Chương 94

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 94: Nội tặc

"La Lực Thiên ở đây chúng ta căn bản không có hy vọng thắng." Ngôn Âm trong lòng có chút lạnh, Thiên Ma giáo bỏ ra vốn lớn như vậy nhất định là muốn diệt luôn ngũ đại môn phái a.

"Chúng ta bây giờ có thể làm duy nhất chính là trốn, đương nhiên nếu như chúng ta trốn được như lời nói." Y Mặc theo bản năng ngăn cản trước người Ngôn Âm, nếu như La Lực Thiên có công kích thì nàng cũng sẽ để Ngôn Âm có thời gian bỏ trốn.

"Đại ca, ngươi nói nhảm với hắn làm gì, loại tạp nham này không bằng trực tiếp giết chết cho rồi." lúc này, có nam tử hắc bào đi đến, hắn đến bên cạnh La Lực Thiên khinh thường nhìn thoáng qua Nam Diệp.

"Nói chung đều phải chết, cho hắn biết ta là ai, coi như hắn chết cũng biết ai giết mình." La Lực Thiên không để ý cười.

"Các ngươi khi người quá đáng rồi, thập đại hộ giáo pháp vương thì sao chứ, tam trưởng lão phái Thiếu Dương ta cũng có thể đánh bại ngươi." nữ đệ tử đứng sau lưng Nam Diệp nhịn không được chỉ La Lực Thiên mắng.

"Lăng Tuyết mau im miệng." Nam Diệp thầm nói một tiếng không ổn, muốn mở miệng ngăn nữ đệ tử lại, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, một đạo ma khí liền xuyên qua ngực nàng.

"Ồn ào muốn chết, vậy là an tĩnh nhất." nam tử hắn bào cười tàn nhẫn, thu hồi ma khí trên tay trái.

"Khụ khụ, sư... sư tôn?" Lăng Tuyết phun một ngụm máu, liền ngã xuống đất, nhìn Nam Diệp vẻ mặt lo lắng nàng không tin mình lại chết.

"Lăng Tuyết, Lăng Tuyết." Nam Diệp tiến lên ôm thi thể Lăng Tuyết đau lòng đến run rẩy, đây chính là đệ tử chân truyền của hắn a, tuy thiên phú không xuất chúng, nhưng là một cái có tài, hắn sớm coi nàng là nữ nhi mà yêu thương, nhưng hôm nay lại...

"Ha ha ha ha, đại ca ngươi nhìn dáng vẻ này đi, thực sự là buồn cười mà, còn là trưởng lão gì chứ, nhìn không ra cái thứ khô gì cả." nam tử hắc bào cười điên cuồng.

"Ngươi trả mạng cho đồ nhi ta." Nam Diệp hai mắt đỏ ngầu, đột nhiên xoay người xông về phía nam tử hắc bào, một kiếm chém đến.

Nam tử hắc bào tránh thoát một kiếm sau đó nhìn La Lực Thiên nói: "đại ca ngươi đừng động thủ, người này nhường cho ta vui đùa một chút."

"Tùy ngươi." La Lực Thiên nhàn nhạt nói một câu, hắn hiển nhiên đối với Nam Diệp không chút hứng thú.

Nam Diệp cùng nam tử hắc bào liền quần đấu, hai người thậm chí đánh thoát khỏi tầm mắt mọi người, bay lên cao, trên không trung thường lóe lên ánh sáng pháp thuật, đang nhắc mọi người đấu rất kịch liệt.

"Tạp nham môn, đầu lĩnh các ngươi không quản được rồi, đầu hàng hay tìm đường chết chọn đi." La Lực Thiên nhìn thoáng qua cả đám còn lại.

Đám đệ tử tức đến nghiến răng, lại ngại vì La Lực Thiên cường thế không dám lên tiếng, chỉ có thể đứng đó giương mắt nhìn.

"Không cần sợ, chúng là đệ tử đại môn phái sao có thể sợ ma tu này, lên a, đừng làm mất tôn nghiêm đệ tử ngũ đại môn phái." lúc này Chung Ly Ngạo trong đám người đột nhiên hét lớn, tiếp đó hắn liền dẫn đầu xông lên.

Đám đệ tử nghe Chung Ly Ngạo nói vậy, cùng rối rít cầm vũ khí xông lên, trong xương bọn họ có sự kiêu ngạo của đệ tử ngũ đại môn phái, hiện tại bị vũ nhục như vậy, sao không giận được.

"Ta cũng không thích đánh đám tạp nham các ngươi, giết các ngươi chỉ giơ tay ta, huống hồ các ngươi cũng không xứng cho ta động thủ." La Lực Thiên cười, quay đầu nhìn đám người hắc y cầm cung tiễn phân phó nói, "các ngươi lên đi, đem đám tạp nham này giải quyết sạch sẽ."

"Vâng." chục tên hắc y nhân đồng thanh đáp, sau đó liền nhanh tiến đến với đám đệ tử.

Hai mươi mấy người đối phó 800 người nhìn qua thì không thể được, nhưng khiến người ta kinh ngạc là hai mươi mấy người này dĩ nhiên không chịu thiệt, bọn họ vọt vào đoàn người liền bắt đầu giết chóc, như là vào chỗ không người, nhìn qua thực lực cũng không phải bình thường.

"Vậy bọn chúng lại, nhanh vây bọn chúng lại."

"Bọn chúng chỉ có hai mươi mấy người, chúng ta có hơn 800 người, đừng sợ, lên a, vây bọn chúng lại."

...

Đám đệ tử không ngừng thét to nhắm vào hai mươi mấy tên hắc y nhân, nhưng không có tác dụng gì, chỉ chết nhiều người hơn thôi.

Phập phập!

Đột nhiên có bốn đạo nhân ảnh như tia chớp đánh về phía đám hắc y nhân, nháy mắt liền giết chết bốn người, khiến mọi người sửng sốt, đến cả La Lực Thiên đứng một bên xem cũng không khỏi sửng sốt.

Bốn người đó chính là Ngôn Âm, Y Mặc, Thiên Nhất, Hoa Ngọc.

Bốn người chém chết bốn hắc y nhân liền xoay người đánh những hắc y nhân khác, động tác nhanh chóng, không dài dòng mọi người đều ăn ý.

Nhìn bốn người Ngôn Âm giết gần chín tên hắc y nhân La Lực Thiên đứng một bên xem cũng cười thâm sâu: "thú vị, xem ra ngũ đại môn phái cũng không phải đều vô dụng a."

Có bốn người Ngôn Âm gia nhập vào, ngũ đại môn phái bên này cũng thả lỏng nhiều, khí thế tăng vọt rất nhiều.

"La thúc thúc." đang lúc La Lực Thiên nhìn đám người đánh nhau vui vẻ thì có một vị nữ tử từ cửa lớn phái Nguyệt Hoa đi ra.

"Là Liên Nhi a, mọi chuyện bên trong đều xử lý xong rồi chứ?" La Lục Thiên nhìn thấy nữ tử này liền lộ sắc mặt tốt hơn.

Người đến chính là Mặc Liên, lần này đánh phái Nguyệt Hoa, nàng cũng theo đến.

"La thúc thúc người yên tâm, đều đã xử lý xong." Mặc Liên gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua đám người hỗn chiến, "đây là đội ngũ đại môn phái đến cứu viện sao?

"Đúng vậy, bất quá không có gì xem, đều là tạp nham thôi." La Lực Thiên nói chuyện với Mặc Liên giọng nói khác hẳn những người kia, tương đối ôn hòa, tựa như trưởng bối hiền hòa, thực sự một điểm cũng không nhìn ra một thân lệ khí của hắn.

"Oh, được rồi, bên trong có mấy tiểu oa oa có giá trị cần chú ý một chút."

Nghe vậy, Mặc Liên lần nữa nhìn về đám người hỗn chiến, kết quả lại để nàng nhìn thấy người mình này nhớ đêm mong.

Nhìn dáng vẻ Ngôn Âm dục huyết phấn chiến, nàng theo bản năng muốn xông lên, nhưng rồi phục hồi lại tinh thần dừng chân lại, nghĩ đến thân phận mình hiện tại, ánh mắt liền có chút buồn bã.

Ta hiện tại có tư cách gì gặp Ngôn Âm chứ.

"Liên Nhi, trong ngũ đại môn phái có người ngươi để ý sao?" đừng thấy La Lực Thiên vóc người thô thiển, nhưng hắn cũng là một người rất tỉ mỉ, Mặc Liên khác thường hắn thế nào lại nhìn không ra.

Nghe La Lục Thiên nói, ánh mắt Mặc Liên ảm đạm vài phần, mím môi một cái, hơi có chút mất mát mở miệng: "để ý thì sao chứ, hiện tại cục diện đã như vậy, ta cùng nàng có gặp thì cũng chỉ là địch nhân."

"Ha ha, xem ra Liên Nhi chúng ta có người ngưỡng mộ trong lòng rồi, nào ngươi nói cho La thúc thúc biết là tiểu tử nào, cần gì lo hắn có phải tu tiên hay không, bắt trói lại đem về Thiên Ma giáo là được rồi." La Lực Thiên nghe lời Mặc Liên nói liền cười ha ha, hắn xuất thân là thổ phỉ, lại là ma tu, đối với quy tắc không để ý, Mặc Liên là người hắn trông coi từ nhỏ đến lớn, tựa như nữ nhi của mình, nếu Mặc Liên thích, cướp về là được.

"Không phiền La thúc thúc, nàng tính tính quật cường, ép nàng về Thiên Ma giáo sợ là không được, ta không muốn tổn thương nàng." Mặc Liên lắc đầu cự tuyệt hảo ý của La Lực Thiên, "huống hồ, nàng chỉ là nữ tử."

Nghe vậy, La Lực Thiên sửng sốt, liền không giận mà còn cười nhìn Mặc Liên: "ha ha, không hổ là chất nữ của La Lực Thiên ta, đến cả người thích cũng không bình thường."

Hắn chưa bao giờ có ý nghĩ cổ lỗ xỉ, cả đời đều sảng khoái, cho nên trong mắt hắn Mặc Liên thích nữ tử cũng không có gì lớn.

"Lão đầu trên kia có bản lĩnh xuống đánh cho ta, đừng có mà đứng đó xem cuộc vui." có lẽ vì bốn người Ngôn Âm gia nhập vào khiến đám đệ tử thêm tự tin, có người không biết trời cao đất rộng khiêu chiến với La Lực Thiên.

"Ah, kiến hôi như ngươi cũng dám khiêu chiến với ta? chán sống rồi?" La Lực Thiên cười lạnh một tiếng nháy mắt phóng ra ma lực cường đại, khiến các đệ tử ở đây khó thở.

Ngôn Âm vốn đang đối phó với một tên hắc y nhân, kết quả bị ma lực cường đại uy áp khiến nàng xém chút ấn qùy xuống, lảo đảo đối diện hắc y nhân không kịp né, liền một đao chém đến.

"A Âm." Y Mặc bị hắc y nhân bao vây muốn thoát thân ngăn lại nhưng cũng bó tay.

Dưới tình huống nguy cấp, một đạo thân ảnh nhanh chóng lướt qua đám người, ôm lấy Ngôn Âm tránh khỏi đại đao.

Bóng người đưa Ngôn Âm đến một chỗ đứng vững, Y Mặc mới thấy rõ cứu Ngôn Âm là một nữ nhân, đó là nữ nhân nàng từng gặp qua, nói đúng hơn là kiếp trước đã gặp qua, nữ nhân này là đại tiểu thư Thiên Ma giáo, kiếp trước nàng đánh nhau với nữ nhân này không ít, bất quá người này cũng không làm gì được người kia mà thôi.

Nhưng nữ nhân này vì sao lại cứu A Âm?

"Mặc Liên?" Ngôn Âm ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt quen thuộc, có chút kinh hỷ.

"Ngươi không sao chứ?" Mặc Liên thả Ngôn Âm ra hỏi.

"Ta không sao, cám ơn ngươi." Ngôn Âm cười.

"Không có.... không có việc gì là tốt rồi." nhìn nụ cười thần túy của Ngôn trong lòng Mặc Liên liền cảm thấy áy náy, nàng hiện tại là địch nhân của Ngôn Âm, nhưng Ngôn Âm vẫn như cũ đối với nàng không chút phòng bị, nàng luôn cảm giác mình lừa Ngôn Âm.

Y Mặc một bên vừa giải quyết xong hắc y nhân liền thấy Ngôn  cùng Mặc Liên hai người dựa nhau quá gần, Ngôn Âm thậm chí còn cười với Mặc Liên, trong lòng nàng liền khó chịu, xoay người nhảy đến bên cạnh Ngôn Âm: "A Âm, ngươi mau cách xa nàng ra, nàng là người Thiên Ma giáo."

Ngôn Âm bị tác động nụ cười trên mặt cứng đờ, biểu tình có chút phức tạp, trong lòng nàng cũng không thoải mái, bản thân nàng đối với Mặc Liên có chút hảo cảm, trong lòng đã sớm coi Mặc Liên mà bằng hữu, chỉ là thân phận Mặc Liên khiến nàng vô lực.

Ta và Mặc Liên hiện tại là địch nhân a?!

"Mặc Liên, ngươi là địch nhân của ta sao?" Ngôn Âm ngẩng đầu ánh mắt phức tạp nhìn Mặc Liên hỏi.

Mặc Liên nhìn Ngôn Âm, ánh mắt đau khổ: "... ta sẽ không làm tổn thương ngươi."

Ta không dám hứa hẹn với ngươi, cũng không dám nói ta không phải địch nhân của ngươi, nhưng điều duy nhất ta có thể tin chắc là dù mãi mãi ta cũng sẽ không làm tổn thương ngươi.

"Vậy là được rồi, cám ơn ngươi." Ngôn Âm giương lên nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái chân thành, nàng không để ý Mặc Liên nói một đằng trả lời một nẻo, nàng hiểu Mặc Liên thân bất do kỷ, cho nên nàng có thể thông cảm.

Mặc Liên đau xót cánh mũi, thiếu chút thì rơi lệ, may mà nàng đúng lúc nhịn được, Ngôn Âm đáp lại thực sự không như nàng nghĩ mà khiến nàng cảm động, nàng không nghĩ ràng cuối cùng Ngôn Âm biết thân phận thẳng thắn thì vẫn hài hòa như vậy, nàng vốn nghĩ là Ngôn Âm sẽ nổi giận rút kiếm rồi gây chiến giữa hai người, kết quả liền ngược lại, Ngôn ÂM khoan dung và thương cảm, khiến lòng nàng ấm áp, càng nhiều hơn là áy náy.

Xin lỗi, ta không thể cùng ngươi kề vai sát cánh chiến đấu.

Xin lỗi, ta chỉ có thể trở thành địch nhân của ngươi.

Xin lỗi, ta từ nhỏ chính là ma tu.

...

Ngôn Âm và Mặc Liên hai người cùng nhau một bên chuyển động, Y Mặc nhìn thấy rõ ràng, trong lòng lại đổ thêm vài bình dấm chua, chua chát muốn chết. Mặc dù như vậy, nhưng nàng cũng không ngăn cản Ngôn Âm và Mặc Liên nói chuyện với nhau, mặc dù đang ghen nhưng nàng vẫn tin Ngôn Âm.

"Ha ha ha ha, ngươi chính là tiểu nữ oa Liên Nhi nhìn trúng sao?" đúng lúc này, một đạo âm thanh tục tằng thô thiển mang tiếng cười khoe khoang từ trên truyền xuống.

Ngôn Âm còn chưa kịp phản ứng, liền bị một bàn tay lớn xách lên, bị hắn đưa lên giữa không trung.

Y Mặc và Mặc Liên vừa phục hồi tinh thần liền thấy Ngôn Âm không còn tại chỗ nữa, các nàng vội ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy La Lực Thiên nắm Ngôn Âm lôi lên không trung như nắm con gà nhỏ.

"La thúc thúc, ngươi mau thả nàng." Mặc Liên nóng nảy, La Lực Thiên mặc dù đối với nàng vô cùng tốt và sủng ái, nhưng đối với người khác thì không nhất định, có trời mới biết hắn bắt lấy Ngôn Âm muốn làm chuyện gì.

"Thả nàng? nào có chuyện dễ như vậy, không phải ngươi thích nàng sao, ta bắt một cái đem cho ngươi làm bạn." La Lực Thiên xem thường nói.

"La thúc thúc ta không muốn cưỡng cầu nàng, ngươi mau thả nàng, ta không cần nàng làm bạn với ta." Mặc Liên gấp đến độ sắp giơ chân, La Lực Thiên này đôi khi chỉ biết nói chuyện bằng cơ bắp.

"Liên Nhi không phải là ngươi thích nàng sao?"

"... không thích, ta không thích nàng, La thúc thúc ngươi mau thả nàng."

"Nếu Liên Nhi không thích, vậy để lại cũng vô dụng, trực tiếp giết là được a." nói xong La Lực Thiên liền bóp cổ Ngôn Âm.

Thấy vậy Y Mặc cùng Mặc Liên hai người quả thực bị dọa đến hít một ngụm khí lạnh, ngay sau đó Y Mặc liền hành động, nàng năng kiếm xông đến, kiếm quang chớp động, phóng đến hai cánh tay La Lực Thiên.

La Lực Thiên cũng không đứng yên, liền quát lạnh một tiếng bạo phát ma lực cường đại, chấn Y Mặc bay ra xa vài mét trên không trung, bất quá hắn cũng không ngờ kiếm quang của Y Mặc lại sắc bén như vậy, dĩ nhiên khai phá ma lực bảo hộ của hắn, khiến tay hắn bị rạch một đường.

"Khá lắm, dĩ nhiên có thể làm ta tổn thương, thực lực không tệ a." La Lực Thiên ngừng động tác bóp cổ Ngôn Âm, dúng ánh mắt lạnh lùng nhìn Y Mặc đối diện.

"Ngươi buông nàng ra cho ta." Y Mặc vẻ mặt lạnh lùng, âm thanh lạnh lẽo.

"Ah, tiểu oa nhi tính tình thật nóng nảy, ngươi thấy ta chiếm được ngươi sao có đạo lý thả? trừ phi..." La Lực Thiên cười gằn một tiếng. "trừ phi nàng chết."

"Nếu nàng bị thương một sợi tóc, ta sẽ lấy mạng ngươi." đôi mắt Y Mặc lạnh đến thấu xương, sát ý toàn thân tăng vọt.

"Tiểu oa nhi một thân sát khí của ngươi đúng tốt a, sát khí như vậy lại không làm ma tu thật đáng tiếc." La Lực Thiên hơi kinh ngạc nhìn Y Mặc, hắn không ngờ một tiểu cô nương như Y Mặc lại nồng nặc sát khí bạo liệt như vậy.

"Bớt nói nhảm, ngươi có thả người hay không?" Y Mặc quát lạnh một tiếng.

"Chậc, tiểu oa nhi khẩu khí không nhỏ, ngươi có bản lãnh thì cướp người khỏi tay ta đi." La Lực Thiên đối với Y Mặc nổi lên hứng thú, dự định chơi đùa với Y Mặc một chút, hắn đối với sát ý nồng nặc của Y Mặc có chút để ý.

Víu!

La Lực Thiên vừa nói xong liền có một đạo băng linh lực xanh lam lao đến mặt hắn, khiến hắn không kịp chuẩn bị, liền ngửa thân ra sau tránh thoát, bất quá theo bản năng liền buông tay Ngôn Âm, Ngôn Âm liền nhân cơ hội đó trốn thoát.

"Khụ khụ.... nắm áo ta chặt như vậy, suýt chút thì thở hết nổi..." Ngôn Âm vỗ ngực ho hai tiếng, thở ra.

Thời khắc này đầu tóc nàng liền biến thành xanh lam, đôi mắt cũng màu lam, hiển nhiên là mượn lục lượng của băng tuyết kỳ lân, vừa rồi một kích trên mặt La Lực Thiên là do nàng phát ra, mục đích là để chính mình trốn thoát.

Mặc Liên trên đất nhìn thấy Ngôn Âm bình yên vô sự liền thở dài một hơi, nàng thực sự không dám chắc nếu Ngôn Âm xảy ra chuyện, nàng có thể hay không xông lên đối mặt với La Lực Thiên.

"A Âm, ngươi sao rồi?" Y Mặc vội chạy đến bên cạnh Ngôn Âm, xoay người Ngôn Âm nhìn một lần.

"Ta không sao, chỉ thở hai cái là được rồi." Ngôn Âm ý nói Y Mặc không cần lo lắng.

"Ah, ta lại coi khinh ngươi a, không ngờ ngươi còn có thực lực như vậy, có ý tứ." La Lực Thiên đứng thẳng ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Âm, như muốn xuyên thủng Ngôn Âm.

"La thúc thúc, ta van ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho Ngôn Âm a." Mặc Liên dưới đất lại hô lần nữa.

"Liên Nhi ngươi câm miệng, hai tiểu oa nhi này rất lợi hại, nếu để các nàng sống tiếp đối với Thiên Ma giáo rất bất lợi, ta phải trừ cỏ tận gốc ở đây." La Lực Thiên khó có được một lần hung ác với Mặc Liên.

"A Âm, cẩn thận ứng phó La Lực Thiên." Y Mặc nhỏ giọng dặn dò Ngôn Âm.

"Ân." Ngôn Âm gật đầu, Thanh Hàn kiếm trong tay run lên, hàn khí chậm rãi tràn ra.

Hai người bọn họ bị La Lực Thiên theo dõi, cho dù muốn trốn cũng không thoát, chỉ có thể ứng chiến.

"Rầm." La Lực Thiên đột nhiên bạo quát một tiếng, vận khởi ma lực xông đến hướng Ngôn Âm và Y Mặc, đối với hắn mà nói đối phó Ngôn Âm và Y Mặc không cần công kích phức tạp, trực tiếp tiêu diệt là được.

Thực lực La Lực Thiên mạnh hơn hai người, tốc độ cũng rất nhanh, mặc dù hai người nỗ lực đánh với La Lực Thiên, nhưng đối mặt với thực lực cường đại, thì hiển nhiên chỉ là vô ích.

Cũng may Ngôn Âm mượn lực lượng băng tuyết kỳ lân, phản ứng nhanh hơn, nàng động thân chắn trước mặt Y Mặc, thay Y Mặc nhận một kích của La Lực Thiên.

"Khụ khụ." Ngôn Âm ho ra một ngụm máu, lại không quên dùng linh lực phản kích lại La Lực Thiên, dùng toàn bộ linh lực một kích đánh lên ngực La Lực Thiên, khiến hắn lui ra xa.

Dù sao cũng là mượn lực lượng băng tuyết kỳ lân mới có một kích này, La Lực Thiên bị trúng một chiêu trực diện như vậy cũng không dễ chịu hơn được.

"Tiểu oa nhi rất lợi hại a." La Lực Thiên lui về sau chừng mười bước ổn định thân thể miệng liền phun một ngụm máu cười gằn ngẩng đầu nhìn về phía Ngôn Âm, nhiều năm qua hắn đây là lần đầu chịu thương nặng như vậy.

"Khụ khụ, không dám nhận." Ngôn Âm dùng linh lực vừa điều trị nội tức hỗn loạn của mình vừa chống đỡ thân thể không cho mình ngã xuống, nàng chịu một kích này của La Lực Thiên cũng không dễ chịu, suýt chút là bị đánh ngất tại chỗ, không hổ là cao thủ đại thừa hậu kỳ.

"A Âm, sao vừa rồi ngươi lại muốn thay ta đỡ một kích, biết như vậy rất nguy hiểm không, nếu như sơ sẩy ngươi liền.... ngươi sẽ không toàn mạng..." Y Mặc tiến lên đỡ Ngôn Âm, vừa vội vừa tức, nói xong lời cuối cùng nàng liền hoảng sợ, nếu như A Âm chết thật, nàng sợ là sẽ phát điên lên mất.

"Ha ha, đừng lo lắng, ta có băng tuyết kỳ lân làm chỗ dựa, tạm thời vẫn chưa chết được." Ngôn Âm cười không tim không phổi, "hơn nữa ta cũng muốn bảo hộ ngươi."

Y Mặc đỏ viền mắt, nàng thực sự rất muốn hảo hảo dạy dỗ Ngôn Âm một chút, thế nhưng thời gian và chỗ này thì lại không được.

Víu víu!

Đột nhiên, một đạo nhân ảnh cực nhanh từ trên trời giáng xuống nện trên đất, đem mặt đất vỡ ra một cái hố lớn, khiến mọi người tại chỗ sợ đến ngây người.

Khi bọn họ nhìn thấy thân ảnh người rơi xuống đất là ai liền trợn ta hai mắt, ngốc tại chỗ, cảm xúc không diễn tả được đè nặng trong lòng.

Vị đó trong hố y phục tả tơi, tóc rối bù, toàn thân vết máu loang lổ còn đang không ngừng hộc máu, đó chính là tam trưởng lão Nam Diệp khi nãy đang đánh cùng nam tử hắc bào.

".... đó là Nam Diệp trưởng lão?." có đệ tử không dám tin hỏi.

"Sao, sao có thể Nam Diệp trưởng lão thua?" có đệ tử còn không dám tin rút hai bàn tay mình.

"Thua.... thua?" có đệ tử cầm vũ khí rơi trên mặt đất.

...

Trong lúc nhất thời một đám đệ tử ngũ đại môn phái tâm lạnh ý nguội đứng đó, đến cả Nam Diệp mạnh nhất cũng không phải đối thủ, bọn họ sao có thể thắng được.

Tuyệt vọng, tràn ngập trong lòng mỗi người.

"Ha ha ha ha, đám tạp nham các ngươi, nhìn xem trưởng lão các ngươi đi, như nhau đều là rác rưởi." nam tử hắc bào cười lớn từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, rơi vào bên cạnh Nam Diệp, sau đó một cước dẫm lên đầu Nam Diệp.

Đệ tử ngũ đại môn phái liền lui về sau một bước.

Sợ hãi, đối với thực lực cường đại liền nao núng.

Phập!

Nam tử hắc bào một kiếm đâm xuyên tim chấm dứt tính mạng Nam Diệp.

"Ha ha ha ha, trưởng lão chó má gì chứ, không phải bị ta dưới chân một kiếm đâm chết rồi sao."

Phù phù phù phù!

Đệ tử ngũ đại môn phái có người quỳ xuống, có người vất vũ khí, có người ngồi trên đất, có người rơi nước mắt.

Vô biên tuyệt vọng.

Bịch bịch!

Không biết là ai, ngay lúc này từ cửa lớn phái Nguyệt Hoa ném ra mấy cổ thi thể trước mặt mọi người, đó là thi thể chưởng môn trưởng lão phái Nguyệt Hoa.

Toàn bộ cảnh vật chỗ này vô cùng yên tĩnh, đệ tử ngũ đại môn phái đã hoàn toàn tuyệt vọng, không để nghi ngờ đó là một đòn rất mạnh, khiến bọn họ bị ép đến tuyệt cảnh.

Ngôn Âm cùng Y Mặc thấy cũng ngây người, bị khiếp sợ thời gian dài không kịp phản ứng cho đến khi cổ Ngôn Âm bị ai đó bóp liền tỉnh táo lại, nhưng khi Ngôn Âm thấy rõ người bóp cổ mình thỉ sợ ngây người, không thể tin nổi.

".... Chung Ly Ngạo là ngươi...."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro