Chương 13: Côn Luân hiểm đồ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13:  CÔN LUÂN HIỂM ĐỒ


Huyền Cơ Tử với Nhan Định Khôn đứng trên đây cũng không an ổn, tuyết cũng bắt đầu chậm rãi trượt xuống dưới.

"Trời ạ, đồ đệ chạy mau." Huyền Cơ Tử quát to một tiếng,  xuất ra khinh công "Đạp Tuyết Vô Ngân"  hướng đỉnh núi phía trước chạy đến. Nhan Định Khôn thập phần tỉnh táo, hắn vừa thấy không ổn, liền cất bước  chạy lên trên núi. Tuyết lăn theo bọn, hai người liều mạng chạy về phía trước, rốt cuộc so với tốc độ tuyết lăn cũng nhanh hơn, tới một khối lớn gồ lên thì dừng lại. Nham nhạch vững vàng cắm rễ ở trên núi Côn Luân, cứng như tảng đá. Cuối cùng hai người thở dốc một hơi, ngồi trên tảng đá, hai thầy trò nhìn nhau, nhìn lại dưới chân núi tuyết trắng đầy trời, bọn hắn một chút vui vẻ sau khi sống sót đều không có, trái lại có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

Rất nhanh, hết thảy lại khôi phục an bình, giống như trận tuyết lở kia vừa rồi không hề xuất hiện.

"Sư phụ, làm sao bây giờ?" Nhan Định Khôn hỏi.

Huyền Cơ Tử vung cây phất trần, sửa sang lại đạo bào, nói: "Còn có thể làm sao? Đương nhiên là xuống núi tìm các nàng ."

"Các nàng có thể còn sống sao?" Nhan Định Khôn nuốt một ngụm nước bọt hỏi.

"Vô nghĩa!!!" Huyền Cơ Tử dùng gậy phất trần đập vào đầu hắn "Các nàng là tiên nhân, còn có Thần Long che chở, đâu dễ dàng chết như vậy, mau chạy xuống tìm nhanh."

"Nha.." Nhan Định Khôn ôm đầu, sợ hãi lên tiếng đi theo Huyền Cơ Tử xuốn chân núi, thảm thật, hắn vừa muốn lên tiếng nói thêm gì nữa thì lại bị phất trần gõ tiếp lên đầu.

Đên tối lạnh như băng gắt gao bao quanh làm cho người ta cảm thấy ngạc thở, ngực giống như bị đá đè nặng cực kỳ khó chịu. Lăng Linh dùng sức giật giật, cảm thấy giống như bị đông cứng, không thể nhúc nhích. Kế đến, bên cạnh nàng truyền đến động tĩnh, là Hoa Lôi chuyển động thân thể.

"Lôi!" Nàng muốn kêu lên nhưng lại phát hiện không có âm thanh, đồng thời ngực cũng khó chịu muốn nổ tung.

Hoa Lôi cảm nhận được Lăng Linh đang bên cạnh, tay cô còn nắm tay nàng, điều này làm cho cô cảm thấy vạn phần may mắn, thầm nghĩ, cho dù là phải chết, cũng chết cùng một chỗ. Ngực giống như bị ngàn tảng đá đè nặng, trong lòng đau đến khó chịu, không nhìn thấy được gì, đầu óc choáng váng, cực kỳ bối rối. Ngực phập phồng lên xuống muốn hít vào một chút không khí.

Ý thức của cô càng ngày càng mơ hồ, cô cũng cảm nhận được Lăng Linh bên người đã muốn ngừng lại động tĩnh. Không được, các nàng không thể chết được, không thể chia xa. Hai nàng đã trải qua nổi đau chia lìa. Các nàng không thể chết được! Một ý chí muốn sống mãnh liệt từ đáy lòng Hoa Lôi dâng lên, cô vừa mở mắt, sức lực toàn thân dồn lại trên cánh tay, sau đó dùng hết sức lực nâng cánh tay lên. Có cái gì đó đè nặng lên tay cô, muốn nâng thể nào cũng không nâng lên được. Không thể, các nàng không thể chết được. Tuyệt đối không thể! Không thể! Hoa Lôi dùng hết sức lực cuối cùng, hét lớn một tiếng, nặng nề nâng lên cánh tay.

Kỳ tích đã xảy ra, cánh tay của cô xuyên qua mấy tầng tuyết, giơ lên. Cô giật giật, phát hiện thực hiện động tác này không quá khó khăn. Cô muốn dùng sức ngoi lên, nhưng toàn thân đã không còn chút sức lực nào, toàn thân thiếu dưỡng khí nghiêm trọng làm thần trí cô muốn hôn mê đi, cỗ vũ cô chỉ là tất cả ý chí của mình. 

"Lôi." Lăng Linh trong tuyết hoảng hốt tựa hồ cảm nhận được Hoa Lôi giãy dụa, nhưng là, nàng biết tử thần đã bắt đầu tới gần, nàng cũng không có sức lực để giãy dụa nữa, chỉ có thể hô hoán tên cô từ dưới đáy lòng của mình.

Cánh tay Hoa Lôi chậm rãi rơi xuống, tay kia vẫn còn gắt gao nắm chặc tay Lăng Linh. Cô giống như nghe Lăng Linh kêu gọi tên mình, một lần lại một lần gọi lấy cô.

"Linh" cô bỗng nhiên mở mắt ra, không được, cô tuyệt đối không thể để nàng chết, không thể!

Ý niệm muốn sống cực lớn kích thích tiềm năng của cô, cô lập tức ngồi dậy, sau đó dùng sức hướng lên phía trên đánh một chưởng. "Đùng" một tiếng rung trời, tuyết đọng phía trên nổ mạnh xung động khiến tất cả đều tung tóe lên, mở ra một hố to. Miệng hố là nơi Lăng Linh với Hoa Lôi bị chôn vùi xuống. Hoa Lôi rốt cuộc không chịu nổi nữa, té trên mặt tuyết, hôn mê.

"Tỉnh, tỉnh."

"Tỉnh "

Giống như có người đẩy nàng, là ai a!

Lăng Linh chậm rãi mở mắt ra, mơ mơ hồ hồ hiện lên một hình ảnh người nào.

"Lôi" Lăng Linh nhẹ giọng kêu, "Lôi."

"Linh." Bên cạnh nàng vang lên tiếng hừ nhẹ.

"Lôi" Lăng Linh lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoa Lôi nằm ở trên mặt tuyết, từ thắt lưng trở xuống đều bị chôn vùi trong tuyết. Cô giương đôi mắt mơ hồ, thì thào tên Lăng Linh.

"Lôi." Lăng Linh đem thân thể của mình bị chôn trong tuyết rút ra, sau đó ôm lấy Hoa Lôi, nức nở gọi: "Lôi, tỉnh dậy, Lôi!"

Ánh mắt Hoa Lôi dần dần có tiêu cự, nhìn thấy gương mặt quen thuộc trước mắt, cô yên tâm cười: "Em không sao, thật sự quá tốt rồi!".

"Lôi." Lăng Linh ôm chặt lấy nàng, nước mắt che kín hai má.

"Ngốc quá, đừng khóc, chúng ta đều sống sót rồi, không phải sao?" Hoa Lôi nhẹ nhàng vỗ về mặt Lăng Linh, âm thanh cực kỳ mỏng manh, cũng cực kỳ mỏi mệt.

"Lôi, Lôi không sao phải không?" Thấy được Hoa Lôi khác thường, tâm Lăng Linh lập tức nhói lên, nàng khẩn trương xem xét kỹ lưỡng trên người Hoa Lôi, "Có phải bị thương hay không?"

"Để bần đạo xem." Huyền Cơ Tử nói xong lập tức bắt mạch cho Hoa Lôi, một lát sau nói: "Mạch cánh tay mỏng manh, bất quá coi như còn đập, nàng không có gì trở ngại. Bần đạo truyền một ít chân khí cho nàng sẽ không có việc gì."

Nói xong liền quay xuống sau lưng Hoa Lôi, đem bàn tay để trên đại huyệt, đem chân khí đưa vào kinh mạch Hoa Lôi.

Một lát sau, ánh mắt Hoa Lôi dần dần khôi phục thần thái, trên trán Huyền Cơ Tử cũng bắt đầu đổ mồ hôi.

Huyền Cơ Tử thu công lực, nói: "Hẳn là không có gì đáng ngại." Hắn đem hai người nâng dậy: "Hai người còn cảm thấy còn chỗ nào không thoải mái không?"

"Tôi không sao." Lăng Linh lắc lắc đầu, thâm tình nhìn Hoa Lôi.

Hoa Lôi cười cười nói: "Tôi cũng không còn việc gì. Đa tạ đạo trưởng." Hoa Lôi lúc nói chuyện mạnh mẽ mười phần, thật sự là không có việc gì thật.

"Còn có thể đi không?"

"Còn có thể." Hoa Lôi cùng Lăng Linh nhìn nhau, đồng thanh trả lời. Hoa Lôi đưa ánh mắt nhìn đến tay mình, tay này vẫn nắm lấy tay nàng, thủy chung đều không có buông ra. Lăng Linh cũng nhìn tay hai người đang nắm, nở nụ cười. Ngẩng đầu nhìn vào mắt nhau, trong măt đối phương đều thấy rõ hình bóng của chính mình.

"Vậy tốt, hai người đều có thể đi được, lại sắp có bão tuyết, phải nhanh chóng chạy khỏi đây thôi." Nhan Định Khôn lên tiếng.

"Uhm."

Hoa Lôi một lần nữa đeo ba lô trên lưng, sau đó đi lên trên núi.

Bão tuyết rất lớn, hai bên tai chỉ toàn nghe tiếng gió gào thét "vù vù". Nhưng là, trải qua một kiếp sinh tử, đối với hoàn cảnh tệ như thế này cũng đã thích ứng, không cảm thấy khó khăn hay đáng sợ nữa.

Mọi người đều yên lặng đi lên trên núi.

Hoa Lôi và Lăng Linh tự động viên nhau, có độ ấm tình yêu, lạnh lẽo như nơi này cũng giống như mùa xuân ấm áp.

Đi qua một ngọn núi lại một ngọn núi, ai nấy cũng đều thấm mệt, đã cạn kiệt sức lực, lúc này cũng đã 9 giờ tối.

Đi đến phía sau một mặt băng cản gió, Huyền Cơ Tử lên tiếng: "Chúng ta dựng trại ngủ lại nơi này đi, sáng sớm ngày mai tiếp tục đi."

Mọi người lấy lều trại mang theo trong ba lô ra, hạ trại ngay tại chỗ này.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, đột nhiên nghe thấy tiếng sói tru. Thần Long trong cơ thể Lăng Linh khẩn cấp bay ra, sau đó vang lên "Bính" một tiếng.

Mọi người lập tức bừng tỉnh, bọn họ chạy ra lều, chỉ thấy một khối băng cứng thật lớn rơi không xa ngoài lều.

"Trời ạ!" Hoa Lôi kinh kêu ra tiếng.

Vô số quái vật mình người đầu sói bao vây lấy bọn họ. Bọn quái vật này mỗi tên đều cao hai thước, trên người đầy lông, trong tay cầm Lang Nha bổng, ngửa mặt lên trời phát ra tiếng tru rợn người khiến người khác run sợ.

"Quỷ đầu sói!" Huyền Cơ Tử kêu lên, hắn rút kiếm sau lưng ra, nói: "Người của Ma giới đuổi đến."

Lăng Linh cũng quay người lại lều, cầm lấy Long Kỳ kiếm trong tay, nàng nắm tay Hoa Lôi, chăm chú quan sát bốn phía.

"Ngao -- ô --" Đám quỷ đầu sói đông đảo đồng loạt tru lên.

"Ha ha ha ha --" trong tiếng cười lớn, một cái bóng đen hiện lên từ tuyết trắng.

"Hạo Thiên? !"

Đã sớm dự đoán được hắn sẽ đến, chính là không nghĩ tới muộn như vậy mà thôi.

Hạo Thiên trong tay đưa ra U Mịch ma kiếm hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Lăng Linh, "Hảo ngươi là Mộ Thần, nay bổn điện hạ sẽ tiêu diệt ngươi."

"Để xem ngươi có bản lĩnh này không." Lăng Linh hừ nhẹ một tiếng, hắn có U Mịch ma kiếm thì sao, nàng cũng có Long Kỳ kiếm đây!

"Giết!" Hạo Thiên ra lệnh một tiếng, bọn quỷ đầu sói này liền hướng Lăng Linh đánh tới.

Bạch Long lập tức nghênh đón, trảo đến, quất đuôi một cái đều đem bọn quỷ đầu sói này đánh văng đầy đất.

Huyền Cơ Tử và Nhan Định Khôn bảo hộ bên cạnh hai người, có Thần Long ra tay, bọn hắn không cần phải lo lắng đám ma binh đầu sói, canh giữ ở bên cạnh hai nàng mới là thượng kế.

Hạo Thiên hét lớn một tiếng, thẳng nhảy xuống, một kiếm bổ về phía Lăng Linh.

Huyền Cơ Tử và Nhan Định Khôn lập tức xông tới, cầm binh khí trong tay tiếp đón một kiếm Hạo Thiên giữa không trung.

Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, chỉ lầm bầm mấy chữ liền đem hai người đá bay ra ngoài, rơi trên mặt đất không đứng dậy được.

Một Kim Long trong thân thể Lăng Linh phi thân ra, là một thiếu niên tuấn mỹ, nhanh chóng túm lấy kiếm Lăng Linh, nghênh đón Hạo Thiên tấn công. Hai kiếm đụng nhau, kiếm khí tỏa ra thật lớn, chấn động núi Côn Luân.

Sau va chạm, hai bên đều lui về sau mấy trượng, tương đối cách xa nhau.

Bạch Long thoát ly khỏi Kim Long, nhanh chóng cõng Lăng Linh và Hoa Lôi bay đến núi Côn Luân.

Hơn mười bóng đen từ các nơi ùn ùn đuổi theo hướng Bạch Long. Bọn hắn có rất nhiều ma binh cánh đen, cùng ma tướng cưỡi Dực Long. Bạch Long quay đầu nhìn thoáng qua, lấy tốc độ nhanh nhất bay đến núi Côn Luân.

Lăng Linh và Hoa Lôi nằm trên lưng một Thần Long, gắt gao ôm lấy lưng nó.

Rất nhanh liền bay đến núi Côn Luân, cách đỉnh núi ba bốn chục thước có một chỗ xuất hiện kết giới. Thần Long bay qua kết giới đi vào. Một động ngọc băng xuất hiện trước mặt mọi người, phía trên cửa động có khắc ba chữ thật to "Động Càn Khôn".

Sau khi Thần Long bay đi vào, ma binh ma tướng cũng đuổi tới động, bọn nó quyết liệt hô tấn công, đột nhiên bên cạnh xuất hiện ra năm Thần Long. Năm Thần Long này dũng mãnh dị thường, trái đánh phải đánh, trong nháy mắt lại giết sạch toàn bộ bọn này.

Tiêu diệt đám ma binh này xong, những Thần Long này đáp xuống, hóa thành hai nam ba nữ, diện mạo phi thường tuấn tú, xinh đẹp động lòng. Một lát sau, một Thần Long khác cõng Nhan Định Khôn và Huyền Cơ Tử đến trước động, đưa bọn họ để xuống mặt đất xong, cũng hóa thân thành một cô gái xinh đẹp.

Hai Thần Long giúp đỡ Huyền Cơ Tử và Nhan Định Khôn vào trong động xong liền quay trở về bên cạnh cô gái xinh đẹp "Chúng ta không đợi Long Kỳ kiếm sao?" Còn chưa dứt lời, một vệt ánh sáng màu hồng xẹt đến, mang Long Kỳ kiếm trở về, bay vào trong động.

Trước động lập tức giăng lên kết giới.

Đuổi tới, Hạo Thiên cũng dừng ở trước cửa động, chứng kiến đầy đất đều là thi thể ma binh ma tướng, hắn giận dữ, kêu lên: "Hỗn đản, lại dám dùng phân thân thuật lừa gạt bổn Thái tử, bổn Thái tử không thể không đem các ngươi băm thành trăm mảnh." Nói xong, hắn vung U mịch ma kiếm trong tay không ngừng mà chém lên kết giới.

Thì ra như biết biết trước Hạo Thiên sẽ tập kích mọi người, bọn họ liền quyết định làm trong bóng tối, lén lút rời khỏi cơ thể Lăng Linh, chỉ lưu lại Hỏa Long và Bạch Long canh giữ bên người Lăng Linh. Một Thần Long khác lén lút theo sau Lăng Linh, phòng ngừa có chuyện. Mặt khác năm Thần Long còn lại thì từng bước giăng bẫy, phục kích ở động Càn Khôn . Đợi sau khi Hạo Thiên đến, quấn lấy hắn, rồi yên lặng không một tiếng động giết chết hết ma binh hắn mang theo. Lại dùng phân thân Kim Long lấy Long Kỳ kiếm đánh với Hạo Thiên. Đem Lăng Linh và Hoa Lôi dẫn bọn ma binh ma tướng đến động Càn Khôn, phục kích giết chết.

"Đại ca đâu?" Long Cửu không nhìn thấy Kim Long, lên tiếng hỏi.

"Đại ca đã đi an bài tiếp ứng. Chúng ta ở trong động, rất dễ bị Hạo Thiên vây chết." Long Nhị nói.

Lăng Linh khẩn trương nhìn ra bên ngoài, hỏi: "Hắn có thể giết vào đây được không?"

"Sẽ không, Càn Khôn động này vốn có kết giới che chở, người phàm không thể nhìn thấy hay đi vào, hiện tại lại được chúng tôi tăng thêm cửu trọng kết giới, Hạo Thiên phải mất năm ba ngày mới có thể xông vào được." Long Tam nói.

Long Tứ đã đem Nhan Định Khôn và Huyền Cơ Tử cứu tỉnh, cũng đã trị thương cho bọn hắn xong.

Nhan Định Khôn và Huyền Cơ Tử nhìn những người xa lạ trước ngạc nhiên hỏi: "Các ngươi là ai?"

"Hộ vệ Thần Long Long giới."Tám người cùng kêu lên trả lời.

"Hộ vệ Thần Long Long giới?" Nhan Định Khôn có chút không hiểu rõ, nghĩ nghĩ một chút hắn nhảy dựng lên: "A, thì ra các ngài chính là linh thể cửu Thần Long trong người Lăng Linh a?"

"Đúng vậy!"

"Thất kính thất kính" Nhan Định Khôn ôm quyền luôn miệng nói. Hắn thật sự là tam sinh hữu hạnh a, gặp được Công chúa Thần giới và Long giới cùng chín hộ vệ Thần Long lợi hại nhất Long giới đều gặp được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro