Chương 141. Sương mù trùng điệp (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

QUYỂN 3: HOÀNG LƯƠNG NHẤT MỘNG, YÊU HẬN CŨNG CHỈ LÀ HƯ KHÔNG

*"Hoàng lương nhất mộng" : để ví với ảo mộng và những mong ước không thể thực hiện được.

Chương 141 – Sương mù trùng điệp (Một)

Phong Như ngồi bên cạnh Nguyễn Quân Viêm bị câu nói của Hoa Dĩ Mạt kích động, nhất thời không chú ý đến biến hóa của con trai mình, chỉ lo tự trầm mặt nói: "Làm phiền Hoa cô nương nhắc nhở. Nhưng mà ta luôn cảm thấy, Hoa cô nương cũng không cần phải chứa chấp chi loại này, chớ để dính xui xẻo của nàng.". Nói xong, còn không quên liếc mắt Tô Trần Nhi, cười lạnh.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế nhưng chỉ vô vị ngoéo một cái khóe môi: "Không may ta cũng là Quỷ Y, có một chữ 'quỷ' này rồi làm sao còn sợ xui hay không xui.". Dừng một chút, nàng cố ý bỏ qua sự ám chỉ của Phong Như, ngược lại cười nhìn phía Tô Trần Nhi ngồi bên cạnh rồi nói: "Huống chi bên cạnh ta đã có quý nhân tương trợ, thật khiến phu nhân phí sức rồi.".

Phong Như nghe vậy lời nói liền bị kiềm hãm, ánh mắt nhìn hai người càng hèn mọn hơn, cơ hồ có chút nghiến răng nghiến lợi nói: "Thế sự khó lường, cũng không biết khi nào sẽ có chuyện, đến lúc đó thì đã chậm.".

"Nói thật hay.". Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt thản liếc nhìn sắc mặt cực kỳ kém của Nguyễn Quân Viêm, ý cười trên môi càng đậm, "Thế sự khó lường, nhìn khí sắc của Nguyễn công tử tệ như vậy, phu nhân cần phải quan tâm nhiều hơn chút mới được nha.".

Phong Như nghe vậy, ánh mắt liền rơi xuống người Nguyễn Quân Viêm, nhìn thấy bộ dạng suy sụp tinh thần của hắn, thần sắc quả nhiên cả kinh, cũng bất chấp đáp trả Hoa Dĩ Mạt, vội vàng lên tiếng hỏi: "Viêm nhi con làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?".

Nguyễn Quân Viêm chậm rãi lắc lắc đầu, miễn cưỡng xả một nụ cười, bất chấp hai người tranh phong, hữu khí vô lực nói: "Mẫu thân, ta có chút không thoải mái, về phòng trước.".

Nói xong, hơi có chút vô lực đứng dậy.

Phong Như nghe vậy vội vàng đứng lên theo, phóng nhẹ thanh âm nói: "Không thoải mái thì đi nghỉ ngơi trước đi, mẫu thân đưa con trở về phòng.".

"Không cần. Thân thể mẫu thân còn chưa khỏe hẳn, tự ta về phòng là được rồi.". Bây giờ Nguyễn Quân Viêm chỉ muốn một mình, hắn gượng cười cự tuyệt Phong Như, sau đó liền xoay người, nhất thời cũng quên nói một tiếng với những người ngồi cùng bàn, cước bộ phù phiếm rời khỏi đó.

Phong Như nhìn theo bóng dáng Nguyễn Quân Viêm rời đi, mặc dù không biết vì sao Viêm nhi lại như vậy, nhưng theo bản năng thì liền giận chó đánh mèo nghĩ đến Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, mạnh mẽ quay đầu trừng mắt hai người một cái, lại lo lắng thân thể Nguyễn Quân Viêm, cúi đầu hướng Nguyễn Thiên Ưng nói một câu: "Thiên Ưng, hình như Viêm nhi có chút không ổn, ta đi tìm Dịch tiên sinh đi giúp Viêm nhi coi một chút, nơi này giao lại cho chàng tiếp đón.".

Sắc mặt Nguyễn Thiên Ưng vẫn trầm ngưng, nhưng trong lòng xác thực cũng không mong sẽ tranh chấp với Hoa Dĩ Mạt, thấy nàng kiêu ngạo như vậy nên không có lên tiếng phản bác Phong Như. Giờ phút này nghe thế, trong lòng cũng hơi có chút lo lắng cho Nguyễn Quân Viêm, cùng lúc lại sợ Phong Như nói thêm gì nữa thì lại làm Tô Trần Nhi buồn, cân nhắc một lát thì hắn gật đầu với Phong Như, sau đó nhìn theo nàng rời đi.

Lập tức liền có hai chỗ trống bên cạnh, không khí trên bàn nhất thời có chút quỷ dị.

Hoa Dĩ Mạt đang là tiêu điểm lại giống như không thấy gì, sắc mặt lạnh nhạt cầm đũa gắp thức ăn, tự nhiên dùng bữa. Trong thần sắc mang theo vài phần thích ý.

"Thất lễ, mọi người dùng bữa đi.". Trong lòng Nguyễn Thiên Ưng cũng thở ra một hơi, lên tiếng nói.

Mọi người cũng nhìn sang chủ nhân giọng nói, thu hồi tầm mắt vẫn hướng về Hoa Dĩ Mạt lại, cúi đầu dùng bữa.

Phong Định thú vị đảo qua Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi, nhìn thấy hai người đều là bộ dạng bình tĩnh không quan tâm hơn thua, lại cảm thấy có chút ý tứ. Nghe được Nguyễn Thiên Ưng nói, mới không hề nhìn nữa, tìm chủ đề cùng Nguyễn Thiên Ưng nói chút chuyện hấp dẫn trên giang hồ, không khí cũng không quá quá cứng ngắc.

Trong lòng Nguyễn Thiên Ưng hiểu được dụng ý của Phong Định, tất nhiên mừng rỡ tiếp nhận câu chuyện của hắn, nhất thời phiền muộn trong lòng cũng bị cuốn đi một ít. Bất quá một hồi, hai người đã chuyển đề tài sang tân nương tử.

Mặc dù Phong Thiến mang họ Phong nhưng không phải người của dòng họ Phong, kì thực cũng không thường xuyên qua lại với Phong Thu sơn trang. Nói đúng ra thì số lần Phong Định gặp mặt Phong Thiến chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cơ nghiệp của Phong Thu sơn trang phát triển trăm năm qua, dòng họ Phong thị không biết bao nhiêu, nếu không vì nguyên nhân Phong Như gả cho Nguyễn gia, và Phong Thiến lại có quan hệ tốt với Phong Như, sợ là căn bản thì cũng không có nhiều người biết. Mặc dù Nguyễn Thiên Ưng rất mong con dâu của hắn là Tô Trần Nhi, nhưng Phong Thiến lại là cháu gái, huống chi đối với Nguyễn Quân Viêm thì nàng lại có ân cứu mạng, kết quả như hiện tại cũng không quá chống đối. Giờ phút này Phong Định đề cập đến tân nương tử, Nguyễn Thiên Ưng mới kể lại một ít, trong lòng không biết sao lại nổi lên một tia áy náy. Nguyễn Quân Viêm là con trai độc nhất của hắn, người làm cha như hắn sao không rõ tâm tư con mình. Nhưng việc đã đến nước này, chỉ mong Viêm nhi có thể hiểu được khó xử của hắn và phu nhân, đối đãi tốt với Thiến nhi, rồi có một ngày sẽ quên được Trần Nhi. Lúc trước Nguyễn Quân Viêm vì Trần Nhi đã bị thương không biết mấy lần, cả người cũng không giống như trước kia nữa, nói hết lời hắn mới chịu đồng ý đề nghị của phụ mẫu, Nguyễn Quân Viêm mới vội vàng chịu lần đại hôn bị an bài này. Giờ phút này nhớ đến, người mà Nguyễn Thiên Ưng cảm thấy cần xin lỗi vẫn là Thiến nhi, hắn luôn cảm thấy có vài phần lợi dụng nàng. Bởi vậy khi Nguyễn Thiên Ưng mở miệng nhắc tới Phong Thiến thì luôn nói đến những phương diện tốt.

"Ta nghe nói Thiến nhi cô nương từng cứu Quân Viêm huynh khỏi tay Thứ Ảnh Lâu, thật là một nữ nhân có tình có nghĩa.". Phong Định nói.

"Đúng.". Nguyễn Thiên Ưng gật đầu, sắc mặt mới vừa rồi thâm trầm bây giờ cũng dịu xuống hẳn, làm như cũng đang nhớ đến chuyện lúc đó, "Mặc dù Thiến nhi có chút tùy hứng, nhưng rất có lòng với những người thân cận. Ngay cả ta cũng không ngờ, Thiến nhi lại có thể chịu đỡ một kiếm cho Viêm nhi, nếu không có Dịch tiên sinh trùng hợp ở quý phủ, sợ là mất tánh mạng như chơi.".

Hoa Dĩ Mạt đang gắp đồ ăn vào chén Trần Nhi, nghe thấy nhắc tới ba chữ Thứ Ảnh Lâu thì động tác trên tay cũng dừng một chút.

Hai người kia nói chuyện, cảm thấy đề tài lại giống như đang chuyển sang hướng khác, mày Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng cau lại.

Mặc dù người khác không quan tâm đến tình huống của Hoa Dĩ Mạt lúc này nhưng Tô Trần Nhi rất rõ, cho nên bỗng nhiên lên tiếng chen vào: "Lúc đó ta ở bên ngoài cũng từng nghe nói đến, nhưng lại rõ ràng tình hình cụ thể thế nào. Không biết Nguyễn gia...... sao lại trêu chọc người của Thứ Ảnh Lâu?".

Hoa Dĩ Mạt ngồi bên cạnh nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt lập tức hiện lên một tia ấm áp, nàng biết Tô Trần Nhi cố ý đem đề tài này dẫn trở về lần nữa, nghiêng người nhìn Tô Trần Nhi cong khóe môi, bắt đầu bất động thanh sắc chú ý cuộc nói chuyện của Nguyễn Thiên Ưng cùng Phong Định.

Giống như hai người cũng không ngờ Tô Trần Nhi đang im lặng nhưng lại mở miệng hỏi đến chuyện này, mặc dù cảm thấy kinh ngạc nhưng mà không có bao nhiêu. Nguyễn Thiên Ưng nghĩ Tô Trần Nhi niệm tình cũ, quan tâm an nguy của Nguyễn gia, trong lòng lại cảm thấy vui mừng, cũng không giấu diếm, lắc lắc đầu giải thích: "Việc này ta cũng không rõ, chắc là kẻ thù thuê đến.". Cơ nghiệp Nguyễn gia đã có từ trăm năm, tuy là chính phái, nhưng cũng khó tránh khỏi gây thù chuốc oán, nhưng mà không biết kẻ nào có thể thuê Thứ Ảnh Lâu làm chuyện này, hắn luôn thấy có gì đó kỳ quái.

Tô Trần Nhi suy nghĩ một lúc, sau đó tiếp tục hỏi: "Kẻ ám sát kia cuối cùng như thế nào?".

"Ai!.". Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy thở ra một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: "Trần Nhi cũng biết thủ đoạn của Thứ Ảnh Lâu, người nọ làm Thiến nhi bị thương thì liền cảm thấy tình hình không ổn nên muốn đào tẩu, sau đó bị tự tay ta bắt lại. Nhưng mà còn chưa kịp thẩm vấn thì đối phương đã muốn tự sát, không hề lưu lại một chút manh mổi gì.".

Nghe được Nguyễn Thiên Ưng nói, thần sắc Tô Trần Nhi biến động, có chút nghi hoặc nói: "Không biết...... làm Phong Thiến cô nương bị thương như thế nào?". Phải biết rằng Thứ Ảnh Lâu luôn có quy định nghiêm khắc, trước đó nhất định tìm hiểu rõ tình huống, tránh ở chỗ người mà bọn họ cần giết một thời gian, để thân phận khỏi bị phát hiện. Ngoài việc đạt mục đích ra thì không nghe nói đến chuyện khác.

"Trần Nhi có điều không biết, đêm đó Thiến nhi vừa lúc đang đi tìm Viêm nhi có việc, không ngờ lại vừa lúc đỡ một kiếm của Viêm nhi. Người nọ tức giận người của Nguyễn gia, thừa dịp Viêm nhi không có phòng bị thì hạ thủ, may mà Viêm nhi phản ứng mau, mới tránh khỏi một đao trí mạng, chỉ bị thương ngoài da, tuy là như thế như thân thủ của Viêm nhi cũng không như thích khách, vòng vo dưới kiếm của đối phương, lúc nguy cấp thì đột nhiên Thiến nhi lao tới chắn trước người Viêm nhi, làm mũi kiếm của thích khách đâm vào trong thân thể, nhưng đồng thời cũng làm thích khách bị thương.". Khi Nguyễn Thiên Ưng đề cập đến, trên mặt lại thêm vài phần thở dài.

Sắc mặt Tô Trần Nhi nhất thời có chút khác lạ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa. Người khác không biết, nhưng nàng lại biết được một ít. Mặc kệ Thứ Ảnh Lâu ám sát thành hay bất thành, bình thường đều là một kích liền lui, huống chi lại là ở Nguyễn gia, không lưu ý liền bị vây bắt sống. Mà đây là chuyện Thứ Ảnh Lâu kiêng kỵ nhất. Bởi vậy khi nàng nghe tới, không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng mà lời này dù sao cũng không thể hỏi ra.

Đã biết được chuyện mình muốn biết, Tô Trần Nhi cũng không tiếp tục hỏi nhiều, ngẫu nhiên sẽ tiếp vài câu của Nguyễn Thiên Ưng. Không có Phong Như cùng Nguyễn Quân Viêm, không khí trên bàn ăn cũng không khẩn trương như khi nảy nữa. Ước chừng sau nửa canh giờ, Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi nhìn nhau liếc mắt một cái, sau đó định đứng lên tính cáo từ.

Khi mấy người đang nói chuyện phiếm thì Phong Vũ đã được Hoa Dĩ Mạt ám chỉ, bởi vậy cũng đứng lên, nói là cùng Hoa Dĩ Mạt tâm sự vì đã mấy tháng không gặp, sau đó thì đi cùng hai người.

Ba người đi tới Ngưng Trần Cư, Hoa Dĩ Mạt mới và thẳng vấn đề tại sao mình muốn tìm Phong Vũ. Còn chuyện tối hôm qua thì che giấu, tạm thời không đề cập tới.

Phong Vũ nghe Hoa Dĩ Mạt miêu tả thân phận của đối tượng kia, lại thấy vẻ mặt nàng ngưng trọng, thực sự nghiêm túc. Trên thực tế, người Hoa Dĩ Mạt hỏi cũng không khó đoán ra, hắn là một tên đại phu trên ba mươi tuổi, lại từng tham gia đại hôn của nàng, bất quá trầm ngâm một lát liền đưa ra đáp án: "Ngươi nói làm ta nhớ lại, có phải là hắn là Dịch Viễn gần đây đang nổi danh trên giang hồ.". Dừng một chút, ánh mắt Phong Vũ đảo qua hai người, "Còn nữa, tên Dịch Viễn này có thể các ngươi cũng biết. Đúng là người mà lúc trước Phong Thiến mời đến trị liệu cho Nguyễn Quân Viêm, hắn có quan hệ rất tốt với Nguyễn gia.".

Tô Trần Nhi nghe vậy thì nhíu mày: "Đúng là hắn sao.". Nói xong, giống như nghĩ tới cái gì ngẩng đầu lên, thần sắc có chút kinh ngạc, "Như vậy, mới vừa rồi Phong Như đề cập đến Dịch tiên sinh xem bệnh cho Nguyễn Quân Viêm, là người này sao?".

"Đúng vậy. Những ngày Nguyễn Quân Viêm bị thương, nghe nói đều là hắn hỗ trợ chẩn đoán.". Phong Vũ gật đầu, khóe mắt bỗng nhiên chạm đến bộ dạng Hoa Dĩ Mạt có chút âm trầm, đáy mắt có chút nghi hoặc: "Nhưng mà Tiểu Mạt hỏi hắn làm gì?".

Hoa Dĩ Mạt trầm mặc không có trả lời. Nàng cũng không để chuyện này làm liên lụy đến Phong Vũ, huống chi Dịch Viễn lại liên quan đến Thứ Ảnh Lâu, lại càng không thể làm cho Phong Vũ biết rõ. Nếu không thì chỉ tự chuốc lấy tai họa.

Còn Tô Trần Nhi thì lập tức nhìn ra băn khoăn của Hoa Dĩ Mạt, nên đã mở miệng giải thích trước: "Hắn cùng với chúng ta có chút chuyện riêng. Việc này sự tình quan trọng, nay chưa rõ nên không thể nói hết được, mong rằng Phong Nhất cô nương thông cảm, có thể giữ bí mật giúp chúng ta.".

Phong Vũ gật gật đầu, thấy đối phương đã nói như vậy chắc là có chỗ khó xử, cũng không truy vấn nữa, nàng quay đầu lại nhìn Hoa Dĩ Mạt dặn dò: "Tiểu Mạt, mới vừa rồi ta nói chuyện trong bàn ăn là cố tình muốn cho người của Nguyễn gia nghe, ngươi rõ chứ.".

"Ta biết.". Hoa Dĩ Mạt nói xong, hướng Phong Vũ cười cười, biết được đối phương có ý tốt, sắc mặt thoáng dịu đi một chút, thay đổi đề tài nói: "Trước tiên không nói chuyện này. Hơn nửa năm không thấy, xem sắc mặt ngươi so với lần trước tốt hơn nhiều, xem ra Lăng Già cũng thật nghe lời ta nói. Ngươi vươn tay ra để ta coi mạch thế nào, nhanh đi, đừng để Lăng Già sốt ruột chờ.".

Tất nhiên Phong Vũ nghe ra hàm ý của Hoa Dĩ Mạt, sắc mặt không khỏi đỏ lên, càng có vẻ dịu dàng động lòng người, cái gì cũng không có nói, ngoan ngoãn vươn tay để Hoa Dĩ Mạt bắt mạch.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro