Chương 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để điện thoại xuống Huyên Kì mở mp3 ra lẳng lặng nằm ở trên giường, ca khúc được phát theo chế độ lặp lại << Bên Ngoài Thế Giới>>

"Đã từ rất lâu rồi

Khi tôi thuộc về người, người thuộc về tôi

Đã từ rất lâu rồi

Khi người rời khỏi tôi đến một nơi thật xa

Thế giới ngoài kia thật tuyệt vời

Thế giới kia cũng thật vô vọng

Khi người nghĩ thế giới ngoài kia thật rực rỡ

Tôi đứng ở nơi đây, chân thành chúc phúc cho người

Mỗi khi mặt trời hướng về phía tây

Tôi vẫn ở nơi đây đợi chờ người

Tuy rằng giờ đây mưa đang nhẹ rơi

Tôi vẫn chờ đợi người trở về"

......

..........

..............

Nhã Cẩn về ký túc xá bắt đầu phân tích thông tin của Hàn Quốc, nhíu mày, trên mặt nhất thời bỗng trở nên nghiêm túc, xem ra lần này đã gặp phải đối thủ cường đại, trên tay là một ít tư liệu về thông tin, Nhã Cẩn thay đổi quần áo, bỏ tư liệu vào trong ngăn bàn lấy mũ đội lên tự mình đi điều tra.

Nhã Cẩn không hổ danh về phương diện này là thiên tài, rất nhanh liền có thể theo dõi bọn họ nói vị trí của nhau, Nhã Cẩn nhìn thấy rất nhiều người tỏ vẻ kính trọng với một người đàn ông trung niên, suy đoán rằng có lẽ là người có vị trí cao nhất trong tập đoàn buôn bán súng ống, muốn nhanh chóng nhìn xem tình hình như thế nào, đột nhiên di động reo lên, di động reo lên làm cho đối phương phát hiện ra Nhã Cẩn. Nhã Cẩn xoay người chạy trốn, đối phương càng cho thêm nhiều người đuổi theo bắt lại. Nhảy cao lên, quét ngang chân của tên sát thủ, một đám ngã xuống, Nhã Cẩn tiếp tục chạy, có sáu người đuổi theo Nhã Cẩn, cùng nhau xông lên công kích một lượt, Nhã Cẩn bị một con dao găm lướt qua làm bị thương nhưng vẫn tiếp tục đánh, một người rồi hai người ngã xuống, bọn chúng chia làm hai bên một bên tấn công chính diện còn một bên tấn công ở phía sau, cho dù Nhã Cẩn mau lẹ đến đâu đi chăng nữa cũng không thể ứng phó kịp thời, toàn thân đầy vết thương . Thêm một dao hung hăng đâm vào người Nhã Cẩn  rồi rút ra. Từ nhỏ chịu quá nhiều huấn luyện tàn khốc cùng nghiêm khắc, chợt hai mắt phát ra một tia tàn độc, lấy một vậy nhọn giống như mũi tên, thành công cắt đứt yết hầu của hai người, thoát khỏi sự bao vây, ôm lấy miệng vết thương tiếp tục chạy.

Ngày chủ nhật rất tốt đẹp , Huyên Kì rất thong thả trên con đường quay về căn phòng nhỏ, trong ngõ đột nhiên có một người đụng vào Huyên Kì, Nhã Cẩn vốn bị thương rất nặng, không thể tiếp tục đi nữa liền trực tiếp như vậy ngã xuống đất.

Huyên Kì vừa chuẩn bị oán giận, liền nhìn thấy người đụng mình ngã xuống "Không phải chứ! Yếu ớt như vậy sao? Ta còn chưa nói cái gì, lại tự mình ngã xuống nha!"

Nhã Cẩn cố hết sức từ mặt đất bò dậy, chuẩn bị tiếp tục chạy, bằng không sẽ bị đuổi theo kịp, khi bò dậy cái mũ rơi xuống, Huyên Kì trong nháy mắt miệng thành chữ O , vô cũng giật mình! Là cô gái không thích nói chuyện kia, chạy nhanh đến đỡ người. Đi lên mới chú ý trên người đều là máu cùng các vết thương.

Nhã Cẩn cố hết sức nói "Đi mau!"

Từ phía kia của hẻm truyền đến âm thanh tiếng đi, Huyên Kì đại khái cũng hiểu được ý tứ kia, Huyên Kì cõng Nhã Cẩn lên lưng bỏ chạy. Huyên Kì đối với nơi này rất rõ đường, rẽ vào một con hẻm nhỏ ít người. Cảm giác gần đây có rất nhiều người đi qua lại, đoán rằng đối phương nhất định phải bắt Nhã Cẩn cho bằng được. Nhã Cẩn căm ghét khi lần này bị phát hiện, hôm nay xem ra chạy thoát là rất khó.

Huyên Kì nhìn Nhã Cẩn bị thương , dường như rất nghiêm trọng , ở chỗ bụng vẫn còn chảy máu.

"Ngươi đi nhanh lên, không cần lo cho ta!" Nhã Cẩn phát ra âm thanh.

Huyên Kì làm như không nghe thấy, đem áo khoác của Nhã Cẩn cởi ra kéo xuống một góc, dừng lại ngay miệng của vết thương. Vì hôm nay là chủ nhật , cho nên Huyên Kì đem quần áo về ngôi nhà nhỏ của mình tắm rửa, nhanh chóng mở balo , lấy ra một chiếc áo sơ mi caro màu đỏ mặc vào cho Nhã Cẩn, đem miệng vết thương bịt chặt lại. Lấy tóc Nhã Cẩn mở ra. Đem khăn tay giúp Nhã Cẩn lau đi vết máu. Sơ cứu cơ bản xong lại sửa sang một chút, Huyên Kì đem khăn cùng mấy đồ dùng sử lý vết thương cho Nhã Cẩn bỏ lại vào trong túi. Huyên Kì nhìn Nhã Cẩn tựa vào trên tường , gương mặt vốn không hồng nào giờ lại thêm không còn một giọt máu, tái nhợt. Nhìn bộ dáng này của Nhã Cẩn căn bản là không thể đi lại, làm sao bây giờ? Người cũng mau tìm tới, Nhã Cẩn khẳng định sẽ không thể kéo dài nữa, phải nhanh đi xử lý miệng vết thương.

Huyên Kì không quan tâm nhiều như vậy, từ chỗ chết kiếm ra đường sống, đem lấy kia người kia ôm vào ngực rồi cũng lên lưng , đưa phía lưng của Nhã Cẩn ra ngoài, hướng về phía đầu hẻm, đột nhiên lớn tiếng nói "Ta muốn vình viễn cùng ngươi một chỗ, cõng ngươi trên lưng như vậy cả đời! Ta yêu ngươi, cho dù chúng ta điều là nữ sinh!" Những người tìm kiếm Nhã Cẩn thấy một đôi đồng tính luyến ái, bởi vì Nhã Cẩn lúc nãy khi hành động là mặc toàn thân màu đen hơn nữa còn đội mũ theo, bọn họ thấy không phải hình dáng lúc nãy. Cho nên hiện tại Nhã Cẩn đang mặc một chiếc áo sơ mi caro màu đỏ cộng thêm không buộc tóc, không ai nghĩ người này là sát thủ vừa rồi.

Huyên Kì cõng Nhã Cẩn hướng về phía căn phòng của mình mà đi, kì thực Huyên Kì cũng bị dọa không ít.

Chạy nhanh về đỡ Nhã Cẩn ra xong, lại chạy đến phòng lấy hộp dụng cụ y tế ra, bởi vì do Tử Toàn học ngành y cho nên những thứ này ở nhà Huyên Kì cũng khá đầy đủ. Nhã Cẩn nhìn những thứ thuốc xử lý vết thương đều có đầy đủ, đem quần áo cởi ra, đưa tay lấy bình thuốc đổ lên miệng vết thương, Huyên Kì nhìn Nhã Cẩn tự mình lấy kim khâu lại vết thương ở bụng , Huyên Kì không dám nhìn nữa, quay đầu đi chỗ khác. Nhưng lo lắng cho Nhã Cẩn , vẫn là quay đầu lại. Huyên Kì đau lòng nghĩ, điều gì làm cho một người con gái trở nên kiên cường như vậy?

Nhã Cẩn khâu lại miệng vết thương xong không còn khí lực nữa ngã vào ghế salon , vết thương đã bắt đầu tự cầm máu, Nhã Cẩn nghĩ là sẽ không sao. Huyên Kì khẩn trương nói " Ta mang ngươi đi bệnh viện?" 

"Không chết đâu."

"Ngươi cái người này. . . ." Huyên Kì muốn phát hỏa.

Cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn đem Nhã Cẩn nâng dậy, đưa đến chiếc giường yêu thích của chính mình, lấy một chậu nước ấm dùng khăn mặt giúp Nhã Cẩn lau các vết thương nhỏ ở trên người, Huyên Kì nhìn thấy đều bị sợ hãi , nếu bị như vậy sẽ đau đến thế nào? Hốc mắt ươn ướt. Thật cẩn thận xử lý các vết thương nhỏ ấy, khi bôi cồn lên còn nhẹ nhàng thổi một chút, sợ Nhã Cẩn sẽ đau.

Nhã Cẩn cảm giác được trên vết thương không có cảm giác đau mà chỉ thấy hơi lành lạnh rất thoải mái. Nhã Cẩn thoáng đem ánh mắt nhìn Huyên Kì, nhìn cô gái trước mặt này, thật cẩn thận xử lý vết thương, ánh mắt tràn ngập lo lắng. Nhẹ nhàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Huyên Kì cẩn thận xử lý vết thương, mỗi một chỗ đều dùng tâm mà xử lý, hoàn thành xong, ngẩng đầu nhìn Nhã Cẩn một chút, mặt tái nhọt cùng đôi mắt khép chặt, chắc là quá mệt mỏi đi.

Huyên Kì lấy một cái chăn lông nhỏ nhẹ nhàng phủ lên người Nhã Cẩn, sợ đụng trúng miệng vết thương làm Nhã Cẩn đau, tìm một cây quạt tay, chậm rãi quạt. Nhìn gương mặt Nhã Cẩn chậm rãi thả lỏng, Huyên Kì biết Nhã Cẩn đã ngủ say.

Đứng dậy đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị thức ăn gì đó. Lấy từ trong tủ lạnh ra sườn lợn, nấm đông cô, trứng gà. . . . 

Trong phòng bếp bắt đầu có mùi thức ăn, Huyên Kì đem đồ ăn dự trữ trong tủ lạnh rất nhiều, 6 món 1 canh. Đem từng món bày ra trên bàn " Há há ~~ rốt cuộc cũng đã làm xong." 

Đi vào phong nhìn hình dáng mỏng manh của Nhã Cẩn , Huyên Kì bỗng có loại yêu thương chân thực, không đành lòng đánh thức, nhưng nhìn lại gương mặt không còn chút máu kia, vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu "Đừng lên đi ăn chút đi, chờ một chút rồi ngủ tiếp!" 

Nhã Cẩn mong lung mở mắt ra, chống tay lên giường, chậm rãi đứng lên, có cảm giác như tất cả vết thương đều bị xé toạt ra, gương mặt nhăn lại một cái. Huyên Kì nhanh chân đến giúp đỡ Nhã Cẩn, chẫm rãi đem nàng dìu đến bàn ăn , lại chạy nhanh về phòng lấy cái ghế, thật cẩn thận đem Nhã Cẩn ngồi xuống.



Editor : Mấy bạn thử nghe bài hát trên đi, hay lắm. Bản dịch mình dựa treo sub của KiKu team do Cúc Tịnh Y trình bày. Nếu muốn thì cứ lên youtube seach Thế Giới Bên Ngoài là ra à. :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro