Chương 177. Không chết không ngừng (Hai)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 177 – Không chết không ngừng (Hai)

"Khụ khụ......". Bỗng nhiên Nguyễn Thiên Ưng ho kịch liệt vài cái, khóe môi trào ra càng nhiều máu tươi, thần thái trong ánh mắt hắn giống như ngọn đuốc bị cuồng phong lay động, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt lụi.

Đó là ánh sáng cuối cùng của sinh mệnh. Là khoảng cách gữa âm dương.

Tô Trần Nhi cúi đầu nhìn Nguyễn Thiên Ưng, sinh tử trước mắt, nhất thời làm nàng không thể nói thành lời, chỉ có thể nắm bàn tay to lớn của Nguyễn Thiên Ưng càng ngày càng chặt.

Mắt của nàng đỏ hồng, đáy mắt trong suốt quay cuồng, nước mắt rơi từng giọt từng giọt.

Đôi tay này đã từng không cẩn thận mà ảnh hướng đến phụ thân nàng, làm nàng bị mất đi người thân, cũng làm nàng phải lưu lạc. Mặc dù ông ấy từng vì lý do coi trọng sinh mệnh của thê tử mình mà lựa chọn bỏ mặc sống chết của phụ thân nàng. Nhưng mà nàng biết, nhiều năm trôi qua như vậy, ống ấy chưa bao giờ cảm thấy hết áy náy cùng bất an. Thế sự khó mà lưỡng toàn, lựa chọn khó khăn như vậy, đối với ông ấy mà nói, chính là một loại tra tấn. Nàng trưởng thành thì trên mặt của ông ấy cũng già nua đi một chút, đầu cũng thêm sợi bạc, khóe mắt thêm nếp nhăn, điều không thay đổi chính là từ đầu đến cuối ông ấy luôn thương yêu nàng nhất. Bởi vậy cho dù như thế nào, nàng cũng không hận nổi Nguyễn Thiên Ưng.

Nhưng mà Tô Trần Nhi thật không ngờ, người phản đối Hoa Dĩ Mạt và nàng yêu nhau như Nguyễn Thiên Ưng, mà lại ...... dùng cách này để ra đi.

Lúc trước, thà rằng lưng đeo hết thảy cũng không chút do dự lựa chọn bảo hộ thê tử của mình, có lẽ đúng là bởi vì như thế mới chính thức hiểu được yêu thương sâu đậm cùng bất ly bất khí là như thế nào, hiểu được mất đi người yêu sẽ đau khổ ra sao, cho nên mới lựa chọn bảo vệ...... Hoa Dĩ Mạt của nàng?

Nhưng mà...... làm sao có thể như vậy, đáng giá sao?

Một giọt lệ rơi xuống, cùng bụi đất và máu tươi dung nhập một chỗ.

Buồn đau trong lòng đè nặng ngực Tô Trần Nhi, làm cho nàng cơ hồ không thể hô hấp. Cảm xúc quay cuồng trong thân thể đánh thẳng về phía trước, tuyệt vọng giống như quay lại thời điểm còn là tiểu cô nương hơn mười năm trước lo đi tìm kiếm thi thể của cha mình. Máu tươi nồng nặc, nhiễm đỏ cả lòng bàn tay. Bóng đêm lạnh như băng không lưu tình chút nào đè nặng thân thể, giống như muốn đem xương sống yếu ớt đè cho suy sụp.

Cuối cùng, nàng đã mất hết hai người phụ thân tốt.

Tô Trần Nhi nhắm mắt lại. Cúi đầu xuống.

Đêm nay mưa lạnh kéo dài, không có trăng, cũng không có ngôi sao nào, sắc mặt của nàng tái nhợt mà bình tĩnh, mờ ảo trong đêm tối. Không có chua sót nhưng lại làm cho người ta cảm thấy bóng đêm nặng nề như cự thạch, đẩy không ra, tránh cũng không xong. Giống như vừa mới mang theo nỗi lòng phức tạp rời khỏi cửa, khi quay đầu nhìn lại thì đã thấy căn nhà phía sau ầm ầm đổ sập, gạch ngói vụn rơi xuống vô số, tất cả chỉ còn lại đổ nát.

Đêm tối thâm trầm, chiếc cằm tinh xảo mấp máy chợt lóe rồi biến mất.

Một đôi tay bỗng nhiên vươn ra, bao trùm lấy bàn tay của Tô Trần Nhi đang đặt trên ngực Nguyễn Thiên Ưng, gạt đi máu tươi trên tay nàng.

Tựa hồ hận không thể ngăn cản hết thảy vẩn đục cùng bi thương.

Tay Tô Trần Nhi đặt trên ngực Nguyễn Thiên Ưng dừng một lát, sau đó nàng mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt.

Trong con ngươi đen láy có nước mắt trong suốt không tiếng động rơi xuống, làm nhiễu loạn yên tĩnh trong đêm.

Hàng lông mi dài run kịch liệt, phía trên dính giọt sương, nhưng không cách nào hòa tan bi thương nặng nề, bên trong đôi mắt tịch liêu ấy giống như đêm tối vô cùng trống trải.

Đây là lần thứ hai Hoa Dĩ Mạt nhìn thấy Tô Trần Nhi khóc.

Trong đôi mắt kia, chứa đầy đau khổ trên thế gian, lại còn mang theo thanh tỉnh gắng gượng.

Hoa Dĩ Mạt cảm thấy tim mình co rút, vừa đau đớn vừa chua xót, dường như cũng muốn rơi lệ.

Bất quá chỉ nhìn nhau một chút, Tô Trần Nhi lại cúi đầu tiếp tục nhìn Nguyễn Thiên Ưng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua.

Nguyễn Thiên Ưng chậm rãi thu hồi tầm mắt đang nhìn Tô Trần Nhi, hắn mở to mắt nhìn vào màn đêm xa xa, ý cười thản nhiên hiện lên trên môi, làm cho gương mặt thường ngày vẫn luôn nghiêm túc trở nên mềm mại hơn. Những hạt mưa lạnh lất phất rơi xuống, giống như được hai bàn tay của người yêu vuốt ve. Ánh mắt hắn dần mơ hồ, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm xuống.

"Như nhi......".

Giống như trước mắt hiện ra gương mặt quen thuộc của Phong Như, tình cảnh tựa hồ quay lại thời tuổi trẻ tươi đẹp, tiếng cười của mỹ nhân uyển chuyển nhẹ nhàng, ánh sáng trong mắt lung linh ướt át giống như đóa hoa sớm mai. Hai người là thanh mai trúc mã ngồi dựa sát vào nhau trên một mảnh cỏ xanh, có thể ngửi được mùi cỏ trong lành, gió nhẹ lướt qua gương mặt, ánh nắng nhè nhẹ sưởi ấm.

Cảnh tượng ngồi ngắm hoa trên cánh đồng xinh đẹp chợt hiện lên rồi vụt tắt. Sau đó giống như cánh cửa bị đóng lại, hắc ám bao phủ tất cả.

Trong mắt Nguyễn Thiên Ưng chỉ còn chút ánh sáng mỏng manh, sau khi nỉ non gọi cái tên kia ra thì cũng dần dần tắt lụi.

Trở lại với yên lặng.

Sương khói sớm bay đi.

Lôi Chấn Vân đứng ở cách đó không xa, nhìn ngực Nguyễn Thiên Ưng nhiễm đầy máu tươi, đầu nghiêng sang một bên, sắc mặt xám xịt giống như cỏ khô, trong lúc nhất thời đáy mắt âm trầm nổi lên một chút phức tạp. Trong tầm mắt hắn, Tô Trần Nhi cúi đầu thật lâu, toàn bộ thân thể đều giống như đang chịu đựng cuồng phong mà run rẩy, bi thương nồng đậm làm không khí cũng u sầu theo. Bóng đêm tối đen, mưa đêm thê lương, tay phải của nàng gắt gao đặt trên ngực Nguyễn Thiên Ưng như trước, tay trái siết chặt đến nỗi móng tay cắm vào da thịt rướm máu.

Không có một tiếng động. Yên tĩnh đến hít thở không thông.

Thương hại hiện lên một góc, ngay sau đó, trong đầu Lôi Chấn Vân xuất hiện hình ảnh thi thể Lôi Đình trong phòng, sắc mặt xanh tím, hai mắt trừng lớn tràn ngập không cam lòng. Tất cả những hình ảnh kia hiện lên, không lưu tình chút nào đem sự thương hại còn sót lại của hắn giẫm nát.

Tay Lôi Chấn Vân siết chặt, đi về phía trước từng bước.

"Nguyễn huynh đã chết.". Hắn chậm rãi mở miệng, đánh vỡ trầm tĩnh, lời nói vô tình mà lạnh như băng, "Bị các ngươi hại chết.".

Toàn thân Tô Trần Nhi bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.

"Câm miệng!". Hoa Dĩ Mạt chú ý tới động tĩnh của Tô Trần Nhi, trong lòng tức giận nổi lên, mạnh mẽ ngẩng đầu căm tức hướng Lôi Chấn Vân, sự tàn nhẫn trong mắt như cuồng phong bão tố quét qua.

Lôi Chấn Vân khinh miệt đảo mắt nhìn hai người: "Thiên địa luân hồi. Cảm giác đau đớn khi mất đi người thân là thế nào, đó là một phần báo ứng của các ngươi.".

"Ngươi câm miệng cho ta!". Hoa Dĩ Mạt giận dữ, xoát đứng lên, rút ba cây ngân châm, cắt ngang lời nói của đối phương. Nàng nhìn chằm chằm Lôi Chấn Vân, gằn từng chữ: "Lôi Đình không phải ta giết!". Nói xong, Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên đùa cợt nở nụ cười, "Đáng thương ngươi đường đường là Bảo chủ của Lôi gia, vậy mà ngay cả hung thủ cũng không tìm ra được, mà đòi nói tới chuyện báo thù sao, thật là tức cười?".

Lôi Chấn Vân tránh đi ngân châm, ánh mắt chấn động, bàn tay chấp sau lưng chậm rãi siết chặt: "Chờ giết hết các ngươi, thì ta sẽ đi tìm.".

"Tìm?". Hoa Dĩ Mạt cười lạnh thành tiếng, nàng bỗng nhiên nâng tay, chỉ về hướng Cam Lam vừa rời đi, "Kẻ giết người của Thứ Ảnh Lâu mới vừa đi kia kìa, sao Lôi bảo chủ không làm gì đi? Trơ mắt nhìn ả giết người mà ngươi vẫn hay gọi là huynh đệ thế giao rồi sau đó giương mắt nhìn ả bỏ trốn?".

Mày rậm của Lôi Chấn Vân cau lại, mở miệng nói chuyện vẫn với giọng điệu khinh thường: "Ta không cần ngươi ở đây dạy ta phải làm thế nào. Nếu thật sự là bọn họ, tất nhiên Lôi gia sẽ không bỏ qua. Nhưng mà hôm nay......". Lôi Chấn Vân lạnh lùng nói, "Mạng của ngươi, ta nhất định phải lấy!".

Tiếng nói vừa dứt, tay Lôi Chấn Vân chấp ở sau người bỗng nhiên vươn ra, khí thế bức người nhằm về phía Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt không chút sợ hãi, nàng thấy thế liền phi thân bay lên một chút, không lùi mà tiến tới, nghênh đón với Lôi Chấn Vân.

Trong chớp mắt, khi bàn tay Lôi Chấn Vân muốn chưởng vào ngực Hoa Dĩ Mạt, toàn thân Hoa Dĩ Mạt ở giữa không trung bỗng nhiên hạ xuống, đồng thời khuỷu tay phải cũng giơ lên, ý đồ muốn đánh về phía mấy đốt ngón tay của Lôi Chấn Vân. Lôi Chấn Vân hừ lạnh một tiếng, tay phải dịch chuyển, tránh khỏi khuỷu tay Hoa Dĩ Mạt, cùng lúc đó, hắn nhanh chóng bắt lấy kinh mạch ngay cổ tay Hoa Dĩ Mạt. Hoa Dĩ Mạt vội rụt tay về, ống tay áo phất mạnh, bốn cây ngân châm sáng chói xuất hiện. Lôi Chấn Vân đang muốn thu tay về thì chân Hoa Dĩ Mạt đã vung lên.

Ánh mắt Lôi Chấn Vân nặng nề, mũi chân vừa nhấc, cùng chân Hoa Dĩ Mạt đánh vào một chỗ.

Hai người vừa tiếp xúc. Hoa Dĩ Mạt biết nội lực của Lôi Chấn Vân cách mình một khoảng rất xa, bởi vậy nàng phải tận lực tránh đi giằng co. Lúc này, toàn thân Hoa Dĩ Mạt lui về sau, ống tay áo phất nhẹ, một lớp khói màu trắng bay tràn ngập không khí.

"Chỉ là độc phấn mà thôi.". Lôi Chấn Vân vung tay áo, một cỗ kình phong dựng lên, đem độc phấn trước mắt thổi bay đi.

Hoa Dĩ Mạt không chút né tránh nhìn lại hướng Lôi Chấn Vân: "Ta thật sự đánh giá cao ngươi, nhưng ngươi lại còn ngu ngốc hơn con trai của mình! Ngươi và hắn cùng là kẻ tàn nhẫn và không từ thủ đoạn, nhưng xem ra hắn lại có đầu óc hơn ngươi! Bị mắc bẫy của Thứ Ảnh Lâu mà còn ngoan cố, đinh xuống cửu tuyền gặp con mình rồi mới chịu sáng mắt hay sao!".

"Ngươi!". Lôi Chấn Vân gầm lên, trong lòng cũng chấn động theo.

Hoa Dĩ Mạt cũng không nhiều lời với hắn, nàng đột nhiên cong thắt lưng, hung hăng hướng về phía bụng Lôi Chấn Vân đánh tới. Lôi Chấn Vân thấy tình thế như vậy thì ánh mắt híp lại, hắn đương nhiên sẽ không để cho Hoa Dĩ Mạt đánh trúng mình, hắn thu ống tay áo vừa phất ra, tay chạm vào xương sườn Hoa Dĩ Mạt, chỉ cần hơi dùng một chút lực thì xương sườn sẽ nát vụn. Nhưng mà Lôi Chấn Vân chưa kịp xuống tay thì thắt lưng đã cám giác có gì đó lạnh lẽo. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống, vị trí đối phương công kích chính là thận, hắn theo bản năng chạm tay vào. Thân thể Hoa Dĩ Mạt giống như đang nhảy múa, hạ xuống nâng lên rồi vòng ra sau, sau đó nhảy cách đó vài bước.

Lôi Chấn Vân giương mắt thì liền trông thấy Hoa Dĩ Mạt đứng ngay ngắn ở phía xa, trên mặt mang theo ý cười, trong lòng hắn nhảy dựng, vội vàng nhìn lại, chỉ thấy y phục ngay thắt lưng bị nhiễm dấu vết như là thấm nước, lớn nhỏ bằng đầu móng tay, mùi hương ngọt thơm bay vào trong mũi, làm sắc mặt Lôi Chấn Vân lập tức biến đổi.

Hắn vội vận chân khí về phía đan điền, cũng không cảm thấy có gì không ổn, nhưng mà trong lòng hắn biết độc thuật của Quỷ Y rất lợi hại, nhất thời không dám thả lỏng, nhanh chóng nhìn chằm chằm Hoa Dĩ Mạt.

Khóe mắt Hoa Dĩ Mạt nhìn sang hướng Tô Trần Nhi không một tiếng động, trong mắt hiện lên một tia lo âu, khi tầm mắt quay lại trên người Lôi Chấn Vân thì lại đổi thành nửa cười nửa không: "Lôi bảo chủ cẩn thận chút mới được nha.".

"Hừ, ba cái trò này ngươi cho là sẽ có tác dụng với ta sao?". Sắc mặt Lôi Chấn Vân cũng không tốt lắm. Hắn quan sát thật cẩn thận, mặc dù thân thể không có gì khác thường nhưng mà hắn lại không thể xem như bình thường được.

Hoa Dĩ Mạt bình tĩnh nhìn Lôi Chấn Vân một lúc lâu, sau đó nói: "Bất quá chỉ chút trò nhỏ nhặt thôi, nếu Lôi bảo chủ cảm thấy vô dụng thì không cần phải để ý tới.".

Lôi Chấn Vân nghe được Hoa Dĩ Mạt nói như vậy, nghi ngờ trong lòng càng sâu. Hắn trầm mặc một lát, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi.

Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: "Được thôi. Tạm thời giữ mạng của các ngươi lại. Ta cũng muốn nhìn một chút xem người của Nguyễn gia sẽ phản ứng như thế nào khi biết Nguyễn Thiên Ưng bị các ngươi liên lụy.".

Tiếng nói vừa dứt, Lôi Chấn Vân đột nhiên phi thân, trong chớp mắt liền nhảy về phía thi thể của Nguyễn Thiên Ưng đang nằm trên mặt đất.

Hoa Dĩ Mạt cau mày, thân mình xoay tròn đuổi theo. Biết được ý đồ của đối phương, nàng đang muốn ngăn cản thì Lôi Chấn Vân đã nhẹ nhàng vung tay lên, ống tay áo bị bám một trận kình phong, làm Tô Trần Nhi đang quỳ gối bên cạnh Nguyễn Thiên Ưng bị thổi trúng, cả người ngã về phía sau. Hoa Dĩ Mạt cả kinh, vội vàng bay tới tiếp được người vào trong ngực. Nhưng mà chỉ trong chốc lát như vậy, Lôi Chấn Vân đã ném ra hai viên hỏa dược ra, tiếng nổ mạnh vang lên mang theo thi thể Nguyễn Thiên Ưng biến mất trước mắt cả hai.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro