Chương 154. Đuổi giết kẻ thù (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 154 – Đuổi giết kẻ thù (Bốn)

"Cốc cốc. Cốc cốc.".

Đêm khuya yên tĩnh, tiếng gõ cửa có vẻ vô cùng đột ngột.

Phong Như bị tiếng động đánh thức, vừa mở mắt ra muốn đứng lên thì bả vai đã bị một bàn tay nhẹ nhàng đè lại, ngăn cản động tác muốn đứng dậy của nàng.

"Như nhi, thân thể nàng còn chưa khỏe hẳn, ta đi ra ngoài nhìn một cái là được rồi. Mới canh bốn, nàng ngủ tiếp một hồi đi.". Nguyễn Thiên Ưng nhìn phía Phong Như nói.

Phong Như có hơi trầm ngâm, cuối cùng thì gật gật đầu: "Vậy, nếu như chuyện nghiêm trọng, chàng nhớ rõ nói cho ta biết.".

"Được.". Nguyễn Thiên Ưng gật đầu đồng ý, xuống giường khoác thêm áo liền đi ra cửa.

Phụ trách tuần tra ở phủ Nguyễn gia hôm nay là tên thuộc hạ đứng đầu. Hắn vừa nhìn thấy Bảo chủ ra cửa thì gấp rút muốn mở miệng, Nguyễn Thiên Ưng lại ra dấu cho hắn khoan hãy lên tiếng, đồng thời liếc mắt một cái trước cửa, hạ giọng nói: "Phu nhân còn đang ngủ, chớ kinh động đến nàng. Từ từ đã, chúng ta đi qua đó rồi nói sau.".

Nói xong liền đi về phía biệt viện phía bên kia.

Tuy rằng trong lòng tên thủ vệ lo âu, nhưng chỉ có thể đồng ý. Chờ hai người đi tới trong sân, bảo đảm không ảnh hưởng đến Phong Như thì Nguyễn Thiên Ưng mới ngừng cước bộ, lên tiếng nói: "Như thế nào?".

"Bẩm Bảo chủ, Quỷ Y đã trở lại!". Tên thủ vệ cúi đầu bẩm báo.

Nguyễn Thiên Ưng nghe vậy, ánh mắt ở trong bóng đêm lóe lên, trầm mặc không lập tức mở miệng.

Thủ vệ thấy thế, vội vàng bổ sung: "Hình như là Quỷ Y đang đuổi giết Dịch tiên sinh, mọi người đều ngăn không được. Hiện tại hai người đang chạy đến đây. Dọc theo đường đi vài huynh đệ đã bị nàng làm ngất xỉu. Hai người của Lôi gia ở lại Nguyễn gia cũng bị kinh động, bọn họ cũng đang chạy theo Quỷ Y.".

Nghe vậy, Nguyễn Thiên Ưng nhíu nhíu mày, trầm ngâm một lát sau đó mới chậm rãi nói: "Mấy tên thuộc hạ kia có gì nguy hiểm đến tính mạng không?".

Thủ vệ đứng đầu lắc lắc đầu: "Tạm thời không có. Chỉ là hôn mê bất tỉnh mà thôi.".

Ánh mắt Nguyễn Thiên Ưng càng thâm thúy. Hắn trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng gật gật đầu: "Ta đã biết.".

Hộ vệ đứng đầu nghe vậy thì gánh nặng trong lòng cũng được tháo gỡ, đợi một chút lại phát hiện không ai nói chuyện, nhất thời có chút vô thố. Hắn trù trừ một lát, nhịn không được liền hỏi: "Bảo chủ, không biết hiện nay nên làm thế nào cho phải? Có thể có chỉ thị gì không?".

Tầm mắt Nguyễn Thiên Ưng đảo qua hộ vệ đứng đầu, dừng dừng. Thần sắc tên hộ vệ dừng trong mắt đối phương, nhất thời nhìn không thấu, chỉ cảm thấy Bảo chủ có chút là lạ. Nhưng mà khi trầm mặc qua đi, Nguyễn Thiên Ưng rốt cục nói: "Mọi người không sao thì tốt. Để Quản thúc đi trấn an hai người của Lôi gia đi. Về phần Quỷ Y, các ngươi cũng không phải đối thủ của nàng, trước tiên cứ quan sát, tránh tạo ra tổn thất không cần thiết.". Dừng một chút, ánh mắt Nguyễn Thiên Ưng nhìn ra ngoài sân, "Giao Quỷ Y cho ta là được rồi.".

"Dạ, Bảo chủ.". Hộ vệ đứng đầu nghe vậy, lĩnh mệnh liền lui xuống.

Cho đến tên hộ vệ rời đi, Nguyễn Thiên Ưng cũng đứng ở tại chỗ không hề động, vẫn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm tối đen, ánh mắt mang theo trầm ngâm. Sau một lúc lâu, hắn mới cúi đầu nhẹ giọng thở dài.

Đã lại đây sao?

---

Hạ Vu Minh không đoán được chỉ mới có một chút mà Hoa Dĩ Mạt phía sau đã muốn đuổi kịp. Đáy lòng ngầm bực mình Quản thúc vô dụng đồng thời cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ. Càng kéo dài thời gian thì thân thể hắn càng không nghe lời. Phía sau tạo ra được một khoảng cách, bây giờ thì ngày càng thu nhỏ lại.

Dường như hai người đều dùng hết khí lực toàn thân để truy đuổi. Gió đêm rét lạnh không thể thổi tan cái nóng trên da thịt, thậm chí ngay cả đan điền cũng bắt đầu nóng lên. Chân khí toàn thân hội tụ, chảy qua tứ chi bách hải, dừng trên chân, hành tẩu như một trận gió.

Cảm giác được Hoa Dĩ Mạt nguy hiểm đang tới gần, Hạ Vu Minh cắn chặt răng, lấy tay đè lồng ngực, liều mạng một thân nguyên khí bị hao tổn, dùng tay phải đem thuốc trong bình sứ đổ hết vào trong miệng. Không biết vì sao thuộc hạ của Nguyễn gia rất nhiều nhưng cũng không ngăn cản được Hoa Dĩ Mạt. Hạ Vu Minh chỉ có thể dùng hết toàn bộ chiêu thức để thoát đi.

Một dòng khí khổng lồ trong nháy mắt chạy từ yết hầu đến đan điền, trong bụng vốn nóng rực bây giờ như có đoàn lửa thiêu đốt không ngừng. Cước bộ Hạ Vu Minh rốt cuộc có chút hiệu quả, lại có thể hé ra một chút khoảng cách.

Tuy rằng không thể kiên trì lâu. May mà cách sân chính cũng không xa. Động tĩnh lớn như vậy, Nguyễn Thiên Ưng hẳn là chiếm được tin tức mới phải. Hạ Vu Minh nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi lướt qua một trận hưng phấn.

Chân khí trong cơ thể điên cuồng lưu động, đồng thời độc tố cũng bắt đầu khuếch tán từ đầu vai trái của Hạ Vu Minh. Hắn hơi chậm chân lại một chút, áp lực phía sau nháy mắt tăng vọt. Tựa hồ chỉ cần một cái chớp mắt thì đối phương sẽ giết chết mình. Hạ Vu Minh đang tuyệt vọng thì khóe mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Nguyễn Thiên Ưng từ phía xa xa vừa mới bước ra cửa. Trong lòng hắn cũng vui mừng theo, giọng khàn khàn lao ra khỏi yết hầu: "Nguyễn bảo chủ!".

Chỉ qua chốc lát, Hoa Dĩ Mạt phía sau đã tới gần sát bên, ánh mắt hung ác, chỉ bạc quấn lấy ngân châm chợt lóe rồi biến mất, ba cây châm đồng thời phóng thẳng vào lưng Hạ Vu Minh.

Hạ Vu Minh vội vàng nghiêng người, một bên vai bị trúng độc làm hắn mất đi sự linh hoạt, khó khăn tránh được hai cây độc châm, một cây châm còn lại thì đâm thẳng vào ngực phải. Hắn chỉ cảm thấy ngực đau xót, cả người cũng thối lui, ngã trên mặt đất tạo ra một tiếng động. Thân thể cùng mặt sân va chạm nhau vang lên.

Hoa Dĩ Mạtc chưa kịp công kích thì Hạ Vu Minh đột nhiên quay đầu lại nhìn phía Nguyễn Thiên Ưng, đang định kêu cứu thì sắc mặt vui mừng lại đột ngột cương cứng. Nhìn thấy liền cảm thấy buồn cười.

Chỉ thấy Nguyễn Thiên Ưng đứng ở cửa, nửa thân mình ẩn trong bóng đêm, vừa bước ra sân thì không động đậy nữa, chỉ xa xa nhìn Hạ Vu Minh, biểu tình không quá rõ ràng. Chỉ có ánh mắt thản nhiên là xuyên thấu đêm tối, dừng trên người Hạ Vu Minh.

Một tiếng hừ lạnh vang lên.

Cùng lúc đó, là một tiếng rất nhỏ "Vút".

Hạ Vu Minh chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, kinh ngạc cúi đầu.

Bên trái ngực, một cây chủy thủ đâm mạnh vào. Máu tươi tự nơi đó không ngừng chảy ra, giống như thân thể bị khoét một cái lổ, áo của hắn rất nhanh thì bị nhiềm đầy máu.

Gương mặt tái nhợt của Hạ Vu Minh ngẩng đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt phía trước đang chậm rãi buông tay. Đáy mắt là thần sắc không dám tin.

Như thế nào...... lại như vậy. Trong đầu vang lên thanh âm ong ong ngày càng kịch liệt làm cho hắn có chút khó chịu, càng không thể phản ứng sự thật trước mắt.

Mình, sắp chết sao?.

Hoa Dĩ Mạt lạnh lùng nhìn bộ dạng Hạ Vu Minh chật vật không chịu nổi. Ngày báo thù thành công rốt cục cũng đã đến, Hoa Dĩ Mạt chỉ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, như là dỡ xuống gánh nặng trầm trọng trên lưng hơn mười năm qua. Nàng dùng ánh mắt đông cứng nhìn Hạ Vu Minh, bỗng nhiên mở miệng: "Một đao này là ngươi nợ tỷ tỷ ta mười năm qua. Vậy là nhẹ cho ngươi.".

Hạ Vu Minh chỉ cảm thấy ngực có gió thổi vào, ban đầu cảm giác mát lạnh dần dần biến thành hàn ý. Hắn kinh ngạc nhìn Hoa Dĩ Mạt một lát, lại chậm rãi tựa đầu chuyển hướng nhìn Nguyễn Thiên Ưng cách đó không xa, vừa há mồm thì máu tươi đầm đìa từ trong miệng trào ra. Yết hầu chỉ phát ra âm thanh ô ô, tiên tán trong gió đêm.

Chỉ liếc mắt một cái, ánh sáng trong mắt Hạ Vu Minh liền nhanh chóng ảm đạm đi. Đầu cũng vô lực gục xuống.

Máu vẫn chảy ra trên người. Ướt đẫm mà chói mắt.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế thì mím chặt môi, thần sắc hơi giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thiên Ưng đang đứng phía xa xa.

Tầm mắt hai người dừng một chỗ. Đều thâm thúy mà không thể nắm lấy.

Chỉ nhìn một chút, Hoa Dĩ Mạt một lần nữa di chuyển bước chân, rời đi như một trận gió.

Nhìn thấy thân ảnh Hoa Dĩ Mạt biến mất trong đêm tối, Nguyễn Thiên Ưng mới nhấc chân,chậm rãi đi tới trước mặt Hạ Vu Minh, cúi đầu nhìn nam tử kia.

Người trước mặt trợn to mắt chết đi, đáy mắt lưu lại chút ánh sáng khó tin. Giống như không rõ vì sao rạng đông đã gần trong gang tấc mà lại còn bị hắc ám cuốn lấy.

"Thứ Ảnh Lâu sao......". Nguyễn Thiên Ưng cúi đầu mở miệng nói khẽ. Hắn cau mày, đáy mắt lộ ra một tia tìm tòi nghiên cứu.

Ồn ào trong Nguyễn gia vẫn còn tiếp tục. Nhất định là một đêm không ngủ.

Thủ hạ đuổi theo đến sân chính, chỉ biết nhìn Dịch tiên sinh chết đi, và Bảo chủ với gương mặt lộ vẻ bi thống. Có một số việc bởi vì bị che giấu quá kỹ cho nên sẽ không dễ dàng vạch trần.

---

Bên ngoài Nguyễn gia.

Tô Trần Nhi nhìn phía chân trời sắp sáng lên, lo lắng trong lòng cũng chậm rãi khuếch tán.

Tuy rằng...... tất cả theo như nàng sắp xếp thì sẽ không có gì bại lộ, nhưng một khắc không thấy được Hoa Dĩ Mạt xuất hiện trước mắt, nàng cũng không dám yên lòng.

Cũng không biết tình huống như thế nào. Theo tính cách của nàng, nhất định phải chính tay đâm chết kẻ thù. Chỉ mong lần này không có gì ngoài ý muốn. Dù sao đối phương là người của Thứ Ảnh Lâu, thật sự quá mức khó giải quyết. Huống chi người trong chỗ tối cũng không biết còn có ai. Chuyện nàng có thể làm, chỉ có thể dùng hết khả năng phán đoán, nhưng không cách nào nhìn thấu những nơi tối tăm.

Bóng đêm mông lung đáng sợ. Gió đêm làm tóc của Tô Trần Nhi bị thổi tung bay, làm tay áo cũng tán loạn. Nàng lại thủy chung đứng trong đêm lẳng lặng, ánh mắt không hề chớp nhìn vào con đường thoát thân đã hẹn trước, chờ đợi người kia xuất hiện.

Rốt cục.

Một bóng đen quen thuộc bỗng nhiên nhảy từ trên tường xuống, xuất hiện trong tầm mắt Tô Trần Nhi.

Chỉ liếc mắt một cái thì Tô Trần Nhi liền xác định người tới là ai, tâm thả lỏng, nhẹ nhàng thở phào. Trên gương mặt nhợt nhạt chợt lóe lên chút cảm giác an tâm rồi biến mất.

Hoa Dĩ Mạt vừa ra tới liền thấy được Tô Trần Nhi trong bóng đêm, nàng vội vàng đi nhanh tới vài bước, dừng lại trước mặt đối phương.

"Như thế nào rồi?". Tô Trần Nhi giương mắt nhìn Hoa Dĩ Mạt, nhẹ giọng hỏi.

Hoa Dĩ Mạt lại không nói gì. Nàng chỉ yên lặng nhìn Tô Trần Nhi một lúc lâu, bỗng nhiên dang tay ôm nữ tử trước mặt vào lòng.

"Lạnh không?". Thanh âm cúi đầu vang lên bên tai Tô Trần Nhi.

Thân thể trong lòng cũng lạnh giống như nàng. Chắc là do gió đêm thổi qua, Tô Trần Nhi lại đứng chờ quá lâu. Dường như có thể cảm nhận được quần áo mát lạnh truyền vào trong người. Nàng cũng không phải người tập võ nên không thể dùng chân khí chống đỡ cái lạnh như mình, chắc phải chịu đựng rất lâu. Hoa Dĩ Mạt liền đau lòng.

Tô Trần Nhi thì chỉ lắc lắc đầu: "Không sao.".

"Thân thể nàng đều lạnh như vậy.". Hoa Dĩ Mạt mới không tin, nàng càng thêm dùng sức ôm chặt Tô Trần Nhi, hạ giọng nói: "Đứng trong đêm hơn nửa canh giờ, làm sao có thể không lạnh.".

Tô Trần Nhi vuốt ve gương mặt Hoa Dĩ Mạt, nàng thản nhiên cười cười, không nói gì nữa.

"Đã xử lý xong.". Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên mở miệng, ngữ khí có chút phức tạp: "Hắn đã chết.".

"Tốt.". Tô Trần Nhi nhẹ nhàng trả lời, dừng một chút, lại nói: "Ngươi có bị thương chỗ nào không?".

"Không có.". Hoa Dĩ Mạt đáp. Bỗng nhiên giống như nhớ tới cái gì, không đầu không đuôi hỏi: "Là nàng sắp xếp?".

Trong lòng Tô Trần Nhi lập tức hiểu ra, nàng gật gật đầu, xem như thừa nhận.

"Ít nhiều hắn cũng không có ra tay, nếu không cũng sẽ không thuận lợi như vậy.". Hoa Dĩ Mạt nghe vậy ngẩn ra, lập tức lẩm bẩm nói: "Không biết Trần Nhi nói cái gì với hắn?".

"Cũng không có gì.". Ngữ khí của Tô Trần Nhi giống như kể lại một chuyện bình thường, "Khi Liên nhi giả dạng ra khỏi Phù Dung Lâu, ta liền cho bồ câu đưa tin đi, lường trước từng bước. Ta nói hết chuyện trong thư, thuận tiện muốn ông ấy chú ý Hạ Vu Minh. Chuyện Thứ Ảnh Lâu ám sát Nguyễn Quân Viêm vốn là chuyện ông ấy luôn ôm hận, nay có Hạ Vu Minh làm manh mối, ông ấy cũng sẽ không buông tha.". Dừng một chút: "Theo như ta hiểu biết ông ấy, đối với chuyện của Hạ Vu Minh trong lúc đó, ông ấy nhất định là sẽ tin tưởng ta. Ta cũng nói Hạ Vu Minh là người của Thứ Ảnh Lâu, tốt xấu gì ông ấy cũng sẽ tin vài phần.". Khi nói chuyện, ánh mắt Tô Trần Nhi mềm mại đi, giọng điệu cũng nhẹ hơn một chút: "Dù sao ông ấy đối đãi với ta cũng rất tốt.".

Hoa Dĩ Mạt bĩu môi, có chút không cho là đúng: "Hắn vốn là mắc nợ nàng.".

Tô Trần Nhi nghe vậy chỉ lắc lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa: "Được rồi, không đề cập tới chuyện này nữa. Chúng ta đi mau đi. Người của Nguyễn ra sắp giả vờ ra lục soát bên ngoài, đợi lát nữa phỏng chừng sẽ có người đuổi theo.".

"Được.". Lúc này Hoa Dĩ Mạt mới buông lỏng Tô Trần Nhi ra, chuyển sang ôm thắt lưng của nàng, đôi môi khẽ mở, bỏ lại một câu: "Cám ơn Trần Nhi.".

Tiếng nói vừa dứt, cả người đã nhẹ nhàng nhảy lên, mang theo Tô Trần Nhi chạy ra ngoài thành.

Mặc dù cánh tay bên hông nhỏ bé nhưng cũng đủ ổn định, mang theo tràn đầy sự an tâm.

Cảnh vật dần khuất xa phía sau lưng.

Tô Trần Nhi hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt bình tĩnh của Hoa Dĩ Mạt.

Trong bóng đêm, khóe môi nàng nhẹ nhàng hiện lên một chút ý cười.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro