Chương 116. Sóng ngầm mãnh liệt (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 116 – Sóng ngầm mãnh liệt (Một)

Hoa Dĩ Mạt nhàn nhã ngồi trong góc đại sảnh, một tay chống trên bàn, trong đầu nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, tâm tình vô cùng tốt, nhẹ giương khóe môi.

Ngồi như vậy trong thời gian chừng một chén trà nhỏ thì chợt có tiếng nói chuyện với nhau vang lên ngoài cửa. Vài từ rơi vào tai Hoa Dĩ Mạt làm nàng cả kinh, khóe môi cứng đờ, không khỏi quay đầu nhìn lại.

"Đây đã là khách điếm thứ năm rồi. Con trấn nhỏ này chỉ có vài chỗ nghĩ chân, chúng ta đều đã đảo lộn hết cả lên mà sao vẫn chưa thám thính được tin tức của Tô cô nương nữa?".

Nam tử mở miệng nói chuyện quay đầu sang oán giận với nam tử kia, Hoa Dĩ Mạt chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của đối phương lộ ra, vóc dáng có chút tuấn tú, bất quá chỉ hơn hai mươi tuổi. Vừa nói chuyện hai nam tử cũng vừa đi vào trong khách điếm, đi tới quầy thu tiền.

Làm Hoa Dĩ Mạt chú ý chính là y phục trên người của cả hai có màu xanh lam, thắt lưng cũng cũng màu như vậy, rõ ràng là trang phục của người phủ Nguyễn gia.

Hai người dừng lại, theo bản năng nhìn quanh một vòng đại sảnh khách điếm.

Hoa Dĩ Mạt thấy đối phương nhìn về phía mình, nàng vội vàng cúi đầu thấp xuống, đồng thời xoay người đưa lưng về hướng quầy, chỉ dùng khóe mắt liếc hoàn cảnh của đối phương.

"Sao khách điếm này không thấy bóng dáng của chủ quán?". Một thanh âm khác dừng bên tai Hoa Dĩ Mạt, chính là giọng của nam tử đi chung khi nảy.

Nam tử tuấn tú lúc nảy tiếp lời: "Không biết nữa. Chúng ta chờ một chút đi.".

Hoa Dĩ Mạt đảo mắt, quả nhiên thấy hai người vẫn đứng chờ ở quầy tính tiền.

Một lát sau, bà chủ mặc váy hoa mỹ lệ xuất hiện trong tầm mắt Hoa Dĩ Mạt sau đó đi về phía quầy. Khi đối phương nhìn thấy hai người trước quầy, vẻ mặt hơi dao động một chút, sau đó rất nhanh thân thiện mỉm cười, nâng giọng tiếp đón: "Ôi, hai vị khách quan chờ có lâu không? Không biết là muốn ngồi nghỉ ngơi ăn uống hay là ở trọ?".

Nam tử tuấn tú nghe vậy thì xoay người lại, ánh mắt đảo qua bà chủ, sau đó hỏi: "Chủ quán ở đây?".

Thấy đối phương gật đầu, nam tử mới tiếp tục nói: "Chúng ta vừa không nghỉ trọ, cũng không ở trọ, mà đến hỏi thăm một người.".

Lão bản nương nghe nam tử nói, tươi cười trên mặt cũng muốn biến mất, nam tử lập tức lấy một viên bạc đặt trên quầy. Bà chủ thấy thế tươi cười rạng rỡ, đưa tay lấy bạc âm thầm tính toán, sau đó thì nhanh chóng nhét vào trong tay áo, miệng cười nói: "Khách quan thật là khách khí, có cái gì cứ việc hỏi là được.".

Người nọ gật gật đầu, hòa hoãn nói: "Không biết bà chủ có nhìn thấy qua một cô nương mang khăn che mặt, màu da trắng nõn, cao ước chừng như vậy.". Nam tử nói xong, đo đo ngang cằm mình, dừng một chút, sau đó nói với tên đi cùng lấy ra một bức họa, mở ra để trên quầy: "Đây là bộ dạng của cô nương mang khăn che mặt. Đi cùng nàng còn có một vị cô nương tuổi xấp xỉ.".

Hoa Dĩ Mạt không thể nhìn thấy bức hoạ cuộn tròn được trải ra trên quầy, nhưng nghe nam tử miêu tả thì nàng đã biết bọn hắn đếm tìm Tô Trần Nhi, mày không khỏi nhíu chặt.

Quả nhiên, khi bà chủ nhìn thấy bức hoạ cuộn tròn thì lập tức do dự, rất nhanh gật đầu trả lời: "Khách quan tìm đúng chỗ rồi. Cô nương này tối hôm qua ở tại khách điếm của ta.".

Hai nam tử nghe vậy liền vui vẻ, nhìn nhau liếc mắt một cái. Tên mở miệng nói chuyện ban đầu lại hướng bà chủ nói: "Không biết bây giờ cô nương này còn ở đây không?".

Tầm mắt bà chủ có chút nghi ngờ đảo qua hai người, trù trừ nói: "Hai vị khách quan tìm vị cô nương này có chuyện gì?".

"Bà chủ chớ nên hiểu lầm. Hai huynh đệ chúng ta là người đến từ phủ Nguyễn gia, tìm vị cô nương này là phụng mệnh của Bảo chủ, đến chuyển giao một phong thư, cũng không có ác ý gì.". Nam tử sợ bà chủ hiểu lầm liền lên tiếng giải thích.

Bà chủ nghe vậy, tầm mắt lại đánh giá hai người một lần nữa, sau đó vỗ đùi giật mình nói: "Thì ra là thế, khó trách ta nhìn trang phục của các ngươi có chút quen mắt, các ngươi nhắc tới mới nhớ. Hai vị khách quan chớ trách, chỗ của chúng ta chỉ là nơi nhỏ bé, nhân sĩ giang hồ tới lui cũng không nhiều, thứ cho ta vụng về.".

"Không sao. Không biết cô nương trong bức họa đang ở đâu?". Nam tử lắc đầu cũng không để ý, chỉ mở miệng hỏi tiếp.

"Các ngươi đến thật trùng hợp, các nàng đang chuẩn bị đi. Bây giờ vẫn còn nghỉ tạm trên lầu hai.". Bà chủ nói xong, ánh mắt vừa lúc đảo qua chỗ Hoa Dĩ Mạt ngồi, giật mình dừng câu chuyện, xa xa chỉ hướng Hoa Dĩ Mạt nói: "Đó, các ngươi muốn tìm cô nương mang khăn che mặt và cô nương đi cùng thì nhìn xem có phải các nàng hay không?".

Dường như tiếng nói của bà chủ vừa dứt thì hai người kia cũng xoay người lại nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt.

Chỉ liếc mắt một cái, thần sắc liền thay đổi.

"Quả nhiên là Quỷ Y!". Nam tử bộ dạng tuấn tú hướng tên đứng bên cạnh nói nhỏ một câu.

Sắc mặt tên kia ngưng trọng gật đầu, cả người đề phòng nhìn chằm chằm Hoa Dĩ Mạt, nhất thời không dám động thủ.

Khi Hoa Dĩ Mạt nghe đến bà chủ khách điếm chỉ mình thì đã không hề che dấu nữa, nàng chậm rãi xoay người lại, giương mắt nhìn về phía hai người của Nguyễn gia, ánh mắt đông lạnh giống như băng, miệng lại còn khẽ cười một tiếng, lên tiếng đánh gãy không khí giằng co.

"Không biết hai vị đường xá xa xôi hao hết tâm tư tìm Trần Nhi là vì chuyện gì?".

Nam tử tuấn tú cau mày thật chặt, nhìn Hoa Dĩ Mạt chằm chằm không buông, trầm mặc một lát, sau đó nói: "Không cần các hạ lo lắng.". Nói xong, nam tử nghiêng đầu hướng người bên cạnh nói: "Ta giữ chân Quỷ Y, ngươi nhanh chóng lên lầu tìm Tô cô nương, đem thư giao cho nàng.".

Thần sắc tên kia có chút lo lắng nhưng mà hắn biết được nhiệm vụ quan trọng cho nên lúc này lập tức gật đầu: "Được, ngươi cũng cẩn thận.".

Nói xong hắn lại liếc Hoa Dĩ Mạt một cái, sau đó nhấc chân đi ngang qua người nàng.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, giương mắt nhìn lạnh lùng, bên môi nổi lên ý cười đùa cợt: "Không biết là thứ gì, không bằng giao cho ta là được. Cần gì phải nhọc công đi lên lầu.".

Đang nói thì Hoa Dĩ Mạt vung ống tay áo lên, một cây ngân châm dừng trước người nam tử kia, bức hắn lui vài bước về sau.

Nam tử tuấn tú, sắc mặt bỗng trầm xuồng, đứng tại chỗ nhìn Hoa Dĩ Mạt nói: "Ngay cả chuyện này các hạ cũng muốn nhúng tay vào?".

Hoa Dĩ Mạt rút tay về, cúi đầu xem xem ngón tay của mình, nàng cũng không nhìn hai người, tự nói: "Các ngươi có ý gì? Bất quá ta chỉ muốn thuận tiện cho các ngươi thôi, không hài lòng sao?".

"Quỷ Y, ngươi đừng quá đáng!". Rốt cục nam tử kia nhịn không được thấp giọng quát: "Tô cô nương bị ngươi đoạt đi giữ ở bên cạnh thì thôi đi, tới hôm nay lại không cho người của Nguyễn gia chúng ta gặp mặt nữa hay sao? Ngươi đừng quên, mười mấy năm qua Tô cô nương tốt xấu gì thì cũng lớn lên ở Nguyễn gia!".

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt chuyên chú một chút, vội giương mắt lên lạnh lùng nhìn phía nam tử: "Ngươi nói nhiều lắm.".

Hai cây ngân châm trong nháy mắt như cung rời khỏi tên hướng nam tử đang mở miệng nói chuyện bắn tới.

Thần sắc hắn biến đổi, vội vàng thối lui về sau, một ngân châm nữa cơ hồ xẹt qua ngang mũi hắn, một cái khác thì đâm xuyên qua tay áo, làm đối phương đổ một thân mồ hôi lạnh.

"Cẩn thận!". Tên đi cùng thấy vậy vội hô lên với nam tử kia. Cho đến khi nhìn thấy đối phương không có sao thì hắn mới thở phào, thân thủ đỡ tay vịn cầu thang, hiển nhiên cũng vô cùng giật mình.

Nam tử tuấn tú vừa tránh thoát được ngân châm của Hoa Dĩ Mạt, nghe được người kia kêu mình cẩn thận, hắn liền quay đầu quát: "Còn thất thần làm gì, nhanh đi!".

Nghe vậy, ánh mắt Hoa Dĩ Mạt nổi lên một tia ngoan tuyệt, lần này, lại là ba thanh ngân châm hướng tới nam tử đang đi, đồng thời chắn đường lui của hắn lại. Nam tử nghiêng người muốn tránh độc châm nhưng chỉ tránh thoát được hai ngân châm, còn thanh ngân châm cuối cùng thì đã đâm thật sâu vào trước ngực hắn.

Nam tử tuấn tú mở to mắt, miệng cũng mở ra nhưng không nói gì cả chỉ kịp trừng mắt nhìn chằm chằm Hoa Dĩ Mạt sau đó chậm rãi ngã quỵ xuống nằm trên mặt đất.

Trong trong vài hơi thở thì tính mạng đã bị chặt đứt.

Hoa Dĩ Mạt cũng không để ý nhiều, quay đầu nhìn phía nam tử kia đang cắn răng hướng cầu thang, bên môi nàng hiện lên một chút cười lạnh.

Tiếp tục là hai ngân châm nữa được phóng ra.

Người nọ dừng ngay cước bộ, một thanh ngân châm "Đinh" phóng trúng cầu thang, mà một thanh khác lại đâm vào cẳng chân của đối phương, thân thể lập tức tê dại. Nam tử không khỏi ngã vào tay vịn bên cạnh, vội vàng ổn định thân mình.

Nhưng mà chỉ kịp dựa vào cầu thang trong chốc lát thì đáy mắt của hắn đã hiện chút khó khăn, gian nan kéo cước bộ đi về phía trước.

Hoa Dĩ Mạt hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cũng không chút thương hại, trong chớp mắt lại nâng tay lên.

Tên kia giật mình dừng bước, ngẩng đầu nhìn phía trên cầu thang, ánh mắt kinh ngạc trợn to.

Một tiếng gọi từ bên môi hạ xuống.

"Tô cô nương!".

Nhưng mà thanh âm vang lên nháy mắt, hai ngân châm của Hoa Dĩ Mạt đã theo chỉ bạc rời khỏi tay áo, lặng yên không một tiếng động phóng vào thân thể đối phương.

Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt nghe tiếng gọi Tô cô nương cũng đồng thời biến đổi.

Thân thể nam tử cũng giống như kẻ đi cùng với hắn vừa rồi, chỉ kịp run run sau đó ngã xuống mặt đất.

Giống như sự việc chậm rãi phát sinh từ đối phương mà ra.

Cơ hồ cùng lúc đó, một cánh tay trắng noãn như ngọc đang đặt vào tay vịn cầu thang, làm như muốn bắt lấy ống tay áo nam tử. Nhưng đã quá trễ.

Hoặc là nói bởi vì tất cả phát sinh quá nhanh.

Thanh âm va chạm trong phòng vang lên, ầm ầm, nam tử ngã nhào từ trên cầu thang xuống, cuối cùng rơi xuống chân cầu thang.

Hoa Dĩ Mạt chậm rãi thu hồi tay về, gắt gao nhìn chằm chằm cánh tay đang vươn ra phía trên kia.

Một thân ảnh quen thuộc đang chậm rãi đi xuống.

Sau đó nhìn về phía nàng.

Ánh mắt Tô Trần Nhi từ đầu đến cuối vẫn trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nhưng mà giờ phút này Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy, không biết vì sao trong lòng lại hồi hộp một chút, chỉ cảm thấy có chút khó tả, làm nàng không thể nắm chắc.

Hoa Dĩ Mạt trầm mặc như vậy một lát, bỗng nhiên không tiếng động cười rộ lên, cũng không nói đến chuyện mới vừa rồi, chỉ nói: "Trần Nhi xuống vừa đúng lúc, ta đã gọi tiểu nhị đi chuẩn bị xe ngựa, sẽ nhanh đến thôi.".

Tô Trần Nhi vẫn chưa trả lời Hoa Dĩ Mạt, mím môi nhìn Hoa Dĩ Mạt một lúc lâu, sau đó lại quay đầu đi, cũng không xem nàng, tiếp tục đi xuống cầu thang.

"Trần Nhi có trách ta giết người của Nguyễn gia không?". Hoa Dĩ Mạt thấy Tô Trần Nhi như vậy, liền mở miệng hỏi, ngữ khí hơi có chút bỡn cợt. Chỉ có đáy mắt âm thầm dao động mới có thể tiết lộ ra đáy lòng nàng đang không hề bình tĩnh.

Tô Trần Nhi nghe vậy, cước bộ hơi dừng một chút, nàng thở dài một hơi, tiếp tục đi về trước, chỉ mở miệng thản nhiên nói: "Không có.".

Hoa Dĩ Mạt tất nhiên là không tin, đang định nói gì thì ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng gọi.

"Cô nương, xe ngựa ngươi cần ta đã đưa đến.". Dừng một chút, thanh âm đối phương mang theo kinh ngạc: "Bà chủ, sao ngươi trốn sau quầy vậy?".

Thạch Đầu vừa nói xong, bà chủ thở hổn hển nói: "Ngươi ngu quá, ta thật sự là bị ngươi làm...... tức chết mà!".

Nói xong, bà chủ mới từ sau quầy ló đầu ra, nhìn Thạch Đầu đứng ngoài cửa hạ giọng quát: "Ngươi không thấy hoàn cảnh trong này sao? Gọi ta làm gì! Đồ Thạch Đầu ngu ngốc!".

Thạch Đầu nghe vậy nghi hoặc nhìn quanh một lần, ánh mắt lập tức nhìn thấy hai thi thể nằm ngay cầu thang, lập tức trợn to.

"Này này này...... chết, chết người?".

"Bà chủ, thật sự xin lỗi.". Thanh âm Tô Trần Nhi bỗng nhiên khẽ vang lên, khiến cho Thạch Đầu đóng chặt miệng lại.

Bà chủ nhìn thấy Tô Trần Nhi đang đi về phía mình, nàng không khỏi lui về sau, cả người dán sát vách tường, gương mặt trang điểm đậm hiện lên sự hoảng sợ: "Không...... Không cần lại đây! Ban ngày ban mặt...... các ngươi tiếp tục qua đây ta sẽ la lên!".

Quả nhiên Tô Trần Nhi dừng bước, có chút xin lỗi hướng bà chủ cười cười, từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc, cũng không tới gần, đặt ở bên cạnh bàn, hòa nhã nói: "Bà chủ chớ hoảng sợ, ta cùng hai người kia......". Tầm mắt Tô Trần Nhi đảo qua thi thể, ánh mắt hơi dao động, sau đó nói tiếp: "Chúng ta có chút ân oán giang hồ. Bạc này là để bồi thường, bà chủ cầm trước đi. Thi thể chúng ta sẽ xử lý tốt, sẽ không làm cho khách điếm thêm phiền toái.".

Bà chủ nghe vậy âm thầm vỗ vỗ ngực, ánh mắt đảo qua thỏi bạc trên bàn, mắt nhìn Tô Trần Nhi mang theo chút nghi ngờ: "Có...... thật không? Nhưng mà hai người này nói là tới đây đưa thư cho ngươi ......".

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Người của phủ Nguyễn gia xuất hiện!

Sự việc dần sẽ được xâu chuỗi và sáng tỏ, các ngươi không cần gấp gáp a...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro