Chương 105. Chuyện cũ như mây khói (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 105 – Chuyện cũ như mây khói (Năm)

Đôi mắt nàng thống khổ nhắm chặt lại. Nhất thời không thể thừa nhận kết cục này.

Khi Linh Lam nghe được từ "Quân nhi", sắc mặt lập tức trắng bệch.

Còn nàng thì chậm rãi thu tay về, không nói được lời nào.

Linh Lam hít một hơi thật sâu, mở miệng mang theo chút bối rối: "Nàng......có phải đã nhớ lại hết? Vậy......".

"Ta phải đi.". Rốt cục nàng mở mắt, cúi đầu, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên.

Nàng không nhìn thấy biểu cảm của Linh Lam, chỉ có thể nghe được ngôn ngữ đau khổ bị đối phương kìm nén.

"Vì cái gì?".

Nghe vậy, thân thể của nàng rốt cục giật giật, sau đó quay đầu chậm rãi hướng về phía Linh Lam, sắc mặt chăm chú nói: "Chuyện ta là Cung chủ Vinh Tuyết, thật ra nàng đã biết từ sớm rồi phải không?".

Linh Lam mím môi, lại chẳng thể nói được điều gì.

Nhưng mà cả hai đều hiểu rõ đáp án.

Nếu không sớm biết nàng là Cung chủ Vinh Tuyết Cung thì cũng sẽ không thay đổi sắc mặt khi nhìn thấy Bạch Quân, cũng sẽ không cùng Bạch Quân như nước với lửa.

Dừng một chút, nàng có thể cảm thấy ánh mắt mình lạnh đi vài phần, hướng nữ tử chất vấn: "Ngươi...... tại sao lại giết nàng?".

Nghe được lời của chính mình, gương mặt đối phương lại trắng thêm một chút, đáy mắt hiện lên khác thường, trầm mặc một lát, sau đó khàn khàn giọng giải thích: "Thật sự ta không phải cố ý ...... Nàng muốn giết ta, ta không cẩn thận mới......".

Giống như hiểu được cho dù mình giải thích thế nào thì cũng vô lực, nữ tử nói chưa xong thì sắc mặt đã sụp xuống, đôi mắt nhìn nàng đau khổ mà sợ hãi.

Nàng có chút không đành lòng nhìn lại, cả người giống như bị đôi mắt kia xé rách. Tầm mắt của nàng dời đi, dừng trên người Bạch Quân.

Gương mặt cô bé mới lớn, giờ phút này còn dính chút máu tươi. Mắt đóng chặt, im lặng không chút sức sống.

Cái miệng ngày thường hay quật cường, hôm nay rốt cuộc không thể mở miệng nói chuyện.

Nàng nhớ lại tiểu cô nương ngày trước mình dẫn về Vinh Tuyết Cung, nàng nắm chặt góc áo của mình, lần đầu tiên ngẩng đầu gọi chính mình là "Cung chủ", đáy mắt sợ hãi lại làm bộ trấn định.

Từ đó về sau, tiểu cô nương luôn cố chấp muốn làm được việc để cho mình vừa ý, làm tất cả người của Vinh Tuyết Cung thấy vậy cũng có chút đau lòng.

Thậm chí giờ phút này, miệng vết thương trên trán vẫn chưa liền sẹo do xin thuốc cho mình. Cơ hồ làm cho nàng khó có thể suy nghĩ cảnh tượng lúc đó là đau lòng như thế nào.

Chín năm ở chung thật dài, nàng sớm xem cô bé như muội muội của mình.

Bất quá chỉ xa cách trong thời gian ngắn, không nghĩ một sinh mệnh lại dễ dàng mất đi không còn chút dấu vết như vậy.

Vốn dĩ nàng thực có lỗi. Bất quá nàng chỉ cứu cô bé một lần, nhưng lại có được cả đời của cô bé. Thậm chí hôm nay còn bị liên lụy đến chết. Đây là loại chuyện không công bằng. Nàng hẳn nên có những ngày tháng tốt đẹp. Tương lai còn dài như vậy.

Nhưng mà hiện tại, tất cả đều không có khả năng. Sinh mệnh kết thúc, cuộc đời ngắn ngủi cũng chấm dứt. Không thể nói chuyện tương lai nữa.

Cảm giác ray rứt như một cây roi, hung hăng quật trên người nàng.

...

Tất cả đều là lỗi của nàng. Nàng không nên ích kỷ ham muốn cuộc sống tốt đẹp bình thản này, nay rốt cục ngay cả ông trời cũng không giúp được nàng?

"Tiểu...... Bạch Uyên.". Thanh âm của Linh Lam vang lên, mang theo vô định chưa bao giờ có, "Đừng rời khỏi ta...... được không?".

Tim của nàng cơ hồ bị thanh âm của Linh Lam mà cắt thành hai nửa.

"Ta mệt mỏi quá...... ngươi cho ta chút thời gian đi mà......". Nàng nhắm mắt lại, nghe được chính mình mở miệng nói.

Ngón tay khảm xuống mồ. Móng tay gãy đi, máu tươi chảy ra.

Nàng không thể tha thứ cho Linh Lam. Càng không thể...... tha thứ chính mình.

Thời tiết nóng bức, thi thể không thể mang về Vinh Tuyết Cung, nàng hoả táng xong thu tro cốt lại, mang theo tại bên người.

Khi ngọn lửa hừng hực dấy lên, cắn nuốt gương mặt non nớt kia, nàng chỉ cảm thấy tâm như bị đao cắt, đáy mắt nặng nề, tràn đầy đau khổ cùng tự trách.

Từ nay về sau, mỗi một khắc, đối với nàng mà nói, đều giống như thiên đao vạn quả, lòng của nàng rốt cuộc không thể bình yên được nữa.

Một mặt là áy này với Bạch Quân, một mặt là không đành lòng với người mình yêu, hai người thay phiên làm cho nàng không thể đưa ra lựa chọn. Nàng bắt đầu mất ngủ, khi vừa nhắm mắt lại, thì cảnh tượng Quân Nhi nằm ở vũng máu lại hiện lên. Cả người nàng rất nhanh thì gầy yếu đi.

Từ đó về sau, Linh Lam một mực yên lặng bồi ở bên người nàng, cái gì cũng không nói. Như là sợ hãi nàng có một ngày đột nhiên biến mất. Hoặc là lo lắng nàng chống đỡ không được.

Nàng biết, bản thân mình như vậy, để cho đối phương nhìn thấy, là tra tấn lẫn nhau. Nhưng mà nàng không có cách nào khống chế chính mình.

Một người thống khổ, dần dần biến thành thành hai người bi thương.

Đi. Trở lại với vị trí Cung chủ Vinh Tuyết Cung, hai người vĩnh viễn sẽ không có kết quả. Không đi. Thì lại không thể quên được chuyện này.

Mỗi khi nàng nhìn thấy thân ảnh Linh Lam, trong đầu lập tức hiện lên những kỷ niệm tốt đẹp của nhau. Trong lòng như có chiếc cân không ngừng lắc lư. Mà mỗi một lần, trái tim đều đau đến chết lặng. Lần sau lại càng đau hơn lần trước.

Tất cả việc đã xảy ra, bây giờ như một câu chuyện cười châm chọc nàng.

Năm ngày sau, rốt cuộc Linh Lam lần đầu tiên rời khỏi tầm mắt của nàng.

Nửa ngày sau Linh Lam mới quay lại, nàng mang về một thứ gì đó. Đứng ở trước mặt mình mở miệng.

Ánh mắt Linh Lam mang theo sự kiên quyết, đáy mắt tràn ngập đau lòng cùng nhu tình.

"Bạch Uyên, không ai hiểu nổi khổ của nàng bằng ta. Đó là chuyện ta không muốn xảy ra nhất.". Dừng một chút, thanh âm Linh Lam thấp đi, "Ta yêu nàng, nhưng mà hình như ta không thể tiếp tục tùy ý như vậy được.".

Nàng nhìn nữ tử đang nói chuyện, nhìn trên mặt nàng ấy hiện lên bi thương, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt.

Linh Lam hít một hơi thật sâu, dường như cố lấy dũng khí, sau đó chỉ thứ trên bàn, bình tĩnh nhìn nàng nói: "Nàng uống đi, chúng ta sẽ quên hết tất cả những chuyện trước kia, từ nay về sau không hề nhớ đến chúng nữa. Vứt bỏ hết thảy, ta sẽ mang nàng đi tới chân trời góc biển, không cần thế sự. Bạch Uyên, ta không muốn nhìn thấy nàng thống khổ. Nàng...... uống đi.".

Đặt trên bàn là hai chén thuốc màu nâu, phản xa ra bóng dáng hai người.

Im lặng không nói.

Quên hết tất cả chuyện trước kia sao......

Nàng ngẩng đầu nhìn Linh Lam trước mặt. Ánh mắt tinh tế miêu tả hình dáng quen thuộc của đối phương. Đã nhiều ngày qua, Linh Lam cũng hao gầy rất nhiều, sắc mặt có chút tiều tụy, ánh mắt vốn sáng ngời bây giờ lại ảm đạm nhìn không thấy chút tia sáng. Quan trọng hơn là đã rất lâu không xuất hiện tươi cười.

Là mình đem nàng hủy thành như vậy. Rõ ràng là nữ tử tiêu sái ung dung, tại mình nên mới biến thành như vậy.

Có phải hai người các nàng, chung quy đã làm trái ý trời, làm trái với định mệnh, cho nên mới có kết cục như ngày hôm này?

Hết thảy, có phải ...... là một sai lầm?

Dường như không thể hô hấp được nữa.

Bàn tay dưới ống tay áo nắm chặt, gắt gao nắm thành quyền. Nàng muốn dùng khí lực thật lớn, làm cho gương mặt mình bình tĩnh không chút gợn sóng.

Nàng không thể tiếp tục để Linh Lam nhìn thấy mình bi thương. Nếu mãi như vậy, cũng chỉ làm khổ cả hai.

Nàng không thể ích kỷ để bản thân vui vẻ còn đối phương lại đau khổ.

"Ta uống, nàng cũng sẽ uống sao?". Nàng nghe được chính mình mở miệng hỏi.

"...... Sẽ.". Nữ tử nhìn nàng chăm chú, nhẹ nhàng gật đầu.

Có lẽ, đoạn tình duyên không được người chúc phúc này, nhất định không thể tiếp tục.

Bi thương làm cho hai người, đều không còn là bộ dạng ban đầu của mình.

Mà những thứ này, cũng không phải là kết quả nàng muốn nhìn thấy. Đối với các nàng mà nói chính là thương tổn rất sâu.

Nàng nhìn Linh Lam thật lâu. Ánh mắt trầm tĩnh.

Sau đó, nàng vươn tay, cầm chén thuốc trước mặt.

Ngửa đầu. Uống cạn.

Bát rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ tan thanh thúy.

Khoảnh khắc đôi mắt khép lại, bi thương như nước sông khô cạn.

Chảy không ra một giọt lệ.

Quên đi. Quên tất cả.

Những vui vẻ của nàng, không nên vì ta mà mất đi.

Trong đầu nàng hiện lên một hình ảnh cuối cùng, chính là khóe môi tươi cười của hồng y nữ tử.

Xinh đẹp không gì sánh bằng.

Máu từ trong miệng Bạch Uyên trào ra ngày càng nhiều, làm cho mặt nước cũng nhiễm đỏ.

Hoa Dĩ Mạt cau mày, hít sâu một hơi, cầm ba ngân châm đâm sâu vào ba vị trí trước ngực Bạch Uyên.

Thân thể Bạch Uyên cũng vì thế mà run lên một chút.

Đối phương thống khổ mà khom người xuống, sau đó giống như mất hết sức lực ngã vào bên cạnh hồ nước.

Gương mặt tái nhợt dọa người. Nếu không cảm nhận được một tia hô hấp kia, dường như nghĩ rằng nàng đã chết.

Hoa Dĩ Mạt trầm ngâm, chậm rãi đi ra phía sau Bạch Uyên, thần sắc chăm chú, vận chân khí, sau đó tay phải dán trên lưng Bạch Uyên.

Chân khí tham nhập, có thể cảm thấy được hơi thở cuồn cuộn hỗn loạn của đối phương, dường như làm cho hơi thở của Hoa Dĩ Mạt cũng loạn theo.

Hoa Dĩ Mạt nhướng mày, tay trái cầm ngân châm đâm vào sau lưng Bạch Uyên.

Nàng cẩn thận bắt đầu vận chuyển chân khí vào thân thể Bạch Uyên, thỉnh thoảng dùng ngân châm đả thông kinh mạch, làm cho chân khí chảy vào đan điền, sau đó đi khắp thân thể.

Mặt trời mọc rồi lại lặn.

Trán Hoa Dĩ Mạt che kín mồ hôi, sắc mặt mất máu, một thân áo trắng đã sớm ướt đẫm.

Bạch Uyên phía trước, thân thể đỏ bừng bắt đầu chậm rãi dịu đi. Sắc mặt vốn trắng bệch cũng dần dần khôi phục.

Bên ngoài căn phòng.

Từ lúc dùng xong bữa trưa, Thiên tiên sinh và Tô Trần Nhi liền bắt đầu chờ ở cửa, lắng nghe động tĩnh bên trong.

Thời gian đi qua. Bên trong im lặng không có chút tiếng động.

Hai người cũng không nói chuyện, kiên nhẫn chờ đợi một kết quả.

Khi tới giờ Thân.

*Giờ thân: từ 3 giờ chiều tới 5 giờ chiều.

Trong phòng bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Sau đó, cửa gỗ bị "kẽo kẹt" một tiếng. Mở ra.

Thân ảnh Hoa Dĩ Mạt xuất hiện ở cửa.

Thiên tiên sinh có chút bất an. Giờ phút này nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt, nhìn chăm chú vào đối phương, chỉ còn chờ nàng mở miệng báo cho hắn biết kết quả.

Thần sắc Hoa Dĩ Mạt suy yếu tái nhợt, miễn cưỡng chống thân thể nhìn Thiên tiên sinh gật gật đầu, nói: "Không ngoài dự đoán. Ta đã dùng ngân châm ổn định thần kinh của nàng, vài canh giờ sau sẽ tỉnh lại.".

Nói xong, cũng không để ý tới Thiên tiên sinh, xoay người nhìn Tô Trần Nhi.

Đáy mắt Tô Trần Nhi dẫn theo tia lo lắng, tiến lên phía trước đỡ lấy Hoa Dĩ Mạt.

Trong nháy mắt khi vừa đỡ được đối phương, thân thể Hoa Dĩ Mạt đã mềm nhũn, hơn phân nửa người đều dựa vào Tô Trần Nhi.

"Có mệt không?!." Tô Trần Nhi thấp giọng nói: "Ta đỡ ngươi về phòng trước.".

"Ừm.". Hoa Dĩ Mạt kéo kéo khóe môi, cho Tô Trần Nhi một nụ cười.

Tô Trần Nhi ngẩng đầu nhìn phía Thiên tiên sinh, gật gật đầu, sau đó đỡ lấy Hoa Dĩ Mạt rời đi.

Thiên tiên sinh vừa nghe được Hoa Dĩ Mạt nói ra kết quả, tâm treo cao giờ này cũng thả lỏng. Hắn nhìn theo hai người rời đi, sau đó tầm mắt lại trở về trong phòng, xuyên thấu qua cánh cửa gỗ, thoáng nhìn Bạch Uyên vẫn còn nhắm mắt ngồi ngay ngắn trong hồ nước, bên môi nở nụ cười nhẹ nhõm.

Sự tình cuối cùng cũng không đến mức quá khó giải quyết. Ánh mắt hắn lướt qua một chút kiên định. Tiếp theo là dựa tình thế trước mắt, khuyên bảo Bạch Uyên tới Phệ Huyết Lâu một chuyến với hắn.

Hắn tin tưởng, nếu như Bạch Uyên đã nhớ lại đoạn chuyện cũ kia, cùng với tình huống của Lâu chủ hiện tại, vẫn sẽ có hy vọng rất cao làm cho Bạch Uyên mềm lòng. Mà chỉ có duy nhất một cơ hội này, hai người mới có khả năng quay lại.

Còn không thì... Lâu chủ chỉ còn cách chờ chết.

Sinh tử kề cận, tất cả thù hận đều không còn quan trọng nữa, chỉ còn lại tình yêu là  tồn tại vĩnh viễn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro