Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3: 2
" Thiếu gia, thiếu gia!" Ứng Thủy Nhĩ đang đứng suy nghĩ thời điểm, một người đi đến bên cạnh "hắn" vui  mừng kêu la:
" thiếu gia, ngài tỉnh rồi a, quá tốt rồi, phu nhân và lão gia, còn có mấy người vợ chưa cưới của ngài đều suốt ruột từ Mỹ trở về, lập tức liền đến, nếu họ biết ngài tỉnh rồi không biết sẽ cao hứng đến dạng nào a?"
" vợ chưa cưới?" Ứng Thủy Nhĩ cảm giác là mình nghe nhầm, lại bộ sung một câu
"vị hôn thê của ta không phải đang nằm trên giường sao? Ngươi nói chậm một chút!"
" Ôi chao, thiếu gia của ta, ngươi làm ta gấp muốn chết a! Nữ nhân kia không phải là người ngươi chỉ vui đùa một chút sao? Ngươi muốn kết hôn cùng không phải là cái kia~~~ cái kia...."  tên người hầu vốn muốn tiếp tục nói, nhìn thấy vẻ mặt thiếu gia nhà mình ngày càng đen lại, tự giác ngậm mồm, ngoan ngoãn chờ đợi thiếu gia mở miệng "mắng người".
" Khoan đã, ngươi nói cái gì? Cái gì cái gì mà người phụ nữ kia chỉ vui đùa một chút? Ngươi nõ ràng cho ta, ta không thích nghe mơ hồ" Ứng Thủy Nhĩ mãnh liệt lửa giận trừng mắt cái gã người hầu.
" A ~~ Thiếu gia~~ Thiếu...... ta ~~ ta nói loạn ...." nhìn thiếu gia nhà mình vẻ mặt hung tàn, tiểu người hầu đâu giám nhiều lời, hơn nữa vị thiếu gia này xưa nay thay đổi cách dỗ nữ  nhân, ai biết được là hắn thật lòng với người nào.
" Suy nghĩ một chút, cho ngươi nói ngươi liền câm, ta cũng không cần nghe, lần sau không qua trọng cũng không cần nhiều lời, nói chuyện chính, bọn họ lúc nào đến? ngươi không phải đã nói bọn họ rất nhanh sẽ đến sao?" Ứng Thủy Nhĩ cảm thấy người hầu này căn bản là cái gì cũng không hiểu, không thèm để ý đến hắn, trực tiếp hỏi nội dung trọng điểm.
" vâng, thiếu gia ta sai rồi, cái kia, ạch, vừa  nhận được điện thoại, bây giờ bọn họ đang trên đường đi, khoảng nửa giờ nữa nhất định sẽ tới!" gã người hầu sợ hãi nói.
" Ta biết rồi, ngươi dẫn ta về phòng bệnh, ta chờ bọn họ!" Ứng Thủy Nhĩ ngoài miệng hung hăng nói, nhưng trong lòng lại rất ngọt ngào, hôm nay, chính mình sẽ sẽ gặp bố mẹ chồng tương lai của mình, không ở bề ngoài là đã muốn cưới con trai của họ rồi.
" vâng!" tùy tùng lập tức gật đầu, ra sức chỉ đường, sợ một lúc lại chọc giận thiếu gia nhà mình.
........
Ứng Thủy Nhĩ vừa trở lại tầng lầu của chính mình, lại nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của ca ca mình chặn ở cửa. Ứng Thủy Nhĩ mở một nụ cười, vỗ vai ca ca của mình: "ta sẽ cho muội muội ngươi một câu trả lời, nàng là vợ chưa cưới của ta, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ cùng nàng kết hôn!"
" ngươi nói thật chứ?" Ứng Thủy Dương xoa xoa tay của chính mình, bày ra một bộ dạng rất không tin tưởng.
" Ân, ngươi cận thẩn chăm sóc cho muội muội ngươi, chờ xem! Cái gì cũng không thể cản trở được ta!" Ứng Thủy Nhĩ nở một nụ cười kiêu ngạo.
" Cảm ơn ngươi, cảm tạ cảm tạ!" Ứng Thủy Dương không nghĩ tới sự tình sẽ như vậy, không ngừng nói cảm tạ, trong lòng lặp đi lặp lại cảm tạ.
" Ngươi là anh vợ của ta a, làm sao lại như vậy xa lạ!"
" Ta ~ ta không nghĩ tới thì ra ngươi yêu muội muội ta chân thành, muội muội ta nhất định còn có thể cứu chữa, cảm ơn ngươi a! Kẻ phong lưu ~ ~con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng!" Ứng Thủy Dương có lại mấy phần thần thái, cười cười, hưng phấn quay người hướng phòng bệnh của Hoa Cư Nhược đi tới.
" Cái gì mà kẻ phong lưu, ca ca lại nói nhảm rồi." Ứng Thủy Nhĩ nhẹ giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro