☆Chương 634: Đừng rời bỏ ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thập Tứ vẫn luôn nghe theo Điện Hạ nhà nàng, nghe Sư Thanh Y nói như vậy, vội đáp: "Vâng, Điện Hạ."

Trong lòng nàng âm thầm nhớ kỹ, đây chính là lễ nghi chào hỏi cao nhất, nhất định không được quên.

---- Đương ----- Đương ----- Đương

Xa xa tiếng chuông vang lên.

Sư Thanh Y nghe thấy tiếng chuông, ở trong gió giương mắt nhìn lại.

Tiếng chuông được gió nhẹ bao bọc, dường như được gửi đến mỗi một ngóc ngách của thế giới bí ẩn rộng lớn này. Xuyên qua tầng mây, lướt qua cỏ cây hoa lá, đi qua từng tòa kiến trúc tao nhã, cuối cùng ghé vào bên tai của mỗi một tộc nhân.

Tiếng chuông này để cho bọn họ hoảng hốt, theo sau kinh ngạc không thôi.

Nhưng lại che giấu không được vui sướng, bọn họ dồn dập chạy lên, không ngừng nói cho nhau nghe.

Điện Hạ trở về!
Điện Hạ trở về!

Các tộc nhân đợi ngày này đã quá lâu, xuyên qua mấy trăm năm dài dằng dặc. Giống như Đình Hữu Hối từng nói, lâu đến mức mọi người đều sắp quên đi bao nhiêu thời gian trôi qua, nhưng bọn họ vẫn kiên trì chờ đợi, tin chắc có một ngày, Điện Hạ sẽ trở lại.

Đây là lời Điện Hạ đã hứa, bọn họ tin nàng, chắc chắn sẽ không nuốt lời.

Cũng may năm tháng dài lâu, cuối cùng bọn họ đã chờ được ngày này.

Sư Thanh Y cũng có chút xuất thần: "Hoàng chuông vang lên rồi."

Lạc Thần ở bên nghiêng mặt đi, trầm tĩnh nhìn nàng.

Trường Sinh đã rất lâu không trở lại, năm đó nàng được Sư Thanh Y dùng máu nuôi dưỡng, một mực ngủ say ở Huyên Hoa Hiên đất Thục, Sư Thanh Y một thân một mình chống đỡ gánh nặng Hoàng Đô, Trường Sinh không chút nào hay biết. Lúc này nàng nghe Hoàng chuông vang lên, vừa cảm thấy quen thuộc, vừa cảm thấy không giống với tiết tấu trong ấn tượng của nàng.

Bất cứ khi nào có đại sự phát sinh trong Hoàng Đô, chẳng hạn như tân vương đăng cơ ở đài Lãm Phong Hoàng, đại hôn của Vương thượng cùng Vương hậu, Thiên Hoàng Tuyên Cổ có biến hóa, có người trong Vương tộc hôn mê được đưa vào Thiên Hoàng Tuyên Cổ, hoặc có kẻ địch đến phạm, Hoàng chuông đều sẽ vang lên, hết thảy tộc nhân sẽ ngay lập tức nghe được nhắc nhở.

Mà mỗi một loại tiếng chuông đều có tiết tấu khác nhau, các tộc nhân vừa nghe, là có thể biết được chuyện gì xảy ra, để chuẩn bị sẵn sàng.

Thanh âm hiện tại vang lên, là một loại tiết tấu mà Trường Sinh chưa từng nghe qua.

Nhưng nàng rất nhanh hiểu được, hỏi Đình Hữu Hối: "Đây chính là mang ý nghĩa A Cẩn trở về?"

"Vâng." Đình Hữu Hối hướng về nàng nói: "Năm xưa Điện Hạ một mặt che chở Hoàng Đô, một mặt....."

Nói đến đây, Đình Hữu Hối dừng một chút, nhìn về phía Lạc Thần, trong mắt ngậm lấy một tia bi thương không thể xóa, tiếp theo nói: "Một mặt muốn ra ngoài tìm kiếm Lạc đại nhân. Tư Hàm đại nhân nhập Thiên Hoàng Tuyên Cổ, Trường Sinh ngài đang ở đất Thục, Lạc đại nhân bặt vô âm tín, Hoàng Đô rộng lớn như vậy, chỉ còn dư lại Điện Hạ một mình chống đỡ."

Lạc Thần rũ mắt xuống, hô hấp có chút loạn.
Đình Hữu Hối thở dài, nói: "Nhiều chuyện cùng lúc xảy ra, Điện Hạ cũng không còn cách nào, chỉ có thể tại Hoàng Đô nghỉ ngơi một trận, xử lý Hoàng Đô chuyện trọng yếu, sau đó đi giám sát việc tu kiến công trình phòng ngự bên ngoài, còn lại chính là đi khắp nơi tìm kiếm tăm tích Lạc đại nhân. Chỉ là Điện Hạ ở bên ngoài tình cảnh gian nguy, truy binh rất nhiều, bọn chúng đều thật điên cuồng. Chúng ta rất lo lắng an nguy của Điện Hạ, nhưng Điện Hạ không cho chúng ta đi theo, một ngày Điện Hạ rời đi, các tộc nhân đều bất an, lại càng không biết khi nào Điện Hạ sẽ trở về. Điện Hạ lo lắng cho tộc nhân, liền cùng chúng tộc nhân ước định về một loại tiết tấu mới của Hoàng chuông. Mỗi lần người trở về, Hoàng chuông vang lên, tộc nhân liền có thể biết được Điện hạ trở về, không cần lại lo lắng sợ hãi. Mỗi một lần Điện Hạ ra ngoài, đều căn dặn chúng ta không nên rời đi Hoàng Đô, đợi người trở về, chúng ta đều chờ đợi tiếng Hoàng chuông vang lên, mỗi lần như vậy, Điện Hạ đều đúng hẹn trở lại."

"Mãi đến tận.... lần cuối cùng Điện Hạ ra ngoài.... " Đình Hữu Hối thấp giọng nói: "Chúng ta đợi rất nhiều năm, cũng không từng nghe thấy Hoàng chuông vang lên, dần dần, thời gian lướt qua càng lâu, mười năm, hai mươi năm.... thậm chí, một trăm năm, hai trăm năm.... Chúng ta đợi đã hơn 600 năm, hôm nay mới có thể lần nữa nghe thấy tiếng chuông này."

Thập Tứ xoay lưng lấy mu bàn tay sượt con mắt, lúc xoay người lại thì mắt đã đỏ ngầu.

Trong mắt Trường Sinh cũng nổi lên sương mù.

Lạc Thần khóe môi phập phồng, cúi đầu.

Từ những ghi chép trong quyển sổ nhỏ của Hạ Trầm, đến những gì xảy ra tại thôn họ Hạ dưới mê cung, chân tướng đã nổi lên mặt nước, bây giờ lại có những hồi ức này của Đình Hữu Hối, những chuyện Sư Thanh Y trải qua càng hiển lộ trước mắt Lạc Thần, tâm tình của Lạc Thần cũng càng ngày càng trầm trọng.

Đoạn thời gian kia nàng không ở bên, Sư Thanh Y đi qua mỗi một tấc năm tháng cô độc, đều giống như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào đầu trái tim của Lạc Thần.

Trái tim nàng lúc này đã nhuộm trong máu và nước mắt.

Sư Thanh Y hiểu được Lạc Thần sẽ cảm thấy đau khổ khi nghe những chuyện này, nàng dán Lạc Thần càng gần, dắt tay Lạc Thần qua và ấp ở trong tay mình, nhẹ nhàng an ủi: "Đều đã qua, hiện tại chúng ta về nhà."

Trong mắt của nàng ngậm lấy ý cười xán lạn.

Lạc Thần nhìn nàng, trong con ngươi không giấu được ưu thương.

"Mình về Hoàng Điện đi." Sư Thanh Y hy vọng Lạc Thần có thể sớm một chút được nghỉ ngơi, ôn nhu nói: "Ngươi trở lại hảo hảo ngủ một giấc. Mọi người cũng đều mệt mỏi."

Lạc Thần lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu: "........Ừ."

Một vài thần quan ở lại trông giữ Huyễn Trận, đoàn người rời đi Huyễn Trận và hướng về Hoàng Điện.

Trên đường Thập Tứ thu được ảnh vệ hồi báo, vội vã xin chỉ thị: "Điện Hạ, các tộc nhân biết Điện Hạ trở về, rất là kích động, dồn dập tụ họp bên dưới đài Lãm Phong Hoàng, chờ đợi có thể nhìn tới Điện Hạ một chút. Chỉ là Điện Hạ bôn ba hồi lâu, nhất định rất mệt mỏi, có cần thần hạ đi báo cho bọn họ, chờ Điện Hạ nghỉ ngơi xong, lại đi đài Lãm Phong Hoàng để gặp họ?"

Đài Lãm Phong Hoàng cùng Đài Rửa Tội là hai nơi thích hợp nhất cho các tộc nhân tụ tập. Nơi đó vô cùng rộng lớn, đài Lãm Phong Hoàng là nơi diễn ra lễ đăng cơ của tân vương, cùng đại hôn của hoàng tộc, Đài Rửa Tội là nơi trừng phạt tộc nhân phạm tội lớn, mỗi một lần diễn ra đều được chúng tộc nhân dồn dập đến xem.

Sau khi suy tính, Sư Thanh Y nói: "Bọn họ đợi ta đã lâu, ta trước đi gặp họ, miễn cho họ lo lắng."

Nàng nói qua, nhìn về phía Trường Sinh: "Trường Sinh, ngươi mang mọi người đi trước Hoàng Điện nghỉ ngơi, sắp xếp phòng ở cho mọi người, ta một hồi sẽ trở lại."

Nàng ánh mắt mềm nhẹ nhìn những người bạn cùng nàng vào sinh ra tử, nói: "Đây cũng chính là nhà của các ngươi, Vũ Lâm Hanh, Thiên Thiên, các ngươi cùng Âm Ca ở mộng tràng đã quen thuộc nơi này, Ngư Thiển cùng Trạc Xuyên càng tới qua nhiều lần, các ngươi tùy ý là tốt rồi, có cần gì liền nói với Trường Sinh hoặc thần quan trông coi Hoàng Điện là được."

"Đa tạ Sư Sư." Ngư Thiển cảm kích nói.

Trạc Xuyên đi theo phía sau Ngư Thiển, nhắm hai mắt, không cách nào đáp lại.

Sư Thanh Y lại quay mặt về phía Dạ: "Dạ, ngươi bị nội thương, nên điều dưỡng thật tốt. Dược phường của Hoàng Điện có tất cả các loại dược liệu mà ngươi cần, để Trường Sinh dẫn ngươi đi."

"Được." Dạ gật đầu.

Trường Sinh nhìn chằm chằm Dạ, trong mắt không giấu được lo lắng.

Sư Thanh Y đem tất cả an bài ngay ngắn rõ ràng, đối Đình Hữu Hối nói: "Ngươi thông tri cùng các Mạch chủ khác, muộn một chút đến thư phòng của ta, ta có việc muốn giao phó. Đặc biệt là Triệu Tông, ngươi trước tiên đem chuyện Triệu Giác cùng Triệu Nghiễn báo cho hắn, để hắn làm chuẩn bị tâm lý."

Đình Hữu Hối chú ý tới thân thể Triệu Giác cùng Triệu Nghiễn dung hợp, sắc mặt thập phần kinh sợ, tình cảnh này đối mỗi tộc nhân Hoàng Đô mà nói, đều là một loại tàn khốc cùng khủng bố. Dù sao hành vi luyện hóa anh trai mình để có được cánh của Triệu Nghiễn thật quá điên cuồng, lúc ở trên đường nghe Sư Thanh Y kể về chuyện hai huynh đệ Triệu gia, Đình Hữu Hối càng thở dài không ngớt, Thập Tứ nghe được cũng gắt gao nhíu mày.

"Dặn bọn họ đừng đến quá sớm." Sư Thanh Y nói: "Lạc Thần cần nghỉ ngơi, ta đưa nàng về phòng lại trở qua."

"Vâng, Điện Hạ." Đình Hữu Hối nhận lệnh.

"Ngươi lại an bài hai vị thần quan đắc lực, tới săn sóc Hạ." Sư Thanh Y nhìn Hiệp ở bên kia ngơ ngẩn, trong lòng đau nhói.

Chỉ là nàng không biết mình còn có thể chăm sóc Hiệp bao lâu.

"Ta sẽ cùng ngươi đi gặp tộc nhân." Lạc Thần đối Sư Thanh Y nói.

"Ngươi không nghỉ ngơi sao?" Sư Thanh Y vẫn có chút lo lắng.

Lạc Thần lắc đầu.

"Được rồi." Sư Thanh Y suy nghĩ một chút, cười nói: "Bọn họ biết ngươi cũng đồng thời trở về, nhất định sẽ cao hứng vô cùng. Chúng ta cũng không ở lại lâu, đi nhìn bọn họ một chút là được."

"Vậy ta cũng đi." Trường Sinh nói: "Ta hồi lâu không về, ta rất nhớ bọn họ."

"Vậy thì tất cả cùng đi." Vũ Lâm Hanh cười hì hì, thập phần hiếu kỳ: "Ta rất muốn xem bọn họ ở trước đài bái kiến Sư Sư như thế nào? Có phải giống như trong phim truyền hình, đứng thành hai hàng văn võ nhất loạt quỳ xuống giữa đại điện?"

Đối với người hiện đại như Vũ Lâm Hanh mà nói, Hoàng Đô giống như những triều đại phong kiến mà nàng thấy trên phim ảnh, bởi vì nơi này không có nửa điểm liên lụy đến thế sự xoay vần cùng biến thiên của ngoại giới, vẫn cất giữ Hoàng Đô thời cổ diện mạo. Lúc ấy ở mộng tràng, nàng liền thấy như xuyên về cổ đại, bây giờ đã đặt chân đến Hoàng Đô thực sự, loại cảm giác mới mẻ giống như xuyên không này càng mãnh liệt hơn.

Đối Vũ Lâm Hanh mà nói, chuyện này thật sự quá kích thích, so với gặp bánh chưng dưới lòng đất còn muốn kích thích hơn.

"Không có." Sư Thanh Y có chút quẫn bách: "Ngươi đừng nghĩ quá nhiều, không phải như ngươi tưởng tượng."

Nàng nói thầm một câu: "Ngươi đã xem quá nhiều phim truyền hình cổ trang tẻ nhạt."

"Cái gì tẻ nhạt?" Vũ Lâm Hanh càng nói càng hưng phấn: "Phim nào cũng có cảnh như vậy, ngươi không phải vương thượng của bọn họ sao? Ngươi là ngôi chí tôn, hiện tại hồi cung, bọn họ ngăn cách cùng ngoại giới, cất giữ cái nhìn cùng tư tưởng cổ đại, chẳng lẽ không giống như trong phim cổ trang thường thấy, tập thể quỳ xuống hô vạn tế sao? Liền phim cung đấu, hoàng đế hồi cung, mọi người đều quỳ một đống."

"Ngươi cả ngày xem phim cung đấu?" Sư Thanh Y đỡ trán, đỏ mặt nói: "Đừng nói nữa."

Vũ Lâm Hanh mới mặc kệ, nhìn Lạc Thần, rốt cuộc bắt được cơ hội, cố ý trêu nàng: "Biểu tỷ nàng, vậy ngươi là Vương Hậu đúng không?"

Cũng không biết tại sao, nàng cảm thấy danh xưng này đặt lên người Lạc Thần, đặc biệt không hòa hợp. Vũ Lâm Hanh nói xong đều cười đến ngã trái ngã phải, cười đến vai thẳng run lên.

Lạc Thần mặt không hề cảm xúc: "......"

Sư Thanh Y thổi phù một tiếng cười, nhịn không được.

Lạc Thần sâu kín liếc Sư Thanh Y một chút.

Sư Thanh Y vội vã nghiêm mặt, vô tội xin khoan dung: "Lần này không phải ta nói, ta ở mộng tràng đã hứa sẽ không gọi ngươi như vậy, ta tuân thủ cam kết. Là Vũ Lâm Hanh như thế cười ngươi, không liên quan ta."

Lạc Thần híp mắt nhìn nàng.

Sư Thanh Y sợ rằng Vũ Lâm Hanh ở kia nhàn rỗi, sẽ tiếp tục nói hưu nói vượn trêu đùa nàng cùng Lạc Thần, bận bịu giải thích: ".....Ta không phải vương thượng, cha ta mới là Thần Hoàng Vương, ta cũng chỉ là hoàng nữ mà thôi."

Đình Hữu Hối hướng Vũ Lâm Hanh giải thích: "Điện Hạ vẫn chưa đăng cơ ở đài Lãm Phong Hoàng, nên chưa chính thức là vương thượng của chúng ta. Lúc Tư Hàm đại nhân còn chấp chính, chúng ta là có lễ quỳ bái, nhưng sau khi Điện Hạ tiếp quản Hoàng Đô, người đối nhân xử thế ôn hòa, liền nói không cần hướng người hành lễ, quỳ lạy càng không cần. Vừa rồi Vũ cô nương nói cái gì phim.... phim?"

Hắn có chút kẹt, không biết phim truyền hình là món đồ gì, nhưng đại khái có thể hiểu được Vũ Lâm Hanh muốn nói tới cảnh tộc dân quỳ bái.

"Phim truyền hình." Vũ Lâm Hanh cười nói.

"Phim... phim truyền hình." Đình Hữu Hối không hiểu, phát âm có chút gian nan: "E rằng Vũ cô nương sẽ không thấy được cảnh tượng kia. Chỉ là chúng tộc nhân tôn trọng Điện Hạ, mặc dù theo Điện Hạ tâm ý, không cần quỳ lễ, nhưng khom người hành lễ vẫn phải có. Nếu không hành lễ, bọn họ sẽ cảm thấy bất an, bởi vì trong lòng chúng tộc nhân, Điện Hạ nên được, dù Điện Hạ nói không cần, bọn họ vẫn giữ lễ này."

Vũ Lâm Hanh kéo dài "nha" một tiếng, cười híp mắt gật đầu: "Đáng tiếc a, không nhìn thấy tràng diện như trong phim rồi."

"Bọn họ cũng như người nhà của ta." Sư Thanh Y nghiêm túc nói: "Người trong Hoàng Đô, quan hệ lẫn nhau đều rất tốt. Ta đi gặp bọn họ, giống nhưng cùng người nhà thăm hỏi."

Vũ Lâm Hanh lần này cũng không nói giỡn, gật gù: "Vậy chúng ta càng nên đi gặp họ."

Thiên Thiên mỉm cười: "Vậy tất cả cùng đi chứ, chúng ta mới đến, lên tiếng chào hỏi cũng là việc nên làm."

"Được." Sư Thanh Y gật đầu.

Đoàn người đi tới gần đài Lãm Phong Hoàng, xa xa đã nhìn thấy ở giữa một tòa đài cao ngất trong mây, mặt trên từng trận gió cuốn qua, tựa hồ cuốn lấy dòng khí lưu qua lại bồi hồi, xác thực như đang thu tóm hết mọi luồng gió, một cầu thang bằng ngọc thạch kéo dài lên phía trên.

Dưới đài cao là một quảng trường cực kỳ rộng lớn, vô số bóng người xếp thành mấy hàng chỉnh tề, đội ngũ nhìn không thấy phần cuối, ở giữa chừa ra một lối đi.

Mỗi người đồng loạt nhìn về phía Sư Thanh Y, vẻ mặt kinh hỉ, thậm chí rất nhiều người trong mắt ngậm lấy nước mắt. Nhưng bọn họ đều quy củ, chỉ là đứng ở đó, đợi Điện Hạ của họ lại đây.

Sư Thanh Y nắm tay Lạc Thần, đi ở trước nhất, bắt đầu từ tộc nhân đầu tiên, ánh mắt của nàng lướt qua từng người, mang trên mặt mỉm cười.

Lời nói cử chỉ của nàng xưa nay hào phóng, đặc biệt là khi ở bên ngoài, nàng cũng rất là khiêm tốn, trước đó ở mộng tràng vì diễn kịch, không muốn để những kẻ ẩn giấu trong huyễn cảnh phát hiện, nàng mới thập phần tự nhiên đóng vai Điện Hạ, bản thân nàng cũng không để ý những lễ nghi kia.

Thời gian đã làm thay đổi thói quen của nàng, mang theo khí tức tự do của cuộc sống hiện đại, nhưng điều đó cũng không thể thay đổi tộc nhân của nàng.
Bây giờ trở về, nhìn thấy các tộc nhân lấy loại lễ nghi này tới đón tiếp nàng, tuy rằng minh bạch đây là truyền thống ở Hoàng Đô, đổi là không đổi được, chỉ có thể tùy theo bọn họ, Sư Thanh Y kỳ thực vẫn có chút không thích ứng.

Nhưng nàng vẫn mỉm cười khoát tay áo một cái, chào hỏi: "Chúng ta trở về, chào mọi người, đã lâu....không gặp."

Nói đến sau, tiếng nói của nàng đã nhiễm lên nghẹn ngào.

"Điện Hạ.... Lạc đại nhân....." Không ít người tự lẩm bẩm, cho rằng chính mình đang nằm mơ.

Thập Tứ ghi nhớ điểm trọng yếu, phất phất tay làm mẫu, cũng hướng mọi người nói: "Các ngươi nên nói thế này, Hey, Điện Hạ! Đây là lễ nghi cao nhất hiện giờ."

Sư Thanh Y: "......"

Thập Tứ những năm này ở Hoàng Đô tích lũy không ít uy vọng, các tộc nhân cũng đều làm theo nàng, dồn dập nói: "Hey, Điện Hạ."

Sư Thanh Y: "......."

....... Đứa nhỏ ngớ ngẩn này.

Vũ Lâm Hanh cái này không đáng tin cậy, vốn Thập Tứ có chút ngốc, còn dạy bậy bạ một đống.

Mấy trăm năm nàng mới về nhà một chuyến, lần này tất cả mặt mũi đều bị ném không còn.

Sau đó các tộc nhân lần lượt hướng Lạc Thần cùng Trường Sinh, cùng bên cạch khách quý, toàn bộ hey một vòng.

Lạc Thần trên mặt mang băng tuyết: "......"

Trường Sinh vui vẻ tiếp thu, cười xua tay, hồi đáp: "Hey!"

Ngư Thiển cũng chăm chú trả lời: "Này."

Thiên Thiên cười khanh khách, cũng hey một tiếng.

Chỉ có Âm Ca vẫn không hé răng.

"Này, này, này." Vũ Lâm Hanh một bên đáp lễ một bên cười đến không được, liên tục nói 'hey', người Hoàng Đô làm sao đều đáng yêu như vậy, này có thể so cảnh quỳ bái trong phim thú vị hơn nhiều, nàng nghĩ tìm một cơ hội dạy cho họ những kiến thức hiện đại, nói không chừng có thể thay đổi. Trong lòng càng là vui như gió xuân đang thổi tới.

Đi một vòng từ đầu tới cuối đài Lãm Phong Hoàng, thăm hỏi từng tộc nhân, Sư Thanh Y lúc này mới cùng mọi người chuẩn bị rời đi.

Sư Thanh Y đi mấy bước, dưới chân hơi hơi lảo đảo, nàng mau mau ổn định thân thể. Ở cổng lớn triệu ra vô số kim tiễn, nàng bị hắc khí quấn quanh, tùy rằng mặt sau đè xuống hắc khí, nhưng nàng vẫn cảm thấy cả người như bị áp lực, thập phần nặng nề, chỉ là niềm vui sướng khi về nhà cùng e sợ người bên cạnh lo lắng đã giúp nàng miễn cưỡng chống lại, nàng không thể không lên tinh thần, giả bộ bình tĩnh.

Sư Thanh Y cùng Lạc Thần sánh bước bên nhau.
Trên đài Lãm Phong Hoàng tiếng gió rít gào.

Nghe được phía sau vang động, Sư Thanh Y quay đầu lại.

Toàn bộ tộc nhân ở sau lưng nàng nhất loạt quỳ xuống, dồn dập hướng nàng hành lễ.

Nàng chưa bao giờ yêu cầu chúng tộc nhân quỳ bái, càng không cần ai phải đối nàng cúi đầu.

Phía sau một mảnh khuỵu gối cúi đầu, đều là các tộc nhân cam tâm tình nguyện, phát ra từ tận đáy lòng đối nàng cảm kích. Nàng một thân một mình nâng lên gánh nặng, đảm bảo Hoàng Đô bình an, giờ đây rốt cuộc thấy nàng trở về, lễ quỳ này, các tộc nhân trong lòng mấy trăm phần kích động.

Nàng không có đăng cơ tại đài Lãm Phong Hoàng, còn chưa là vương thượng của bọn họ.

Thế nhưng trong lòng bọn họ, nàng chính là Thần Hoàng Vương rồi.

Chỉ có nàng, mới có tư cách ngồi lên vị trí kia.

Sư Thanh Y quay đầu lại nhìn, trong mắt nổi lên chua xót, không nói gì nữa, nàng dắt tay Lạc Thần đi tiếp về phía trước.

Đình Hữu Hối đi thông tri cùng các Mạch chủ, Sư Thanh Y dẫn mọi người trở về Hoàng Điện. Dọc theo Hoàng Điện bậc thang đi lên phía trên, mỗi lần bước lên một bước, Sư Thanh Y đều cảm thấy dưới chân nặng trình trịch.

Sắp trở lại Hoàng Điện, trong lòng nàng mừng rỡ khinh doanh.

Nhưng thân thể nàng càng ngày càng nặng, hô hấp cũng phát ra dồn dập, nàng sợ Lạc Thần nhìn thấy, vội vàng thấp đầu.

Đi tới bậc thang cuối cùng, Sư Thanh Y đứng lại, thở phào một hơi.

Lạc Thần nhìn về phía cửa lớn Hoàng Điện, cùng Sư Thanh Y khe khẽ đẩy ra.

Cửa mở, phát sinh tiếng vang trầm.
Thế sự xoay vần, chìm nổi khó lường.
Chỉ có nơi này, vẫn như năm xưa.

"Thật sự về nhà."

Sư Thanh Y thu tay về, nhìn Lạc Thần cười: "Không phải mộng tràng, không phải nằm mơ, thật là tốt quá."

Lạc Thần đáy mắt thâm thúy, nheo mắt nhìn nàng.

"Tất cả mọi người đi nghỉ ngơi thôi." Sư Thanh Y nhìn quét mọi người, bỗng nhiên nhíu mày lại: "Hạ?"

Ngoại trừ Hiệp, những người khác đều ở đây.

Sư Thanh Y nhất thời hốt hoảng, vội vã quay đầu lại, nhìn về phía bậc thang dưới đáy.

Hiệp vẫn đứng ở bên dưới, không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn hướng Sư Thanh Y.

Đường khâu trên cổ hắn đập vào mắt khiến người kinh hãi. Trong mắt hắn càng không hề thần thái, một mảnh vẩn đục.

Hắn cũng không hề đi tới.

Chỉ là thẳng tắp nhìn Sư Thanh Y từng bước một dọc theo bậc thang lên tới cổng Hoàng Điện, mở cổng ra, về tới nhà nàng.

Một lát sau, đầu gối hắn khuỵu xuống, như dùng hết cả đời này khí lực để kiên trì đến tận đây, đạt thành tâm nguyện, rốt cuộc nhắm mắt. Cuối cùng thân thể đổ xuống, quỳ gối trên đất, cúi đầu hành lễ.

"Hạ!" Sư Thanh Y cả người run lên, lao xuống bậc thang.

Hiệp quỳ dưới đáy, không động đậy nữa.

Sư Thanh Y lắc lắc thân thể hắn, sắc mặt hắn nguội lạnh, không có nửa điểm chập trùng.

Lạc Thần cũng bước nhanh lại đây, nhìn kỹ Hiệp, trong tay lượn quanh ra hồng tuyến, chạm lên cái trán của Hiệp.

Hồng tuyến không có phản ứng, chính là không có nửa điểm 'giác' nào còn tồn tại.

Sư Thanh Y run rẩy ngẩng đầu lên, nhìn hồng tuyến, minh bạch tại sao như vậy, hai vai nàng bắt đầu kịch liệt run rẩy.

".............Thanh Y." Lạc Thần thấp giọng nói.

Dạ nhìn Hiệp, nói: "Giác của hắn đã tiêu hao hết. Vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại."

Nàng là dựa vào giác của cổ thần mà sống sót.

Bây giờ nhìn đến Hiệp, người cùng nàng tồn tại, vì bị mất đi giác mà chết, trong lòng không khỏi nghĩ đến một ngày chính mình cũng sẽ có kết cục này. Nàng nhìn Trường Sinh một chút, trong mắt mơ hồ nổi lên tia gợn sóng.

Sư Thanh Y hít một ngụm khí lạnh, tiếng nói nghẹn ngào: "Tại sao không thể... cho hắn thêm một chút thời gian?"

Bên tai nàng tựa hồ còn vang lên tiếng cười hào sảng của Hiệp ngày ấy, cùng với đôi câu vài lời trong quyển sổ ghi chép, cùng với lời nhắn nhủ trong cơ quan hộp, từng cái rõ ràng trước mắt.

--------------Điện Hạ thường xuyên ra ngoài, nhưng công sự đang hoàn thiện mỗi ngày, có những chỗ không kịp cùng Điện Hạ thương lượng, cũng không thể nói cùng người ngoài. Chỉ sợ lúc Điện Hạ trở về, thần hạ đã không còn, chi bằng chúng ta liền định ra ám hiệu, lúc Điện Hạ ở bên ngoài, thần hạ đem những chỗ này ghi chép, giấu vào cơ quan trong hộp, chờ người trở về liền tự mình lật xem. Nếu Điện Hạ còn có giao phó, cũng có thể nhắn lại trong đó. Bằng cách này, thời gian xây dựng sẽ không trì hoãn.

-------------- Liền định một loại ám hiệu chỉ có Điện Hạ cùng thần hạ biết thôi, lấy trình tự bàn tính bát quái làm ghi nhớ. Bàn tính hạt châu này phức tạp khó lường, biến hóa vạn ngàn, chúng ta lấy một, chỉ cần người cùng thần không tiết lộ, người bên ngoài tất nhiên vĩnh viễn không biết được.

-------------Nàng cách đoạn thời gian mới đến đây giám sát một chút, xưa nay đều ở bên ngoài, nàng đang tìm người, đương nhiên sẽ không ở đây lâu.

-------------Ha ha, nàng chính là Nữ Thần!

----------- Lần tới gặp lại, cầu mong Điện Hạ tâm nguyện đạt thành.

-----------Nam tử hán đại trượng phu, chỉ đổ máu không đổ lệ! Ta giao cho ngươi một đồ vật, nếu Nữ Thần trở về, ngươi giao cho nàng, tuyệt không để rơi vào tay người ngoài!

Sư Thanh Y thân thể kịch liệt run lên, hô hấp hỗn loạn, hắc khí như có như không đi vòng quanh.

Lạc Thần thoáng nhìn, sắc mặt chợt biến.

Sư Thanh Y đột nhiên phun ra một ngụm máu, vẩy ở trên mặt đất.

"Thanh Y!" Lạc Thần vội vã ôm lấy nàng, đem nàng vùi ở trong lồng ngực.

Sư Thanh Y khẽ nâng mắt, trong mắt mông lung lệ khí lúc ẩn lúc hiện, bên môi một vệt máu đỏ tươi xinh đẹp.

Nàng chậm rãi đưa tay ra, vuốt ve gương mặt Lạc Thần, bi thương nhìn nàng ấy: "Tại sao, có quá nhiều người... rời đi ta, đều là những người đối tốt với ta, đây là tại sao.....?"

"Thanh Y, ngươi... đừng nói chuyện." Lạc Thần lo lắng nói, sau đó nhìn về phía Dạ cùng Thiên Thiên.

Các nàng lập tức ngồi xuống bên cạnh, chuẩn bị thay Sư Thanh Y bắt mạch.

Hai tay Sư Thanh Y vẫn đang dán vào sườn mặt Lạc Thần.

Lạc Thần dùng tay bao bọc tay nàng, gò má cọ lấy nàng, nhẹ giọng dỗ dành: "Thanh Y, hít sâu, không nên.... không nên loạn nghĩ."

"Lạc Thần, ngươi.... đừng rời bỏ ta." Sư Thanh Y si ngốc ngắm nhìn Lạc Thần, nỉ non: "Ngươi.... tuyệt đối... không thể."

"Ta sẽ không rời đi ngươi." Lần Thần khóe mắt ửng hồng, run rẩy nói: "..... Không bao giờ."

"..... Đừng rời đi." Sư Thanh Y nhắm chặt mắt lại, ngã vào trong ngực Lạc Thần, hôn mê bất tỉnh.

---------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này ta viết rất khổ sở.

Về nhà là chuyện vui, những có một số việc, tránh không khỏi thổn thức.

"Nàng sẽ không rời đi ngươi."

-----------------------------------------

Chương này buồn quá nên kèm theo trường bình vui nhộn^^~~~ Tôi đặc biệt thích bài bình luận này, cuối cùng cũng có người cùng quan điểm với tôi, điện hạ công nha, công x3,14 đừng ai cãi nữa -))))

Bình Tham hư lăng hiện đại thiên
Tác giả: Tịch ngữ hôm nay mũ rớt

Ô a a a a a a a a a a Điện Hạ!!! Điện Hạ!!! Lão công!!! ( sai rồi. Vàng óng!!! Vèo vèo vèo!!! Ô ô ô ô này cánh phành phạch phành phạch ánh vàng rực rỡ nhưng quá mỹ ô ô ô ta liền tưởng bị như vậy cánh phiến ô ô ô ô ô..... Không phải, ta sai rồi, Điện Hạ thỉnh không cần dùng cái loại ánh mắt xem run M nhìn ta a a a a ta sẽ chân mềm!!! ( ←_← )

Tuy rằng thực kích động nhưng vẫn là trước tượng trưng tính quan tâm một chút đãi ở Huyết Hồ Ninh Ngưng, hy vọng nàng không có việc gì ( chắp tay trước ngực ) Ngư Thiển!!! Ngư đại nhân!!! Hảo soái ô ô ô ô vảy bay, phúc điệp, không đúng, ảnh đĩa biến kim!!! Thỉnh trừu ta!!! Ngư đại nhân / Ngư đại nhân / Ngư đại nhân /

Rốt cuộc rốt cuộc về nhà!!! Mời chúng ta hai vị vai chính hơi làm điều chỉnh chờ chúng ta giá hảo camera, không phải, vì các ngài nhị vị phô hảo giường lại chờ ta tìm hảo vị trí, không phải, vì các ngài nhị vị chuẩn bị tốt nước ấm liền có thể bắt đầu thay quần áo play, này đã về nhà ha, không cần câu thúc, tới cái ba ngày ba đêm không cần khách khí ha ha ha hắc hắc hắc hắc hắc mắng lưu ( máu mũi, máu mũi ra tới, mau trước sát máu mũi uy!!! )

Cô cô cô cô cô cô!!! Ngài hai bồn hoa trở về xem ngài!!! Ngài xem!! Nghênh diện đi tới chính là hai bồn đoan hoa người!!! Bưng hai đóa hoa!!! Cô cô ngài xem a!!! ( Cô Cô: Ngủ rất say sưa, chớ quấy rầy )

Tuy rằng Quỷ Chủ không có tiến Hoàng Đô là như dự liệu, nhưng cảm giác bản nhân cũng không phải rất muốn tiến, hơn nữa tổn thất Khương Cừu cũng không có thực để ý ( công cụ người thật chùy ), bất quá ả giống như tổn thất ai đều không thèm để ý! Quỷ Chủ giống như thực ham thích với kích thích tiểu tình lữ, vừa thấy chính là lão quả phụ 【bushi. Còn có đối Âm Ca một chút, có không vui, có ghen ghét, hẳn là Âm Ca có được ả muốn lại không chiếm được, chẳng lẽ là yêu Chương Đài Liễu?! ( bát quái chi hồn gas lại run lập cập giáng xuống tỏ vẻ hình ảnh quá mỹ không dám tưởng tượng ) nhưng là Âm Quỷ CP cũng không quá dám tưởng a 【. Nói đến tố đồng thời điểm, Quỷ Chủ là không vui, thuyết minh không nghĩ Âm Ca tố đồng a, hoặc là không nghĩ Âm Ca quên? Tuy rằng không dám tưởng, nhưng nếu Quỷ Chủ có cảm tình tuyến, đây chính là cái đại dưa!!! Làm bổn đài số một bát quái phóng viên ta cần thiết muốn trực tiếp ăn đến!!! A, ăn dao đao ăn dư lại cũng khá tốt hắc hắc hắc ( si hán cười ) khụ khụ, xả xa.

A Lạc chiến đấu bộ dáng càng ngày càng giống Spider Man a ô ô ô hảo soái ( bị chụp phi ) Quỷ Chủ móc ra tới cái kia đồ vật, hẳn là mượn Thần Phúc một ít lực lượng, tựa như diêu cái kia triền tuyến cây gậy giống nhau 【. Còn cách không khống chế Triệu Giác huynh đệ, này lại là cái gì kỳ kỳ quái quái kỹ năng! Thành thật công đạo, ngươi có phải hay không cũng có cái gì tuyến trong suốt!!! Còn có hắc khí trong cơ thể Điện Hạ a, phía trước là bởi vì ngưng mũi tên sẽ có, không rõ ràng lắm đơn thuần sải cánh có thể hay không xuất hiện hắc khí, nhưng này một chương Đao Đao dùng "Càng" ô ô ô có thể là ta khấu chữ nhưng ta suy đoán là sải cánh cũng sẽ có!!! Ta đây cảm giác chính là Điện Hạ thần hoàng căn nguyên chịu ô nhiễm, cũng có thể bởi vì Chiến Quỷ thức tỉnh huyết mạch tương hướng ( bất quá cổ đại sải cánh cũng không có hắc khí tồn tại, hẳn là Minh triều kia đoạn thời kỳ lúc sau mới có ), kia có thể hay không cùng Điện Hạ cảnh trong mơ xuất hiện nữ nhân ( ấn cổ tay Điện Hạ hư hư thực thực muốn thay máu) có quan hệ, giống như còn nói "Ta chính là ngươi, ngươi chính là ta"...... Không rõ ràng lắm có phải hay không một giấc mộng!!!

Điện Hạ rút kiếm quá soái!!! Ta muốn lại lần nữa thổi bạo!!!!! Không hổ là lão công của ta!!!!! Điện Hạ rút đến không phải kiếm!!! Là ta động mạch chủ!!! ( phốc ) Xuân Tuyết cái này đặc hiệu quá khốc, về sau ra ngoài chẳng phải là không thiếu khối băng!!! Trực tiếp đem Xuân Tuyết một rút cắm trong nước, kem cây! phá đi, kem tươi! Sư đầu bếp thêm nữa trợ thủ đắc lực!!! Thật đáng mừng!!!

Thổi bạo chúng ta Đao Đao!!! Vất vả!!! Đánh diễn viết siêu hảo!!! Đại trường hợp, đoàn đội phối hợp, còn có phần khai chiến đấu hình ảnh não bổ đến ta não hoa hỗn loạn (? ) ôm lấy Đao Đao chính là mười vạn cái ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba ba ^3^

[1 lâu ] võng hữu: Phi thần
Ha ha ha ha ngươi dấu chấm than làm ta dần dần hưng phấn, ngươi suy đoán làm ta càng thêm kích động?

[2 lâu ] võng hữu: 樢 dư
Xuân Tuyết quá tốt dùng về sau không thiếu băng hhh

[3 lâu ] võng hữu: 樢 dư
Mặt khác lần này hắc khí là ngưng mũi tên sau mới xuất hiện ~

[4 lâu ] võng hữu: Kịch ca múa đinh cá hồi
Run m Xuân Tuyết

[5 lâu ] võng hữu: Một con hôi hôi hôi hôi
Này ngôn ngữ cũng quá đáng yêu! Điện Hạ thỉnh dùng ngài cánh mạnh mẽ phiến ta ( ta thích lắm )

[6 lâu ] võng hữu: Ma quỷ tức phụ điện hạ
Mũ quả nhiên tao

[7 lâu ] võng hữu: Hứa giai kỳ trong vòng bạn gái ha sĩ triết
Hảo đáng yêu ha ha ha

[8 lâu ] võng hữu: Đệ 48 khu S miêu người sống sót
Nhìn đến ngươi nhắc tới Ninh tỷ nơi đó ta cười ha ha ha ha ha ha ha nếu là thật đánh trúng Huyết Hồ Ninh tỷ liền thần tác ha ha ha ha ha ha ha tuy rằng ta cảm thấy Đao sẽ không viết như vậy nhưng là tưởng tượng một chút khá buồn cười, Ninh tỷ vì tránh né đột nhiên phi tiến vào viên đạn cùng mũi tên chạy nhanh tìm yểm hộ!

[9 lâu ] võng hữu: 25223211
Ha ha ha ha ha ha ha ha cùng ngươi giống nhau kích động

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro