe, Thượng Quan Nhã Cẩn cũng đứng lên đi theo, cũng không lưu lại lời gì, đem Chuyên Tôn Huyên Kì giống như ghế dựa, ngồi vào xong liền đứng lên đi xuống xe.

Chuyên Tôn Huyên Kì không còn bình tĩnh, cho tới bây giờ đều không ai đối đãi với chính mình như thế, khống chế chính mình sẽ không để ý, nhưng là càng muốn không để ý thì lại càng nghĩ đến, theo ghế tựa cũng đứng lên đi xuống xe. Người thế thân lúc lên xe cũng chú ý đến cô gái sạch sẽ này, nếu Nhã Cẩn là một người theo dõi hắn,  người thế thân khẳng định sẽ nhận thấy được. Thượng Quan Nhã Cẩn nhìn theo ánh mắt của người thế thân thấy hắn đang nhìn dò xét mình cũng bắt đầu ý thức được, tính toán rời đi.

"Này. . . . " Chuyên Tôn Huyên Kì lấy tay vỗ vào trên lưng của Thượng Quan Nhã Cẩn.

Thượng Quan Nhã Cẩn lạnh lùng đem mặt quay lại nhìn Huyên Kì, vẫn là không nói gì.

Huyên Kì bị Thượng Quan Nhã Cẩn nhìn đến không được tự nhiên, không biết làm sao cũng không biết nên làm gì. Lắp bắp mới nói xong : " Ngươi người này thật kì quái , ta vừa mới giúp ngươi ngươi cũng không cảm ơn một tiếng."

Thượng Quan Nhã Cẩn ở trong lòng cười một chút, lần đầu tiên chính mình sẽ nhớ kỹ một người, ở trên xe công cộng nhìn một đám người đi lên đều để tiền vào , mới nhớ chính mình lên không có để vào, sau đó cô gái này đứng lên bỏ một đồng vào máy. Sau đó, chính mình gặp gỡ tên sắc lang, cái cô bé kia lại nhận mình là bằng hữu bộ dáng nói thao thao bất tuyệt . Chính mình ngồi trên đùi cô bé kia, không nói gì, nghe được cô bé kia hừ một tiếng, mình tưởng tượng ra cô bé kia ở phía sau hẳn là chu cái miệng nhỏ nhắn lên đi. Nhã Cẩn nghĩ lại một loạt chuyện này. Nhã Cẩn lần đầu tiên sẽ đi chú ý một người như vậy, gần như có điểm ấn tượng.

Thật vất vả nói ra mấy chữ, nhưng Thượng Quan Nhã Cẩn vẫn là không nói gì.

" Nha! Cô bé này không phải là người câm đi?" Huyên Kì đột nhiên đại não nghĩ đến một chút, miệng liền nói ra những lời này. 

"Cảm ơn!" Thượng Quan Nhã Cẩn phi thường hào phóng nói ra hai chữ này, xoay người rời đi.

(Không phải người câm! Có thể nói) Huyên Kì còn không kịp phản ứng, ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn cái cô bé kia rời đi.

Ở tổ chức trừ bỏ mẹ Nhã Cẩn cùng người từ nhỏ lớn lên là Đích Lô Á Địch nghe qua Nhã Cẩn nói chuyện, còn những người khác ở chung lâu như vậy ngay cả một câu đều không nghe được Nhã Cẩn nói. Cấp cho Huyên Kì hai chữ, hẳn là tương đối hào phóng.

N giây sau, bọn họ cùng Huyên Kì kịp phản ứng, đứng tại chỗ dùng sức kêu lên " A  a a a ~~~~~ Tức chết ta, nhiều lời như vậy phải lãng phí rất nhiều nước miếng?" Vùng vằn, đi về hướng căn nhà nhỏ của chính mình. 

Chuyên Tôn Huyên Kì  là sinh viên năm tư, lập tức sẽ bắt đầu thực tập, cho nên ở ngoài thuê một căn phòng tốt để ở, vì để về sau làm việc cho thật tốt nên đã hết sức chuẩn bị. Huyên Kì chọn một căn phòng có một phòng khách một phòng ngủ và một phòng bếp, vì ít người ở nên chọn như thế. Ma Tước (nhà của ẻm) tuy nhỏ nhưng nội tạng (đồ nội thất) đều đầy đủ cả. Huyên Kì trôi qua rất tự tại, ngẫu nhiên chính là chủ nhật sẽ đi ra đường hưởng thụ một chút, cũng không có nói cho bằng hữu. Huyên Kì cảm thấy nếu như nói cho các nàng, chính bản thân mình và căn nhà nhỏ sẽ khó mà giữ được nữa, sẽ luôn có người đến ngủ lại.

"Lạp lạp lạp lạp ~~~~" Huyên Kì khẽ hát ca khúc "Lạp Lạp" mình yêu thích nhất rồi trở lại ngôi nhà nhỏ. Vừa vào cửa liền bổ nhào vào chiếc giường đôi yêu thích của bản thân, thuận tiện lăn vài cái, nhớ lại ngày đó vì mua chiếc giường này, là tiền của bản thân mình đi làm công, Huyên Kì cảm thấy bất cứ cái gì cũng có thể tùy tiện được, duy nhất chiếc giường này là không thể. "Oa oa~ thoải mái quá ~~" nằm ở trên giường nghỉ ngơi thật tốt một chút, trông đầu lại hiện ra cô gái giống như thiên sứ lúc  thuần khiết đến như vậy, bình tĩnh đến như vậy, . . . như vậy . . . .  Nghĩ nghĩ như vậy đi vào mộng đẹp lúc nào không hay.

Nhã Cẩn trước đó sắp xếp không ngờ sẽ như vậy nên mặt càng tối sầm lại, nếu mới vừa rồi cô gái kia không tùy tiện giúp mình một chút, bằng không thân thế của chính mình sẽ bị người thế thân kia phát hiện, Nhã Cẩn cảm thấy lần này mình thực sự đánh giá thấp thực lực của đối phương, cần phải làm lại một kế hoạch nhỏ, không thể quá mức vội vàng như vậy.

"Giúp bạn ta làm thủ tục nhập học là nghiên cứu năm nhất" Gác máy. Đối phương ra lệnh trong điện thoại như thế đã thành một thói quen, bằng cách nhanh nhất thủ tục nhập học của một nghiên cứu sinh đã được làm xong , làm cho Nhã Cẩn trở thành một nghiên cứu sinh mới vừa nhập học.

Nhã Cẩn nghĩ nghĩ nếu như làm sinh viên sẽ không dễ dàng bị hoài nghi, cũng sẽ không dễ dàng bị điều tra bất cứ cái gì, trường học là một nơi to lớn, cho nên khẳng định từ trong đó sẽ thu ra được rất nhiều manh mối.

Ngày đầu tiên Nhã Cẩn đến lớp nghiên cứu sinh năm nhất điểm danh.

"Bạn học, xin chào! Ta là Tần Phong chuyên môn của ngươi là cái gì?" một nam sinh rất lễ độ chào hỏi Nhã Cẩn.

Thượng Quan Nhã Cẩn xem cũng chưa xem nơi nào phát ra âm thanh, vẫn chăm chú nhìn về nơi nào đó.

"Bạn học, xin chào! Ta là Tần Phong chuyện môn của người là gì?" Nam sinh nghĩ Nhã Cẩn căn bản không nghe mình nói, trầm giọng lặp lại một lần nữa.

Thượng Quan Nhã Cẩn, trực tiếp bước đi, một chút cũng không đem Tần Phong để vào mắt, chỉ còn Tần Phong đứng ngơ ngác ở nơi đó. Nghiến răng nghiến lợi , người cho ngươi là ai? Bổn thiếu gia nhất định sẽ làm cho ngươi nhận thức ta.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro