Chương 144. Sương mù trùng điệp (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 144 – Sương mù trùng điệp (Bốn)

Thân ảnh một người trắng xóa bay như tên trong đêm tối. Thật chói mắt, giống như ma quỷ làm cho người ta sợ hãi.

Hôm nay Nguyễn gia canh phòng cũng không tính là sâm nghiêm gì, trong đó có rất nhiều thủ hạ của Nguyễn gia tham gia uống rượu, ké chút không khí vui mừng của thiếu gia, mỗi người đều lơi lỏng rất nhiều. Huống chi đêm nay lại có nhiều cao thủ võ lâm ở lại, mọi người lại không có gì lo lắng có kẻ nào dám xông vào Nguyễn gia. Bởi vậy khi Hoa Dĩ Mạt tránh đi những hộ vệ kia cũng không khó khăn. Ngược lại ngẫu nhiên gặp được vài tên khách đi ngang qua, khi đó mới phóng nhẹ bước chân, cẩn thận cư xử.

Ban ngày, Tô Trần Nhi thay Hoa Dĩ Mạt tìm hiểu nơi ở của Dịch Viễn, đúng là ở Đông Uyển, một chỗ Nguyễn gia chuyên dùng để chiêu đãi khách quý. Chuyện này không thể nghi ngờ làm cho Tô Trần Nhi càng thêm lo lắng. Hắn và Nguyễn gia có giao hảo tốt, thêm vào đó còn là nhân sĩ có tiếng trên giang hồ, võ công càng không cần phải nói. Tuy là như thế, Tô Trần Nhi cũng biết những lý do trên không thể làm Hoa Dĩ Mạt bỏ qua ý định trả thù, chỉ có thể mọi cách dặn dò, trăm ngàn không cần kinh động người khác. Nếu như một khi phát hiện tình thế không ổn, cần phải mau chóng chạy về, không được trì hoãn.

Ước chừng chưa được nửa canh giờ, Hoa Dĩ Mạt rốt cục lặng yên nhảy vào Đông Uyển. Đến nơi này, động tác nàng càng cẩn thận, ý đồ cứ theo kế hoạch mà vào phòng Dịch Viễn.

Nhưng mà như vậy qua không bao lâu, chân Hoa Dĩ Mạt đột nhiên dừng lại, trong chớp mắt liền đem thân mình ẩn ở sau thân cây, đáy mắt hiện ra một tia tàn nhẫn. Nàng kiềm chế sát ý trên người mình đang muốn bộc phát bất cứ lúc nào, trong nháy mắt lập tức xuất hiện thân ảnh quen thuộc.

Cách đó không xa, Dịch Viễn một thân cẩm bào xuất hiện trong tầm mắt Hoa Dĩ Mạt, hắn chậm rãi xuyên qua một hành lang dài, hướng về phía đông nam.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt trầm xuống, suy nghĩ đã trễ thế này không biết hắn còn muốn đi đâu. Nhưng mà mặc kệ như thế nào, bước chân Hoa Dĩ Mạt vẫn không chút do dự lặng yên đi theo, che giấu hơi thở phía sau đối phương, chỉ đợi thời cơ đến thì liền chặn đứng đối phương rồi hạ sát.

Chỉ thấy Dịch Viễn đi mấy vòng, giống như muốn cố ý tránh đi cái gì đó, cước bộ qua mấy con đường mòn, rất nhanh đi đến sau một bức tường. Đang lúc trong lòng Hoa Dĩ Mạt nổi lên nghi ngờ thì đối phương đột nhiên đi chậm lại, toàn thân nhảy lên lập tức biến mất ở trước mặt Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, cũng phi thân, phóng qua tường, trèo lên nóc nhà.

Tầm mắt cuối cùng nhìn thấy thân ảnh màu lam kia nhoáng lên trong đêm tối một cái, bay nhanh vài bước, sau đó biến mất khỏi nóc nhà.

Trong lòng Hoa Dĩ Mạt vội xẹt qua một tia bất an, trong nháy mắt thì nghĩ đối phương đã phát giác ra nàng đang theo dõi hắn. Bất quá ý niệm này đã bị nàng bỏ qua. Huống chi cho dù có bị phát hiện thì cũng không làm cho Hoa Dĩ Mạt sợ hãi. Nàng bất chấp suy nghĩ, sợ đánh mất dấu Dịch Viễn cho nên toàn thân phóng qua mái hiên, đi theo phương hướng đối phương biến mất.

Trong bóng đêm, ánh trăng cũng không sáng, chỉ có thể nhìn thấy sự vật một cách mờ ảo. Chân Hoa Dĩ Mạt vừa chạm được mặt phẳng rắn chắc, sau đó thoáng nhìn thấy thân ảnh màu lam kia lặng yên tiến vào một gian phòng.

Hoa Dĩ Mạt nhẹ cau mày, đáy mắt hiện lên một tia do dự, nàng nhìn quanh một vòng, không biết giờ phút này đã đi đến nơi nào. Nàng nhấc chân đi tới phía trước căn phòng kia, chỉ nghe thấy một tiếng cửa sổ đóng lại, cấp bách không chút chùn bước đẩy ra cánh cửa vẫn chưa đóng chặt.

Có một mùi hương hoa đào cực kỳ nhạt hỗn tạp trong không khí, khi mở cửa ra thì mùi hương ấy cũng truyền vào trong mũi Hoa Dĩ Mạt.

Ánh mắt Hoa Dĩ Mạt căng thẳng, cực nhanh phân biệt ra yếu tố tạo nên mùi hương ấy, sắc mặt lập tức biến đổi.

Trong phòng tối đen cũng không thể ngăn cản Hoa Dĩ Mạt nhìn mọi vật. Nhưng mà cơ hồ là vừa nhìn đến cảnh tượng trước mắt, Hoa Dĩ Mạt đột nhiên ý thức được mình bị dẫn vào một cái bẫy.

Cùng lúc đó, phía sau đã vang lên một tiếng quát lớn thanh thúy.

"Ai ở đó?".

Sau khi rời khỏi yến hội, Lôi Tiểu Ngữ sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Đã nhiều ngày qua, tâm tình của nàng vẫn rất tệ, thậm chí ngay cả ngày đại hôn của Nguyễn ca ca cũng không thể làm nàng thoải mái. Nàng tận lực không cho bản thân suy nghĩ cảnh tượng ngày đó, nhưng mà hình ảnh lúc đó lại giống như khắc sâu vào trong đầu không thể xóa đi. Thân thể nóng rực cùng khó nhịn để lại dấu vết trên mỗi chỗ da thịt của nàng, làm người ta cảm thấy thẹn không thể ngẩng mặt. Cảm giác khó chịu lúc ấy, dài lâu như không có điểm cuối. Tình triều xa lạ trong thân thể làm lý trí cùng rụt rè của nàng hoàn toàn thiêu đốt hầu như không còn. Không chiếm được sự thỏa mãn, nóng bỏng giống như muốn hóa thành tro. Tuy nàng đã khó khăn vượt qua và nhị ca cũng không có nói với nàng một chữ nào, nhưng làm sao Lôi Tiểu Ngữ lại không biết bộ dáng lúc đó của nàng khó coi đến mức nào. Một khắc khi nàng tỉnh lại, quần áo trên người đã sớm hỗn loạn trong đống chăn đệm, mà dưới thân lại ướt át càng tố cáo những gì nàng vừa trải qua. Từ trước đến giờ có khi nào nàng khó khăn như vậy? Tất cả quả thực làm nàng xấu hổ và giận dữ muốn chết. Mặc dù đã qua một thời gian nhưng Lôi Tiểu Ngữ vẫn tích tụ trong lòng như trước, không còn chút vui vẻ nào. Bởi vậy mới vừa rồi nàng chỉ tùy ý dùng chút thức ăn, lợi dụng thân thể không khoẻ cáo từ cha mẹ, về phòng trước.

Nhưng mà vừa mời ngủ được một chút thì Lôi Tiểu Ngữ bỗng nhiên bị một ít động tĩnh làm thức giấc. Nàng bản không muốn để ý tới, nhìn quanh lại phát hiện cửa phòng không biết khi nào thì bị mở ra. Lôi Tiểu Ngữ có chút kinh ngạc, nhớ mang máng lúc ấy rõ ràng đã đóng cửa tốt lắm rồi mà. Bất quá nàng cũng không nghĩ nhiều, chắc là nhớ nhầm cho nên từ trên giường đứng lên chuẩn bị đi đóng cửa lần nữa. Nhưng khi nàng đi tới cạnh cửa thì nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đứng trước cửa phòng nhị ca, lúc này nàng liền kinh ngạc, theo bản năng liền mở cửa đi ra ngoài, hướng về phía bên kia hô một tiếng.

Nghe được thanh âm của mình, động tác người nọ hiển nhiên dừng một chút, lập tức mới chậm rãi quay đầu qua, lộ ra gương mặt làm Lôi Tiểu Ngữ cả đời cũng không quên được.

"Thì ra là ngươi!". Lôi Tiểu Ngữ khiếp sợ thất thanh hét lớn, ánh mắt lại gắt gao trừng mắt Hoa Dĩ Mạt.

Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt hoàn toàn đông cứng khi nhìn thấy Lôi Tiểu Ngữ, lại nghe động tĩnh phát ra cách chỗ Lôi Tiểu Ngữ không xa, đáy lòng có hận ý lập tức nổi lên.

Giá họa sao......

Tay Hoa Dĩ Mạt bên người rất nhanh thì siết chặt, ngoài ý muốn là khi Lôi Tiểu Ngữ sợ hãi kêu lên thì mấy căn phòng gần đó cũng thắp sáng nến, đồng thời có tiếng bước chân vang lên.

Nàng biết, nàng không dễ dàng rời khỏi đây như vậy.

Chỉ vì người nhìn thấy là Lôi Tiểu Ngữ cho nên thật sự khó lòng giải bày.

Quả nhiên, trong nháy mắt Lôi Tiểu Ngữ liền nhận ra Hoa Dĩ Mạt, mắt ửng hồng lập tức xông lên.

Mà khi Lôi Chấn Vân đẩy cửa đi ra thì trông thấy Hoa Dĩ Mạt dùng một chưởng đánh Lôi Tiểu Ngữ bay ra ngoài, ngã trên đất.

Phía sau là tiếng kinh hô lo lắng của thê tử hắn.

Lôi Chấn Vân có ba người con, độc nhất mình Lôi Tiểu Ngữ là nữ. Là đứa con gái mà hắn thương yêu nhất, hoàn toàn là hòn ngọc quý trên tay.

Lúc này, mày rậm của Lôi Chấn Vân mới cau lại, mạnh mẽ tung chưởng về phía Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt không dám khinh địch, hai tay duỗi ra, cả người liền bay nhanh thối lui, tránh được một chưởng của Lôi Chấn Vân.

Lôi Chấn Vân hừ lạnh một tiếng, nâng nhẹ ống tay áo, thay đổi chưởng thế, tiếp tục hướng về phía người Hoa Dĩ Mạt.

Lôi phu nhân một bên vội vàng tiến lên nâng Lôi Tiểu Ngữ dậy, thấy nàng không có gì nguy hiểm thì mới yên lòng, đem nàng nâng đến một bên, sau đó dò hỏi: "Tiểu Ngữ, có sao không con?".

Lôi Tiểu Ngữ cắn môi chậm rãi lắc lắc đầu, trong mắt đã ngập nước.

Lôi phu nhân có chút đau lòng, giúp Lôi Tiểu Ngữ vỗ vỗ bụi trên người, có chút nghi ngờ nói: "Xảy ra chuyện gì?". Nói xong, đảo qua hướng Hoa Dĩ Mạt, lại nói: "Người đó là......".

Chưa chờ Lôi Tiểu Ngữ nói thì một thanh âm khác đã vang lên bên tai hai người: "Là Quỷ Y.".

Lôi phu nhân quay đầu lại nhìn thì thấy Lôi Vũ chậm rãi từ trong phòng bước ra, nhịn không được tiếp tục truy vấn: "Quỷ Y Hoa Dĩ Mạt?".

"Đúng vậy.". Lôi Vũ gật gật đầu.

"Tại sao nàng lại xuất hiện ở trong này?". Lôi phu nhân có chút khó hiểu. Đang muốn cúi đầu hỏi con gái thì Lôi Tiểu Ngữ cũng đã nhào vào trong lòng của nàng, cúi đầu khóc nức nở, vì thế làm cho nàng cũng không hỏi nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng con gái, ôn nhu dỗ dành: "Được rồi, Tiểu Ngữ ngoan, đừng khóc. Để phụ thân đi đối phó nàng ấy.".

Lôi Vũ thấy Lôi phu nhân an ủi tiểu muội thì cũng không hề lo lắng, hắn đem ánh mắt hướng về cuộc đấu, nhất thời trong lòng nổi lên chút kinh ngạc.

Võ công của cha hắn như thế nào tất nhiên Lôi Vũ rõ ràng nhất. Bây giờ nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt còn trẻ tuổi mà có thể so chiêu cùng với cha mình, mặc dù bị công lực thâm hậu của Lôi Chấn Vân áp chế nhưng cũng không có biểu hiện thất bại, thật sự khó ngờ. Nhớ lại giang hồ đồn đãi qua Quỷ Y quả nhiên cũng không phải là hư danh. Nhưng dù sao Lôi gia cũng là nhân sĩ chính phái, nếu cha hắn ra tay, hắn cũng không thừa nước đục thả câu mà lấy mạnh hiếp yếu, mặc dù Hoa Dĩ Mạt ra tay ngoan độc nhưng bất quá cũng chỉ là một nha đầu xảo quyệt, cha bắt được nàng cũng là chuyện sớm hay muộn thôi.

Như vậy qua sau một lúc lâu, Lôi Vũ bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, ánh mắt đảo chung quanh, phát hiện không có thân ảnh của nhị đệ, hắn suy nghĩ một lát thì liền tự đi vào phòng.

Võ công của Lôi Chấn Vân cứng rắn dũng mãnh, vốn tưởng rằng có thể rất nhanh thì bắt được đối phương, nhưng mà đối phương lại có thân pháp xảo quyệt, vài chưởng phong của hắn thậm chí đã muốn bức tới trước mắt, nhưng nữ tử vẫn có thể tránh đi vào thời khắc cuối cùng. Mấy chục chiêu tung ra, mặc dù trên người đối phương có chút thương tích, nhưng mà có thể tạm thời chống đỡ. Lôi Chấn Vân thấy thế, sắc mặt càng trầm trọng, hắn cảm thấy thật mất mặt, chính mình là một Bảo chủ, đối phó một tên tiểu bối mà lại tốn nhiều công phu như vậy. Nghĩ thế, công lực trên tay Lôi Chấn Vân không khỏi tăng lên gấp mười lần, chưởng phong bay qua, uy lực thật lớn.

Không bao lâu, sắc mặt Hoa Dĩ Mạt liền có chút tái nhợt.

Thực lực trước mặt, rất nhiều kỹ xảo đều mất tác dụng. Người trước mặt còn áp lực hơn trận đấu với Nguyễn Thiên Ưng. Hoa Dĩ Mạt có thể tinh tường cảm nhận được uy lực của đối phương tập trung chặt chẽ vào chính mình, căn bản không thể thoát ly. Tuy nàng ngẫu nhiên có thể dùng độc châm nhưng cũng bị đối phương thoát được. Mà khó tránh khỏi bị dư chấn ảnh hưởng đến nàng, trong cơ thể khí huyết bốc lên, hướng đến kinh mạch làm có chút đau đớn. Một khắc Hoa Dĩ Mạt cũng không dám thả lỏng, tập trung ngăn cản đối phương tấn công, suy nghĩ nếu tiếp tục như vậy sợ là nàng chống đỡ không được bao nhiêu lâu nữa.

Dưới mái hiên, Lôi Chấn Vân vừa lấy tay áo chắn đi ngân châm của đối phương, ánh mắt trầm xuống, thừa dịp Hoa Dĩ Mạt chuyển hướng thì hung hăng đánh tới. Mắt thấy một chưởng sắp rơi trúng Hoa Dĩ Mạt thì liền có giọng nói quen thuộc đột ngột xé rách bóng đêm yên tĩnh, giống như sấm dậy đất bằng, vang vọng bên tai mọi người.

"Nhị đệ!".

Ngoại trừ Hoa Dĩ Mạt cảm thấy may mắn thì tất cả mọi người đều bị cả kinh dừng một chút.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro