Chương 194. Gậy ông đập lưng ông (Bốn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 194 - Gậy ông đập lưng ông (Bốn)

Hết thảy phát sinh quá nhanh.

Căn phòng khôi phục im lặng, chỉ có tiếng hô hấp rất nhỏ của Lãnh Thiên Ảnh trên giường. Ngoài cửa sổ ánh lửa chiếu sáng trong phòng, lập lòe phản chiếu trên tường, giống như một con dã thú ngủ đông gần đó.

Trong không gian im lặng này, có một bóng người như ma quỷ từ bên cửa sổ kích động tiến vào, thân hình tinh tế, rơi xuống đất không tiếng động, phản chiếu ánh lửa thành một bóng dáng mỏng manh, in ở trên tường.

Bất quá chỉ trong một lần hô hấp, bóng người kia đã đi tới trước giường nhìn xuống Lãnh Thiên Ảnh đang hôn mê bất tỉnh.

Bên cạnh giường vẫn còn cái chén thuốc vừa uống xong, bên trong lưu lại một chút thuốc màu nâu. So với trước đó thì sắc mặt Lãnh Thiên Ảnh đã ôn hòa đi rất nhiều, không hề nhợt nhạt như lúc Hoa Dĩ Mạt mới phát hiện. Hô hấp của nàng mỏng manh, hiện tại cũng đã ổn định nhiều hơn.

Người tới đưa lưng về phía cửa sổ, bóng dáng hé ra quỷ dị, chỉ có thể nhìn thấy mặt nạ đặc thù của Phệ Huyết Lâu khi làm nhiệm vụ, cùng với ánh mắt phức tạp, chớp động bên cạnh ánh lửa. Hình như có khổ sở cùng bất đắc dĩ, lại giống như mang theo uẩn khúc gì đó.

"Thực xin lỗi.". Tiếng thở dài cực nhỏ hạ xuống trong phòng. Có thể rõ ràng nhìn thấy bóng người chậm rãi nâng tay phải lên, một cây chủy thủ bị nắm ở trong tay thật chặt.

Mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt, có chút trơn trượt, giống như đêm hôm đó, chuôi kiếm bị mồ hôi lạnh của bản thân dính đầy, dường như đối phương cảm thấy ray rức đến nỗi tay cũng run rẩy.

Ánh mắt bên dưới mặt nạ, như có ánh sáng xẹt qua mặt hồ, sau đó lập tức nhẫn nại lên.

Trong một khắc đó, đối phương nhắm mắt, tay cầm chủy thủ mạnh mẽ rơi xuống, đâm về phía ngực Lãnh Thiên Ảnh nằm trên giường!

Chủy thủ xuyên qua áo ngủ gấm, cản giác bén nhọn nhưng không có đâm thủng thân thể, ngược lại nghe được một tiếng thanh thúy vang lên, chủy thủ chạm đến vật thể cứng rắn dưới lớp áo, cùng lúc đó, một chùm khói đột nhiên từ trên người Lãnh Thiên Ảnh tràn ra.

Tình hình này, người đứng trước giường cả kinh mở mắt, theo bản năng lui về sau từng bước, nhưng cũng đã quá trễ.

Khói bay tới trước mặt, có cảm giác như nhập vào thân thể, người tới vận chân khí nhưng vô ích.

Ngay sau đó, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Lộ ra một thân y phục màu đen trước cửa, người tới chính là Linh Lam. Kế bên là Bạch Uyên một thân y bào trắng tinh.

Người mang mặt nạ quét mắt nhanh về trước, ánh mắt lập tức trầm xuống, người nọ trù trừ, cả người bỗng nhiên như tên phóng ra cửa sổ!.

Cùng lúc đó, một tiếng cười khẽ vang lên bên cửa sổ: "Gấp gáp như vậy làm gì?".

Lời nói vừa rơi xuống, chỉ thấy cửa sổ hiện lên một bóng người, lập tức xuất hiện hình ảnh Hoa Dĩ Mạt ôm Tô Trần Nhi cước bộ nhẹ nhàng bay tới, vững vàng dừng ở bên cửa sổ, ý cười trong suốt nhìn về người ngã vào khung cửa, nhấc chân liền nhảy tới.

Bóng người phía trước vận công một chút, cả người đảo một vòng trên không trung, mũi chân đạp ở một chỗ cùng Hoa Dĩ Mạt, sau đó cước bộ lảo đảo phải lui về phòng.

Linh Lam nhìn này hết thảy cũng không kinh ngạc, nhưng mà gương mặt lại nặng nề như là đang đè nén cơn gió lốc, nàng nhìn Hoa Dĩ Mạt ngăn lại người kia, sau đó ánh mắt chậm rãi đảo qua đôi chân đối phương có chút đứng không xong, mở miệng: "Nếu bị thương, sao không chịu an ổn mà tịnh dưỡng.". Dừng một chút, ánh mắt Linh Lam đông cứng, lớn tiếng trách mắng: "Tử Sam! Ngươi làm như vậy là báo đáp Phệ Huyết Lâu đó sao? Có đáng thất vọng tỷ tỷ của ta cứu ngươi hay không?".

Nửa tối nửa sáng, bóng người lặng im bất động ngẩng đầu nhìn phía Linh Lam cùng Bạch Uyên, một lát sau, mới cúi đầu, thanh âm ở trong phòng nhẹ giọng hạ xuống: "Không ngờ ngày này cũng đến......".

Vừa nói chuyện đối phương vừa chậm rãi nâng tay, đem mặt nạ trên mặt kéo xuống dưới, lộ ra khuôn mặt nhợt nhạt không chút sinh khí.

Đúng là Tử Sam.

"Ngươi đã làm việc này thì nên biết, sẽ có ngày này đến. Có lẽ ngươi không biết, vì muốn ám chỉ sát thủ muốn giết mình mà Thiên Ảnh đã cố ý dùng ngọn nến làm một đốt ngón tay của mình bị đốt trọi. Khi còn bé ngươi từng bị người dân trong trấn coi như tà vật, muốn phóng hỏa hỏa thiêu ngươi, mặc dù được tỷ tỷ của ta cứu ra, nhưng sau lưng vẫn giữ lại vết sẹo do bị bỏng, sau này tỷ tỷ mới nhờ Thiên Dật nghĩ biện pháp giúp ngươi xóa đi.". Linh Lam yên lặng nhìn Tử Sam đang cúi đầu, ánh mắt áp bách: "Ta vẫn không nghĩ ra, tại sao ngươi phải giúp Thứ Ảnh Lâu đối phó Phệ Huyết Lâu?".

Tử Sam trầm mặc nghe Linh Lam nói chuyện, khi nghe đến một câu chất vấn cuối cùng kia, tay không khỏi run lên, mặt nạ trượt xuống, nàng cũng không cố che đậy nữa. Sau một lúc lâu, Tử Sam mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn phía Linh Lam, đáy mắt chìm nổi trong đau khổ, nhưng thần sắc lại bình tĩnh dị thường: "Ta biết là ta vong ân phụ nghĩa, không chỉ có lỗi với Phệ Huyết Lâu, mà cũng thật có lỗi với tỷ tỷ của ngươi. Mạng này, cho dù phải trả lại cho các ngươi, kỳ thật cũng là chuyện phải làm.".

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt Tử Sam đột nhiên trầm xuống, mang theo một chút kiên quyết, tay phải lập tức nâng lên, hung hăng đánh về phía ngực mình.

Linh Lam thấy thế vẫn chưa ngăn cản, lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Một cây ngân châm cực nhanh bắn xuyên qua, khi bàn tay Tử Sam còn chưa chạm được ngực thì một cái chớp mắt, ngân chân kia đã xỏ xuyên qua lòng bàn tay nàng, mang ra một chuỗi máu. Tay Tử Sam bị mất hết chân khí vì ngân châm kia.

"Muốn tự sát trước mặt chúng ta sao?". Hoa Dĩ Mạt cười đến tùy ý, "Cho dù ngươi chết, ta cũng làm ngươi sống lại. Đừng vô ích.".

Tay phải Tử Sam mềm nhũn rũ xuống, thanh âm cũng ép tới rất thấp: "Cho dù giữ lại mạng của ta, từ trong miệng ta, các ngươi cũng không tìm ra được gì đâu.". Nói xong, nàng đột nhiên ngẩng đầu, hướng Linh Lam lộ ra một nụ cười tuyệt vọng: "Thật xin lỗi.".

Linh Lam thấy thế, trầm mặc im lặng. Một lát sau, sắc mặt có chút mệt mỏi phất phất tay nói: "Đem người đưa vào địa lao trước đi.". Dừng một chút, "Nhớ phải chú ý, không được để người ta gặp chuyện gì.".

Dứt lời, thủ hạ phía sau liền bước ra, tiến lên dẫn Tử Sam đi xuống.

Đám cháy bên ngoài rừng trúc, cháy tới phía trước chỗ Linh Lam phái người đào hố, dần dần không còn tiếp tục lan tràn ra nữa, lập tức bị mọi người hợp lực khống chế.

Đêm đã khuya. Âm thanh ồn ào như sóng triều cũng rút đi, Phệ Huyết Lâu rốt cục một lần nữa khôi phục yên tĩnh.

Bạch Uyên tới chỗ Thiên Dật mang thuốc bổ về, nàng bước vào phòng Linh Lam, thấy người ngồi ở bên cạnh bàn nâng má giống như đang trầm ngâm chuyện gì, Bạch Uyên thản nhiên nói: "Biết chắc thế nào nàng cũng chưa ngủ.".

Linh Lam liếc sang nhìn Bạch Uyên một cái, thoáng nhìn thứ gì đó trên tay đối phương, mày nhịn không được nhíu lại, oán giận nói: "Thiên Dật đưa nữa à?".

Bạch Uyên im lặng xem như thừa nhận, đi đến trước người Linh Lam, đem thuốc đặt ở trên bàn.

"Ta không muốn uống.". Lời của Linh Lam mang rõ cảm giác nàng đang làm nũng với Bạch Uyên: "Thuốc gì của hắn cấp cũng đắng hết, mấy thứ này không phải tra tấn bệnh nhân ta sao.".

Bạch Uyên bất động thần sắc ngồi xuống, ngữ khí thản nhiên nói: "Ta tự mình sắc hết một canh giờ. Không uống thật sao?".

Linh Lam nghe vậy, sắc mặt không khỏi có chút khổ sở, nhưng mà lại thương Bạch Uyên đã bỏ công vì mình như vậy, nàng do dự miễn cưỡng tiếp nhận chén thuốc trên bàn, vừa cầm lên thì một mùi khó ngửi đã ập tới. Linh Lam nhìn chất lỏng màu nâu trong chén, thấp giọng mắng Thiên Dật một câu, sau đó bịt mũi nhắm mắt uống cạn chén thuốc.

Nhiều thêm một khắc cũng là tra tấn.

"Khụ khụ......". Vừa uống xong, Linh Lam chỉ cảm thấy đầu lưỡi đều là cảm giác đắng vô tận, nàng vừa ho khan vài tiếng, một ly nước trong đã được đưa tới.

Nàng tiếp nhận, rót vào trong miệng mình liên tục, một lát sau mới làm cho cảm giác cay đắng kia bị đè ép xuống.

"Thật khó uống.".

"Thuốc đắng dã tật.". Bạch Uyên nói xong cầm lấy cái chén không trong tay Linh Lam về, đặt lại trên bàn.

"Đừng nghe hắn nói bậy, hắn chính là cố ý. Ỷ vào y thuật của mình giỏi, toàn là chọn thuốc đắng sắc cho ta.". Linh Lam mới không tin đạo lý này, cãi lại một câu. Dừng một chút, lại mở miệng hỏi: "Hắn không có việc gì chứ?".

Bạch Uyên lắc lắc đầu: "Không có gì trở ngại, chỉ là bị chút vết thương nhẹ. Mị chủ kia bất quá cũng chỉ muốn dụ hắn ra ngoài, vẫn chưa ra tay gì nặng. Phỏng chừng cũng là bận tâm mình đang ở Phệ Huyết Lâu, nếu không thì với thực lực của Thiên Dật, sợ là phải vất vả với nàng ta một phen.".

"Như vậy xem ra, chắc là Nhiên Đồng càng thêm an toàn.".

"Ừm, nhưng mà đáng tiếc là khi đối phương bị bắt lại, sau đó liền thừa dịp Thanh Đường chủ không lưu ý mà 'tự bạo', mặc dù không thương đến Thanh Đường chủ, nhưng vẫn chưa kịp tra ra manh mối gì. Quả nhiên là Thứ Ảnh Lâu có lòng phòng bị rất mạnh.".

"Hành động của bọn họ thật ra càng lúc càng lớn, cũng không biết rốt cuộc muốn làm cái gì?". Đầu ngón tay Linh Lam gõ gõ xuống mặt bàn gỗ: "Phệ Huyết Lâu phi chính phi tà, chúng ta luôn luôn cùng bọn họ nước giếng không phạm nước sông. Đừng nói là vì Tô Trần Nhi? Ý đồ thật sự của bọn họ là gì mà muốn đem cả Phệ Huyết Lâu chúng ta kéo vào cũng không e ngại.".

"Từng đó thời gian, giang hồ rung chuyển, tất cả thế lực của các môn phái đều bị giảm đi. Bảo chủ của Nguyễn gia qua đời, Lôi gia vời cái chết của Lôi Đình, cũng đã là đả kích không nhỏ. Trong ba người con của Lôi Chấn Vân, vốn Lôi Đình là có khả năng kế thừa ngôi vị Bảo chủ của Lôi gia nhất, hắn vừa chết, thực lực Lôi gia cũng bị hạn chế nhất định. Nếu theo như Tô Trần Nhi nói, tất cả đều là thủ đoạn của Thứ Ảnh Lâu ngầm muốn thực hiện. Vậy cái chết của Quỷ Phán cũng không thoát khỏi can hệ với Thứ Ảnh Lâu, hơn nữa Phệ Huyết Lâu xảy ra chuyện......". Thần sắc Bạch Uyên dần dần ngưng trọng, "Tuy nói là do Tô Trần Nhi, nhưng mà với cục diện Thứ Ảnh Lâu bày ra, thì cũng cũng không bài trừ khả năng bọn họ muốn làm suy yếu các thế lực khác trên giang hồ. Sợ là về công về tư, cũng sẽ không buông tay.".

"Đúng...... xem ra phải nghĩ chút biện pháp mới được.".

Bạch Uyên gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cũng không tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, nàng nghiêm mặt nói: "Mới vừa rồi thấy thần sắc nàng nghiêm túc, đang suy nghĩ chuyện của Tử Sam sao?".

Linh Lam nghe vậy, đáy mắt có chút do dự hiện lên, nàng chậm rãi gật đầu: "Phải. Ta vẫn luôn luôn nghĩ vì sao nàng ta phải làm như vậy. Trước đó nàng cũng thấy gương mặt Tử Sam lúc ở trong phòng, tuy rằng cực lực che dấu áp lực, nhưng là không khó cảm giác được của thống khổ của nàng ấy đều là thật. Khi tỷ tỷ còn sống, nàng ấy đối với tỷ tỷ ta vô cùng kính trọng. Mặc dù khi phát hiện ra vết bỏng trên người Thiên Ảnh, ta liền đoán được hung thủ là ai. Nhưng mà ta cũng không nghĩ ra tại sao lại là nàng ta. Nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt, cũng không thể phủ định......".

"Có lẽ có nổi khổ trong đó?".

"Có lẽ vậy.". Linh Lam nhíu mày, "Nhưng mà nhìn thấy tính tình cố chấp của nàng ấy, sợ là không tra ra được gì. Động cơ nghĩ mãi cũng không ra, ta cũng không thể yên tâm được.".

"Nghĩ nhiều vô ích, thân thể nàng vẫn chưa khỏe hẳn, chờ Thiên Ảnh tỉnh lại rồi tới đó hỏi, chắc sẽ có manh mối thôi.". Bạch Uyên nói xong thì đứng dậy, lời nói chân thật đáng tin, "Chớ lao tâm lao lực quá mà khổ thân.".

Linh Lam giương mắt, tầm mắt dừng trên người Bạch Uyên dạo qua một vòng, đột nhiên nói: "Đêm nay ở lại phòng ta đi, ngày mai cùng tới địa lao nghĩ biện pháp hỏi một chút. Chuyện Quỷ Phán sứ giả của Vinh Tuyết Cung, dù sao cũng phải lấy lại công bằng cho các nàng.".

Bạch Uyên nghe vậy cả người khẽ dừng lại một chút, bất quá qua một hồi do dự nàng đã gật đầu đồng ý: "Được.".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro