Chương 200. Giết người diệt khẩu (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 200 – Giết người diệt khẩu (Năm)

Ánh đao chiếu vào mặt tường, nhoáng lên một cái.

Trong nháy mắt, khi Sở Ngôn nâng tay lên thì có mũi kiếm lóe tới, cực nhanh hướng về phía sau lưng hắn.

Trong bóng đêm tối đen, mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh từ trong góc địa lao hiện ra, kiếm trong tay ngang dọc, túa ra ánh sáng sáng quắc.

Ánh mắt Sở Ngôn đột nhiên trầm xuống, đối với thanh kiếm đâm tới sau lưng mình xem như không cảm thấy gì, hắn cắn răng đưa tay siết chặt chủy thủ, đâm xuống!.

Chủy thủ cắt qua bóng đêm như mực, trong chớp mắt đã sắp chạm được vào thân thể Tử Sam đang đưa lưng về phía Sở Ngôn, mục tiêu đúng là ngay vị trí tim, một đao liền mất mạng. Bất quá thì cùng nhau chết, Sở Ngôn không hề cố kỵ chỉ đợi đem chủy thủ khảm vào tim Tử Sam, chấm dứt cơn ác mộng mà nàng đang trải qua.

Chợt có ngân châm lóe lên trong bóng tối, âm thanh trong trẻo phá vỡ bóng đêm yên tĩnh. Lập tức có tiếng rơi xuống đất lạch cạch.

Chủy thủ mạnh mẽ xuyên vào phía sau lưng Tử Sam, đã có hơn phân nửa lưỡi dao hạ xuống, đồng tử Sở Ngôn vội co rút.

"Ahh.". Tử Sam bị đâm một nhát, phát ra tiếng rên đau rất nhỏ, nàng giãy dụa muốn mở mắt.

Lúc này, mũi kiếm sau lưng Sở Ngôn cũng theo tới, một kiếm xuyên thủng xương bả vai của hắn. Sở Ngôn lập tức lảo đảo, phun lên vách tường một ngụm máu.

Bóng người nhẹ nhàng hạ xuống, hai ngón tay khép thẳng, điểm vào huyệt của Sở Ngôn. Tay chưa chạm đến, toàn thân Sở Ngôn đột nhiên né tránh, cả người khó khăn tránh khỏi.

Hắn cũng không cùng người kia dây dưa, mũi chân bay lên, hướng về phía cửa lao xông ra ngoài.

"Ngăn hắn lại!". Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của Bạch Uyên vang lên, cùng lúc đó đáp lại là một tiếng cười khẽ.

Một cái bóng trắng đột nhiên hiện ra ngay ngã rẽ, cổ tay trắng nõn vừa động, đã có ngân châm mang theo sợi tơ hướng tới gần Sở Ngôn. Đúng là Hoa Dĩ Mạt đang mai phục bên ngoài địa lao.

Khi Linh Lam quyết định thiết đãi buổi tiệc, hai người liền sớm chờ ở tại nơi này. Một người ở trong lao, một người ngoài lao, ý định bắt sống Sở Ngôn. Dù sao thân phận của đối phương cũng đặc biệt, có lẽ có địa vị rất cao ở Thứ Ảnh Lâu, nếu có thể moi ra được một chút tin tức thì cục diện bế tắc sẽ vô cùng có lợi.

Các nàng vốn lo lắng Sở Ngôn sẽ không mạo hiểm tới nơi này, dù sao đối phương cẩn thận như vậy, vứt bỏ quân cờ Tử Sam là chuyện vô cùng có thể diễn ra. Nhưng thật ra Tô Trần Nhi đã xem xét tình hình lúc ban ngày, nàng suy đoán được khả năng Sở Ngôn có thể quay lại địa lao là rất lớn.

Không ngoài sở liệu, Sở Ngôn quả nhiên xuất hiện.

Đối mặt với ngân châm của Hoa Dĩ Mạt phóng đến, toàn thân Sở Ngôn vọt tới trước bỗng nhiên dừng một chút.

Bất quá chỉ tạm dừng một chút, sau đó cả người hắn giống như bị bẻ gẫy ngưỡng ra sau, thân mình gập lại, bất ngờ quay lại hướng Bạch Uyên. Đồng thời tay vươn ra, đem cổ đao rất nặng nắm chặt trong lòng bàn tay, dùng một lực thật mạnh bổ tới trước.

Bạch Uyên không ngờ Sở Ngôn lại đột nhiên vòng trở lại, nàng theo bản năng né sang hướng bên cạnh, tránh được mũi nhọn của lưỡi đao.

Chỉ một cái khe hở như vậy, Sở Ngôn đã nhảy về trước, lướt qua Bạch Uyên, một lần nữa vọt vào nhà lao. Lần này, hắn giơ lên là cổ đao. Không có chiêu thức dư thừa, chỉ có đơn giản hạ xuống. Cũng là chiêu giết người nhanh lẹ nhất.

Lực như ngàn quân.

Sau đó hướng về phía Tử Sam mà bổ mạnh xuống.

Bạch Uyên và Hoa Dĩ Mạt truy tới nhà lao thấy thế, sắc mặt đều lập tức biến đổi.

Ngay tại thời điểm này, ánh mắt Tử Sam từ trong hôn mê giảy dụa, lặng lẽ mở ra. Khi thoáng nhìn thấy khuôn mặt Sở Ngôn trước người, đáy mắt chợt phát ra một chút vui mừng.

Cổ đao rơi xuống, tựa hồ đối với nàng mà nói, cũng không còn nghĩa lý gì.

Trong đôi mắt nhiễm đầy đau đớn kia, trong suốt như nước từ đỉnh Thiên Sơn chảy xuống, trắng đen rõ ràng, phản chiếu ra bóng dáng của Sở Ngôn, nhìn không thấy một cảnh vật nào dư thừa. Bất quá chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, Tử Sam cảm thấy mỹ mãn nhìn Sở Ngôn, không hề tránh né, cũng không cần phải thận trọng nữa, giống như trước mắt là người mà thế gian phái tới, khảm vào sinh mệnh của nàng.

Thần sắc kiên nghị của Sở Ngôn, khi chạm vào ánh mắt kia, đột nhiên cực nhanh ảm đạm xuống.

Đao lệch. Bổ vào trên tường, vẩy ra một mảnh tro bụi của vách đá, lưỡi dao hãm vào trong thật sâu.

Lúc Tử Sam lo sợ không yên trợn to ánh mắt, Sở Ngôn bỗng nhiên buông lỏng chuôi đao, kiên nghị trong đôi mắt cũng vỡ tan, hắn lập tức cúi xuống, lần đầu tiên, gắt gao ôm lấy nàng.

"Ngươi......". Tử Sam vừa há miệng thở dốc, lời nói chưa hết, thân ảnh Bạch Uyên đã theo tới, không chút do dự điểm huyệt Sở Ngôn, chặn lại khí mạch của hắn.

Sở Ngôn không có phản kháng, giống như là buông tha hết thảy phòng bị, chỉ ôm chặt nữ tử nhỏ nhắn yếu đuối trước ngực, lại sợ đè phải miệng vết thương của nàng, cho nên càng có vẻ cẩn thận hơn.

Trên gương mặt tái nhợt của Tử Sam ửng đỏ, không dám chống đẩy, ánh mắt có chút lúng túng hiện lên: "Ngươi, sao ngươi lại đây? Ngươi không nên tới đây!".

"Không, không ai so với hắn càng nên đến đây.".

Câu nói vừa vang lên, đồng thời thì đèn đuốc bên trong địa lao cũng được thắp sáng một chút, thân ảnh Linh Lam xuất hiện. Bên cạnh là Tô Trần Nhi.

Nghe được giọng của Linh Lam, lúc này Sở Ngôn mới buông lỏng ra cánh tay đang ôm lấy Tử Sam, chậm rãi đứng lên, nhìn phía Linh Lam.

Linh Lam giương khóe môi: "Xem ra ngươi cũng không tệ bạc lắm, rốt cục cũng xuất hiện trong này. Bất quá...... một đao cuối cùng kia, thật ra là ngoài dự kiến của ta. Mềm lòng sao?".

Sở Ngôn cũng không có trả lời câu hỏi của Linh Lam, hắn chỉ trầm mặc nhìn nàng một lúc lâu, sau đó mới mở miệng nói: "Không phải các ngươi đã sớm bày bố cục diện này để chờ ta đến hay sao? Bại ở trong tay các ngươi, ta không lời nào để nói. Dù sao thì còn nằm vùng trong Phệ Huyết Lâu thêm một khắc nào thì tính toán của ta cũng đã thất bại.".

Linh Lam tùy ý cười cười, mặt mày cũng không có sát khí gì: "Không nên nói như vậy, trả lời vấn đề của ta cho tốt, ta cũng cũng không nhất định phải giết ngươi. Đương nhiên, nếu ngươi cực lực kháng cự, ta đương nhiên sẽ không nương tay. Nhưng mà ngươi cũng biết, nếu ngươi chết, sẽ có người thương tâm.". Nói xong, ánh mắt Linh Lam dừng trên người Tử Sam bên cạnh, cười đến vô hại, "Dù sao ngươi lại đây là muốn giết nàng, đơn giản cũng là sợ nàng phải chịu dày vò, không phải sao?".

"Lâu chủ......". Tử Sam nghe được Linh Lam nói, gấp đến độ cử động toàn thân muốn đứng lên.

"Đừng lộn xộn.". Sở Ngôn đột nhiên thân thủ đè lại Tử Sam, mày hơi nhăn lại, "Ta sẽ tự mình xử lý.".

"Nhưng mà......".

"Không có nhưng nhị gì hết.". Sở Ngôn kiên quyết, ánh mắt nhìn Tử Sam thật kiên định, "Lập trường của ta cùng với các ngươi bất đồng. Nay, nếu thân phận đã sáng tỏ, ngươi không cần che giấu cho ta nữa.".

Tử Sam nghe vậy, cắn môi, đáy mắt hiện lên một chút thống khổ. Nàng dùng sức lắc lắc đầu, hình như còn có hối hận: "Đều là lỗi của ta, bởi vì ta ngươi mới bị bắt ......".

Sở Ngôn nghe được Tử Sam tự trách, mày càng nhíu chặt: "Nếu không bởi vì ta, ngươi cũng sẽ không ở trong này.".

"Tốt lắm, đừng tranh cãi nữa.". Linh Lam không kiên nhẫn chen ngang lời của hai người, nàng ra tiếng nói: "Sở Ngôn, ngươi vậy mà lại là một trong những tiểu chủ của Thứ Ảnh Lâu?".

Sở Ngôn cúi đầu, cũng không có trả lời.

Linh Lam lạnh lùng nở nụ cười: "Ngươi không nói ta cũng đoán được. Trước đó nữ tử dẫn dụ Thiên Dật đi chính là Mị chủ phải không? Nếu là người bình thường, có lẽ Thứ Ảnh Lâu cũng không dám phái tới. Ngươi cần gì kháng cự? Ngươi nghĩ rằng ta không có cách nào làm cho ngươi mở miệng trả lời sao?".

Nói xong, Linh Lam hướng Hoa Dĩ Mạt bên cạnh Sở ngôn ra hiệu một ánh mắt.

Hoa Dĩ Mạt mang theo ý cười, chậm rãi đi đến cạnh Tử Sam, đưa tay kéo cả người suy yếu của đối phương ra khỏi Sở Ngôn.

Sở Ngôn thấy thế, theo bản năng thân thủ đoạt về, lại bị một chưởng của Bạch Uyên hướng tới cổ tay.

"Gấp cái gì?". Hoa Dĩ Mạt nhíu mày, "Ta còn chưa có làm gì mà.". Khi nói chuyện, khóe mắt thoáng nhìn vào trong mắt Tử Sam, đáy mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, ngân châm chợt lóe, bay nhanh đâm vào gáy của đối phương, động tác muốn cắn lưỡi tự sát của Tử Sam cũng theo đó mà cứng đờ.

"Muốn tự sát trước mặt ta sao, người quá coi thường ta rồi đó?". Hoa Dĩ Mạt bĩu môi, mang theo Tử Sam đi tới bên cạnh Linh Lam.

Sắc mặt Sở Ngôn trầm xuống: "Linh Lam, ta mới là gian tế mà Thứ Ảnh Lâu phái tới, ngươi làm như vậy đối với nàng làm gì?".

"Tuy như thế, nhưng nàng cũng là đồng lõa, phản bội Phệ Huyết Lâu, không phải sao?". Linh Lam cười đến châm chọc, "Ngươi cho là nàng có thể thoát khỏi liên quan hay sao?".

Tử Sam bị che miệng lại, không thể mở miệng nói chuyện, nàng chỉ có thể hướng Sở Ngôn lắc đầu, ý bảo hắn không cần để ý tới chính mình. Linh Lam cũng không ngăn cản, đưa mắt lạnh nhìn thần sắc đông cứng của Sở Ngôn, nói: "Tử San đã sớm một lòng một dạ đặt vào ngươi, không thể để nàng ở lại Phệ Huyết Lâu nữa. Ta chỉ hỏi ngươi một câu, vì sao phải ra tay với Phệ Huyết lâu? Nếu ngươi không nói...... ta cũng chỉ có thể dùng trò cũ.".

Nói xong, tay Linh Lam chạm vào đai lưng của Tử Sam, ánh mắt vẫn bức bách nhìn về sắc mặt kịch liệt biến ảo của Sở Ngôn.

Thời gian trôi đi thật chậm, trong không gian nửa sáng nửa tối. Không khí ngưng trọng.

Sở Ngôn trầm mặt đối diện với ánh mắt Linh Lam, hình như có ngàn vạn do dự chôn ở trong đó.

Linh Lam đột nhiên mỉm cười.

Cơ hồ cùng lúc đó, ngón tay nhẹ nhàng kéo mạnh. Dưới ánh mắt trợn to của Tử Sam, quần áo chậm rãi chảy xuống.

Sở Ngôn trước mặt, gắt gao nhắm lại mắt, hai bàn tay run rẩy siết chặt, dưới tiếng nức nở áp lực của Tử Sam hắn chậm rãi mở miệng: "Ta nói.".

---

"Giá –".

Một thân áo lam bị cuồng phong thổi tung, ở trong bóng đêm chạy như bay.

Sắc mặt Cam Lam có chút tái nhợt, mày liễu gắt gao nhíu chặt một chỗ, đáy mắt di động thêm mấy phần tức giận cùng lo lắng. Đối diện với cơn gió đánh tới, nàng hơi nheo mắt lại, động tác trên tay cũng không dừng, dùng sức quất roi ngựa, muốn nhanh hơn một chút.

Trong đầu nàng lại hiện lên tình cảnh ban ngày.

Cam lam giết chết Liên nhi, hoàn thành nhiệm vụ, vốn muốn ra roi thúc ngựa cùng Quỷ Sứ chạy về Thứ Ảnh Lâu hội hợp với Hồng Chúc, sau đó quay lại trong Lâu. Nhưng mà, khi nàng tìm được Quỷ Sứ thì bên cạnh đối phương lại không thấy thân ảnh của Hồng Chúc!

Quỷ Sứ nhìn thấy Cam Lam, trầm mặc quỳ xuống thỉnh tội. Lúc này Cam Lam mới biết được sự tình từ trong miệng hắn.

Vốn dĩ là sáng sớm hôm ấy, Quỷ Sứ cùng Hồng Chúc đang trên đường quay về Thứ Ảnh Lâu, khi đi ngang qua một hồ nước, Hồng Chúc lấy cớ thân thể bẩn, muốn tắm rửa một chút. Dù sao Quỷ Sứ cũng là nam tử, hắn đành phải đưa lưng về bờ hồ canh giữ, bên tai lưu tâm động tĩnh của Hồng Chúc. Một lát, phía sau đột nhiên an tĩnh lạ thường, lúc này Quỷ Sứ liền cảm thấy bất an, xuất khẩu hỏi, cũng không nghe được câu trả lời. Hắn vội vàng quay lại, mới phát hiện hồ nước yên tĩnh, bóng dáng của Hồng Chúc cũng không còn ở đó nữa. Quỷ sứ kinh hãi, đi đến bên hồ chuẩn bị tìm kiếm, đột nhiên một bóng người từ trong hồ nước lộ ra, thân thể tuyết trắng dính đầy bọt nước, đồng thời giọng của Hồng Chúc cũng vang lên: "Ngươi quay đầu lại làm gì?".

Khóe mắt Quỷ Sứ nhìn thấy mảng tuyết trắng chói mắt kia, trong lòng nhất thời cũng cả kinh theo, từ từ nhắm hai mắt mạnh mẽ xoay người sang chỗ khác. Vừa xoay người một cái, Hồng Chúc phía sau đột nhiên điểm huyệt hắn, rốt cuộc không thể động đậy.

Chờ chân khí hắn giải được huyệt đạo thì Hồng Chúc đã sớm mặc quần áo trốn xa.

Nghe Quỷ Sứ miêu tả xong, Cam Lam xém chút tức giận đến giơ chân.

Không chỉ bởi vì Hồng Chúc thành công đào tẩu, còn bởi vì...... nàng lại dám dùng thủ đoạn như vậy để tẩu thoát!.

Nhưng mà mặc dù tức giận, Cam Lam cũng chỉ có thể tự kiềm chế, sau đó cho Quỷ Sứ lui về Thứ Ảnh Lâu, để cho hắn đem tin tức nàng ám sát thành công báo lại cho Ám Vương, còn nàng một lần nữa ra đi, quay về, đi tìm nữ tử phiền toái nhất thiên hạ của nàng.

Một khắc đó, Cam Lam quả thực ruột gan đều rối cả lên. Dường như nàng cũng không ngờ rằng, lúc ấy nhất định là Hồng Chúc đã tránh ở chỗ tối nhìn chính mình chấp hành nhiệm vụ. Mà chính mình lại không có đem bột phấn rắc lên người Liên nhi để thiêu hủy...... Thậm chí trước khi chính mình rời đi, Liên nhi vẫn còn giữ lại một hơi. Mặc dù không thể bảo toàn tính mạng, nhưng không khó sẽ nói ra tin tức gì đó cho ngốc tử kia biết.

Mỗi lần gặp được nàng, nhiệm vụ của mình đều bị đảo lộn, không làm người ta sứt đầu mẻ trán thì không được. Cam Lam nghiến răng nghiến lợi quyết định, chờ đến khi gặp Hồng Chúc, nhất định phải đem nàng hung hăng trừng phạt một chút.

Nhưng mà......

Cam Lam nhìn về phía bóng đêm dày đặc phía trước, đáy mắt vội vàng càng ngày càng nặng.

Chỉ mong chuyện nàng cùng Liên nhi tiếp xúc sẽ không bị người Thứ Ảnh Lâu lý phát hiện. Ngày gần đây Quỷ Sứ ở chỗ Ám Vương thường lui tới, nếu bị người nọ biết được......

Nghĩ vậy, Cam Lam vung mạnh roi ngựa. Ngựa ăn đau như tên rời cung cắt qua đêm tối, giẫm lên bụi dường, phóng đi về trước.

Trăm ngàn không được có việc gì. Lưu Hà!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro