Chương 2.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Leng keng, leng keng, đừng hỏi nữa mà quỷ hẹp hòi~~~" 

"Kì ~ đổi lại một lần, người đừng giả bộ ngây thơ!" Tử Toàn đưa tay ra gãi gãi trên lưng của Huyên Kì.

"Ô ô, ngứa nha!" Huyên Kì giật mình la to.

"Ta có một con lừa nhỏ, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng cưỡi nó, bỗng dưng có một ngày ta muốn cưỡi. . . . Ha, đừng nhúc nhích, đem nó đi ra chợ. . . . " Huyên Kì chạy cách xa Tử Toàn, tiếp tục hét to : " Ta bên đường vừa nhặt được một phân tiền , đem nó giao cho chú cảnh sát ở bên cạnh . . . . . . . " 

Tử Toàn lộ ra nụ cười ngọt ngào, mái tóc quăn dài có màu được xỏa ra đến bả vai, đi lên kéo tay Huyên Kì : " Đêm nay ăn cái gì?"

"Ma Lạt Thăng*, ta muốn ăn Ma Lạt Thăng." Huyên Kì chu đôi mỗi mỏng manh lên nói.

"Được rồi. Đi!" Chỉ cần chuyện gì không bất lợi đến Huyên Kì, Tử Toàn sẽ đáp ứng Huyên Kì không nghi ngờ.

Đoạn thời gian trước cổ họng không được khỏe Huyên Kì bị Tử Toàn kiểm soát chặt chẽ cái miệng ăn, nghe người kia nói như thế làm rất phấn khởi, kích động kêu "Nha!" một cái. Ôm lấy cánh tay của Tử Toàn " Ân ~ Ta biết tiểu Toàn Toàn nhà chúng ta đáng yêu nhất mà, moazh ~" gần tối, trời chiếu gọi xuống, hai người đi về hướng quán ăn.


Nhã Cẩn ở trong sân trường cùng người trong tổ chức trao đổi, một buổi chiều, mỗi ngày bên ngoài điều từ từ tối xuống, hẳn là ban đêm sắp đền rồi.

"Đã muộn rồi, đói bụng không, cùng đi ăn cơm đi." Tịch đã nghe mọi người trong tổ chức nói qua Nhã Cẩn là người như thế nào, nhưng vẫn là muốn thử mời Nhã Cẩn cùng đi ăn cơm.

"Không cần." hai chữ lạnh như băng, không biết đã làm cho trái tim của Tịch lạnh đi một chút. Tịch không nói cái gì nữa đứng dậy đi, suốt buổi trưa trong quá trình trao đổi chủ yếu là hướng về Nhã Cẩn giới thiệu  tình huống cơ bản, mà Nhã Cẩn căn bản chưa nói mấy câu. Nhã Cẩn đi ra cánh cửa hướng về kí túc xá mà Tịch vẫn còn nói, trong đầu vẫn suy nghĩ trên mặt của Nhã Cẩn không có chút biểu tình nào, đến tột cùng là điều gì khiến cho người giống thiên sứ này biến thành một cô gái lạnh lùng như thế?

Tịch nói rồi bước đi, Nhã Cẩn liền đứng ở của sổ bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương , nếu không phải nhiệm vụ này cần phải như vậy, Nhã Cẩn mới không muốn cùng ngây ngốc ở đây lâu như vậy, bầu trời buổi chiều còn tồn lại một vài giọt mưa , rơi vào cửa sổ, chạm vào người Nhã Cẩn , dựa vào bên cửa sổ, cái loại cảm giác trống trải này làm cho người ta có cảm giác muốn được ôm vào lòng.

Nhã Cẩn lẳng lặng nhìn bóng dáng Huyên Kì cùng Tử Toàn đi xa dần dần.

Bên ngoài cửa sổ tiếng cười vui đùa, bên trong cửa sổ lại một mảng trống trải. Ngoài cửa sổ lá cây theo gió mà lắc lư, Nhã Cẩn tùy tiện lấy một cái áo khoác, đi ra ngoài.

 Trong sân trường đầy đủ các tiết mục, ồn ào các loại, nhưng Nhã Cẩn vẫn lẳng lặng đi trên con đường của mình, giống như thế giới bên cạnh cùng nàng không có liên quan nào.


"Ta muốn ăn phở, cá đậu hủ, xuyến xuyến, tôm thật to. . . " Huyên Kì cầm một bên muốn miệng vừa nói vừa ăn được Ma Lạt Thăng nên kích động như vậy.

"Ông chủ, siêu cay!" 

"Tốt, như cũ." ông chủ đối với Huyên Kì cùng Tử Toàn quen thuộc chẳng thể quen thuộc hơn.

Trong quán rất nhiều người, bất quá do ông chủ cùng Huyên Kì rất quen thuộc cho nên 5 phút sau Ma Lạt Thăng được mang lên, một cái tô thật to đặt trước mặt hai người cùng hai chén nhỏ. Vốn dĩ Tử Toàn là một chút cay cũng không cho vào, cho  nên vốn dĩ cùng Huyên Kì đến ăn Tử Toàn một chút cũng không muốn ăn cay, còn Huyên Kì thì phải là một phần siêu cay. Không biết bao lâu, Tử Toàn lại thích ăn trong tô của Huyên Kì, Huyên Kì rất nhiều lần hỏi vì sao? Tử Toàn nói ăn của ngươi ta cảm thấy ăn rất ngon. Chậm rãi ăn, Tử Toàn liền ăn cùng khẩu vị với Huyên Kì. Chậm rãi ăn , Tử Toàn cũng chỉ ăn đồ trong tô của Huyên Kì. Cho nên hiện đại ăn như thế đã thành thói quen nên Huyên Kì mới kêu 1 tô lớn để hai người cùng nhau ăn.

Rất thích Ma Lạt Thăng, hơn nữa Ma Lạt Thăng rất nóng, hai người ăn đến mồ hôi ướt đẫm miệng lại hút nước liên tục.

" Hô ~ bên ngoài vẫn là rất mát mẻ, gió thổi vù vù nha!" 

Tử Toàn lấy khăn giấy ta giúp Huyên Kì lau mồ hôi và khóe miệng.

"Hai ly kem màu xanh vị mâm xôi!" hai người ăn xong Ma Lạt Thăng đã thành thói quen.

"Toàn, chuyện xuất ngoại ngươi đã suy nghĩ thế nào?" 

Tử Toàn dừng lại động tác, hai mắt trầm lại nhìn xuống dưới " Ngươi rất hy vọng ta xuất ngoại sao?"

"Đương nhiên không hy vọng rồi, chúng ta làm bằng hữu tốt như vậy đã được ba năm, đương nhiên là không nỡ. Chính là xuất ngoại đối với ngươi rất có lợi nha, cho dù không nỡ cũng không được." Tử Toàn nhìn Huyên Kì nghiêm túc nói xong, cũng không thể nói gì hơn nữa.

Cái gì cũng không nói nữa, tiếp tục đi về phía trước, Huyên Kì cũng không nói gì nữa lẳng lặng mà đi, nàng biết Tử Toàn với nàng tình bạn rất thân thiết, Tử Toàn di dự chính là không nỡ xa mình. Nhìn Tử Toàn trong ánh mắt chứa rất nhiều sầu muộn, Huyên Ki rất khó chịu "Toàn, còn chưa tới lúc đi, đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, đến đây cười một cái." Huyên Kì ở lưng Tử Toàn chọt chọt vài cái, Tử Toàn cũng là nhột đến gập người lập tức cũng bắt đầu phản công, hai người một bạn tay cầm ly kem còn tay kia thì chọt lấy đối phương.

"Nha! Xin lỗi! Xin lỗi!" Huyên Kì không cẩn thận làm kem dính lên một người đi đường, chạy nhanh đến lấy khăn giấy muốn lau giúp người nọ. Huyên Kì cuống quít chuẩn bị lau, môt câu "Không cần." làm cho Huyên Kì sửng sốt tại chỗ. Huyên Kì đem ánh mắt nhìn đến người phát ra âm thanh, vừa nhìn thấy cũng không nói không nhúc nhích.

Nữa ngày mới nói ra hai chữ "Là ngươi?" 

Nhã Cẩn nghe được hai chữ "Là ngươi", mới liếc mắt nhìn người vừa đụng mình, nguyên lại là người ngày hôm đó giúp mình. Thấy Huyên Kì lấy tay chà chà chỗ bẩn trên người mình, Nhã Cẩn xoay người bước đi.

Huyên Kì hồi lâu mới kịp phản ứng, lúc này Nhã Cẩn đã muốn đi xa, Huyên Kì đứng tại chỗ la to "Ngươi như thế nào vẫn là cái bộ mặt này? Hừ ~" Nhã Cẩn điều nghe được những lời này những chân không dừng lại mà ẫn tiếp tục bước đi.

"Ngươi quen biết nàng?" Tử Toàn có chút ngạc nhiên, bởi vì bạn của Huyên Kì đa số nàng điều biết.

"Không quen."

Tử Toàn cùng Huyên Kì mặc dù là bạn thân nhưng không học chung trường, Tử Toàn học trường y còn Huyên Kì học trường tài chính, cho nên hai người không ở chung với nhau. Huyên Kì đưa Tử Toàn đến dưới lầu ký túc xá rồi cũng quay bước đi về nơi ở của mình.

Nhã Cẩn  bên ven đường nhìn màu vàng của trứng rực rỡ nhìn không tồi, lấy ra tờ một trăm giá trị lớn đưa cho bác gái bán hàng : "Cô bé, chúng ta chỉ là buôn bán nhỏ , ngươi đưa tiền lớn như vậy ta không có tiền thừa đưa lại. Ngươi đi đến siêu thị đối diện đổi đi."

Vừa vặn Huyên Kì đi ngang qua nhìn thấy như vậy "Bác gái bán cho nàng đi, ta có tiền lẻ, nàng là bạn của ta." Huyên Kì đối với bacs gái bán hàng nói. 

Bác gái đưa một quả trứng cho Huyên Kì "Này, cho ngươi."

Nhã Cẩn tay cầm trứng xoay người quay về ký túc xá , thói quen không thích tiếp xúc như vậy Huyên Kì cũng không phải lần đầu thấy nên ngược lại thành quen, chạy lại bên cạnh mua thêm một ly trà sữa. Đuổi theo Nhã Cẩn "Này, cầm uống đi , nếu không ăn trứng sẽ bị nghẹn chết."

"Ta tự giới thiệu, ta là Chuyên Tôn Huyên Kì sinh viên năm 4 của khoa tài chính. Ngươi thì sao?"

Nhã Cẩn không nói, vẫn đi về phía trước. Huyên Kì cũng không ồn ào nữa, liền lẳng lặng đi theo sát bên, Huyên Kì có cảm giác bản thân mình ở gần bên nàng rất yên tĩnh.

Hai người rảo bước cùng nhau tiến lên lầu ký túc xá, Huyên Kì giật mình thầm nghĩ rằng : Ở chung một nơi? Không thể nào? Sao chưa từng gặp qua? Hai người đồng thời bước vào thang máy, Huyên Kì bấm tầng 5 Nhã Cẩn bấm tầng 10. Thì ra là vừa mới vào nghiên cứu sinh nga, trách không được vì sao chưa từng thấy qua.

" Đinh ~" cửa thang máy mở

"Saionara** nga!" Huyên Kì vẫy vẫy tay về hướng Nhã Cẩn chào tạm biệt.

Huyên Kì không có lập tức quay về, nhìn cửa thang máy chậm rãi khép lại nhưng vẫn còn nhìn.

Đến phòng cầm lấy di động gọi cho Tử Toàn : " Tôi đến nhà rồi." 

"Ừ."


......


* Ma Lạt Thăng là món ăn cay của Trung Quốc, thật ra thì mình cũng không biết rõ nó là món gì nữa. :v

** Saionara viết chính xác hơn là  Sayonara (さよなら)  là từ tiếng Nhật, nghĩa là "Tạm biệt."


Editor : Lần đầu tiên edit nên văn có hơi không được hay, mấy bạn cứ góp ý, sai chỗ nào mình sửa chỗ đó. Cảm ơn *cúi đầu*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro