Chương 140. Hôn lễ sóng gió (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 140 – Hôn lễ sóng gió (Năm)

Hoa Dĩ Mạt suy nghĩ Thính Phong sứ giả lại đây tìm nàng, chắc chắn là vì chuyện tối hôm qua, nàng cũng không vội, tính toán sẽ đi đến chỗ Phong Vũ thám thính thân phận của đối phương trước. Tuy nàng biết Thính Phong sứ giả cùng Hạ Vu Minh có thù oán, nhưng mà trong lòng vẫn không đế tâm. Hạ Vu Minh là của nàng, chỉ có tự tay nàng đâm chết kẻ thù thay tỷ tỷ mới là mối quan tâm của Hoa Dĩ Mạt. Hai người lại lo lắng đến thân phận đặc biệt của Tô Trần Nhi, vốn định tùy ý tìm một chỗ yên lặng trong yến hội dùng bữa trưa rồi đi tìm Phong Vũ, không ngờ vừa tới chỗ yến hội thì gặp phải một nam tử trung niên đến trước mặt ngăn đón Tô Trần Nhi.

Theo như tính tình của Hoa Dĩ Mạt thì vừa nhấc chân đã liền lôi kéo Tô Trần Nhi không buông, Tô Trần Nhi lại đang âm thầm kéo kéo ống tay áo Hoa Dĩ Mạt, dừng lại cước bộ nhìn nam nhân trước mặt, gật đầu: "Quản thúc tìm ta?".

Tầm mắt Quản thúc không dấu vết đánh giá y phục của hai người, đáy mắt có sự kinh ngạc rất nhỏ hiện lên, trong lòng thầm nghĩ không ngờ quan hệ của Tô tiểu thư cùng Quỷ Y tốt hơn đồn đãi rất nhiều. Hắn cũng không nghĩ gì nhiều, ngược lại hơi có chút vui mừng. Quản thúc thoáng cúi đầu, cung kính lên tiếng nói: "Tô tiểu thư, Bảo chủ mời hai người đi qua đó cùng dùng bữa.".

Tô Trần Nhi khẽ nhíu mi, nàng suy nghĩ một chút rồi mở miệng từ chối: "Bảo chủ khách khí. Ta và Hoa cô nương có thể tự tìm nơi nào đó tùy tiện ăn chút gì là được rồi.".

Quản thúc đã sớm đoán Tô Trần Nhi sẽ cự tuyệt, hắn ngẩng đầu nhìn đối phương liếc mắt một cái, lập tức khẽ thở dài: "Tô tiểu thư, ngươi khó lắm mới trở về được một chuyến, sau này không biết còn có cơ hội nào ngồi cùng bàn với Bảo chủ nữa hay không. Thuận theo ý Bảo chủ một lần đi. Bảo chủ ...... rất nhớ ngươi.".

Tô Trần Nhi nghe vậy nhất thời có chút trầm mặc, một lát sau mới ôn nhu nói: "Quản thúc, cũng không phải ta không muốn.". Khi nàng mở miệng có chút do dự, dừng một chút mới nói thẳng: "Ta chỉ là sợ bữa cơm này mọi người ăn không ngon miệng thôi.".

"Tô tiểu thư nói gì vậy.". Quản thúc biết được Tô Trần Nhi đang e ngại chuyện gì, hắn lên tiếng khuyên nhủ: "Bảo chủ ở đó, sẽ không ai dám khó xử Tô tiểu thư. Huống chi Bảo chủ vẫn cảm thấy có lỗi với Tô tiểu thư.".

Nghe đến đây, Tô Trần Nhi cũng biết sợ là Nguyễn Thiên Ưng đã hạ quyết tâm làm cho Quản thúc lại đây mời nàng đi qua đó, trong lòng hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy cảnh còn người mất, nay ngay cả mời ăn chung một bữa cơm cũng kiêng kị như vậy, quả nhiên là tạo hóa trêu người. Nàng cũng không tiếp tục cự tuyệt, chỉ nghiêng đầu nhìn phía Hoa Dĩ Mạt, trưng cầu ý kiến của nàng.

Hoa Dĩ Mạt thu được ánh mắt của Tô Trần Nhi, nàng nhíu mày, nhưng thật ra vẻ mặt vô vị: "Ta tất nhiên là nghe theo Trần Nhi.".

Khi mở miệng, ánh mắt cũng dừng trên y phục của Tô Trần Nhi, đáy mắt hiện lên một chút ý cười. Nàng cũng muốn giờ phút này khi hai người đi qua đó một chuyến sẽ thức tỉnh đám người kia, làm cho bọn họ hiểu được Tô Trần Nhi cùng Nguyễn gia đã sớm đoạn tuyệt quan hệ, bây giờ Tô Trân Nhi chính là người của nàng.

Tô Trần Nhi thấy Hoa Dĩ Mạt đồng ý nàng mới yên tâm, sau đó hướng Quản thúc gật đầu nói: "Vậy làm phiền Quản thúc dẫn đường.".

Khi hai người đi vào bàn của chủ nhà trong yến hội, ở đó đã có bảy người ngồi sẵn. Điều làm các nàng vui vẻ là, trừ bỏ Nguyễn Thiên Ưng cùng Phong Như ra thì hai tiểu thư của Phong gia cũng có ở đây. Dù sao hôn sự lần này cũng coi như là quan hệ thông gia của hai nhà Nguyễn Phong, tầm quan trọng không cần nói cũng đủ rõ.

Mà lúc này hai người cũng muốn đi tìm Phong Vũ.

Một bàn người ngồi ở đây đã sớm biết hai người sẽ đến, nhưng mà không ngờ khi trông thấy cả hai vẻ mặt của họ cũng hoàn toàn khác nhau.

Nguyễn Thiên Ưng nhìn thấy Tô Trần Nhi chậm rãi bước tới, đáy mắt không khỏi hiện lên sự vui mừng. Nhưng mà khi chú ý tới Hoa Dĩ Mạt đang đi theo phía sau Tô Trần Nhi và còn cả y phục của hai người họ thì hắn liền ngẩn ra. Còn ánh mắt Phong Như bên cạnh lại dẫn theo chút châm chọc, nhưng mà e dè Nguyễn Thiên Ưng nên mới không chế giễu. Tâm lý của những người kia thì đơn giản hơn nhiều, có phần kinh ngạc khi thoạt nhìn quan hệ của Quỷ Y và Tô Trần Nhi lại vô cùng thân thiết.

Sau chút trầm mặc, Phong Vũ mở đầu lên tiếng phá vỡ bầu không khí quỷ dị. Nàng quay đầu hướng hai người tiếp đón làm cho các nàng lần lượt ngồi xuống bên cạnh mình, ôn nhu mỉm cười, nói: "Ngươi tới thật đúng lúc. Nếu không đến, thì chỉ có thể chỉ có ăn cơm thừa rượu lạt.". Dừng một chút, Phong Vũ lại giận dữ trừng mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt, "Tiểu Mạt tới vừa lúc, ta đang định tìm ngươi tính sổ.".

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt rơi xuống gương mặt Phong Vũ đã lâu không gặp, nhìn thấy sắc mặt của nàng hồng hào hơn so với nửa năm trước rất nhiều, thân thể cũng có da thịt hơn một chút, nàng đã tính toán trước tình trạng sức khỏe của Phong Vũ cho nên cũng hiểu, khẽ cười nói: "Ta không nhớ là mình có sổ sách gì cần tính, nhưng thật ra nhớ rõ là có người nên cám ơn ta mới phải.". Nói xong, khóe mắt liếc nhìn Lăng Già ngồi bên cạnh Phong Vũ.

Lăng Già nghe vậy cười rộ lên, cao giọng đáp: "Có thể nói Hoa cô nương là ân nhân của tại hạ. Ngày xưa từ biệt, bây giờ gặp lại, tất nhiên là nên tạ ơn.". Nói xong, từ chổ ngồi đứng lên, cũng không khách sáo, thân thủ cầm bầu rượu rót cho Hoa Dĩ Mạt đầy một chén, lập tức lại rót cho mình một chén, hướng Hoa Dĩ Mạt nâng nâng chén: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, tại hạ kính Hoa cô nương ba chén, còn Hoa cô nương cứ tùy ý.".

Nói xong, quả nhiên liền uống liên tục ba chén, mặt cũng không đổi sắc.

Phong Vũ giận Lăng Già liếc mắt một cái, nhưng cũng không so đo với hắn, nàng quay đầu lại nhìn phía Hoa Dĩ Mạt, lắc lắc đầu bất đắc dĩ nói: "Dựa vào năng lực của ngươi....". Dừng một chút, cũng không trêu đùa, thanh âm dịu xuống cố ý liếc Nguyễn Thiên Ưng cùng Phong Như rồi mở miệng nói: "Nay thân thể của ta tốt hơn rất nhiều, chuyện ngươi làm đối với ta lúc đó cũng phải nói một chữ cảm ơn, cảm ơn ngươi đã giúp đỡ ta, hiện tại chớ nên khách khí.".

Sao Hoa Dĩ Mạt lại không biết Phong Vũ cố ý nói để người của Nguyễn gia nghe, cũng vì sợ đối phương làm khó chính mình, trong lòng nàng không khỏi nổi lên tia lo lắng, mở miệng tùy ý đáp: "Ngươi khỏe mạnh là tốt rồi.".

Lúc này Nguyễn Thiên Ưng ngồi một bên cũng đã phục hồi tinh thần lại, hắn biết được dụng ý khi hai người đối thoại, nhưng cũng không để ý tới, vẫn lặng im ngồi nhìn Tô Trần Nhi nói: "Trần Nhi, thân thể ngươi có tốt hơn chút nào không?".

"Vâng.". Tô Trần Nhi nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, "Cũng không còn đáng lo ngại.".

"Vậy thì tốt.". Đáy mắt Nguyễn Thiên Ưng quan tâm không hề che dấu, "Lần trước Viêm nhi mạo muội, ta đã dạy dỗ hắn, ngươi đừng so đo với hắn làm gì.".

"Bảo chủ nói quá lời. Trần Nhi biết nên vẫn không để trong lòng.". Tô Trần Nhi lễ phép nói.

Nguyễn Thiên Ưng nghe được xưng hô mới lạ từ trong miệng Tô Trần Nhi nói ra, sắc mặt cứng đờ, khóe môi không khỏi chua xót, nhưng mà ở trước mặt mọi người cũng không tỏ vẻ gì. Trầm mặc một lát, Phong Như bên cạnh bỗng nhiên mở miệng thay đổi đề tài, giống như lơ đãng nói thầm: "Sao Viêm nhi còn chưa trở về? Đáng lẽ phải đem Thiến nhi vào tân phòng rồi mới phải, đừng nói là còn đang lưu luyến không rời?".

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy có chút xấu hổ ho nhẹ một tiếng, ánh mắt liết qua Tô Trần Nhi nhưng chỉ nhìn thấy đối phương cúi đầu, thần sắc lạnh nhạt nhấp một ngụm rượu, tựa hồ đối với những lời của Phong Như cũng không để ý tới, trong lòng hắn an tâm đồng thời lại không khỏi có vài phần mất mát. Xem ra Trần Nhi đối với Viêm nhi...... quả nhiên cũng không còn để tâm đến nữa.

"Chắc là Quân Viêm huynh cũng sắp tới, phu nhân đừng vội.". Lúc này người lên tiếng là Phong Định. Tuy là hắn nói cùng Phong Như, nhưng khóe mắt vẫn không khỏi tò mò âm thầm đánh giá Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi. Lo bận rộn đại hôn của nhị muội cho nên hắn vẫn chưa đánh giá qua Hoa Dĩ Mạt, ấn tượng đối với Hoa Dĩ Mạt chỉ có sáu năm trước.

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

Lời Phong Định nói vừa dứt, mắt Phong Như đã thoáng nhìn thấy Nguyễn Quân Viêm một thân hỉ bào cách đó không xa đang đi tới, trên gương mặt rất nhanh hiện lên tươi cười.

"Viêm nhi, mau tới đây.".

Từ xa nhìn lại, Nguyễn Quân Viêm áo mũ chỉnh tề bị một thân hỉ bào làm tôn lên, thoạt nhìn nhưng lại có vài phần vui mừng. Nhưng mà nếu nhìn kỹ, vẫn không khó phát hiện đáy mắt hắn chứa một tia buồn khổ, đã bị chính hắn đè ép xuống. Hắn đang xuất thần thì bên tai bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm của Phong Như, Nguyễn Quân Viêm theo bản năng cười ngẩng đầu lên muốn trả lời, nhưng khi ánh mắt dừng trên thân ảnh quen thuộc thì nụ cười trên môi đột nhiên cứng đờ, thậm chí ngay cả bước chân cũng ngừng lại một chút.

Mọi người đều đem biến hóa rất nhỏ này thu hết vào mắt, nhưng lại không ai nói ra, bình tỉnh cho rằng không biết gì. Ánh mắt Phong Định lập tức dừng trên người Tô Trần Nhi, thấy nàng ngay cả đầu cũng không có quay sang, thần sắc vẫn còn lạnh nhạt thưởng thức chén rượu, trong lòng không khỏi nổi lên vài phần tán thưởng.

Hắn đối Tô Trần Nhi cũng không xa lạ, nhưng cũng giới hạn trong quen biết mà thôi. Trước kia đại hôn của nàng cùng Nguyễn Quân Viêm hắn cũng có tham gia, hắn vốn cứ nghĩ rằng khi nàng nhìn thấy người từng là chồng tương lai của mình cùng người khác thành thân thì cảm xúc sẽ khó tránh khỏi có vài phần dao động, nhưng mà hiện tại xem ra, bình tĩnh của Tô Trần Nhi cũng không giống như đang giả vờ. Trái lại là Nguyễn Quân Viêm, nhìn hắn giống như trong lòng đang có khúc mắc.

Nguyễn Quân Viêm cũng chỉ như vậy một chút, sau đó liền khôi phục thái độ bình thường, cười hướng về phía bàn, giống như hết thảy vừa rồi cũng chưa hề xảy ra, hắn ngồi xuống bên cạnh chỗ của Phong Như.

Nguyễn Thiên Ưng thấy chỉ có mình Nguyễn Quân Viêm lại đây, hắn cười thành tiếng hỏi: "Viêm nhi, Phong trang chủ cùng phu nhân sao không cùng con lại đây?".

Nguyễn Quân Viêm khống chế ánh mắt không hướng về phía Tô Trần Nhi nữa, miễn cưỡng ngăn chặn nội tâm đang kích động, mở miệng đáp: "Bây giờ Phong Thu sơn trang đang có chút chuyện, Phong trang chủ đi qua đó xử lý, nói sẽ trở về trước khi chạng vạng. Phong phu nhân cũng đi theo cùng.".

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy mới gật gật đầu, ý bảo đã biết.

"Thiến nhi nơi đó sắp xếp tốt không?". Phong Như lại hỏi.

"Rất tốt." Nguyễn Quân Viêm trả lời, "Đã đưa vào tân phòng.".

"Thiến nhi là cô nương tốt, Viêm nhi cần phải đối đãi tốt với Thiến nhi.". Phong Như nói xong, ánh mắt nhịn không được lại bay tới trên người Tô Trần Nhi, hàm ý nói: "Mấy tháng qua, thân thể con không khỏe, dường như một khắc cũng không yên ổn, đã gầy thành cái dạng gì rồi, mẫu thân nhìn thật sự đau lòng. Viêm nhi nên hiểu, ai mới là thật tâm đối đãi với con.".

Trong lời nói mang theo hàm ý, không cần nói ra thì mọi người cũng biết. Mặc dù không có nói rõ, nhưng cũng mang theo vài phần trách cứ Tô Trần Nhi đã khiêu khích tai họa, làm phiền hà Nguyễn Quân Viêm.

"Mẫu thân, ta đã biết, mau dùng bữa đi, đồ ăn đều nguội cả rồi.". Ánh mắt Nguyễn Quân Viêm tối sầm, sợ Phong Như lại lấy chuyện của Tô Trần Nhi nói nữa nên liền lên tiếng khuyên nhủ.

Phong Như khẽ hừ nhẹ một tiếng, ngại Nguyễn Thiên Ưng ở đây cho nên không dám nói tiếp, ngừng câu chuyện, sau đó giúp Nguyễn Quân Viêm gắp thức ăn.

Một tiếng cười khẽ lại đột ngột vang lên trên bàn cơm.

Ánh mắt mọi người không khỏi kinh ngạc dừng trên người Hoa Dĩ Mạt.

Không biết khi nào thì Hoa Dĩ Mạt đã ngừng đũa, tà tà liếc Phong Như, tựa lưng vào ghế ngồi, ngữ khí lười biếng nói: "Theo ta thấy, sợ là Nguyễn công tử nhiễm phải xui, không bằng gọi đạo sĩ đến làm phép, đuổi đi mới tốt, khỏi phải bị người khác phiền hà. Có phải rất đúng không.".

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người đồng thời thay đổi ngay lập tức. Nhưng thật ra chỉ có Phong Định vẫn là bộ dạng bàng quan không để ý.

Bây giờ tầm mắt Nguyễn Quân Viêm mới rơi trên người Hoa Dĩ Mạt, thần sắc lại chấn động.

Mới vừa rồi lại đây, lòng hắn, trong mắt hắn cũng chỉ tràn đầy hình ảnh của Tô Trần Nhi, sau khi thu ánh mắt về thì liền không dám nhìn lại. Lúc này nhìn qua, mới phát giác ra có cái gì đó không đúng.

Thường ngày Tô Trần Nhi ăn mặc điềm đạm thuần khiết, đa phần là y phục màu trắng, bởi vậy ban đầu Nguyễn Quân Viêm cũng không nghĩ đến. Giờ phút này trông thấy Hoa Dĩ Mạt thì hắn mới phát hiện ra y phục trên người hai người họ, đúng là rất giống nhau. Mặc dù kiểu dáng có chút khác nhưng khi vừa liếc mắt qua liền có thể nhận ra là cũng một loại chất liệu vải may thành.

Khi hai người ngồi cùng một chỗ, lại vô cùng hài hòa, thật sự rất giống như một khối không thể chia cách.

Mà những điều đó lọt vào trong mắt Nguyễn Quân Viêm, quả thực không còn buồn bực gì bằng, giống như có cây gậy đánh mạnh vào đầu, cảm giác ong ong liên tục.

Hắn biết được quan hệ của hai người, tất nhiên sẽ không khó đoán ra ý nghĩa của hai bộ y phục. Trong mắt người ngoài cùng lắm là nghĩ rằng quan hệ tỷ muội thân thiết, còn hắn lại thầm nghĩ là phu thê tình thâm. Nghĩ đến hôm nay lại là đại hôn của mình mà hai người lại mặc bộ quần áo như vậy đến đây, hàm nghĩa trong đó lại làm cho hắn cảm thấy trong lòng tuyệt vọng. Bản thân hắn một thân hỉ bào đỏ thẫm, chói mắt giống như một câu chuyện hài hước nhất trên đời.

Nghĩ như vậy, ánh mắt hắn rốt cục vẫn rơi xuống trên người Tô Trần Nhi. Đối diện tầm mắt nàng.

Đồng tử đen như mực vẫn trong trẻo lạnh lùng như trước kia, khi nhìn về phía Nguyễn Quân Viêm thì càng giống như nhìn một người xa lạ.

Có lẽ còn không bằng cả người xa lạ.

Ánh mắt mới lạ như vậy, giống như một cây gai bén nhọn, thẳng tắp đâm vào đáy lòng Nguyễn Quân Viêm. Rét lạnh dường như muốn run lên.

Hắn hận không thể thốt ra lời chất vấn Tô Trần Nhi, vì sao lại có thể chẳng kiêng nể gì mà mặc y phục như vậy xuất hiện ở đây, nếu lọt vào trong mắt những người rắp tăm, bị họ phát hiện thì làm sao bây giờ? Nguyễn Quân Viêm không dám nghĩ nữa. Sao nàng lại có thể? Nàng là người lý trí và bình tĩnh như vậy, tại sao lại không hiểu tốt xấu trong chuyện này? Quan hệ đó không nên để mọi người nhìn thấy, phải giấu trong bóng tối, vì sao lại dám đường hoàng đến thế chứ? Chẳng lẽ nàng không biết một bước sai chính là cả đời không quay lại được hay sao? Đến lúc đó thì biết làm gì mới tốt đây?

Nhưng mà những lời muốn nói đều bị Nguyễn Quân Viêm giữ lại trong cổ họng.

Bởi vì hắn nhìn thấy, Tô Trần Nhi cười cười nhìn hắn.

Đó là...... nụ cười hồn nhiên không giống như để tâm đến.

Đáy mắt hắn đăm chiêu suy nghĩ, giống như đều bị nữ tử trí tuệ trước mặt nhìn thấu, sau đó nàng cho hắn đáp án.

Nhìn thấy điều này, hết thảy đều là tự mình hắn đa tình. Đối phương căn bản không đem chuyện đó để ở trong lòng.

Nguyễn Quân Viêm liền nở nụ cười, thân thể giống như bị rút hết khí lực, dường như muốn tê liệt ngã xuống khỏi ghế. Trên mặt không còn chút máu.

---

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Như mọi người mong muốn, Nguyễn công tử đã bị đả kích quá lớn ~~.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro