Chương 130. Đan xen chằng chịt (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 130 - Đan xen chằng chịt (Năm)

Khi Tô Trần Nhi tỉnh lại thì hoàng hôn đã phủ khắp bốn phía ngoài cửa sổ.

Nàng hơi nhíu mi, cảnh tượng trước mắt một lần nữa làm nàng tỉnh táo lại. Tô Trần Nhi thử cử động thân thể thì bên tai đã có một thanh âm vội vàng vang lên: "Tiểu thư, tiểu thư tỉnh rồi!". Cùng lúc đó, một thân ảnh tiến lại, ngồi ở cạnh giường.

Tô Trần Nhi nghe tiếng nói thì quay sang nhìn, khuôn mặt quen thuộc đã lâu nàng không thấy. Nàng lẳng lặng nhìn đối phương một lát, sau đó lập tức nhẹ giọng kêu: "Lan nhi.".

Xa nhau hơn nửa năm, Lan nhi không ngờ mình còn có thể gặp lại tiểu thư, xúc cảnh sinh tình làm nàng sắp khóc, chỉ có thể dùng sức nhẫn nại. Sau một lúc lâu, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu thư, Lan nhi vốn nghĩ đời này sẽ không còn gặp lại tiểu thư nữa.".

Tô Trần Nhi nhìn Lan nhi cười cười an ủi: "Không phải bây giờ đã gặp được rồi sao.". Dừng một chút rồi nói tiếp, "Liên nhi đâu?".

Lan nhi hít sâu một hơi, áp chế cảm xúc kích động trong lòng rồi nói: "Liên nhi đoán tiểu thư sắp tỉnh lại cho nên đã xuống bếp nấu chút thuốc bổ cho người. Chắc là sắp mang lên rồi.". Nói xong, Lan nhi lại quan sát thân thể Tô Trần Nhi một phen, thần sắc lo lắng nói: "Tiểu thư có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?".

Tô Trần Nhi nghe vậy mới theo bản năng đem lực chú ý chuyển lên thân thể mình, nàng cảm thấy đau đớn trước đó giảm đi rất nhiều, chỉ còn lại chút cảm giác tê dại. Khuỷu tay là đau nhiều nhất. Nàng thử giật giật ngón tay bị gãy, phát hiện có chút không được linh hoạt, ngoài ra cũng thấy không có gì khác thường. Tô Trần Nhi thoáng cả kinh, trong lòng rất nhanh đã có lo lắng, thần sắc hốt hoảng, mở miệng hỏi: "Có người đã trị liệu cho ta?".

Lan nhi nghe Tô Trần Nhi hỏi, sắc mặt đột nhiên khó coi, tức giận hừ một tiếng, đề cao thanh âm nói: "Còn không phải đầu sỏ gây nên thì ai nữa! Tiểu thư không biết đâu, Quỷ Y kia thật là chán ghét. Khi em với Liên tỷ tỷ bị Bảo chủ gọi tới Ngưng Trần Cư để chăm sóc cho tiểu thư thì nàng lại không cho chúng ta vào phòng! Nàng......".

Lan nhi đang liệt kê từng tội của Hoa Dĩ Mạt, lúc này cánh cửa "kẽo kẹt" một tiếng, sau đó bị đẩy ra, một nữ tử bưng một chiếc khay nhỏ bước vào phòng, tai cũng vừa vặn nghe được lời Lan nhi nói, lập tức lên tiếng: "Lan nhi, nhỏ giọng chút. Ta ở ngoài cửa còn nghe được tiếng của ngươi.". Khi nói chuyện, nữ tử đã đóng cửa lại lần nữa, đem khay đặt trên bàn, xoay người lại nhìn Tô Trần Nhi đang nằm trên giường, ôn nhu nói: "Tiểu thư tỉnh lại vừa đúng lúc. Ăn chút gì trước đi.".

Tô Trần Nhi gật gật đầu, Lan nhi giúp nàng ngồi dậy, sau đó nhìn phía nữ tử mới vừa vào cửa, nhẹ giọng nói: "Làm phiền Liên nhi.".

Liên nhi lắc lắc đầu, bưng chén cháo tới, mở miệng nói: "Tiểu thư không cần khách khí. Liên nhi và Lan nhi có thể tiếp tục hầu hạ tiểu thư là may mắn của chúng ta.".

"Dạ đúng đó tiểu thư!". Lan nhi nghe vậy, ở bên cạnh gật đầu liên tục.

Tô Trần Nhi thấy thế, cũng không khách sáo nữa, nàng cầm chén cháo Liên nhi vừa bưng tới uống một chút.

Đến khi Liên nhi đem bát thu thập xong, đáy mắt Tô Trần Nhi hiện lên một tia do dự, sau đó trầm ngâm mở miệng hỏi: "Hoa Dĩ Mạt...... Chính là Quỷ Y, bây giờ sao rồi?".

Lan nhi thấy Tô Trần Nhi nhắc đến Quỷ Y, nhịn không được liền giành nói: "Nàng đã sớm ra ngoài rồi, sắc mặt tệ như ai đang thiếu nợ nàng, hơn nữa làm bị thương tiểu thư như vậy mà không chịu liếc mắt một cái nữa! Uổng công Bảo chủ nói nàng là bằng hữu của tiểu thư, nào có bằng hữu như vậy chứ! Tiểu thư, hơn nửa năm qua người này đều đối xử với người như vậy sao, thật sự là thiệt thòi cho tiểu thư ......". Nói xong, dường như muốn rơi nước mắt.

Mắt Liên nhi sắc bén, thoáng nhìn thần sắc Tô Trần Nhi trầm mặc, đột nhiên mở miệng hướng Lan nhi nói: "Được rồi Lan nhi, ngươi kích động như vậy làm gì. Tiểu thư tỉnh lại là tốt rồi. Ngươi nhanh đi giúp ta nhìn một cái xem thuốc bổ đang sắc trong bếp khi nào thì được. Đến lúc đó bưng tới đây cho tiểu thư nhanh một chút.".

Đuổi Lan nhi đi rồi, Liên nhi mới chậm rãi đi tới bên cạnh Tô Trần Nhi, nhẹ giọng nói: "Lan nhi vẫn bộ dạng ngốc ngếch như vậy, tiểu thư đừng trách nàng. Hơn nửa năm qua, nàng vẫn luôn nhắc tới tiểu thư, sợ tiểu thư ở bên ngoài bị ủy khuất. Nay tiểu thư lại bị thương như vậy, khi nảy đã khóc hai ba lần rồi, vì thế trong lòng nàng đối với Quỷ Y cũng có khúc mắc. Mặc dù em không biết tại sao tiểu thư lại bị thương, còn thiếu gia và Quỷ Y vì sao lại có bộ dạng như vậy. Nhưng mà em thấy, bộ dạng Quỷ Y từ khi rời khỏi phòng tiểu thư thì vô cùng tệ. Thậm chí ngay cả bước chân đều có chút lảo đảo, như là đang muốn chạy trốn chuyện gì đó.".

"Ta biết.". Tô Trần Nhi nghe vậy, thở dài một hơi, mở miệng hỏi: "Sau khi ta hôn mê rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em kễ rõ lại cho ta nghe đi.".

Liên Nhi gật gật đầu, sắp xếp lại từ ngữ, sau đó giải thích: "Ban ngày khi em cùng với Lan nhi quay lại Ngưng Trần Cư lần nữa thì tiểu thư đã được Quỷ Y đưa vào phòng, nghe nói là đang trị liệu cho người, cũng không cho bất kỳ kẻ nào đi vào. Tình huống cụ thể thì em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hình như tiểu thư bị Quỷ Y làm bị thương. Bảo chủ ở bên ngoài khuyên em và Lan nhi không cần lo lắng, chỉ chờ đợi là được rồi. Mà đến khi Bảo chủ cùng thiếu gia, biểu tiểu thư rời khỏi Ngưng Trần Cư, ước chừng qua một canh giờ, cửa mới mở ra. Sau đó Quỷ Y từ trong phòng đi ra, nàng cũng không để ý tới ai hết, chỉ ném lại một câu 'Chiếu cố nàng cho thật tốt, qua hai canh giờ nữa nàng sẽ tỉnh', sau đó rời khỏi Ngưng Trần Cư.".

Tô Trần Nhi nghe Liên nhi nói xong, nàng cúi đầu, nhất thời không hề mở miệng.

Nhưng thật ra khi Liên nhi nhìn thấy bộ dạng Tô Trần Nhi thì có chút trù trừ nói: "Tiểu thư, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu thư cùng Quỷ Y......".

"Liên nhi.". Tô Trần Nhi bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời Liên nhi: "Rất nhiều chuyện nhất thời ta không có cách nói rõ, cũng rất khó giải thích, em làm chuyện ta dặn trước đi. Thân thể ta không tiện xuống giường, em giúp ta đi gọi Quỷ Y đến đây.". Dừng một chút, "Nếu nàng không muốn đến thì cũng đừng ép nàng. Trước tiên giúp ta xem nàng đang ở đâu, đang làm gì. Rồi trở về báo cho ta biết.".

Liên nhi nghe vậy, chỉ thuận theo, cũng không tiếp tục hỏi nhiều, nàng gật đầu đi ra cửa.

Tìm được Hoa Dĩ Mạt cũng không khó, Liên nhi cơ hồ chỉ dùng thời gian nửa nén nhang thì tìm được nàng. Chỉ vì đối phương vẫn chưa rời Ngưng Trần Cư quá xa, nàng tới một ngôi đình nghỉ chân gần đó, không biết từ khi nào thì trên bàn đá đã bày ra vài bình rượu. Mà trước mặt là một cái bát, rượu được rót vào không ngừng, sau đó lại không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

Liên nhi xuất hiện, cũng vẫn không khiến cho đối phương có chút phản ứng.

Liên nhi chậm rãi đi tới trước mặt Hoa Dĩ Mạt, nhìn bạch y nữ tử vẫn còn ngồi đó uống rượu, nàng vẫn chưa lập tức mở miệng, chỉ trầm mặc nhìn chăm chú vào đối phương.

Hoa Dĩ Mạt cũng xem như chẳng thấy gì, mí mắt cũng không nâng lên chút nào, cúi đầu tự rót rượu, sau đó ngữa cổ uống cạn. Giống như trong đình từ đầu đến cuối chỉ có một mình nàng.

Trên mặt đất cũng nằm lăn lốc mấy bình rượu không, thậm chí có một bình không biết vì sao bị vỡ, mảnh nhỏ văng khắp nơi trên mặt đất.

Sau một lúc lâu. Liên nhi mới cúi đầu, lên tiếng nói: "Hoa cô nương, tiểu thư đã tỉnh, bảo ta tới tìm ngươi trở về.".

Lời nói phiêu tán trong không khí, sau đó lại bay đi.

Tay Hoa Dĩ Mạt cầm bát hơi dừng một chút, tiếp tục đem rượu trút vào trong miệng.

Không hề trả lời.

Liên nhi thấy thế, lặp lại một lần nữa.

Hoa Dĩ Mạt cũng không để ý tới nàng, trong đình chỉ có tiếng rượu rót vào bát.

Tầm mắt Liên nhi hướng Hoa Dĩ Mạt, đánh giá gương mặt lạnh như băng cùng đôi mắt u ám của nàng, dừng một chút, lại nói: "Hoa cô nương không chịu đi, vậy nô tỳ cũng không quấy rầy, cáo từ .".

Nói xong, quả nhiên không hề ở lâu, xoay người đi ra khỏi đình.

Phía sau, Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên dừng động tác trên tay, giương mắt liếc về phía bóng dáng Liên nhi rời đi.

Tay cầm chén rượu cũng nổi lên gân xanh. Mày gắt gao nhíu lại, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Nhưng mà chỉ như vậy một chút, nàng liền cúi đầu lần nữa, đem rượu dốc vào trong miệng.

Rượu cay nhập vào cổ họng, làm khơi dậy cuồn cuộn cảm xúc trong lòng.

Đột nhiên, chén rượu trong tay Hoa Dĩ Mạt bởi vì không chịu nổi lực đạo cho nên phát ra tiếng "Răng rắc" trong trẻo, lập tức vỡ thành mảnh nhỏ.

Mảnh vụn sắc bén đâm vào trong lòng bàn tay, máu đỏ tươi chảy ra ngoài, hòa lẫn cùng với rượu trên tay, sau đó rơi xuống bàn đá.

Giống như Hoa Dĩ Mạt bị máu tươi làm cho bực bội, mạnh tay vung ống tay áo lên, tức giận đem mảnh vụn trên bàn gạt sang một bên. Cũng không quản tay phải bị cắt đứt, trực tiếp đổi tay trái rót rượu, liên tục dốc vào trong miệng. Ánh mắt thống khổ tột cùng.

Hoàng hôn sắp tàn. Bóng dáng tịch liêu.

Khi Tô Trần Nhi nghe Liên nhi trở về bẩm báo, trên mặt cũng không có cảm xúc kinh ngạc, dường như sớm dự đoán được chuyện này, nàng phất tay làm cho Liên nhi lui xuống.

Cửa bị đóng lại. Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Trần Nhi.

Đến bây giờ, mi của nàng mới nhíu lại, ánh mắt toát ra một tia vô cùng lo lắng.

Sau nửa canh giờ, cửa đột nhiên bị gõ vang.

Tô Trần Nhi đang trầm tư, từ trong suy nghĩ phục hồi tinh thần lại.

"Tiểu thư, biểu tiểu thư tới Ngưng Trần Cư, nói đến thăm tiểu thư.". Thanh âm Lan nhi vang lên ở ngoài cửa.

Giờ phút này Tô Trần Nhi không có tâm tình ứng phó những chuyện thế này, nàng suy nghĩ, sau đó liền nói: "Cứ nói ta đã ngủ rồi.".

Âm thanh ngoài cửa dừng một lát, đột nhiên cửa phòng liền bị đẩy ra.

"Ôi chao, lâu ngày không gặp, Tô tỷ tỷ không muốn gặp muội muội ta sao?". Phong Thiến xuất hiện ở cửa, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Tô Trần Nhi đang ngồi tựa vào đầu giường.

Cùng lúc đó, Lan nhi đứng ở phía sau Phong Thiến, hơi có chút xấu hổ nhìn phía Tô Trần Nhi: "Tiểu thư......".

Tô Trần Nhi thoáng lắc lắc đầu, ý bảo không việc gì. Sau đó nhìn Phong Thiến vẫn có ý định bước vào, thần sắc lạnh nhạt nói: "Phong cô nương tìm ta có việc?".

"Giúp ta pha một ấm Bích Loa Xuân đến đây.". Phong Thiến cũng không thèm nhìn Lan nhi, chỉ bỏ lại một câu như vậy, sau đó ngồi xuống giường, ánh mắt đánh giá Tô Trần Nhi một vòng, cười nói: "Mặc dù Tô tỷ tỷ rời khỏi Nguyễn gia, nhưng cũng không cần xa lạ như vậy chứ, gọi ta Thiến nhi được rồi.".

Nói xong, Phong Thiến quay đầu lại nhìn phía Lan nhi đang đứng bất động, không kiên nhẫn nói: "Bảo ngươi đi pha trà, không nghe thấy sao? Còn đứng đó làm gì? Không học lễ nghĩa hay sao mà dám đưa mắt nhìn ta như vậy?".

Sắc mặt Lan nhi bị quát lớn làm cho lúc trắng lúc hồng, vẻ mặt giận mà không dám nói, cuối cùng vẫn không thể không nghe theo, lo lắng nhìn Tô Trần Nhi liếc mắt một cái rồi mới rời đi.

Phong Thiến quay đầu, hướng Tô Trần Nhi nói thầm: "Đáng trách, nha hoàn như vậy thì làm sao hầu hạ Tô tỷ tỷ a. Tay chân vụng về.".

Hiển nhiên Tô Trần Nhi hiểu rõ Phong Thiến đang cố ý diễn trò cho mình xem, trên mặt lại xem như không nghe thấy gì, đổi đề tài nói: "Không biết đã trễ thế này mà Phong cô nương còn tìm ta có chuyện gì?".

Phong Thiến nghe vậy, trên mặt lại làm ra vẻ ý cười lần nữa, nói: "Tất nhiên là đến xem thương thế của Tô tỷ tỷ như thế nào rồi. Ban ngày chỉ lo vội vàng săn sóc Viêm ca ca, sau đó Tô tỷ tỷ lại hôn mê, mới vừa rồi nghe được rốt cục tỷ tỷ cũng chịu tỉnh, nên ta vội vàng chạy lại đây.".

"Làm phiền Phong cô nương.". Gương mặt Tô Trần Nhi lạnh nhạt nói.

"Tô tỷ tỷ khách khí.". Phong Thiến nói xong, nắm tay Tô Trần Nhi, thân miệng nói: "Khó có khi Tô tỷ tỷ lại đây tham gia đại hôn của ta cùng Viêm ca ca, làm sao có thể để ngươi chịu thiệt thòi cho được. Nghe nói là Quỷ Y làm Tô tỷ tỷ bị thương, quả thực là làm càn mà! Tô tỷ tỷ ngươi không biết đó thôi, thân thể Viêm ca ca vốn còn có chút suy yếu, hôm nay lại cùng Quỷ Y đánh nhau. Ta nhìn thấy thì đau lòng biết bao.".

Tô Trần Nhi lặng yên không một tiếng động rút bàn tay trong tay Phong Thiến về, sắc mặt vô vị nói: "Vậy ngươi nên đi chiếu cố hắn mới phải. Về phần Quỷ Y, ta sẽ xử lý, không cần Phong cô nương quan tâm.".

Phong Thiến nghe vậy, thần sắc trên mặt cứng đờ, đáy mắt đã có vài phần tức giận, nhưng mà chỉ trong chốc lát lại cười lên: "Tô tỷ tỷ không cần khách khí. Ngày xưa để ngươi đi cầu Quỷ Y, đã là ủy khuất ngươi rồi. Nếu hôm nay đã đến Nguyễn gia, chờ đại hôn hoàn thành, chắc chắn dượng sẽ nghĩ cách giữ Tô tỷ tỷ ở lại Nguyễn gia cho mà xem, ngoài ra còn diệt trừ Quỷ Y. Đến lúc đó Tô tỷ tỷ liền được tự do.".

Tô Trần Nhi nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt cũng thay đổi, trầm giọng nói: "Ngươi nghe ai nói?".

"Tất nhiên là nghe dượng nói cùng dì rồi.". Phong Thiến mở miệng mang theo chút châm chọc, "Nghĩ đến cũng biết Tô tỷ tỷ sẽ vừa lòng.".

Tô Trần Nhi trầm mặc một lúc lâu, trong lòng biết Phong Thiến nổi ghen khi Nguyễn Quân Viêm lại đây tìm nàng nói chuyện, cho nên giờ mới cố ý lại đây xem nàng phản ứng thế nào. Nghĩ như vậy, Tô Trần Nhi bình tĩnh lại, thản nhiên nói: "Ta cũng không bị giam cầm, muốn làm gì thì làm. Về phần Nguyễn gia, vốn không phải nơi thuộc về ta. Phong cô nương không cần phải canh cánh trong lòng.".

"Cái gì? Thì ra Tô tỷ tỷ lại không thích Nguyễn gia sao?". Phong Thiến nghe vậy nở nụ cười, "Vậy thật đúng là do ta hiểu lầm rồi. Ta cứ nghĩ Tô tỷ tỷ trở về thì liền cùng Viêm ca ca bắt đầu ôn chuyện, nên cảm tình chắc phải tốt lắm mới đúng.".

Tô Trần Nhi nghe Phong Thiến nhắc tới Nguyễn Quân Viêm, không biết sao trong lòng bỗng nhiên nổi lên phiền chán, nói chuyện cũng lãnh đạm hơn: "Đều là chuyện đã qua. Sao Phong cô nương cứ thích vui đùa.". Dừng một chút, "Ta có chút mệt, không tiễn Phong cô nương .".

Phong Thiến nghe vậy, cười đứng lên, mở miệng nói: "Nếu như thế, ta cũng không quấy rầy Tô tỷ tỷ. Tô tỷ tỷ nghỉ ngơi nha.".

Nói xong, Phong Thiến nhấc chân đi ra ngoài.

Lan nhi đang bưng trà tiến vào cửa thì gặp được Phong Thiến bước ra bên ngoài, cước bộ dừng một chút, vội vàng cúi đầu.

"Hừ.". Một tiếng phỉ nhổ vang lên, "Hồ ly tinh mà bày đặt giả thanh cao.".

Lan nhi nghe vậy liền giật mình, sau đó rất nhanh phản ứng lại, sắc mặt lúc này lập tức đỏ bừng, ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe tức giận, há mồm thở hỗn hễn.

Nhưng nàng không nói gì cả, chỉ trơ mắt nhìn Phong Thiến đi khỏi sân. Sau đó suy sụp cúi đầu.

Một giọt lệ đánh vào trong tay đang cầm ấm trà.

Cao thấp có khác. Bản thân nàng quả nhiên không giúp gì được cho tiểu thư. Lan nhi cảm thấy thật vô lực.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro