Chương 191. Gậy ông đập lưng ông (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 191 - Gậy ông đập lưng ông (Một)

Bên ngoài Lãnh Trúc Đường, những ngọn trúc xanh cao vút đang đón gió, tiếng động xào xạt vang lên mỗi khi có gió thổi qua, chấn động làm rơi xuống vài chiếc lá khô.

Bên trong Lãnh Trúc Đường, Mạc Nhiên Đồng lặng lẽ ngồi trước giường, ánh mắt thâm tình, sắc mặt cũng không có chút biểu tình gì, hắn chỉ cúi đầu nhìn Lãnh Thiên Ảnh trên giường, không hề nhúc nhích. Quần áo màu xanh trên người tạo thành nếp uốn do ngồi một chỗ trong thời gian dài.

Trong phòng, im lặng chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau, nhẹ nhàng ôn nhu quấn quanh một chỗ.

Thật tốt. Có thể lại nhìn thấy nàng. Có hô hấp. Có độ ấm. Vẫn là bộ dạng như trước kia.

Dường như Mạc Nhiên Đồng sắp quên mất ba ngày vừa rồi mình đã trải qua như thế nào. Một khắc khi Tử Sam nói nàng thịt nát xương tan, hắn chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều vô tri vô giác, chỉ có mùi rượu gắt gao vây lấy bản thân. Khuôn mặt mỗi người đều mơ hồ không rõ, đau đớn trong lòng lại khắc sâu mà rõ ràng như vậy. Thời gian giống như không hề có ý nghĩa gì nữa. Trong ba ngày đó, hắn không có mở miệng nói qua một câu, cũng không rơi một giọt lệ nào, chỉ có máu trong lòng chảy tràn lồng ngực, khó chịu làm hắn cũng muốn chìm ngập trong cái chết.

Đoạn thời gian ấy, hắn mới giật mình nhớ tới, hắn cùng với Lãnh Thiên Ảnh hai người quen biết nhau mười bảy năm, nhưng hắn còn chưa kịp nói với nàng một câu hắn yêu nàng. Mặc dù tâm tư của cả hai đã sớm sáng tỏ, hắn cũng chỉ trầm mặc canh giữ bên người nàng thì đã cảm thấy đủ rồi. Cho đến khi hắn nghĩ mình vĩnh viễn không có biện pháp nói ra câu đó, vận mệnh lại đem nàng trở về bên cạnh hắn, hắn rốt cục cảm thấy, tiếc nuối của mình đã đến lúc được bù đắp.

Lần đầu tiên hắn phải cảm tạ vận mệnh. Nếu để nàng biết bộ dạng của hắn mấy ngày qua, nói vậy nhất định không giống hắn chút nào.

Mà nay, giờ phút này có thể nhìn thấy gương mặt đoan trang dịu dàng của nàng, mặc dù cái gì cũng không nói, cái gì cũng không làm, nhưng trong lòng cũng yên ổn như là chiếm được toàn bộ thế giới.

Ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân. Lập tức có tiếng gõ cửa rất nhỏ vang lên.

"Thanh Đường chủ, Lâu chủ đến rồi.".

Thanh âm vừa vang lên, cánh cửa đã muốn bị đẩy ra, tiếng bước chân rõ ràng bị phóng đại, rải rác dừng ở trong phòng. Cùng lúc đó, thanh âm Linh Lam mang theo ý cười vang lên: "Thanh Đường chủ, ta nghe nói ngươi ngồi trong phòng Thiên Ảnh đã lâu, muốn biến thành hòn vọng thê hay sao?".

Mạc Nhiên Đồng nghe được giọng của Linh Lam, thân thể đang ngồi ngay ngắn mới giật giật. Hắn chậm rãi đứng dậy, với cách nói chuyện đùa giỡn của Linh Lam hắn đã sớm tập thành thói quen, lúc này hắn bình tĩnh quay lại hướng Linh Lam cúi đầu hành lễ rồi nói: "Lâu chủ.".

"Ừ.". Linh Lam tùy ý phất phất tay, giẫm chân đi đến bên giường, cúi đầu nhìn Lãnh Thiên Ảnh. Khi nhìn thấy đối phương quả nhiên còn sống, trong lòng nàng như có tảng đá hạ xuống, thần sắc của nàng cũng thoải mái hơn, "Thiên Ảnh thế nào ?".

"Hơi thở đã ổn định, nhưng mà thân thể vẫn có chút suy yếu. Ta đã giúp nàng truyền một ít chân khí, giúp nàng khôi phục nhanh một chút.". Nói xong, ánh mắt Mạc Nhiên Đồng dừng trên người Hoa Dĩ Mạt phía sau Linh Lam, gương mặt lạnh lùng có phần nhu hòa đi, "Tại hạ còn chưa tự mình cảm tạ Hoa cô nương đã cứu Thiên Ảnh một mạng, đại ân không lời nào cảm tạ hết được. Phàm là Hoa cô nương có cần tại hạ hỗ trợ chuyện gì, Nhiên Đồng nhất định không chối từ.".

Trên đường tới đây, Hoa Dĩ Mạt đã nghe Linh Lam đề cập quan hệ của Mạc Nhiên Đồng cùng Lãnh Thiên Ảnh, nàng còn cảm khái một phen rõ ràng một người là 'Chàng hữu tình một người là thiếp có ý', vậy mà cứ lãnh đạm bên nhau hơn mười năm cũng chưa chịu tiến xa, Lâu chủ của họ cũng thật sự vì chung thân đại sự của thuộc hạ mà quan tâm không thôi, còn nói rằng trải qua lần sinh tử này, hy vọng hai người có thể tiến thêm một bước. Bởi vậy khi Hoa Dĩ Mạt nghe được Mạc Nhiên Đồng nói như vậy, đối với ngôn ngữ chân thành tha thiết của hắn cũng không kinh ngạc gì mấy, ngược lại cười cười nói: "Xem ra Thanh Đường chủ cùng Lãnh Đường chủ giao tình rất tốt. Hôm nay có lời này của Thanh Đường chủ ta cũng không uổng công cứu Lãnh Đường chủ một mạng. Bất quá nàng mất máu quá nhiều, thân thể vô cùng suy yếu, còn phải được chiếu cố nhiều hơn nữa mới được.".

"Vâng. Đa tạ Hoa cô nương.". Mạc Nhiên Đồng gật đầu, lúc này mới hướng Linh Lam hỏi: "Không biết lần này Lâu chủ mang hai vị cô nương lại đây là có chuyện gì?".

"Đến tìm chút manh mối. Thiên Ảnh bị thương thành như vậy, có thể nào dễ dàng quên được. Phệ Huyết Lâu ta, dễ khi dễ như vậy sao?". Linh Lam nói xong nâng mắt, nhìn phía Tô Trần Nhi, hướng nàng gật đầu, "Tô cô nương mời đến.".

Mạc Nhiên Đồng nghe vậy, ánh mắt vừa chuyển, trầm mặc lui lui sang một bên, tránh đường cho Tô Trần Nhi đến, ánh mắt chuyên chú nhìn về phía động tĩnh trên giường.

Chỉ thấy Tô Trần Nhi chậm rãi đi đến bên cạnh Linh Lam, cúi đầu nhìn Lãnh Thiên Ảnh, trong lòng nhớ lại thương thế trước đó của nàng.

Hoa Dĩ Mạt từng nói, vết thương trí mệnh của nàng có hai nơi, một chỗ kiếm đâm trật ngực mấy tấc, một chỗ xuyên suốt sau lưng. Nghĩ như vậy, Tô Trần Nhi bỗng nhiên quay đầu hỏi Hoa Dĩ Mạt: "Hoa Dĩ Mạt, ngươi còn nhớ rõ hai vị trí miệng vết thương của nàng, chỗ nào bị thương trước?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, nàng nhớ lại, liền đáp: "Là sau lưng bị đâm trước, sau đó không lâu mới trúng ngực một kiếm.".

Tô Trần Nhi gật gật đầu, tầm mắt lập tức chống lại Linh Lam, nghiêm mặt nói: "Linh Lam cô nương, ta muốn xem vết thương sau lưng.".

Linh Lam gật đầu đồng ý, quay đầu nhìn nam nhân duy nhất trong phòng cười cười: "Nhiên Đồng, chúng ta muốn xem miệng vết thương.".

Gương mặt Mạc Nhiên Đồng ngâm đen, vì câu nói của Linh Lam mà đỏ hồng, lập tức không nói một lời, hắn xoay người, đi ra ngoài, đồng thời đóng cửa lại cẩn thận.

Trước cửa đứng hai nha hoàn của Lãnh Trúc Đường, bọn họ nhìn thấy Thanh Đường chủ từ trong phòng Đường chủ đi ra, còn tự mình đứng lại trước cửa chờ. Thật hiếm thấy Thanh Đường chủ ra khỏi phòng, cả hai nhìn nhau liếc mắt một cái, ánh mắt đều lộ ra một ý cười.

Xem ra chờ lần này Đường chủ tỉnh lại, nói không chừng Phệ Huyết Lâu sẽ có chuyện vui.

"Tốt lắm.". Linh Lam thấy Mạc Nhiên Đồng đi rồi, nàng cúi người giúp Tô Trần Nhi một tay đem Lãnh Thiên Ảnh đỡ ngồi dậy.

Động tác của Tô Trần Nhi cẩn thận vén áo lót của Lãnh Thiên Ảnh lên. Nàng đã từng giúp đối phương thoa thuốc, bởi vậy có thể biết vết thương trên người Lãnh Thiên Ảnh là ở đâu, cho nên tận lực nhẹ tay một chút.

Rất nhanh, miệng vết thương trên người Lãnh Thiên Ảnh đều hiện ra bên ngoài không khí lạnh lẽo trong phòng.

Đây là lần đầu tiên Linh Lam nhìn thấy thương thế của Lãnh Thiên Ảnh, sắc mặt không khỏi trầm xuống, đồng thời trong lòng lại may mắn khi biết tính tình của Mạc Nhiên Đồng, cho dù như thế nào cũng sẽ không thăm dò xem vết thương trên người Lãnh Thiên Ảnh ra sao, nếu không còn không biết sẽ tức giận như thế nào.

Một kiếm trước ngực Lãnh Thiên Ảnh mặc dù khỏi hẳn nhưng lại vẫn đỏ tươi như lúc ban đầu. Miệng vết thương cũng không lớn, dấu vết lưu loát bằng phẳng, cơ hồ có thể tưởng tượng ra hình ảnh người trước mặt không lưu tình chút nào mà cầm kiếm đâm vào đối phương lúc đó. Những chỗ khác chỉ là vết thương nhỏ linh tinh, rải rác phân tán trên người, mặc dù được thuốc mỡ của Hoa Dĩ Mạt làm kết vảy nhạt đi rất nhiều, nhưng vẫn không khó đoán ra cảnh tượng thảm thiết lúc ấy.

Ánh mắt Tô Trần Nhi dừng trên vết thương thật dài sau lưng Lãnh Thiên Ảnh, nàng hơi nhíu mày.

Linh Lam một bên bỗng nhiên thoáng nhìn thần sắc Tô Trần Nhi, không khỏi lên tiếng hỏi: "Sao vậy?".

"Có chỗ không đúng.". Tô Trần Nhi giương mắt nhìn Linh Lam, ngón tay hướng vết thương từ vai phải đến thắt lưng của Lãnh Thiên Ảnh nói: "Ngươi xem, nếu cẩn thận lưu ý không khó phát hiện, một kiếm đâm xuống này, thế kiếm của đối phương có chút tạm dừng, cho nên miệng vết thương mới có chút sâu cạn không đồng nhất như vậy.".

Linh Lam cùng Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, ánh mắt đều dừng ngay vết thương trên lưng Lãnh Thiên Ảnh, quả nhiên như lời Tô Trần Nhi nói, nhìn kỹ thì miệng vết thương không hề thẳng tắp.

"Như vậy xem ra, có lẽ lúc ấy người hạ kiếm có do dự. Nhưng mà sát thủ của Thứ Ảnh Lâu, từ nhỏ đã trải qua huấn luyện đẫm máu tàn khốc vô cùng, quả quyết không có khả năng khi đả thương người khác lại do dự, chuyện này đối với bọn họ mà nói là trí mạng. Này nhất định có nguyên nhân.". Tô Trần Nhi giải thích xong, lại nhíu mi nói: "Hơn nữa làm người ta cảm thấy kỳ quái là, tại sao Lãnh Đường chủ là người luyện võ mà lại phạm vào kiêng kỵ, thông thường sẽ không bao giờ để lưng mình quay về phía kẻ địch? Nếu nói thương thế này ở phía sau, chắc là bị đông đảo công kích nên mới bị thừa dịp. Khi đó, Lãnh Đường chủ chưa bị thương nặng, thì sao có thể phạm sai lầm như vậy được?".

Tô Trần Nhi nói xong, ánh mắt Linh Lam lập tức dao động.

Tô Trần Nhi vẫn chưa nhìn Linh Lam, tầm mắt vẫn còn dừng trên cánh tay Lãnh Thiên Ảnh, thần sắc đột nhiên đông cứng, nàng lập tức đi bắt cánh tay Lãnh Thiên Ảnh, làm Hoa Dĩ Mạt cùng Linh Lam cũng chú ý.

"Vết thương trong lòng bàn tay của nàng......". Hoa Dĩ Mạt nhìn lòng bàn tay của Lãnh Thiên Ảnh bị Tô Trần Nhi mở ra, nơi đó một vết kiếm xuất hiện trước mắt mọi người, "Cái này là miệng vết thương, nhưng lại giống như do nàng cầm mũi kiếm của đối phương rồi bị cắt đứt tạo thành?".

Ánh mắt Linh Lam chạm đến miệng vết thương kia, sắc mặt trầm trọng gật đầu: "Đúng là như thế...... miệng vết thương rất sâu, xem ra Thiên Ảnh lúc ấy ra tay cầm mũi kiếm của đối phương rồi.". Nói xong, ngay cả Linh Lam cũng liền cau mày.

Tình cảnh nguy nan như thế, vì cái gì Thiên Ảnh lại cầm lấy kiếm của đối phương? Còn sát thủ sao lại do dự khi giết nàng chứ?

Chẳng lẽ......

"Chờ đã.". Suy nghĩ của Linh Lam bỗng nhiên bị thanh âm Hoa Dĩ Mạt đánh gãy. Nàng nhìn lại thì thấy Hoa Dĩ Mạt chỉ vào một vết bỏng sau lưng Lãnh Thiên Ảnh, vô cùng rõ ràng xung quanh vết thương do kiếm tạo ra. Nàng có chút khó hiểu, nói: "Miệng vết thương này...... là thêm vào lúc sau.".

"Lúc sau?". Linh Lam nhíu mày.

"Đúng. Ngươi xem, dấu vết này còn rất sâu, da thịt bên cạnh cũng cũng tương đối đầy đủ, chưa bị ảnh hưởng. Khi chúng ta tìm được nàng, trên người nàng có rất nhiều miệng vết thương, bởi vì một thời gian lâu không được xử lý, rất nhiều đã bị nhiễm trùng. Người bị bỏng thì da thịt sẽ cháy hỏng, so với vết thương do đao kiếm tạo ra thì đáng sợ hơn nhiều, nhưng mà cũng không giống. Có thể là trước khi ta tìm thấy nàng không lâu thì mới có.". Hoa Dĩ Mạt giải thích xong, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, trù trừ rồi mở miệng, "Xem dấu vết để lại thì đúng là bị bỏng do nến.".

"Nến?". Linh Lam lập lại một lần, dừng trên vết bỏng sau lưng Lãnh Thiên Ảnh, sau đó lập tức trầm ngâm.

"Các ngươi xem kẽ tay của nàng kìa.". Giọng nói của Tô Trần Nhi đột nhiên vang lên.

Chỉ thấy giữa ngón tay phải của Lãnh Thiên Ảnh mới vừa rồi bị Tô Trần Nhi mở ra quả nhiên có một chút hồng nhạt của sáp nến lưu lại, thật sâu hãm ở bên trong.

"Là tự nàng châm.". Tô Trần Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn phía Linh Lam, thản nhiên nói: "Vết bỏng này, là chính nàng tự tạo ra. Có lẽ đây là manh mối nàng muốn nói cho chúng ta biết.".

Phòng lặng im một hồi.

"Ta biết rồi". Sau một lúc lâu, Linh Lam mới từ trong miệng chậm rãi thốt ra một câu, sau đó cúi người, động tác mềm nhẹ giúp Thiên Ảnh mặc lại y phục ngay ngắn, đôi mắt buông xuống, "Quả nhiên vẫn là nàng sao......".

---

Thần y đường.

Sau khi Thiên Dật từ Phệ Huyết Lâu đi ra, liền về nơi của mình bắt đầu bắt tay vào nấu thuốc cho Lãnh Thiên Ảnh. Ước chừng qua nửa canh giờ, bên tai nghe được tiếng bước chân quen thuộc, tay áo màu đen thấp thoáng. Hắn cũng không ngẩng đầu lên, động tác trên tay vẫn không ngừng, mở miệng nói: "Nàng sao rồi?".

"Không tốt lắm.". Thanh âm hơi trầm xuống vang lên, "Nàng quỳ lâu lắm, sợ là mất một đoạn thời gian đi đứng không tiện .".

Người tới chính là Sở Ngôn.

Hắn dừng lại bên cạnh Thiên Dật, sắc mặt trầm ngưng nhìn siêu thuốc phát ra hơi nóng trước người Thiên Dật.

Thiên Dật nghe được Sở Ngôn nói, động tác dừng lại một chút.

Lập tức, hắn nhẹ giọng thở dài, buông thảo dược trong tay xuống.

"Ta đã biết, ngươi chờ chút.". Nói xong, Thiên Dật xoay người đi vào buồng trong, một lát sau thì lấy ra một cái bình sứ, tùy tay đưa cho Sở Ngôn, "Ngươi mang qua cho nàng đi, trước khi ngủ thì bôi một ít, sẽ nhanh khỏi thôi.". Dừng một chút, "Lúc ngươi qua đưa cho nàng thì vui vẻ một chút.".

Sở Ngôn chậm rãi nắm chặt bình sứ hơi lạnh trong tay, không nói gì.

"Đối xử với nàng tốt một chút đi.". Thiên Dật nhặt lên một cây Bạch Giới Tử bỏ vào ấm thuốc, thản nhiên nói: "Tuy tính tính của Tử Sam kỳ quái, nhưng ngươi cũng biết nàng để ý ngươi bao nhiêu, trong lòng lại bởi vì chuyện cũ mà tự ti, ngay cả nói chuyện với ngươi cũng thật cẩn thận, ta nhìn cũng cảm thấy có chút không đành lòng. Mặc dù ta dành năm năm làm vết sẹo trên người nàng phai nhạt một chút, nhưng không thể làm phai nhạt được vết sẹo trong lòng nàng.". Nói xong, Thiên Dật cúi đầu, tùy ý để cho hơi thuốc bốc lên che đậy dung mạo tuấn tú của mình, "Đáng tiếc thế gian rối rắm, mải mê vô ích, không thể lưỡng toàn. Ngươi cùng nàng, kỳ thật đều giống nhau a...... ta tự nhận mình y thuật siêu quần, nhưng cũng không thể nhìn rõ nhân tâm, chữa trị cho tâm bệnh của các ngươi. Tự giải quyết cho tốt đi.".

Nói xong, không hề để ý tới Sở Ngôn, tay nâng ấm thuốc, quan sát phân lượng thảo dược.

Sở Ngôn bên cạnh trầm mặc đem bình sứ thu vào trong lòng, cuối cùng nhìn gương mặt Thiên Dật bị hơi thuốc che khuất liếc mắt một cái, sau đó xoay người rời khỏi Thần Y Đường, hướng về phía Khinh Y Đường.

Mải mê vô ích, không thể lưỡng toàn sao?......

Thật sự...... không thể lưỡng toàn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro