Chương 121. Thế gian nhiễu loạn (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 121 – Thế gian nhiễu loạn (Một)

Hoàng hôn dần buông xuống.

Theo lệ thường, lúc này những quầy hàng ở thành Cảnh Châu đã bắt đầu thu dọn. Trong đó có một tên bán hàng chừng hơn hai mươi tuổi đang nhìn nhìn sắc trời, hắn thấy thời điểm không còn sớm thì liền cúi đầu, chuẩn bị bắt đầu thu thập sạp hàng. Trên sạp bày một số thứ chủ yếu là những vật lưu niệm, đồ chơi, linh tinh vụn vặt.

Đang cúi đầu thu thập thì có một cánh tay trắng nõn bỗng nhiên vươn đến trước mắt nam tử, nàng cầm lấy một chiếc chuông nhỏ tinh xảo, nhẹ nhàng quơ quơ.

Tiếng động đinh linh vang lên thanh thúy. Làm hắn nao nao, theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.

Một nữ tử mặc y phục màu vàng đứng ở trước mắt, khóe môi đang mỉm cười, nhìn thì khoảng chừng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng thướt tha mê người, bộ dạng lúc ấy có chút lười biếng. Chỉ thấy nàng cầm cái chuông nhỏ kia lắc một hồi, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn người bán hàng, môi khẽ mở: "Tiểu ca, chuông này thật đáng yêu. Nhưng mà ta không có đi chung với nha hoàn, hẹn gặp nàng ở tửu lâu, bây giờ trên người không có mang tiền, không biết tiểu ca có thể cho ta thứ này không?".

Khi nói chuyện, nữ tử mỉm cười, khí chất tỏa ra cùng với mùi hương hoa đào trên người ngào ngạt lượn lờ. Đồng thời, nữ tử không quên đưa tay chỉ về phía tửu lâu cách đó không xa ý bảo đó là nơi mình hẹn gặp nha hoàn.

Tên bán hàng kinh ngạc nhìn nữ tử một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, sắc mặt không khỏi có chút nóng lên, vội vàng gật đầu, nói quanh co: "Cô nương...... Cô nương không cần khách khí, bất quá chỉ là một món đồ chơi, cầm, cầm đi.".

"Đa tạ tiểu ca.". Nữ tử lại hướng hắn cười cười, bộ dạng hài lòng nhìn chiếc chuông, dùng hai ngón tay giữ lấy rồi vừa lòng xoay người đi khỏi.

Lúc này hắn mới dám ngẩng đầu dùng khóe mắt ngắm trộm nữ tử rời đi, mùi hương vẫn chưa tiêu tan trước sạp hàng. Hắn nhìn chăm chú vào bước chân của nữ tử, nàng nhẹ nhàng bước vào tửu lâu mới vừa chỉ khi nảy. Hắn đỏ mặt tiếp tục thu thập sạp hàng, trong lòng âm thầm nói: Nữ nhân thật thơm.

"Cho ta một phòng yên tĩnh.". Nữ tử mặc y phục màu vàng vào tửu lâu, nửa thân mình dựa trên quầy, nhẹ giọng hướng chưởng quầy nói: "Nhớ rõ cho thêm một bình rượu ngon.".

"Dạ được, lập tức có ngay.".

Một lát sau. Nữ tử ngồi vào bàn, tự rót rượu cho mình, hé môi thưởng thức, sau đó cúi đầu nhàn nhã đùa nghịch chiếc chuông bị đặt lên bàn.

Không quá lâu sau, cửa phòng liền bị gõ vang.

"Vào đi.". Nữ tử ngẩng đầu, lên tiếng đáp.

Cửa phòng bị đẩy ra, lại bị khóa chặt. Một nam tử diện mạo cực kỳ bình thường tiến vào, đến trước bàn, quỳ một gối trước người nữ tử kia.

Nữ tử lắc lắc chiếc chuông vẫn còn cầm trong tay, thanh âm tự tiếng chuông phát ra: "Sao rồi?".

Nam tử đang quỳ vẫn cúi đầu, nghe vậy trả lời: "Bẩm Tiểu chủ, hôm trước Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi quyết định tới Nguyễn gia, nay đang dừng chân trong thành Cảnh Châu này. Còn Lượng chủ đã đến Nguyễn gia. Mấy ngày qua chỗ của Võng chủ cũng có tin tức truyền đến, biết được chuyện Nguyên Phách Đan là do từ trong miệng Tô Trần Nhi nói ra, muốn Tiểu chủ cần phải tìm hiểu Tô Trần Nhi rõ ràng, một khi có kết luận, cần phải nhanh chóng về gặp Ám Vương.".

"Tô Trần Nhi này, quả thực là rất thú vị.". Nữ tử dừng lắc chiếc chuông, lầm bầm lầu bầu một câu, nghiêng đầu nhìn nam tử đang quỳ dưới đất, trầm ngâm nói: "Tình huống của Vinh Tuyết Cung thì sao?".

"Trước khi Võng chủ rời khỏi Phệ Huyết Lâu thì đã làm theo như Ám Vương phân phó, cố ý giữ lại tính mạng của Lạc Khuê, sau đó lại phái người cải trang đem nàng an toàn đưa đến Vinh Tuyết Cung. Hiện nay chỉ chờ xem kết quả.".

"Tốt lắm. A Lượng có nói Ám Vương còn phân phó gì nữa không?". Nữ tử thản nhiên nói.

"Nay Ám Vương vẫn không lộ diện, chỉ căn dặn để Tiểu chủ tự an bài xử lý thỏa đáng mọi chuyện, bảo đảm hai người Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi phải tới Nguyễn gia. Về phần chuyện trong Lâu sẽ do Si chủ coi chừng.". Nam tử nhất nhất bẩm báo.

Nữ tử nghe vậy, ánh mắt từ trên người nam tử dời đi, nhìn phía ngoài cửa sổ, ánh mắt hưng trí dạt dào: "Giang hồ lúc này, sợ là sắp rối loạn.".

---

Cùng lúc này ở thành Cảnh Châu, sau khi Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi ra khỏi cửa hàng vải thì đi dạo vài con phố nữa, mua thêm vài thứ. Thời gian trôi qua gần hai canh giờ, cũng không khỏi có chút mệt mỏi, cả hai tùy ý vào một quán trà nghỉ ngơi. Mới vừa bước vào quán trà, liền nghe tiếng huyền cầm réo rắt dừng bên tai, ngẩng đầu nhìn lại, bên cạnh đang ngồi một nữ tử cuối đầu. Tuy cầm nghệ không phải rất cao siêu, nhưng lúc này nghe được, cũng làm cho người ta phải thả hồn vào một phen.

Do Tô Trần Nhi mang khăn che mặt cho nên rất nhanh thu hút tầm mắt của mọi người. Nàng cũng xem như không nhìn thấy, chỉ cùng Hoa Dĩ Mạt tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, đưa lưng về phía mọi người đang bàn tán.

Nhưng mà hai người vừa ngồi xuống chỉ khoảng chừng hết một chén trà, bên tai liền nghe được một thanh âm quen thuộc.

"Nhị ca, huynh cho ta đi theo với, ta cam đoan sẽ nghe lời, được không?".

Sắc mặt Lôi Đình không thay đổi, lần thứ ba lặp lại: "Không được.".

Nói xong, ánh mắt Lôi Đình bỗng nhiên dừng lại trên hai thân ảnh trong góc, cước bộ hơi dừng một chút.

"Nhị ca! Nguyễn gia với chúng ta có quen biết nhiều đời, ta cũng muốn đi tham gia hôn lễ của Nguyễn ca ca nữa, dựa vào cái gì không cho ta đi?". Lôi Tiểu Ngữ không dám kéo ống tay áo Nhị ca mặt lạnh, chỉ có thể ở một bên giậm chân oán giận.

"Chuyện này nói sau.". Lôi Đình bỗng nhiên nghiêng đầu hướng Lôi Tiểu Ngữ thấp giọng nói, tiếp theo thì bước về hướng Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi đang ngồi nói chuyện.

Hoa Dĩ Mạt buông chén trà trong tay, ngẩng đầu nhìn phía Lôi Đình đang tới gần, cúi đầu hướng Tô Trần Nhi nói: "Trần Nhi, có người quen lại đây.". Nói xong, vui sướng hả hê giương khóe môi.

Tô Trần Nhi thản nhiên liếc Hoa Dĩ Mạt một cái, trong lòng cũng biết là ai đến đây. Mi của nàng nhíu lại. Quả nhiên, chỉ một lát sau, bên tai đã vang lên thanh âm trầm thấp của Lôi Đình: "Thật trùng hợp.".

Từ khi Lôi Đình đi về hướng phía trước Lôi Tiểu Ngữ cũng chú ý đến Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi, nàng liến vội vàng theo sau Lôi Đình.

Tô Trần Nhi nghe được Lôi Đình mở miệng, tay cầm chén trà thả lại trên bàn, bình tĩnh hướng hai người gật đầu: "Lôi công tử, Lôi cô nương.".

"Không biết hai vị cô nương có để ý khi thêm hai người bọn ta vào bàn hay không?". Lôi Đình nói xong, ánh mắt quét qua Hoa Dĩ Mạt đang mỉm cười nhưng không nói gì, đáy mắt hắn lúc này có chút thâm thúy.

Tô Trần Nhi thở dài trong lòng một hơi, nói: "Mời ngồi.".

Lôi Đình nghe vậy, vén y bào ngồi xuống. Lôi Tiểu Ngữ thấy thế, cũng đi theo hắn chạy đến ngồi xuống đối diện.

Dẫn đầu mở miệng là Lôi Đình. Hắn cũng không khách khí, đưa tay tự rót cho mình chén trà, mở miệng tùy ý nói: "Tô cô nương cùng Hoa cô nương đi ngang qua Cảnh Châu, có phải là đi Nguyễn gia?".

"Đúng.". Tô Trần Nhi không mặn không nhạt trả lời, nàng giương mắt, sau đó lại cúi xuống, lại càng không nói nhiều.

Lôi Đình làm như đã quen Tô Trần Nhi lãnh đạm như vậy, cũng không để ý, hắn quay sang nhìn Hoa Dĩ Mạt đang chăm chú nhìn cả hai nói chuyện, Lôi Đình lên tiếng: "Hoa cô nương so với lời đồn...... kinh diễm hơn ta nghĩ rất nhiều.".

"Vậy sao?". Hoa Dĩ Mạt giương khóe môi, ánh mắt lưu chuyển, thuận miệng đáp: "Lôi công tử nói chuyện khách khí quá rồi. Nói vậy theo như lời mọi người đồn đãi, ta phải là một nữ tử bộ dạng như La Sát đúng không.".

"Chuyện đồn thổi có khi nào đúng đâu, không cần phải đề cập tới.". Ánh mắt Lôi Đình không chút che dấu sự hứng thú: "Nhưng thật ra tác phong của Hoa cô nương, Lôi mỗ có chút yêu thích.".

Hoa Dĩ Mạt không ngờ Lôi gia nhị công tử nói chuyện lại thẳng thắng như vậy, nàng nhướng mày, cũng không tức giận, ngược lại cười khẽ một tiếng: "Lôi công tử có khẩu vị độc đáo, làm cho ta thật sự vừa mừng vừa lo.".

Lôi Đình nghe ra Hoa Dĩ Mạt đang chế nhạo mình, trên mặt cũng không hờn giận gì, chỉ cúi đầu nhấp ngụm trà, thản nhiên nói: "Lôi mỗ cảm thấy, so với những nữ tử nhẫn nhịn chịu đựng thì Hoa cô nương như vậy hiển nhiên càng tốt hơn. Nhưng mà thế gian quá nhiều phàm phu tục tử, tất nhiên là lánh nặng tìm nhẹ. Như Hoa cô nương đây, tài năng xuất chúng, ai mà không phục cho được chứ?".

"Tài năng xuất chúng sao......". Hoa Dĩ Mạt nghe có chút thú vị, cười khanh khách liếc liếc qua Tô Trần Nhi đang ngồi im không nói một câu, nói tiếp: "Lời này thật là dễ nghe, làm cho người ta vui mừng ngay lập tức, cần phải cảm tạ Lôi công tử đã mến mộ. Nhưng mà không biết người tài năng xuất chúng trong miệng Lôi công tử phải đi tìm ở đâu mới có?".

Ánh mắt Lôi Đình nhìn chằm chằm Hoa Dĩ Mạt, đang định mở miệng thì một thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên cắt ngang ý định của hắn.

"Thời gian không còn sớm. Nghe Lôi công tử vừa mới đối thoại với Lôi cô nương, hình như đang muốn đưa Lôi cô nương về Lôi gia?".

Lúc này Lôi Đình mới nghiêng đầu nhìn Tô Trần Nhi không biết khi nào thì đã dừng uống trà, sắc mặt lạnh lùng như trước, nói: "Chuyện này cũng không vội.".

"Đúng! Không vội không vội.". Lôi Tiểu Ngữ cười đáp. Nàng cùng Lôi Đình đều là huynh muội, đối với tính cách của huynh mình thì đã quá quen. Nàng biết mặc dù nhị ca mặt lạnh, nhưng chuyện nam nữ lại luôn luôn bá đạo trực tiếp, chuyện tình cảm yêu thích cũng cổ quái, đối phương càng mạnh, thì càng hợp tâm ý của hắn. Bởi vậy khi Lôi Đình cùng Hoa Dĩ Mạt nói chuyện với nhau, trong lòng nàng đã có tính toán, biết nhị ca có hứng thú với Quỷ Y, nàng cũng không dám quấy rầy, ngược lại âm thầm hy vọng kéo dài thời gian. Nay nghe được nhị ca nói, tất nhiên là càng vui vẻ.

Mặc dù thần sắc Tô Trần Nhi đang vui vẻ, nhưng ngữ khí vẫn xa cách như trước, nàng nói: "Nếu đã như vậy, ta đây cùng Hoa cô nương đi trước. Lôi công tử cùng Lôi cô nương xin cứ tự nhiên.". Nói xong, Tô Trần Nhi đã đứng dậy, đồng thời ánh mắt chậm rãi đảo qua Hoa Dĩ Mạt đang giương khóe môi mỉm cười.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, cũng đứng lên theo, ý cười trong đáy mắt càng đậm, cất bước đi đến bên cạnh Tô Trần Nhi, chuẩn bị rời đi.

Lôi Đình lại bỗng nhiên lên tiếng gọi hai người.

"Tô cô nương không thích thấy Lôi mỗ?". Lôi Đình tựa vào ghế, ngẩng đầu nhìn Tô Trần Nhi đang dừng lại, thẳng thắn nói.

Đầu Tô Trần Nhi hơi quay lại, thần sắc thản nhiên: "Lôi công tử nghĩ nhiều.".

"Thật không?". Lôi Đình nói xong, cũng đứng dậy, hai tay chấp sau lưng, sắc mặt không thay đổi, "Hôm nay tình cờ gặp mặt, Tô cô nương cần gì phải vội vã rời đi? Nếu hai vị không chê, hãy để Lôi mỗ làm chủ, mời chư vị ở thành Cảnh Châu dùng bữa tối, thấy thế nào?".

Ánh mắt Tô Trần Nhi dao động, dừng một lát, sau đó hạ giọng, không chút hoang mang nói: "Lôi công tử cần gì phải nóng nảy giữ chân bọn ta? Đừng nói đến chuyện quan hệ của Nguyễn gia và Lôi gia. Ngay từ đầu, Trần Nhi cùng Lôi công tử đã không thân cận đến nổi phải cùng Lôi công tử và Lôi cô nương dùng bữa.".

Tầm mắt Lôi Đình trầm xuống, hắn nhìn Tô Trần Nhi một lúc, sau đó lại chuyển hướng sang Hoa Dĩ Mạt, thần sắc cũng không chịu thỏa hiệp, không thuận theo cũng không buông tha nói: "Bất quá chỉ dùng bữa cơm, Tô cô nương lại lo lắng cái gì? Hay là trong mắt Tô cô nương, ngay cả Lôi mỗ ta đây cũng không có tư cách cùng ngươi dùng bữa?".

Tô Trần Nhi mím môi, đáy lòng lập tức có một tia sốt ruột hiện lên. Gương mặt vẫn bình tĩnh như trước, nói: "Lôi công tử nói quá lời. Trần Nhi cũng không có ý này.". Nói xong, Tô Trần Nhi liếc sang gương mặt Hoa Dĩ Mạt đang có chút đăm chiêu, cùng lúc đó, nàng hạ mi mắt, mày liễu không tự giác cau lại.

Lôi Đình nghe vậy liền gật đầu, nói: "Như thế thì tốt. Lôi mỗ cũng không muốn kéo dài thời gian của hai vị cô nương. Mời.". Nói xong, Lôi Đình vươn tay phải, ý bảo họ ngồi vào bàn.

Một nén nhang sau. Bốn người vẫn ngồi ở Thịnh Trân Lâu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro