Chương 168. Loạn tượng tùng sinh (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 168 – Loạn tượng tùng sinh (Ba)

Từ bắt đầu đến chấm dứt, bất quá chỉ trong chốc lát. Làm xong này hết thảy, Hoa Dĩ Mạt mới vỗ vỗ tay áo không dính chút bụi bặm nào, nàng quay đầu nhìn phía Cam Lam, khóe môi giơ lên một nụ cười: "Cam Lam cô nương, sự tình giải quyết cả rồi, ta có thể đi rồi chứ?".

Nói xong, Hoa Dĩ Mạt đi trở về bên cạnh Tô Trần Nhi, ánh mắt lơ đãng nhìn Tô Trần Nhi, ý cười trên mặt cũng ngưng một chút.

Sắc mặt Tô Trần Nhi cũng không có gì khác thường, nhưng mà đáy mắt lại thâm thúy nhìn không ra đâu là giới hạn. Chỉ thấy nàng thản nhiên liếc qua Hoa Dĩ Mạt, nhếch môi lộ ra một chút manh mối. Nàng không nói gì cả, Hoa Dĩ Mạt chỉ cảm thấy mình bị nhìn đến cả người phát lạnh, không biết sao liền cảm nhận được cái nhìn của đối phương mang theo hờn giận. Nghĩ như vậy, trong lòng Hoa Dĩ Mạt rất nhanh nhớ lại vụ tập kích đêm hôm qua, dường như Tô Trần Nhi đang mang theo ý tứ nhắc nhở mình.

Lập tức, Hoa Dĩ Mạt liền quyết định, vẫn là rời khỏi Hoa Thành trước thì hơn. Càng phải tránh xa khỏi Cam Lam. Dù sao thì hiếm khi nào thấy Trần Nhi ghen, nhưng mà nàng cũng không có quên được cái đêm tiểu biệt thắng tân hoan ở khách điếm lúc trước, mình bị nàng đặt dưới thân muốn làm gì thì làm. Nghĩ vậy, Hoa Dĩ Mạt xoay người nhìn về phía Cam Lam, đang muốn lên tiếng cáo từ thì nhìn thấy bộ dạng mỉm cười của đối phương, mí mắt bỗng nhiên giật giật.

Quả nhiên, gương mặt mang theo nụ cười của Cam Lam chưa để Hoa Dĩ Mạt nói gì thì đã hơi cúi cúi thắt lưng nhìn nàng nói: "Hoa công tử không hỏi xem vì sao Cam Lam lại bị người của Hồng Mị đến bắt à?".

Hoa Dĩ Mạt theo bản năng ngữa ra sau, tránh được gương mặt với má lúm đồng tiền của đối phương đang tới gần. Mà cơ hồ cùng lúc đó, bên cạnh đã vươn ra một bàn tay, chuẩn xác chắn giữa hai người, ngăn cản không cho Cam Lam sáp lại người Hoa Dĩ Mạt. Giọng nói của Tô Trần Nhi nghe không rõ cảm xúc vang lên: "Những chuyện này hình như không liên quan đến chúng ta. Mong cô nương nhường đường một chút, thời gian không còn sớm, Hoa huynh cùng ta còn có việc phải đi.".

Cam Lam nhìn cánh tay Tô Trần Nhi, sắc mặt cũng không tức giận, nàng hứng thú đánh giá Tô Trần Nhi một vòng, cũng không quản thần sắc đối phương lãnh đạm như trước, nàng lên tiếng nói: "Liễu công tử, cũng không phải như vậy.". Nói xong, Cam Lam ngưng một chút, vòng vo đảo mắt rồi lại nói tiếp: "Cam Lam mạo phạm Liễu công tử hay sao mà làm công tử không thích Cam Lam vậy?".

Tô Trần Nhi bất động thanh sắc nhìn lại: "Cam Lam cô nương nghĩ nhiều rồi. Tại hạ chỉ nói sự thật. Hôm nay Hoa huynh cùng ta tính rời khỏi Hoa Thành, không liên quan gì đến cô nương hết, tại sao lại nói đến chuyện thích hay không thích.".

Nghe được Tô Trần Nhi nói, Cam Lam chẳng những không ngại mà ánh mắt lại sáng lên. Lúc này nàng quay đầu nhìn phía Hoa Dĩ Mạt, dò hỏi: "Thật không công tử?".

"Phải.". Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, xác nhận lời của Tô Trần Nhi.

"Vậy thì thật sự là không còn gì tốt hơn.". Ý cười trên mặt Cam Lam càng sâu, "Thật không dám giấu diếm, Cam Lam không cẩn thận xúc phạm chuyện kiêng kị của Hồng Mị cho nên đang muốn trốn đi, không ngờ lại bị họ phát hiện ra. Nay gặp gỡ hai vị công tử, mong rằng có thể may mắn đi chung một đoạn đường, đem ta mang khỏi Hoa Thành. Cam Lam sẽ vô cùng cảm kích.".

Nghe vậy, gương mặt bình tĩnh của Tô Trần Nhi rốt cục có biến hóa. Mày của nàng hơi cau lại, yên lặng nhìn Cam Lam, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, tựa hồ đang xác định lời của đối phương là thiệt hay giả.

Chỉ một lát sau nàng liền rất nhanh lắc lắc đầu: "Sợ là không được.".

"Tại sao?". Cam Lam dùng giọng mũi hỏi, tỏ vẻ mình thật sự kinh ngạc.

Tô Trần Nhi lại không hề giải thích, sắc mặt đạm mạc quay đầu đi. Nam trang tuấn tú, dung nhan như băng tuyết, xa không thể với tới.

Cam Lam quay đầu, lại đem tầm mắt hướng về Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt ho nhẹ hai tiếng, nhìn thấy Tô Trần Nhi như vậy, nàng cũng không đến nỗi ngu ngốc mà không hiểu ý tứ của đối phương, Hoa Dĩ Mạt phất tay, cự tuyệt nói: "Xem ra Cam Lam cô nương phải thất vọng rồi.".

Cam Lam hướng Hoa Dĩ Mạt vô tội trừng mắt, sau đó mở miệng định nói. Con ngõ phía trước bỗng nhiên lại đi ra một nam một nữ.

Hai người này hoàn toàn khác với mấy đại hán lúc nảy, bộ dạng trên dưới ba mươi. Nam tử bộ dạng tuấn tú như ngọc, tuy đã vào đông nhưng cũng không sợ lạnh, dường như chỉ mặc một kiện áo đơn bạc, thậm chí ngực áo đều hơi hơi rộng mở, nửa che che đậy trước ngực. Khóe mắt hắn hẹp dài, hơi hơi hướng lên trên, liếc mắt một cái nhìn lại, thật là phong lưu. Bộ dạng nữ tử bên cạnh cũng rất dễ làm người khác chú ý, một thân váy dài tung bay, trên mặt trang điểm thật tinh xảo, diễm lệ bức người nhưng cũng không thấy chút phàm tục, cực kỳ giống một quả đào tiên vừa chín, hết sức mê người.

Bọn họ mới vừa từ trong ngõ nhỏ đi ra, giương mắt liền trông thấy mấy tên to lớn khỏe mạnh nằm hôn mê ngang dọc trên mặt đất, cước bộ không khỏi dừng lại một chút. Khi đảo mắt qua, liền nhìn thấy Cam Lam cùng Hoa Dĩ Mạt, Tô Trần Nhi.

Mở miệng đầu tiên là nam tử. Chỉ thấy ánh mắt hắn dừng trên người Cam Lam, kinh ngạc vừa dứt thì liền mang theo ý cười khác thường, âm thanh trong miệng phát ra cũng có chút âm u: "Không ngờ Cam Lam tỷ tỷ lại tìm được người giúp đỡ nhanh như vậy nha?". Nói xong, đôi mắt nam tử hơi đảo qua, tựa hồ là đang nhìn Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi phía sau Cam Lam, hắn cười ra tiếng nói: "Xem ra là người trong giang hồ, nhưng mà...... Cam Lam tỷ tỷ vẫn có mắt nhìn thật tốt, bộ dạng hai vị công tử cũng không tệ nha.".

Hoa Dĩ Mạt nghe được thanh âm của nam tử nhịn không được rùng mình một cái, vẻ mặt ghét bỏ nhìn hắn nói: "Có người nào từng nói với ngươi, nói ít làm nhiều chưa?".

Nam tử nghe vậy ngẩn ra. Rất nhanh hiểu được ý của Hoa Dĩ Mạt, giọng mỉa mai nói: "Ôi, miệng lưỡi công tử cũng sắc bén thật.".

Hoa Dĩ Mạt giương khóe môi, lặp lại: "Ít nói, làm nhiều. Đừng quên. Cáo từ, thứ lỗi ta không thích nói chuyện với các ngươi.".

Gương mặt nam tử trầm xuống. Đang muốn cãi lại thì bị nữ tử bên cạnh ngăn cản.

"Quân Ngạn, đừng vô nghĩa, chính sự quan trọng hơn.". Nữ tử thấp giọng nói, tiếp theo ngẩng đầu nhìn phía Cam Lam, gương mặt diễm lệ nghiêm túc, "Cam Lam, ngươi cũng biết ngươi đang làm cái gì chứ? Cùng chúng ta ngoan ngoãn trở về, có lẽ ma ma còn có thể tha cho ngươi.".

"Nếu ta nói không về thì sao?". Cam Lam hướng hai người cười cười, sau đó xoay lưng, đứng ở phía sau Hoa Dĩ Mạt, chỉ lộ ra nữa cái đầu. Cùng lúc đó, ngữ khí đứng đắn hiếm thấy lại phát ra, hạ giọng hướng Hoa Dĩ Mạt nói: "Xem ở ta và Hoa công tử rất hợp ý nhau, chỉ lần này thôi, cần phải giúp ta. Nếu không sợ là Cam Lam phải tìm người nhặt xác.".

Trên mặt Hoa Dĩ Mạt hiện lên một tia do dự. Tính tình Cam Lam đúng là hợp với nàng, nói chuyện khôi hài, tự nhiên hào phóng. Nếu là ngày thường thì không đáng nói. Nhưng mà lúc này...... Hoa Dĩ Mạt muốn trưng cầu ý kiến của Tô Trần Nhi. Đối phương làm như trầm ngâm một phen, chú ý tới ánh mắt Hoa Dĩ Mạt, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: "Cam Lam cô nương, ta nhớ rõ chúng ta và ngươi cũng chỉ gặp mặt có một lần mà thôi. Hai người này, xem ra không dễ đối phó như mấy đại hán vừa rồi. Thế lực của Hồng Mị quán ở trên giang hồ mặc dù không lớn nhưng mà ở Hoa Hhành cũng không phải nhỏ.".

Nói hết lời như thế, ý tứ đã quá rõ ràng. Chuyện bèo nước gặp nhau không đáng để họ phải đắc tội với những tên đầu sỏ.

Cam Lam nghe vậy ánh mắt dừng một chút, thanh âm bỗng nhiên nhu nhược hẳn đi: "Hai vị công tử thật sự nhẫn tâm bỏ mặc Cam Lam không để ý sao?".

Tô Trần Nhi từ chối cho ý kiến hướng Cam Lam cười cười, không hề phản bác, nhìn nàng thật lạnh lùng. Còn Hoa Dĩ Mạt thì liếc sang Tô Trần Nhi một cái, cái gì cũng không nói. Thời điểm này, nàng cũng không ngốc đến nỗi phải trêu chọc Trần Nhi. Bất quá, nàng có chút kinh ngạc khi Tô Trần Nhi thật sự có thể thờ ơ lạnh nhạt để Cam Lam bị người mang đi như vậy?

Nhìn thấy phản ứng của hai người, Cam Lam chỉ có thể phục tùng, dấu hạ thần sắc khó hiểu bên dưới đáy mắt, nghĩ nghĩ một hồi thì vẻ mặt dường như đã có định liệu, ngẩng đầu lên nhìn hai người, thần sắc còn thật sự nghiêm túc, chậm rãi nói: "Vậy, nếu ta có biện pháp đối phó với hàn độc trên người Hoa công tử thì sao?".

---

Một canh giờ trước. Hồng Mị quán.

Cam Lam nhìn chằm chằm miệng vết thương trên đùi Hồng Chúc, thấy nàng đã lên giường nghỉ ngơi mới yên lòng, xoay người chuẩn bị đi trở về phòng của mình.

Nhưng mà vừa ngồi xuống không có bao lâu thì ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng xé gió rất nhỏ, "Vút" một tiếng cắm lên khung cửa sổ, lộ ra một mũi tên nho nhỏ.

Vẻ mặt Cam Lam ngưng trọng một chút, lập tức chậm rãi đứng lên, đi tới cửa sổ sau đó mở cánh cửa ra.

Đúng là canh bốn không nhìn thấy chút ánh sáng, bóng đêm thật dày đặc, một mũi tên màu trắng cắm trên cửa sổ, phía đầu cột lấy một cái ống trúc nhỏ.

Cam Lam cũng không kinh ngạc, thần sắc bình tĩnh rút lấy mũi tên, sau đó mở ống trúc mang tờ giấy ra.

"Ám Vương có lệnh, dùng tất cả biện pháp có thể bám theo Quỷ Y.".

Một hàng chữ nhỏ đập vào mắt Cam Lam làm cho hai hàng chân mày của nàng nhẹ nhàng cau lại.

Sau một lúc lâu. Cam Lam mới giơ tay ra, đem tờ giấy đặt trên ngọn nến để ngọn lửa đốt thành tro. Ánh mắt của nàng chậm rãi đảo qua mũi tên bằng lông vũ màu trắng.

Nói là mũi tên bằng lông vũ màu trắng nhưng mà lông vũ của nó cũng không giống như những mũi tên tầm thường, bên cạnh lông vũ còn có một vòng huyết sắc quỷ dị, đúng là loại tên mà Thứ Ảnh Lâu chuyên dùng để truyền lệnh của Ám Vương.

Cam Lam bỗng nhiên buông tờ giấy bị ngọn lửa liếm qua, mặc cho mảnh tro tàn bay xuống bàn, tiếp tục đốt cháy. Nàng nhìn cũng không nhìn, chỉ cúi đầu, chậm rãi mơn trớn mũi tên, thần sắc bị che dấu dưới đáy mắt không thể phân biệt rõ ràng.

Nửa nén hương sau, Cam Lam đang đứng thẳng bất động đột nhiên ngẩng đầu, cất tiếng kêu: "Diệu, ra đi. Ta có việc tìm ngươi.".

Tiếng nói vừa dứt, một bóng đen lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Cam Lam, hắn trầm mặc quỳ một gối xuống, chờ đợi nữ tử trước mặt phân phó.

Ở Thứ Ảnh Lâu, có một loại người, tên gọi "Quỷ sứ", những người này từ nhỏ chỉ tập khinh công, đi lại như ma quỷ, thường được Ám Vương hoặc Tứ chủ Si Mị Võng Lượng dùng làm phương thức liên hệ với nhau. Mũi tên lông vũ lúc nảy cũng là thứ Ám Vương sai khiến Quỷ Sứ mang tới. Giống như giờ phút này, người quỳ gối trước mặt Cam Lam là Diệu, là Quỷ Sứ mà Si chủ Cam Lam có khả năng chi phối.

"Ngươi nhanh đi tìm Trọng Địch tới đây cho ta, bảo hắn ngày mai thay ta đem Lưu Hà mang về Thứ Ảnh Lâu, ta có việc phải lưu lại Hoa Thành một vài ngày. Nhớ kỹ, không thể sơ suất, cần phải đem người về tới trong Lâu, không có mệnh lệnh của ta không được mang người đi nơi khác.". Cam Lam phân phó nói.

Diệu Quỷ Sứ cúi đầu ứng phó, sau đó một lần nữa biến mất ngoài cửa sổ.

Căn phòng im lặng trở lại, Cam Lam bất đắc dĩ thở dài, lẩm bẩm nói: "Lưu Hà, nàng đừng làm cho ta khó xử nữa.".

---

Đừng nói là Hoa Dĩ Mạt, cho dù là Tô Trần Nhi thì khi nghe được Cam Lam nói cũng không thể không kinh ngạc. Hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, đều có thể thấy được sự chấn động trong mắt đối phương.

Dường như Tô Trần Nhi đã hạ quyết định, sắc mặt trầm ngưng hướng Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng gật đầu.

Mà tại đây trong nháy mắt, hai người đối diện cũng mặc kệ các nàng đang thương lượng cái gì, cả hai đi tới gần vài bước, lại cau mày nói: "Cam Lam, nếu ngươi không đi, đừng trách chúng ta động thủ!".

Tiếng nói vừa dứt, cũng không chờ Cam Lam trả lời, có vẻ như đã đoán được đối phương nhất định sẽ không đáp ứng nên hai người lập tức phi thân, hướng về Cam Lam đang đứng sau lưng Hoa Dĩ Mạt bay tới.

Nghênh đón hai người là một phen ngân châm phóng vào những huyệt vị trên người họ, khiến cho bọn họ phải thối lui về sau.

"Cẩn thận một chút.". Tô Trần Nhi cúi đầu dặn dò bên tai Hoa Dĩ Mạt. Hoa Dĩ Mạt vội gật đầu, nàng biết được Tô Trần Nhi đang lo lắng đại thương chưa lành trên thân thể của mình. Nàng vốn cũng không có ý định dây dưa cùng hai người kia, chỉ mong tốc chiến tốc thắng, bởi vậy vừa thấy họ tấn công thì liền phóng thật nhiều ngân châm, sau đó liền nhảy tới, trong ống tay áo cũng bắt đầu khuếch tán độc ra ngoài.

Trong lúc nhất thời, hai người đều không ngờ sẽ đột nhiên nghênh đón công kích như mưa rền gió dữ của Hoa Dĩ Mạt, lại càng không không ngờ ám khí lại là thứ kịch độc, nhất thời có chút luống cuống tay chân, miễn cưỡng tránh được một lần, cơ hồ sắp hết đường lui, thì phải tránh né độc phấn, độc châm lại tiếp tục đánh úp lại.

"Cam Lam, rốt cuộc ngươi cũng tìm được người xuống tay độc ác như vậy!". Nam tử nhìn thấy một đóa hoa trong góc tường dính độc phấn liền nhanh chóng héo rũ thành tro, cả kinh đồng tử cũng co rút lại.

Nữ tử cắn răng, toàn thân né tránh một cây ngân châm, mím môi không lên tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro