Chương 184. Manh mối vừa xuất hiện (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 184 – Manh mối vừa xuất hiện (Bốn)

Đêm mùa đông, trời tối đen đến nỗi không thấy năm ngón tay, chỉ có ánh trăng buồn bã đọng lại phía chân trời, tản ra u quang lạnh lùng.

Phủ Nguyễn gia đang ngon giấc, mấy chiếc đèn lồng trước cửa bị gió đêm thổi phất phơ, ánh nến bên trong liền rung động theo, chớp nháy không ngừng, quỷ dị giống như ma trơi trước mộ phần.

Thủ vệ bên trong phủ, trên trán cùng thắt lưng đều buộc dây vải màu trắng, đang mặc niệm vong hồn của Nguyễn Thiên Ưng. Sắc mặt mỗi người đều vô cùng trang nghiêm, chỉ có tiếng bước chân thưa thớt đi qua lại trong phủ rộng lớn.

Một bóng đen quỷ dị lướt cực nhanh trong bóng đêm, tránh được tầm mắt của bọn thủ vệ, dường như muốn dung nhập vào trong bóng tối. Bóng người quen thuộc xuyên qua phủ, lặng yên không một tiếng động chui vào một sân viện.

Sân tối đen không chút ánh sáng, giống như người ở bên trong đã sớm đi ngủ.

Thân ảnh trong bóng tối dịch chuyển, nhảy tới trước cửa một gian phòng thì dừng lại, sau đó lập tức lấy từ trong lòng ra một chiếc sáo nhỏ, đặt trước miệng thổi một tiếng.

Tiếng sáo rất nhỏ, vừa phát ra âm thanh thì đã bị gió thổi bay đi, không hề đọng lại chút gì.

Sau một lúc lâu, trong viện có tiếng bước chân vang lên, hỗn tạp với tiếng gió phần phật, lại nhẹ nhàng như lá rụng.

Tuy đã nửa đêm nhưng Phong Như vẫn chưa ngủ được.

Nàng mở to mắt trong bóng tối, ánh mắt cũng không tan rã giống như ban ngày, mà là ngưng thần, đáy mắt lưu động nhiều suy nghĩ. Thần sắc của nàng bình tĩnh, bi thương nặng nề cũng đã rút đi, ngược lại thay vào đó là ý chí quyết tâm đến cùng.

Thiên Ưng...... thật sự bị Quỷ Y giết chết sao? Phong Như không tin. Theo như tính tình của Tô Trần Nhi tuyệt đối sẽ không để chuyện như thế này phát sinh mới phải. Viêm nhi không biết nhưng nàng thì có thể nhận ra chuyện Nguyễn Thiên Ưng vẫn đang âm thầm duy trỳ liên hệ với Tô Trần Nhi. Về lý, mặc dù Nguyễn gia đã đoạn tuyệt hết thảy quan hệ cùng Tô Trần Nhi, nhưng mà cũng chỉ vì bảo vệ danh dự của Nguyễn gia trên giang hồ mà thôi, tất cả cũng không phải như người bên ngoài nghĩ. Hơn nữa cũng không có khả năng như lời Lôi Chấn Vân thuật lại, không thể nào chỉ vì bí mật của Tô Viễn mà lại......

Nghĩ vậy, đôi mắt Phong Như ở trong bóng đêm như ánh nến lay động.

Nguyên nhân vì sao Tô Viễn chết, nàng sớm biết Tô Trần Nhi đã nhận ra. Trước đó rất lâu, tại cái đêm khuya ấy, khi nàng cùng Thiên Ưng cãi nhau, thật ra Phong Như đã thoáng nhìn thấy bóng dáng Tô Trần Nhi thất hồn lạc phách bên ngoài lặng lẽ rời đi. Nàng không yên tâm chuyện Nguyễn Thiên Ưng áy náy với Tô Viễn và Tô Trần Nhi, thấy Tô Trần Nhi giả vờ không biết cho nên mới không nói lại với hắn, vì thế cũng giấu luôn chuyện này.

Bởi vậy, từ đầu tới cuối chỉ có mình nàng là biết được chuyện Tô Trần Nhi đã nghe được sự thật. Theo như lời Lôi Chấn Vân nói, rốt cuộc có bao nhiêu chân thật, có thể tin được hay không. Mặc dù nàng không thích Tô Trần Nhi, nhưng dù sao cũng đã nhìn đối phương lớn lên từ nhỏ, tính tình Tô Trần Nhi như thế nào làm sao mình không hiểu rõ được. Ngay cả chuyện cái chết của phụ thân nàng có liên quan đến Thiên Ưng và mình nàng cũng không truy cứu, thì làm sao có khả năng tùy ý người khác hại chết Thiên Ưng, người đã luôn đối xử rất tốt với nàng từ nhỏ đến lớn?.

Trong đầu Phong Như nhớ lại những lời mà Lôi Chấn Vân đã nói, theo như lời hắn thì cái chết của Thiên Ưng là bắt nguồn từ một nữ tử áo lam. Nàng là ai? Vì sao Lôi Chấn Vân lại muốn tránh nặng tìm nhẹ, làm mờ nhạt nữ tử kia, ngược lại có vẻ nhấn mạnh chuyện nàng ta và Quỷ Y có liên quan? Trong bóng tối, Phong Như cau mày thật chặt. Tâm tư của Lôi Chấn Vân rất thâm trầm, mặc dù có quan hệ gần gũi lâu đời với phủ Nguyễn gia, nhưng nàng vẫn cảm thấy người này quá mức nham hiểm, vì lợi ích của bản thân rất nặng, thủ đoạn lại thập phần cao minh, so với Thiên Ưng có thể xem như hoàn toàn là hai người với hai tính cách đối lập. Những lời hắn nói, tất nhiên không thể tin hoàn toàn. Nhưng mà tại sao hắn lại phải nói như vậy? Là vì muốn chuyển tiêu điểm của Lôi gia qua người Quỷ Y? Hay là muốn mượn tay Nguyễn gia thay hắn loại trừ Quỷ Y, giúp hắn một tay báo thù? Khả năng này đúng là cũng rất có thể xảy ra.

Về phần cái chết của con trai hắn, Thiên Ưng đã từng nói qua với nàng, xác nhận là do Thứ Ảnh Lâu gây ra. Lúc ấy, Thiên Ưng cũng có ý đồ muốn đề cập với Lôi Chấn Vân nhưng mà lại bị hắn cắt ngang. Đương nhiên Phong Như sẽ không tin Lôi Chấn Vân là người độc đoán hẹp hòi, khả năng lớn nhất có thể là hắn bị giang hồ đồn đãi cho nên đã đâm lao thì phải theo lao. Lần này hắn gọi Thiên Ưng đi theo cùng cũng vốn kỳ quái rồi. Phong Như không tin Lôi Chấn Vân không thể nghĩ ra chuyện Thiên Ưng vẫn muốn bảo vệ Tô Trần Nhi, hành động kỳ lạ của hắn luôn làm nàng phải nghi ngờ, nay xảy ra chuyện như vậy, thật sự chỉ là trùng hợp thôi sao?

Dường như nhìn nhận sự việc theo góc độ nào thì cũng không thể dễ dàng tin tưởng lời của Lôi Chấn Vân được. Xem ra chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ chân tướng là như thế nào.

Ngoài cửa sổ bỗng nhiên có thanh âm nhỏ vụn vang lên, kéo Phong Như từ trong trầm tư trở về. Nàng giật mình, lập tức ngồi dậy bước xuống giường, mở cửa đi ra bên ngoài.

Bóng đêm tối đen, trên lan can của hành lang có một con bồ câu màu xám chậm rãi bước đi thong thả, trên chân còn được cột theo một cái ông trúc, ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng "Lạch cạch lạch cạch" đánh vào trên lan can.

Phong Như rất nhanh nhận ra con bồ câu này, đáy mắt nhất thời cuồn cuộn mang theo cảm xúc phức tạp nổi lên trong đêm tối, giống như sương khói lượn lờ. Nàng chậm rãi đi đến phía trước con bồ câu, hơi cúi người, sau đó lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn lưng bồ câu.

Chú bồ câu màu xám bị vuốt ve thật thoải mái, lại "Lẩm bẩm" kêu một tiếng, hơi quay đầu đi, ánh mắt nhỏ bé nhìn phía Phong Như, khó hiểu nhìn nước mắt trong suốt bắt đầu tích tụ trong mắt của nữ tử phía trước.

Ống trúc được tháo ra nhẹ nhàng. Bên trong là mảnh giấy ghi lại sự việc thi thể Dịch Viễn bị hủy diệt mà người trong phủ Nguyễn gia truyền đi, có lẽ là bồ câu không kịp bay tới gặp Nguyễn Thiên Ưng cho nên liền quay về Nguyễn gia. Tin tức kia, rốt cuộc cũng không đưa kịp tới tay phu quân của nàng.

Hốc mắt Phong Như đẫm lệ, nhưng không có rơi xuống. Nàng gắt gao cắn chặt răng, cho đến khi chua xót trong lòng chậm rãi rút đi từng chút một. Nàng biết hiện tại không phải là lúc khóc lóc. Phong Như cúi đầu nhìn con bồ câu màu xám kia, đột nhiên nhớ tới chuyện của Dịch Viễn mà trước đó Thiên Ưng có nhắc tới, đáy mắt hiện lên một tia sáng, sau đó lập tức lấy tay đem bồ câu ôm vào trong ngực, ở trong bóng đêm bước ra khỏi cửa.

Lúc này đã qua canh ba, đêm tối như mực. Bước chân Phong Như vội vàng đi xuyên qua phủ, một đường hướng về phía "Ngưng Trần Cư", ý định đi tìm Liên nhi, nha hoàn mà lần trước Tô Trần Nhi vừa cho quay lại phủ.

Nhưng mà chưa kịp đến nơi thì Phong Như lại đột nhiên dừng chân, cả người nấp sau bức tường, lập tức ngẩng đầu nhìn về trước.

Một bóng đen từ trong viện nhảy ra, mũi chân điểm nhẹ rồi nhảy lên cành cây, trong chớp mắt liền cực nhanh dung nhập vào hắc ám. Nhanh đến nỗi làm cho Phong Như cứ nghĩ mình hoa mắt.

Nhưng mà cành cây vẫn còn run rẩy, chứng tỏ chuyện vừa xảy ra không phải là ảo ảnh.

Phong Như lập tức nhíu mày, ánh mắt thâm trầm, vừa suy nghĩ vừa chuyển hướng, bước vào nơi Hắc y nhân mới vừa nhảy ra.

Cảnh sắc trong viện ẩn trong bóng tối, lắc lư như ma quỷ, gió lạnh thổi qua làn váy Phong Như làm cho khẽ rung động. Nàng bình ổn hô hấp, chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt thật cẩn thận nhìn chung quanh, giống như đang lo lắng sẽ có một tên Hắc y nhân lao ra từ trong góc.

Tại sao bóng người mới vừa rồi lại nhảy ra từ trong này? Trong lòng Phong Như nghi ngờ thật nhiều, nhất thời có chút nghĩ không ra, đành phải cau mày, một đường đi về căn phòng trong viện.

Phong Như vừa bước vào cửa viện, phía sau chợt có một luồng khí thế mạnh mẽ dán vào sau lưng nàng, lập tức có giọng nữ tử trong trẻo vang lên, làm cho bước chân của nàng lập tức dừng lại.

"Là ai?".

Phong Như chậm rãi quay đầu lại, nhìn Phong Thiến đang đứng phía sau, đối diện với ánh mắt thâm thúy của nữ tử trong bóng đêm.

Tiếng gió gào thét. Phong Thiến mặc một thân y phục màu hồng, làn váy của nàng bị gió thổi tung bay liên tục, nàng lấy tay hơi đè ép chúng xuống. Chỉ thấy nàng đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt thâm trầm, ẩn trong bóng đêm nhìn về phía Phong Như, tay bỗng nhiên chấp sau người, sát khí nồng đậm trên người chợt lóe rồi biến mất, sau đó cả người giống như trầm tĩnh lại, vừa đi về phía trước vừa nói: "Mẹ, tại sao lại là người?".

Phong Như nhìn thấy Phong Thiến đột nhiên xuất hiện sau lưng mình, trong lòng liền dấy lên khó hiểu. Cảm giác áp bách và sát khí mới vừa rồi rõ ràng như vậy, hiện tại lại như thủy triều rút đi không còn chút dấu vết. Thời gian quá mức ngắn ngủi làm cho trong đầu Phong Như nổi lên nghi ngờ, có phải tại mình quá mức khẩn trương hay không? Nàng nhìn Phong Thiến đang đến gần, như là muốn tìm ra gì đó từ trên mặt đối phương. Dưới ánh mắt tìm tòi của Phong Như, Phong Thiến vẫn mở miệng như thường: "Mẹ, đã trễ như vậy, mẹ qua đây là tìm chúng con có việc sao?".

"Đã trễ thế này, sao Thiến nhi vẫn chưa ngủ nữa?".

Phong Thiến nghe vậy, trầm mặc một lát, sau đó mới thở ra một hơi, ngữ khí có chút phiền muộn nói: "Gần đây xảy ra nhiều chuyện. Mới vừa rồi gặp phải ác mộng, có chút ngủ không được, cho nên con mới ra ngoài cho tỉnh táo.".

"Tỉnh táo?...... vậy nảy giờ con có thấy chỗ nào kỳ lạ không?". Phong Như nhớ tới bóng đen vừa xuất hiện, liền mở miệng hỏi.

"Chỗ nào kỳ lạ?". Phong Thiến nghi ngờ nhìn Phong Như, lặp lại một lần, sau đó lại nói: "Không có gì khác thường hết ạ, mẹ muốn nói chuyện gì?".

Ánh mắt Phong Như gắt gao nhìn chằm chằm Phong Thiến, chậm rãi nói: "Ta vừa nhìn thấy một bóng người, từ trong viện của các con đi ra ngoài.". Dừng một chút, "Thật là con không nhìn thấy gì sao?".

Phong Thiến nghe vậy sắc mặt khẽ biến. Ánh mắt ở trong đêm tối chẳng thể nhìn rõ.

Ngay lúc Phong Như nghi ngờ thật sâu thì gương mặt Phong Thiến chợt bối rối hẳn lên, giống như nghĩ tới cái gì, nhẹ giọng nói: "Viêm ca ca!".

Dứt lời, cũng không quản Phong Như, sau đó lập tức chạy vào phòng ngủ.

Phong Như nhìn thấy Phong Thiến như vậy, vô cùng giật mình, phản ứng kịp thì vội vàng đi theo vào trong.

Cửa bị mở ra. Phong Như cũng đuổi kịp Phong Thiến ở phía sau, vừa bước vào cửa liền nhìn thấy Phong Thiến ngồi ở cạnh giường, dường như đang đưa tay kiểm tra hơi thở của Nguyễn Quân Viêm.

Phong Như lập tức tiến vào, Nguyễn Quân Viêm cũng không tỉnh, nhất thời nàng cũng không còn nghi ngờ gì nữa, trong lòng có chút hốt hoảng, bật thốt lên hỏi: "Viêm nhi làm sao vậy?".

Bên kia, Phong Thiến thở phào, quay đầu nhìn phía Phong Như, thanh âm yên tâm nói: "Hình như Viêm ca ca bị hôn mê, nhưng mà cũng may là không có bị thương.".

"Vậy là tốt rồi.". Phong Như cũng nhẹ nhõm, nàng đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Nguyễn Quân Viêm, thấy hắn quả nhiên nhắm chặt mắt, không chút phản ứng khi hai người vào phòng. Hai má vô cùng gầy yếu, xương tay cũng hiện rõ, Phong Như nhìn mà trong lòng không khỏi chua xót.

Giống như từ khi Tô Trần Nhi rời đi, Viêm nhi rất ít khi cười. Lúc trước mình...... đã làm đúng sao?

Nghĩ đến đây, Phong Như theo bản năng cúi đầu nhìn Phong Thiến.

Lúc trước mình nghe theo Thiến nhi, lén hạ độc vào trong đồ ăn của Viêm nhi, nghĩ kế đem Tô Trần Nhi đuổi ra khỏi Nguyễn gia, có phải ngay từ đầu mình đã sai lầm rồi không?

Đương nhiên Phong Thiến không biết giờ phút này Phong Như đang nghĩ gì, nàng rút tay về rồi đứng dậy, gương mặt nghiêm trọng nhìn phía Phong Như: "Xem ra có người đến đây. Mới vừa rồi mẹ có nhìn rõ bóng người chạy ra ngoài không?".

Phong Như lắc đầu, tiếc nuối nói: "Không thấy rõ. Khinh công hắn vô cùng tốt, ta cũng chỉ trùng hợp gặp được, trong nháy mắt thì hắn liền biến mất trong bóng đêm, nhanh giống như ma quỷ. Nhưng mà...... tại sao hắn lại làm Viêm nhi hôn mê?".

"Con cũng không biết.". Thần sắc Phong Thiến mơ hồ lắc lắc đầu, ánh mắt bỗng nhiên dừng trên con bồ câu màu xám mà Phong Như vẫn ôm trong lòng, kinh ngạc nói: "Mẹ, con vừa định hỏi, tại sao trong tay mẹ lại ôm con bồ câu này? Mẹ muốn làm gì sao?".

Phong Như nghe vậy, thần sắc trong mắt nhất thời có chút chần chừ, sau một lúc lâu mới xả ra chút ý cười, quanh co nói: "Ta có chút chuyện muốn làm, nhưng mà vừa rồi bị bóng người kia làm cho phải đi qua đây một chuyến. Các con không có việc gì ta cũng yên tâm. Thiến nhi chiếu cố Viêm nhi đi, ta chờ hừng đông lại đến gặp các con.".

Nói xong, Phong Như xoay người đi ra cửa.

Phong Thiến nhìn theo đối phương vội vàng rời đi, sau đó lập tức cuối đầu, che đi thần sắc trong mắt, lấy tay nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt và đôi mắt nhắm chặt của Nguyễn Quân Viêm, lập tức nhẹ giọng thở dài một hơi.

"Viêm ca ca, chàng nói đi, thật sự chúng ta không thể yên tĩnh một khắc nào phải không......".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro