Chương 629: Đại môn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếng nói của Lạc Thần hạ xuống, hồng tuyến càng lấy một loại tư thế không thể nào chống cự rút 'giác' ra, độ run rẩy cũng càng thêm kịch liệt.

Trên cổ Diễn bị mũi kiếm Cự Khuyết gác ngang, vốn không dám làm bừa, tiếp theo lại có rất nhiều hồng tuyến hỗn loạn trườn lại đây, trói chặt tứ chi của ả, ả thậm chí không có cách nào vùng vẫy.

'Giác' vô hình vô chất, lúc rút ra cũng không thể bị nhìn thấy, chỉ có thể thông qua hồng tuyến run run, cùng tiếng rít chói tai của Diễn để phán đoán nó đang dọc theo hồng tuyến, cuồn cuộn không ngừng bị rút ra ngoài.

Màu xanh lam trong mắt Lạc Thần trở nên sâu hơn, không có bất kỳ nhiệt độ.

Nàng bễ nghễ nhìn Diễn.

Ánh mắt u lạnh của nàng khiến Diễn run hết cả người, lúc này mới chân chính cảm thấy hoảng sợ, nữ nhân này mạnh hơn chính mình, bản thân ả không hề có sức đánh trả. Một phàm nhân lại cường đại đến mức vượt lên trên ả, thậm chí có thể rút ra 'giác' của ả.

Diễn vừa hoảng sợ, lại không cam lòng, rồi lại không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể hét lên một cách điên cuồng bởi vì 'giác' bị rút ra.

Lông mày Lạc Thần cau lại, hồng tuyến lướt qua, tụ lại cùng nhau đồng thời biến hóa, cuối cùng ngưng tụ thành một thứ giống như lụa đỏ.

Hồng tuyến biến thành lụa đỏ này trước đây đã từng phong bế miệng A Mai, giờ đây cũng phong bế miệng Diễn, Diễn không còn phát ra bất kỳ âm thanh nào được nữa, chỉ có thể trợn to hai mắt điên cuồng nhìn về phía Lạc Thần.

Sư Thanh Y lo lắng, từ lâu đã đi tới dưới tàng cây nơi Lạc Thần đứng.

Nàng đang muốn nhảy đến trên cây, Lạc Thần phát hiện được ý đồ của nàng, tiếp tục khống chế hồng tuyến, thấp giọng nói: "Thanh Y, không nên.....tới."

Lạc Thần đưa lưng về phía nàng, Sư Thanh Y không nhìn thấy đôi mắt Lạc Thần, chỉ có thể từ thanh âm nàng ấy phán đoán ra mấy phần lạnh lẽo.

"Ta chỉ muốn lên nhìn ngươi." Mỗi lần Lạc Thần dùng hồng tuyến đều khiến Sư Thanh Y lo lắng, hồng tuyến này dĩ nhiên cực kỳ mạnh mẽ, nhưng nó càng lợi hại, lại càng khiến Sư Thanh Y kiêng kỵ.

Lạc Thần không có hé răng.

"Ta không yên lòng." Tiếng nói Sư Thanh Y mềm nhũn, nỗ lực để Lạc Thần đáp ứng chính mình: "Liền để ta... đứng bên cạnh nhìn ngươi."

"Liền đứng dưới tàng cây như vậy nhìn ta, được chứ?" Bóng lưng Lạc Thần vắng lạnh, lúc hồng tuyến rút ra 'giác', nó làm cho không khí xung quanh phun trào kịch liệt, cho tới một trận gió to thổi quát lên cây, làm rối loạn mái tóc dài của nàng.

"Ta chỉ muốn... đứng gần ngươi thêm một chút." Sư Thanh nói: "Dù gì thì cũng có một quá trình rút ra 'giác', ta bên cạnh giúp ngươi nhìn chằm chằm."

Giọng nói của Lạc Thần rất thấp: "Ta không muốn để ngươi nhìn thấy ta.... giờ khắc này."

Trong đầu Sư Thanh Y bỗng dưng thoảng qua dáng vẻ Lạc Thần lúc các nàng tắm chung trong mộng tràng Trường Sinh, khi ấy ánh mắt Lạc Thần trong chớp mắt lãnh đạm, mà hiện tại Lạc Thần dùng hồng tuyến rút ra 'giác', đôi mắt cũng nên... có biến hóa mới đúng.

"Ta biết nó ra sao." Sư Thanh Y vội vàng nói.

"Ngươi biết không đủ." Lạc Thần lời nói không có bao nhiêu chập trùng.

Sư Thanh Y thấy Lạc Thần không muốn chính mình lên, nàng cũng không tiện cưỡng cầu, cũng không thể làm gì khác hơn là đứng dưới tàng cây, sốt sắng nhìn chằm chằm bóng lưng Lạc Thần, nói: "Được, vậy ta sẽ đứng đây nhìn."

Có điều nàng lại tiếp một câu: "Bất luận ngươi ra sao, đều không có quan hệ."

Sau đó nàng cũng không hé răng, sợ quấy rối Lạc Thần tập trung, chỉ nhìn kỹ nhất cử nhất động của Lạc Thần.

Đối với một ngự giả cấp bậc như Diễn, lại được 'giác' của Cổ Thần trực tiếp cung dưỡng, hơn nữa loại 'giác' này mênh mông phiêu miểu, tiến độ lấy ra cũng không nhanh như vậy. Tuy nhiên, Diễn không còn cách nào gây sóng gió, bạch cốt bốn phía đều yên lặng ngã xuống, những người còn lại cũng đã đến gốc cây, chờ đợi việc rút 'giác' hoàn thành.

Vũ Lâm Hanh càng nhìn chằm chằm Diễn, ánh mắt nửa điểm cũng không thả lỏng.

Rất nhanh, nàng có thể chân chính được tự do.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên tai chỉ có tiếng gió rít gào, ngoại trừ cái này, trong thiên địa bỗng nhiên yên tĩnh đến đáng sợ.

Sư Thanh Y nín thở ngưng thần, bên tai có thể nghe được rõ ràng tiếng hít thở của chính mình.

Xích lạp.

Đột nhiên nàng nghe thấy một âm thanh cổ quái trong loại im lặng bất thường này.

Lạc Thần hiển nhiên cũng nghe thấy loại dị động này, hồng tuyến trên tay đột nhiên tăng lên, nhưng nó đồng thời bắt đầu run rẩy, có loại xu hướng muốn bơi lội lung tung bừa bãi, thậm chí dải hồng tuyến nguyên bản phong bế miệng Diễn cũng nhích tới nhích lui, mất đi trạng thái ngưng tụ và tan rã.

Rốt cục Diễn cũng có thể lên tiếng, nhưng ả càng la hét điên cuồng thê thảm hơn, con mắt còn lại tràn đầy tơ máu, dường như muốn bạo nứt ra.

Khi Sư Thanh Y ở dưới nhìn lên, nàng luôn cảm thấy Diễn phản ứng như thế cũng không phải vì ả ta bị rút ra 'giác', mà là thứ khác.

Sau một khắc, chỉ nghe một tiếng xé rách càng khủng bố vang lên, thân thể Diễn đột nhiên nứt ra một đạo khe hở thật dài, khe hở đó cơ hồ từ ngực Diễn bạo phát, làm tuôn ra tràn trề máu tươi.

"Lạc Thần, cẩn thận!" Sư Thanh Y thậm chí còn không có thời gian suy nghĩ, nàng theo bản năng gọi tên Lạc Thần, bóng người trong chớp mắt bay đến trên cây.

Dạ nguyên bản đang cùng Trường Sinh nhỏ giọng thầm thì điều gì đó, thoáng nhìn tình cảnh này, sắc mặt nhất thời chìm xuống.

"Mau lui lại!" Dạ nói.

Một vài sợi dây leo to lớn đột nhiên chui ra từ khe nứt trên ngực Diễn, chúng phun ra từ cơ thể Diễn như trường xà quấn vào nhau. Lạc Thần lập tức đình chỉ rút 'giác', thân thể nàng bồng bềnh lui về phía sau. Hồng tuyến cũng theo Lạc Thần triệt hồi, Sư Thanh Y bay tới phía sau Lạc Thần, trong chớp mắt chụp lấy nàng, đem nàng rời đi một bên.

Hết thảy đều phát sinh trong tích tắc, trên mấy cái dây leo to lớn kia đột nhiên nảy ra vô số dây leo dài nhỏ, phảng phất mọc đầy rễ khí sinh. Những dây leo nhỏ như du long cấp tốc bay nhanh trong không trung, một phần đâm thẳng vào trán Diễn, một phần khác lao tới chỗ Hiệp cách đó không xa.

Thân thể của Hiệp hiện giờ là được Diễn ghép lại, không hề thần trí, mà dây leo nhỏ càng lấy tư thái bao phủ thổi quét đến, không cho người bất kỳ cơ hội phản kháng, trong chớp mắt chúng nó đã xoắn thành mũi nhọn đâm vào trán Hiệp.

"A a aaaaaaaaaaa chủ nhân!" Thân thể Diễn bị dây leo xỏ xiên, càng điên cuồng gào thét. Từ dáng vẻ Diễn thống khổ như vậy, dây leo này cũng không phải bản thân ả thả ra, thân thể ả giống như một thứ đồ truyền tải, bị dây leo không chút lưu tình xé ra.

Sư Thanh Y nhìn đến tâm thần kịch chấn: "Hạ!"

Nàng cùng Lạc Thần nhanh chóng di chuyển đến vị trí của Hiệp.

"Đừng đi qua, đó là 'thần xúc'!" Lúc Dạ nói chuyện, nàng giống như bị một loại sức mạnh vô hình nào trấn áp, dĩ nhiên quỳ xuống tại chỗ, thân thể cong xuống, lại phun ra một ngụm máu tươi.

Dạ phun ra ngụm máu đỏ sẫm trên mặt đất, khiến Trường Sinh sắc mặt đột biến, vội đi qua đỡ lấy thân thể Dạ, cánh tay vòng ôm lấy nàng, run giọng nói: "Dạ."

".......Đừng đến đó." Dạ không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể thấp giọng căn dặn: "Sẽ chết!"

Những người còn lại đứng bên cạnh Dạ, nghe Dạ nói như vậy, sắc mặt cũng đều có biến hóa, tạm thời không có tiến lên.

Ngư Thiển vội la lên: "Lạc Thần, Sư Sư, mau trở lại!"

Sư Thanh Y nóng ruột muốn cứu Hiệp, nàng nâng tay lên ngưng tụ, bốn đạo kim tiễn đồng thời ngưng ra, bắn nhanh về phía đám dây leo đang xuyên vào trán Hiệp.

Kim tiễn của nàng mang theo sức mạnh bất khả chiến bại, nó có thể xé rách không khí, mang theo dòng khí lưu cuồn cuộn đánh vào đám dây leo. Dây leo bị ăn đau, lập tức từ trên trán Hiệp rút về.

Lạc Thần thấy Sư Thanh Y dưới tình thế cấp bách đã quên hạn chế, lại dùng kim tiễn, bận bịu liếc về phía Sư Thanh Y.

Chờ nàng bắt gặp luồng khí đen bốc lên từ trên người Sư Thanh Y, vẻ mặt của nàng càng thêm nghiêm nghị. Chỉ là bây giờ tình thế cấp bách, nàng biết Sư Thanh Y khẩn cấp muốn đi cứu Hiệp, tốc độ lao đi nhanh hơn, cùng Sư Thanh Y đi tới bên cạnh Hiệp.

Vào lúc này, không biết từ nơi nào lao ra bóng dáng một nữ nhân, xông thẳng về phía dây leo. Sư Thanh Y giương mắt nhìn lại, nữ nhân kia chính là Triệu Thính Cầm, chỉ thấy một dải màu đen bốc lên từ thân thể nàng ấy, dường như nàng ấy đang tức giận và muốn trả thù cho Hiệp.

Nhưng dưới uy thế của dây leo, cho dù nàng ấy đã trở thành quái vật, nàng ấy vẫn nhỏ bé như vậy.

Dây leo quấn lấy Triệu Thính Cầm, đem dải màu đen trong thân thể nàng ấy hết mức kéo một cái, dải màu đen nguyên bản khủng bố như vậy, trước dây leo nó cũng không đỡ nổi một đòn.

Cũng giống như đứng trước sức mạnh tuyệt đối nghiền ép của Thần, cho dù quái vật có khủng khiếp đến đâu, cũng chỉ là một hạt bụi nhỏ bị Thần thổi một cái liền tan biến.

Dải màu đen bị rút khỏi người Triệu thính Cầm, bị dây leo bao lấy, thoáng qua hóa thành bột mịn, thân thể Triệu Thính Cầm cũng bị dây leo cuốn lấy, bị nghiền ép thành một vũng máu, trong vũng máu chỉ còn dư lại một đoàn đồ vật đen thùi lùi, như hình người co quắp bất động.

Vật đen thùi lùi này giống như thứ ở trên cổ Tóc Xám Trắng, phía trước đã được Sư Thanh Y các nàng một nhà ba người tại Từ đường thôn cắt ra tới, chỉ là thứ trước mắt thể tích càng to lớn, tựa hồ càng trưởng thành hơn so với loại ký sinh trên cổ Tóc Xám Trắng.

Trên trán của Hiệp bị phá ra một cái động, thân thể này vốn là gần như phế bỏ, lúc này phá động cũng không có chảy máu, hai mắt vô thần quỳ xuống.

"Giác của Hiệp bị dây leo rút ra rồi." Lạc Thần nhận biết được hồng tuyến đối giác phản ứng, hướng Sư Thanh Y nói: "Đã không còn lại mấy."

Sư Thanh Y hai mắt lãnh lệ quay đầu, nhìn chằm chằm dây leo, nàng liều mạng lại ngưng mấy mũi tên, điên cuồng hướng dây leo đánh tới.

Dây leo không có tránh thoát kim tiễn của nàng, một con cắm rễ trong thân thể Diễn, một con đâm vào trán ả, giống như lúc nó xử lý Hiệp, đem phần giác còn lại của Diễn triệt để rút ra.

Vừa nãy Lạc Thần rút ra một quãng thời gian, đều không có toàn bộ rút xong, có thể tượng tượng lấy giác ra có bao nhiêu khó, nhưng dây leo có thể trong tích tắc lấy sạch toàn bộ giác trong thân thể Hiệp cùng Diễn.

Phảng phất thứ này vốn thuộc về nó, hiện tại chỉ là thu hồi về.

Diễn hấp hối nói: "Chủ nhân, tại sao.... tại sao gạt ta? Tại sao.......... ngươi chôn 'xúc' trong người ta? Ta đối ngươi trung thành tuyệt đối, ngươi phái ta ra ngoài làm nhiệm vụ, chỉ là muốn đem ta làm....... công cụ giáng lâm của ngươi?"

Ả không có được đến câu trả lời.

Càng không có cơ hội nói thêm một lời nào nữa.

Dây leo thoáng qua liền hút khô giác của Diễn, Diễn mất đi giác cung dưỡng, thân thể nhất thời uể oải xuống như xác rỗng, đồng thời thân thể không ngừng bành trướng, chỉ nghe "oành" một tiếng, thân thể ả bị dây leo trong cơ thể triệt để phá tan, vỡ tan thành từng khối từng khối huyết nhục, tán lạc khắp mặt đất.

Đồng thời, bên cạnh dây leo dĩ nhiên nứt ra một đạo lỗ hổng màu đỏ, lỗ hổng này giống như cánh cửa vào Huyết Hồ bên người Dạ. Chỉ là lỗ hổng này nhìn qua càng to lớn, bên trong tinh lực uy nghiêm đáng sợ.

Dây leo rời đi thân thể phá vụn của Diễn, chui vào trong lỗ hổng màu đỏ.

Lỗ máu khép kín rồi.

Dây leo đột nhiên biến mất không còn tăm tích.

Tất cả những thứ này diễn ra quá nhanh, không ai kịp phản ứng liền đã kết thúc, chỉ còn dư lại những mảnh huyết nhục của Diễn bị dây leo làm nổ tung trên mặt đất.

"......Hạ." Sư Thanh Y âm thanh run rẩy, nhìn Hiệp quỳ trên đất.

Hai mắt của Hiệp trống rỗng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sư Thanh Y.

Hắn có thể miễn cưỡng động đậy, chuyện này ý nghĩa trong thân thể hắn còn tàn dư một chút giác, nhưng đã nhanh cạn kiệt. Hai mắt Sư Thanh Y nhiễm đầy lệ khí, nàng quay đầu ôm chặt thân thể Lạc Thần, nghẹn ngào nói: "Vừa nãy ngươi rút giác từ Diễn, có thể.... có thể cho hay không?"

Lạc Thần nhấc tay, để hồng tuyến bơi ra ngoài.

Hồng tuyến đi tới lỗ hổng trên trán Hiệp, bồi hồi chốc lát lại lui trở về.

".... Cho không được." Lạc Thần nhìn Sư Thanh Y, bên trong lạnh lẽo mang theo tia buồn bã, nhẹ giọng nói: "Thân thể hắn nguyên bản liền tàn khuyết, vừa rồi dây leo rút ra giác còn lại trong người hắn, đã phá hủy dấu ấn rồi, giác đối hắn đã vô dụng, một tia giác cuối cùng cũng sắp... tiêu tan."

Sư Thanh Y biết sự tình đã không thể cứu vãn, hai vai run lên, nàng nhìn về phía Hiệp, lông mi dính nước mắt.

Hiệp run run rẩy rẩy đứng dậy, xoay người đi về phía trước.

Đi rồi một đoạn đường, Hiệp ngừng lại, giống như đang đợi ai đó.

Lạc Thần hướng Sư Thanh Y nói: "Hắn muốn dẫn đường cho ngươi."

Sư Thanh Y liễm mi, trầm mặc đi theo, Lạc Thần theo ở bên cạnh nàng.

Sau khi đi về phía trước được một lúc, Hiệp mới dừng lại, ngẩng đầu lên.

Bước chân Sư Thanh Y dừng lại, nàng cũng ngẩng đầu lên.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một vách tường khổng lồ, bề mặt bên ngoài của bức tường giống như màu sắt, toàn bộ vách tường vắt ngang kéo dài, giống như trái phải đều không nhìn thấy bờ, càng cao vút trong mây. Nó giống như quái vật khổng lồ đứng sừng sững giữa trời và đất, bóng người so với nó giống như một viên sỏi nhỏ đứng trước thành lũy to lớn và vô tận.

Bức tường khổng lồ này giống như đường ranh giới, đem vùng thế giới này tách ra, cũng không ai biết đầu kia của nó đến cùng là cái gì.

Bên tai có thể nghe được một âm thanh ngờ ngợ từ trên vách truyền đến, giống như từng trận sấm sét ở đầu bên kia giáng xuống.

Một cánh cửa lớn không kém nằm bễ nghễ trên vách, mặt trên hiện lên tràn đầy đồ án được điêu khắc cực kỳ cổ quái, đóng chặt, tựa như từ chối bất kỳ kẻ xâm lấn nào.

Sư Thanh Y nhìn đạo vách tường cùng cửa lớn, vẻ mặt thất thần, trong lòng càng ngũ vị tạp trần.

Hiệp đi tới trước cửa lớn, đứng ở nơi đó bất động.

"Thanh Y." Lạc Thần nhẹ giọng nói: "Hiệp chờ ngươi."

Sư Thanh Y nhịn xuống trong lòng chua xót, cùng Lạc Thần đi đến nơi Hiệp dừng lại. Hiệp dưới chân giẫm lên một bức đồ án to lớn, đồ án này đại khái có kích thước như một bức bích họa, chỉ là nó được vẽ trên mặt đất, phi thường trừu tượng, căn bản không nhìn ra vẽ cái gì, bút pháp hỗn loạn, màu sắc cũng ngũ sắc tràn lan.

Sư Thanh Y cảm thấy rất quen thuộc, lẩm bẩm nói: "....Là đồ án trên mảnh tơ lụa kia."

Đêm đó nàng say rượu, lấy đi cái tráp từ phòng Nhất Thủy, cái tráp này là Hạ Trầm giao lại cho hậu nhân bảo quản, nói chỉ có thể giao cho Nữ Thần. Lúc Sư Thanh Y mở tráp ra, bên trong ngoại trừ một đồ vật nhìn tròn, còn có một mảnh tơ lụa. Lúc đó đồ án vẽ trên tơ lụa khiến người ta nhìn hoàn toàn không hiểu nổi, giống như chỉ là một phần của bức tranh hoàn chỉnh nào đó.

Sợ rằng sau khi rời khỏi nhà, đồ vật trong tráp sẽ không an toàn, Sư Thanh Y lặng lẽ mang theo đồ vật kia trên người. Nàng mở ba lô, lấy ra mảnh tơ lụa màu sắc rực rỡ, tỉ mỉ so sánh hoa văn trên đó giống hệt như đồ án dưới chân.

Tuy rằng đồ án trên đất bút pháp hỗn loạn, nhưng so với mảnh tơ lụa này, hiển nhiên muốn hoàn chỉnh rất nhiều.

"Đồ án vẽ trên mảnh tơ lụa này, chỉ là một phần nhỏ của đồ án trên mặt đất." Sư Thanh Y men theo hoa văn so sánh, phát hiện một góc của đồ án trên mặt đất tương đồng với trên tơ lụa.

Hoa văn trên lụa giống như mô hình thu nhỏ của góc này.

Sư Thanh Y giẫm chân lên vị trí đó.

Những người còn lại trong đội ngũ cũng theo tới, bầu không khí vô cùng nghiêm nghị, Vũ Lâm Hanh vừa đến đã bị tường thành cao vút làm cho ngỡ ngàng, nàng bước tới bên cạnh đồ án nhìn một chút, thấp giọng hỏi: "Nơi này đến cùng.... là nơi nào?"

"Đây là cánh cửa sâu trong mê cung mà vô số người muốn mở." Sư Thanh Y lạnh giọng nói: "Không chỉ có đám người năm đó xâm lấn nơi này, liền Cổ Thần cũng muốn đi vào."

"Sau cửa lớn.... là cái gì?" Vũ Lâm Hanh do dự.

Nàng chưa từng thấy qua công trình khổng lồ như vậy, không chỉ lấy mê cung dưới lòng đất làm bình phong, ngăn cản người ngoài thông qua mê cung tới bên này, càng có tường thành khổng lồ ngăn cách cả trời và đất.

Phảng phất phía sau bức tường thành kia, cất giấu đồ vật cực kỳ quý báu.

"......Nhà của ta." Sư Thanh Y nói: "Hoàng Đô."

Vũ Lâm Hanh cả người chấn động, lần thứ hai ngẩng đầu nhìn lại, cảm giác hô hấp đều bị tường thành khổng lồ này đè ép.

Nàng từng trải nghiệm qua sự mỹ lệ của Hoàng Đô ở trong mộng tràng.

Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới, Hoàng Đô trên thực tế dĩ nhiên liền nằm ở sau bức tường to lớn này.

"Dạ." Trường Sinh ôm lấy Dạ sắc mặt trắng bệch, âm thanh có chút kích động: "Chúng ta sắp về đến nhà. Ngươi nhịn một chút, chờ về đến nhà, ngươi liền có thể nghỉ ngơi."

"Ta... không thể đi vào." Dạ lắc đầu: "Các người vào thôi, ta không thể đợi ở nơi đó. Ta đi vào, Huyết Hồ bên người cũng sẽ theo tiến vào, tuy rằng Huyết Hồ thuộc về ta, nhưng thần cũng có thể tiến vào, đến lúc đó sợ rằng thần sẽ từ lỗ hổng bên trong Huyết Hồ đi ra, là có thể tiến vào địa gới Hoàng Đô."

"Ngươi muốn cùng chúng ta tách ra sao?" Trong đôi mắt Trường Sinh bịt kín một tầng hơi nước.

Nàng cùng A Cẩn A Lạc vượt qua thiên tân vạn khổ, trải qua nhiều kiếp nạn như vậy, mới rốt cuộc về tới cửa nhà, Dạ nhưng phải rời đi các nàng.

"Ta không muốn cùng các ngươi tách ra." Dạ thành thật đáp: "Ta có thể đợi trong thôn, chờ các ngươi trở lại. Chỉ cần ta không tiến vào, là không sao."

"Thân thể ngươi hiện nay suy yếu như vậy, ta làm sao có thể để ngươi một mình lưu lại." Trường Sinh vội la lên: "Vừa rồi ngươi cũng đã thấy, cái kia thần 'xúc', ta không biết là thứ gì, nhưng nó từ trong thân thể Diễn đi ra, lại chui vào lỗ hổng biến mất, nó cũng có một tiểu thế giới sao? Nếu nó trở lại tìm ngươi gây chuyện, ngươi phải làm sao."

"Nó có một đoạn thời gian cũng sẽ không đi ra ngoài nữa." Dạ nói: "Nó chui vào đích xác là một tiểu thế giới, giống như Huyết Hồ của ta. Huyết Hồ vốn dĩ là thần cho ta."

"Thần xúc, đến cùng là cái gì?" Sư Thanh Y biết quá ít về Cổ Thần kia, vừa nãy tận mắt chứng kiến dây leo trong nhát mắt rút đi giác của Diễn cùng Hiệp, mà dây leo chính là 'xúc' của thần, nó chịu cổ thần điều khiển, sức mạnh dây leo đều đáng sợ đến như vậy, sức mạnh cổ thần lại đáng sợ đến bực nào.

"Thần xúc, chính là dây leo kia, là một bộ phận trong thân thể của thần." Dạ thấp giọng nói: "Thần không thể di chuyển, nhưng có thể dựa vào 'xúc', đi nơi thần muốn đi, làm chuyện thần muốn làm. Nhưng thần xúc không thể tự do hoạt động, nó nhất định phải được chôn trong một thân thể do 'giác' của thần trực tiếp cung dưỡng, mới có thể giáng lâm. Sau khi chôn xúc vào thân thể, thân thể đi tới chỗ nào, thần xúc mới có thể đi tới chỗ đó. Lúc trước dưới tình huống Diễn không biết, thần mới có thể đem 'xúc' chôn vào thân thể Diễn. Mà thần xúc mang theo Huyết Hồ, chính là Huyết Hồ ẩn giấu bên người Diễn, nó không thuộc về Diễn, mà chỉ thuộc về thần xúc."

"Vậy thần xúc chẳng phải đang ẩn nấp trong Huyết Hồ sao?" Trường Sinh lập tức cảnh giác: "Sau đó nó có thể lại mở ra Huyết Hồ lỗ hổng, đi ra ngoài gây sự với chúng ta?"

Dạ cũng không cách nào phán đoán: "Thần xúc có thể lưu lại Huyết Hồ, cũng có thể đã rời đi. Ta không rõ ràng."

"Sao có thể rời đi? " Lạc Thần ngưng lông mày: "Huyết Hồ của ngươi theo ngươi di chuyển, lỗ hổng mở ở nơi nào, thì từ nơi đó đi ra. Cổ Thần không giống sao?"

Dạ lắc đầu: "Huyết Hồ của ta, mở lỗ hổng tiến vào, xác thực dừng lại ngay vị trí đó, trong Huyết Hồ không có lối ra khác, ta chỉ có một đạo môn ra vào. Nhưng thần không giống, ngoại trừ lỗ hổng lối ra, còn có cửa khác, liên tiếp với 'thần tê', này ý nghĩa thần xúc vừa nãy tiến vào Huyết Hồ, có thể xuyên qua cánh cửa khác trở lại 'thần tê', Huyết Hồ cũng sẽ theo đó đi trở về."

"Thần tê?" Lạc Thần nói: "Là nơi ở chân chính của thần sao, nếu muốn giết cổ thần, nhất định phải đi tới nơi đó?"

".............."

[Tạm dịch: 'Thần tê' là 'đất của thần'.]

"Ngươi nói cổ thần có thể đi vào Huyết Hồ của ngươi, làm sao tiến vào? Nó không thể động, chỉ có thể dùng 'xúc', nếu muốn tiến vào Huyết Hồ của ngươi, chung quy phải từ thần tê đi qua. Vậy Huyết Hồ của ngươi cũng phải có cánh cửa thứ hai, liên kết với đất của thần." Lạc Thần cảm giác bên trong không dúng.

Dạ rũ mắt xuống: "Huyết Hồ của ta đúng là có cánh cửa thứ hai, nhưng thần đã che giấu nó, thần có thể đi qua ta, nhưng ta không có cách nào qua chỗ thần."

"Vậy trước đây ngươi làm sao trở lại bên cạnh cổ thần?" Sư Thanh Y hỏi.

"Thời điểm thần triệu hồi, ta có thể cảm giác được, liền tiến vào Huyết Hồ, đi tới cánh cửa thứ hai kia. Thần sẽ mở cửa ra, chỉ có dưới tình huống thần đồng ý, cánh cửa thứ hai trong Huyết Hồ mới có thể mở." Dạ càng nói, thanh âm càng thấp, khí tức càng hỗn loạn, lần thứ hai phun ra một ngụm máu.

Trường Sinh ngày hôm nay thấy Dạ thổ huyết nhiều lần, rồi lại không biết làm sao mới có thể làm cho nàng thoải mái, trong lòng cực kỳ khó chịu, chỉ có thể ôm Dạ, giúp Dạ lau sạch vết máu trên khóe môi.

"Dạ, đừng nói nữa." Trường Sinh đau lòng không ngớt. "Chúng ta về nhà trước."

"Ta không thể đi vào." Dạ nhìn Trường Sinh, nói.

Sư Thanh Y quay đầu nhìn Hiệp một lát, trong đôi mắt nàng tràn đầy chua xót, lại tràn đầy lẫm liệt hận thù.

Nàng biết rõ Hiệp đã chịu không nổi nữa, sau khi hắn bị phân thây, thân thể đã tàn phế, chờ một tia giác cuối cùng tản đi, Hiệp thậm chí thân thể lưu tức đều không còn, triệt để biến thành chân chính xác chết.

"Ngươi đương nhiên có thể vào." Ánh mắt Sư Thanh Y cực kỳ lạnh lẽo: "Ngươi yên tâm theo chúng ta trở lại. Ta không biết làm sao đến 'đất của thần', nếu cổ thần muốn từ Huyết Hồ của ngươi vào Hoàng Đô, thực vừa vặn, ta ứng nên đón tiếp."

Dạ trầm mặc.

Sư Thanh Y không trì hoãn nữa, đi tới trước mặt Hiệp.

Hiệp chỉ đứng trên đồ án, ngây ngốc chỉ vào góc kia đối ứng với đồ án trên mảnh tơ lụa, nhắc nhở làm một động tác cắt.

"Ta muốn mở cửa rồi." Ánh mắt Sư Thanh Y thăm thẳm: "Mọi người chuẩn bị kỹ càng."

Lạc Thần nhìn quét bốn phía, ánh mắt ra hiệu cho mọi người.

Mọi người nhất thời tâm thần lĩnh hội.

Sư Thanh Y lấy ra quân đao, cắt lên tay chính mình. Dòng máu đỏ sẫm theo tay nàng nhỏ xuống, nhỏ lên góc hoa văn kia, máu dọc theo đồ án đi khắp, đường nét đồ án từ từ biến thành màu đỏ.

Đây cũng chính là cơ quan máu, giống như cơ quan ở động quỷ trong mộng tràng Võng Lượng Thành.

Góc đồ án kia đột nhiên tỏa ra ánh sáng đỏ rực, theo hồng quang cùng dòng máu chảy xuôi, lấp đầy các khe hở, đồ án không ngừng sáng lên. Hồng quang lưu chuyển, từ từ đem toàn bộ đồ án thắp sáng.
Sau khi đồ án sáng lên, trên đất cùng cửa nối liền hoa văn cũng theo đó sáng, vẫn kéo dài tới chỗ cửa lớn.

Trên cửa chính đồ án cũng từ lúc góc dưới bắt đầu, tùy theo mà sáng, hồng quang tràn khắp cửa chính, đem đường nét đồ án trên cửa chính từ từ lấp kín.

Sư Thanh Y dẫn mọi người đi tới trước cửa lớn.
Nàng cùng Lạc Thần xoay người lại, quay lưng về phía cánh cửa đang mở, đứng ở vị trí trước nhất.

"Chỉ có ta mới có thể mở cánh cửa này." Sư Thanh Y nhìn về phía trước mặt phiến cỏ dại cùng cây cối mọc um tùm, vừa nãy dưới tình thế cấp bách, nàng đã dùng mấy lần kim tiễn, trên người hắc khí như có như không quanh quẩn, cười lạnh: "Để cho các ngươi chờ lâu chứ? Không dự định chờ cửa mở thừa dịp làm loạn đi vào sao? Giờ còn không ra, còn muốn chờ lúc nào?"

Gió thổi trên lá cây, vang xào xạc.

Bức tường lớn và cánh cửa phía sau cao ngất trời, cách đồ án hoàn toàn bị hồng quang lấp kín trong một đoạn thời gian.

"Đi ra." Lạc Thần nói.

Biết đã bị các nàng phát hiện, bọn họ cũng không cần thiết tiếp tục ẩn giấu. Chỉ nghe một tiếng cười, một người nam nhân đi ra từ sau bụi cây, bên cạnh hắn là một người áo đen.

Nam nhân này dáng dấp liền là cái kia Lâm ca, trước đây các nàng đều chỉ ở xa nhìn thấy hắn, hoặc là nhìn thấy từ trong màn hình camera giám sát, hiện tại giáp mặt, có thể thấy lúc hắn bước đi, cánh tay động rất không hài hòa, giống như cánh tay kia nguyên bản không thuộc về hắn.

Sư Thanh Y liếc nhìn cánh tay Lâm ca, một cái liền nhìn thấu: "Khương Cừu, không cần thiết giả dạng như vậy nữa, chúng ta đã rất quen thuộc, liền đem mặt giả xé xuống đi."

Lâm ca nhấc tay, đem gương mặt dịch dung xé xuống, lộ ra nguyên bản gương mặt thuộc về hắn.

Khương Cừu cười nói: "Sư tiểu thư."

Sau đó hắn âm dương quái khí nói tiếp: "Tuy rằng trong thôn chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng cũng không phải bằng gương mặt của ta, cho nên ta muốn nói với ngươi một tiếng, đã lâu không gặp."

Vũ Lâm Hanh tức giận đến gần chết: "Lại là tên khốn kiếp này ở sau lưng giở trò, ngươi làm sao không chết đi?"

"Muốn ta chết, đâu dễ dàng như vậy." Khương Cừu chạm vào cánh tay lỏng lẻo kia, cười lạnh: "Ta muốn cùng Sư tiểu thư, Lạc tiểu thư ôn chuyện cũ."

Lúc ở Thần Chi Hải, hắn bị Lạc Thần chém đứt một cánh tay, nguyên bản thân thể hắn bị chém xuống cũng có thể gắn lại, nhưng lúc đó Sư Thanh Y đem cánh tay hắn đạp lăn, làm đứt đoạn mất cơ hội tái sinh của hắn, mới có thể triệt để phế bỏ cánh tay đó.

Hiện giờ hắn cánh tay hoàn chỉnh, nhưng rất lỏng lẻo, không biết từ nơi nào lấy được.

Ánh mắt Sư Thanh Y nhìn chằm chằm người áo đen phía sau Khương Cừu.

"Ta cũng muốn ôn chuyện cũ." Sư Thanh Y nghiêng đầu nhìn người áo đen kia, hồng mâu lạnh lẽo: "Quỷ Chủ, hiện tại ra ngoài không cần ngồi ghế lăn, giả bộ tàn tật nữa sao?"

Người áo đen không có vạch ra áo choàng, vẫn luôn che kín mặt, nhưng tiếng nói xác thực là Quỷ Chủ, ả cười nói: "Cháu gái ngoan của ta, quả nhiên là tuệ nhãn như đuốc."

Thời điểm ở Thần Chi Hải, toàn bộ quá trình Quỷ Chủ đều mang mặt nạ quỷ. Không ai biết dung mạo của ả tột cùng ra sao.

"Quan hệ của ngươi cùng Khương Cừu thân thiết như vậy, trừ ngươi ra, ta cũng không nghĩ ra người khác." Ánh mắt Sư Thanh Y ép xuống: "Dù sao các ngươi, cấu kết với nhau làm việc xấu."

"Trừ ngươi ra, trong mộng tràng còn một người áo đen khác, là người phương nào?" Lạc Thần nhàn nhạt hỏi Quỷ Chủ.

"Sao ngươi không đoán là đại tỷ của ta đi?" Quỷ Chủ ác ý cười, cố ý dẫn dắt suy nghĩ mọi người sang hướng khác.

"Vu Mị cùng ngươi trở mặt, sẽ không cùng ngươi hợp tác." Lạc Thần nói: "Huống chi, ả không xứng."

"Đúng vậy." Tâm tình Quỷ Chủ nhìn qua tốt vô cùng, không biết gặp được chuyện vui gì, đối Vu Mị xem thường càng không chút nào che giấu: "Đại tỷ chỉ có thể xách giày cho ta, hiện tại làm gì đủ tư cách."

"Ngươi hiện tại?" Lạc Thần nghe được trong lời nói của ả cất giấu ý tứ: "Ngươi trước đây sức mạnh, quả nhiên bị áp chế, đến bây giờ mới khôi phục. Trong mộng tràng mới là thực lực chân chính của ngươi."

"Nhà họ Sư chính là mảnh đất âm dương cực hảo." Quỷ Chủ nói: "Thích hợp ta nghỉ ngơi."

-----------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phải về nhà, người quen cũ đến đủ rồi, Khương Cừu, Quỷ Chủ vẫn xuyên qua toàn văn ở sau giở trò, chưa bao giờ vắng họp, ta tận lực không ngừng đẩy mạnh đầu mối chính, câu chuyện cũng nên đến hồi kết.

Ta đều nói để mọi người làm tốt chuẩn bị toàn văn kết thúc, tiến triển tới đây, Khương Cừu không lĩnh cơm hộp ta liền thẳng ném bàn phím!

"Cơm hộp đều nóng đủ!"

--------------------------------
*Điện hạ tức giận rồi, Khương Cừu, Quỷ Chủ, Cổ Thần đều nhanh ăn cơm hộp. Điện hạ quá đẹp trai!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro