Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Yêu chính là. . . bình thường nấu mì ăn cũng thấy rắc rối, còn nấu cho người mình yêu ăn làm chín món một canh cũng không thành vấn đề.

Huyên Kì lại vội vàng cho Nhã Cẩn dùng cơm, đôi đũa đưa lên. Nhã Cẩn một ngụm rồi một ngụm chậm rãi ăn, Huyên Kì thật ngây ngốc nhìn, Nhã Cẩn thoáng nhìn qua Huyên Kì, Huyên Kì lúc này mới lấy lại tinh thần chính mình bắt đầu động đũa ăn cơm, nhìn thân thể mỏng manh của Nhã Cẩn Huyên Kì liều lĩnh gắp rau trong đĩa hướng về phía Nhã Cẩn, bổ sung cái này có nhiều vitamin. . . . . . Trong chén của Nhã Cẩn đồ ăn sắp không thể chứa thêm nữa, Huyên Kì ngượng ngùng cười cười  nói : " Ăn nhiều một chút, bổ sung dinh dưỡng!" Cũng không biết bản thân mình vì cái gì kích động mà lại gắp nhiều như vậy, nhanh chóng cúi đầu ăn cơm, cũng không dám nhìn Nhã Cẩn nữa.

Nhã Cẩn cảm thấy những món ăn này không tồi, chậm rãi ăn từng chút một.

"Đến đây, uống nước canh nấu cùng sườn lợn miệng vết thương sẽ mau chóng khép lại."

Nhã Cẩn vẫn là chậm rãi uống canh một câu cũng không nói, Huyên Kì nhìn cách ở chung như thế này cũng thành thói quen, rất ăn ý mà phối hợp.

Ăn xong một bữa cơm Nhã Cẩn cũng chẳng nói cái gì.

Ăn cơm xong Huyên Kì có lòng tốt đem Nhã Cẩn về lại giường, nhẹ nhàng cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi.

Huyên Kì muốn mở miệng nói lại không biết phải nói cái gì. Mở miệng ra rồi khép lại, mở ra rồi khép lại, cuối cùng chỉ để lại một câu : " Ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, cần gì thì cứ gọi ta." Ra khỏi phòng đi vào phòng khách, trực tiếp ngã xuống ghế salon " Hô ~ mệt chết đi được." Mệt mỏi kéo đến rồi cũng từ từ nhắm mắt mà ngủ.

Nhã Cẩn nếu như là người bình thường bị thương như vậy e là giường cũng không xuống nỗi, nhưng do Nhã Cẩn từ nhỏ chịu nhiều huấn luyện kiểu ma quỷ kinh khủng, cho nên bị thương như vậy với nàng vẫn không xem là quá nặng, chỉ cần là không chết thì chính là không có việc gì. Nhã Cẩn chóng đỡ thân thể  xuống giường, từ từ đi về hướng toilet, nhìn trong phòng khách cái người đang nằm hình chữ đại (大) dang hai tay hai chân mà ngủ, ngủ thật là sâu, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi, chỉ liếc mắt một cái rồi tiếp tục đi.

"Nga!" Huyên Kì từ trên ghế salon lăn xuống đất, từ từ ngồi dậy, ngây người người ở dưới đất, xèo tay sờ đầu " 1 + 1 = 2. Ừ? không ngốc." . Tiếp theo từ mặt đất đứng lên, đến phòng nhìn Nhã Cẩn như thế nào, phát hiện Nhã Cẩn đang tựa vào đầu giường lật xem tạp chí.

" Này! Ngươi ngồi dậy? Cảm thấy thế nưào?" Huyên Kì có lòng tốt hỏi.

Nhã Cẩn liếc Huyên Kì một cái rồi tiếp tục cúi đầu xuống.

" Hừ hừ ~~~" Huyên Kì cũng chỉ dám ở trong lòng mà Hừ một tiếng.

Đi vào phòng ngồi vào vi tính, "cạch cạch ~~~"  tùy tiện vào một trang wed shopping nào đó.

Chỉ có thể nghe được tiếng hô hấp đều đều của hai người, đột nhiên tiếng chuống của Huyên KÌ vang lên "Alô!"

"Huyên, chạy đi đâu? Không ở ký túc xá?" Tử Toàn hỏi

Huyên Kì nhìn sáng muốn Tử Toàn đến xem Nhã Cẩn, hẳn là có thể đem các vết thương chữa trị tốt hơn một chút " Cái đó? Không phải lần trước ta nói với ngươi ta đã ở bên ngoài thuê một phòng trọ rồi sao, chuẩn bị cho khi thực tập vào ở. Hiện tại ở chỗ này, ngươi lại đây đi!"

"Địa chỉ?"

"XXXXXXXXXXXXXX"

Tử Toàn từng vô số lần muốn đến phòng của Huyên Kì, nhưng Huyên Kì lại nói chờ sau khi thực tập sẽ dẫn nàng đến xem, bây giờ còn chưa vào ở. Lần này Huyên Kì kêu nàng đi, Tử Toàn đương nhiên thật cao hứng cùng kích động. Lập tức chạy đến phòng của Huyên Kì.

Chuông cửa vang lên, Huyên Kì mở cửa cho Tử Toàn đi vào.

"Nha! Không tồi không tồi, bộ sofa này ta rất thích , cách trang trí phòng bếp ta cũng thích." Tử Toàn một bên quan sát, một bên sửa sang lại, không hề giống như lần đầu tới đây.

Lại tiếp tục cao hứng đẩy cửa phòng ngủ ra, trực tiếp đứng tại chỗ không nhúc nhích, bởi vì khi Tử Toàn đẩy cửa ram nàng thấy một cô gái nằm ở trên giường , tâm tư của Tử Toàn nháy mắt như rơi xuống dưới. Dùng ánh mắt nghi vấn kèm tức giận nhìn về phía Huyên Kì, ý muốn được giải thích một chút.

"Cái kia Toàn, nàng bị thương , ngươi giúp nàng xem vết thương, dường như rất nghiêm trọng." 

Tử Toàn không nói gì bước vào, nhìn khuôn mặt cô gái đang nằm trên giường, rất quen thuộc.

"Không cần!" từ trong miệng Nhã Cẩn nói ra hai chữ.

Tử Toàn xấu hổ đứng ở đó, không hề nhúc nhích.

Huyên Kì nghe xong phát hỏa, tiên lên phía trước xốc chăn lên, lộ ra những chỗ bị thương, nghiêm khắc nói " Không cần cũng phải xem, vết thương ngiêm trọng như thế này không thể tùy tiện xử lý . Toàn, lại đây xem đi."

Nhã Cẩn không nói gì thêm.

Tử Toàn nhìn vết thương nghiêm trọng nhất là ở bụng " Phải khâu lại một lần nữa, miệng vết thương lúc ấy chính là tùy tiện khâu lại tạm thời cầm máu mà thôi." Sau đó chuẩn bị thật tốt các dụng cụ bắt đầu giúp Nhã Cẩn khâu lại vết thương " Đúng rồi, không có thuốc tê!" Tử Toàn lúc nảy cho Huyên Kì lấy thuốc nhưng lại không nghĩ tới vết thương lại sâu như vậy, cho nên không chuẩn bị thuốc tê.

"Nga, hai người ở đây. Ta đi ra ngoài mua." Huyên Kì nói xong liền lập tức đi ra phía ngoài.

"Không cần." Nhã Cẩn vẫn là nói hai chữ.

Tử Toàn cũng phát hỏa, muốn dùng thuốc tê là tốt cho ngươi, nếu ngươi không cần, vậy trực tiếp bắt đầu xử lý miệng vết thương. Một kim rồi một kim đi xuống rồi lên, Huyên Kì nhìn thấy mặt Nhã Cẩn ngay cả mày cũng không nhíu lại một cái, chính là hai tay nắm chặt thành đấm mà thôi. Huyên Kì cảm thấy kích động rốt cuộc là cái gì làm cho một cô gái thoạt nhìn nhu nhược mà lại trở nên kiên cường, thờ ơ cùng bình tĩnh?

Tử Toàn biết không dùng đến thuốc tê, mà có thể trấn định như vậy, là đã trải qua bao nhiêu chuyện?

Tử Toàn giúp Nhã Cẩn xử lý lại tất cả các vết thương toàn thân lại một lần nữa, thản nhiên mở miệng nói " Nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không có chuyện gì, miệng vết thương không nên đụng nước."

Mà Huyên Kì đứng bên cạnh, giống như bác sĩ nói cho người nhà chú ý những điều cần thiết, đứng đó ngơ ngác gật đầu nói " Thì. .  thì sẽ chú ý mà!"

Tử Toàn nhìn cảnh như vậy đương nhiên khó chịu, dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc Huyên Kì nói : " Huyên, đi ra đây một chút!" Huyên Kì liền đi theo vào phòng khách.

Tử Toàn hai tay chóng nạnh nói : " Giải thích đi, mói chuyện là như thế nào?"

"Cái này . . . Này. . .Không biết bắt đầu nói từ đâu?" tiếng Huyên Kì nho nhỏ nói.

" Nói từ đầu!" Tử Toàn nghiêm túc mà nói

Huyên Kì thật ủy khuất " Nga." 

. . . . . . . .

Huyên Kì đem sự tình từ đầu tới đuôi nói chi tiết lại cho Tử Toàn, nàng biết nếu không nói về người nào đó chi tiết , Tử Toàn khẳng định sẽ hỏi mười vạn câu vì cái gì? Cho nên thành thật không thiếu sót miêu tả tất cả những gì diễn ra.

Vừa mới vào nhà Huyên Kì thấy có người nằm trên giường, Tử Toàn trong lòng phát hỏa nha! Nghe giải thích như vậy song, tính thầm trong lòng. Nghiêm túc nói " Loại chuyện này rất nguy hiểm, lần sau ngươi ít xen vào cho ta."

Huyên Kì chưa trả lời.

" Có nghe hay không?"  Ngữ khí của Tử Toàn trầm xuống hỏi.

"Nghe được. Làm gì hung dữ như vậy. Con gái là phải dịu dàng." Huyên Kì làm vẻ mặt đáng thương.

"Dịu dàng? Dịu dàng với ngươi ngươi sẽ  nghe sao? Đối với ngươi là cần dùng bạo lực! Ngươi chính là cần ngươi dạy dỗ lại!" 

"Toàn ngươi không nên nói như vậy nha."

. . . . . .

Hai người lại bắt đầu cảnh tranh luận quen thuộc.

"Nha nha nha! Ngươi lại dùng chiêu này!" Tử Toán cầm lấy gương mặt Huyên Kì.

"Ta rốt cuộc không dịu dàng ở điểm nào? Ân?"

"Dịu, dịu, dịu dàng ~~"

Tử Toàn lúc này mới buông tay "Hừ hừ ~~~ Lúc này mới nói đúng, ngươi sẽ nói thật." Nói xong lại nhéo nhéo gương mặt nhỏ bé của Huyên Kì.

Huyên Kì không nghĩ mình sẽ nói cái gì nữa, mỗi đều bị như vậy. Rất bị thảm ~~~

Tử Toàn mở tủ lạnh "Cái gì cũng không còn, chờ một lát ta đi siêu thị mua cho ngươi, tuy rằng bình thường không ở đây, nhưng cũng hay đến, có thể dùng bất cứ lúc nào."

Lập tức Tử Toàn giống như bác gái hàng xóm.

"Lấy một chìa khóa đưa cho ta." Trực tiếp ra lệnh.



Editor  : Có gì sai mọi người cứ nhắc nhở giùm nha.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro