Chương 203. Kẻ giấu mặt phía sau (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 203 – Kẻ giấu mặt phía sau (Ba)

Bóng đêm thâm trầm. Đang mùa đông mà chợt có mưa trút xuống. Thổi qua cây cối um tùm bên ngoài khu rừng yên tĩnh của Phệ Huyết Lâu, bánh xe ướt sũng, gió mưa cũng không thể quấy rối người áo tím đang ngủ say trong xe ngựa. Vết bánh xe kia một đường hướng ra khỏi Phệ Huyết Lâu mà đi.

Tại đêm mưa này, xe ngựa vẫn bôn tẩu không ngừng trên đường, để mặc mưa làm ướt một mái tóc đen, cùng quần áo trên người. Chỉ có tim đập vội vàng là hoàn toàn tương phản với xe ngựa, thẳng tắp hướng tới bờ biển.

Không ai nhìn thấy, một khắc tiếp theo, ngay sau đó, vận mệnh đang chờ đợi phía trước sẽ xuất hiện như thế nào. Hoặc vui, hay là buồn. Hoặc cười, hay là khóc.

---

Tô Trần Nhi bỗng nhiên tỉnh lại.

Trong bóng tối, nàng mở mắt, ánh vào là một mảnh tối đen không thấy năm đầu ngón tay. Tại đêm mưa lạnh này, tầng mồ hôi lạnh trong suốt trên trán Tô Trần Nhi lóe lên, lông mi cong dài run rẫy, đôi đồng tử thâm nhìn không thấy đáy.

Nàng gặp một giấc mơ.

Cảnh trong mơ, là lúc còn ở Phủ Nguyễn gia. Tầm mắt có thể nhìn thấy một mảnh đỏ tươi. Lụa đỏ treo bốn phía, đèn lồng thấp cao, ánh nến tiên diễm, mấy chữ song hỉ bằng giấy dán khắp trên cửa sổ. Phía trước đại đường, Nguyễn Quân Viêm đang đứng cùng nàng. Hai người một thân hỉ bào đỏ rực như máu, chiếc bóng kéo dài bên dưới tịch dương.

Trong không khí vui mừng ấy, lòng của nàng lại trầm xuống một chút, nàng chỉ cảm thấy rất nhiều lo âu, tầm mắt vẫn ý thức tìm kiếm một thân ảnh màu trắng khắp chung quanh. Nhưng mà cho dù như vậy, thân thể chết tiệt của nàng cũng không chịu khống chế mà khom lưng xuống.

"Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái –".

Thanh âm xướng lễ sắc nhọn, giống như tiếng thủy tinh vỡ vụn, chói tai không chịu nổi.

Dường như là tiếng nói vừa dứt, Nguyễn Quân Viêm trước mặt nàng cười nhợt nhạt, hắn bỗng nhiên ôm bụng thống khổ cúi thắt lưng, chỉ kịp a một tiếng, lập tức yếu đuối ngã xuống.

Nháy mắt, lễ đường rối loạn, thần sắc mỗi người đều hoảng sợ. Có thanh âm đâm thủng màng tai, một đường truyện tới: "Có người hạ độc–".

Tô Trần Nhi kinh ngạc nhìn xuống Nguyễn Quân Viêm, làm như có chút thất thần, sau một lúc lâu, bỗng nhiên theo bản năng ngẩng đầu nhìn Phong Như phía trên đại đường.

Chỉ thấy Phong Như vững vàng ngồi tại chỗ, đối với những chuyện xảy ra chung quanh làm như không nhìn thấy gì, bên cạnh đứng một nữ tử trẻ tuổi khác, khuôn mặt xinh đẹp. Tầm mắt hai người xuyên thấu đám người, dị thường bình tĩnh nhìn chăm chú vào nàng, nhìn thấy nàng, cả hai đùa cợt giương khóe môi.

Trong lúc ngẩn ngơ, cánh tay của nàng đột nhiên lại bị một bàn tay bắt lấy, quay đầu nhìn lại thì thấy thần sắc lo lắng của Nguyễn Thiên Ưng: "Trần Nhi, con cứu Viêm nhi đi!".

Thanh âm ồn ào náo loạn cứ tiến đến, Tô Trần Nhi nhất thời trầm mặc không nói gì.

Chợt có một lực thật mạnh, hướng nàng dùng sức đẩy tới, khi cả người Tô Trần Nhi lảo đảo muốn ngã thì khóe mắt thoáng nhìn thấy một nữ tử không biết khi nào thì đã xuất hiện trong đám người, người đó cười lạnh nhìn chính mình, tựa hồ đang đợi xem bộ dạng mình ngã xuống.

Ngay tại lúc Tô Trần Nhi nhắm mắt lại chờ đợi cơn đau đớn nghênh đón thì có một bàn tay bắt lấy thắt lưng của nàng, tiếp theo, nàng ngã vào một cái ôm ấp mềm mại tràn đầy mùi dược hương.

Bên cạnh vang lên thanh âm lạnh lùng: "Ngươi đang làm cái gì?".

Ý thức dần hỗn loạn, chỉ có thanh âm không biết là của ai vang lên bên tai: "Làm cái gì à? Đương nhiên là mang nàng rời khỏi Nguyễn gia. Càng xa càng tốt......".

Thanh âm thấp đi, trong mông lung, có gió lạnh cuốn qua da thịt, Tô Trần Nhi cả kinh, nàng từ trong mộng tỉnh dậy.

Ngoài cửa sổ tia chớp không tiếng động phá tan đêm tối yên lặng, tựa hồ có thể cảm giác được một mảnh lạnh như băng.

Tô Trần Nhi đột nhiên ngồi dậy, hít vào một hơi thật sâu, áp chế tiếng tim đập kịch liệt nhảy lên trong ngực.

"Uhm –". Hoa Dĩ Mạt nằm bên cạnh, dường như cảm giác được động tĩnh của Tô Trần Nhi, nỉ non một tiếng, nâng tay xoa xoa mắt, sau đó hé ra, nhìn hướng Tô Trần Nhi, thanh âm mang theo khàn khàn nói: "Nàng sao vậy?".

Ánh sáng trong mắt Tô Trần Nhi có chút ảm đạm, một lúc sau nàng mới khôi phục vẻ thường, cúi đầu trầm ngâm cái gì, sau cũng không có lập tức trả lời.

Hoa Dĩ Mạt thấy thế, nghi hoặc nhíu mi, ánh mắt rốt cục hoàn toàn mở ra. Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ một cái, sau đó mới mơ hồ nói: "Mới nửa đêm mà...... Trần Nhi gặp ác mộng sao?".

Tô Trần Nhi nghe vậy, giống như mới phản ứng lại, nàng cúi đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt, lập tức chậm rãi lắc lắc đầu: "Không sao. Ta uống miếng nước.". Nói xong, chống thân mình dậy đi xuống giường.

Nàng chậm rãi đi đến bên cạnh bàn, lấy một cái chén ra rót nước. Nước trà có chút lạnh, Tô Trần Nhi cũng không để ý, tiếp tục cúi đầu nhấp một ngụm, ánh mắt dừng ở trên cửa sổ. Có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết mưa ướt sũng bên ngoài, tiếng gió nức nở như khóc như tố, tiếng cỏ cây dao động tràn vào.

Phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng bước chân. Lập tức có một đôi tay từ phía sau vây lấy Tô Trần Nhi. Vai phải hơi hơi nặng, mùi dược hương trong mộng phảng phất bay vào là sự thật, làm cho người ta không khỏi có chút hoảng hốt.

"Suy nghĩ cái gì?". Thanh âm phía sau mềm nhẹ, không có lạnh lùng như trong mộng, dịu dàng ôn nhuyễn.

Tô Trần Nhi tựa lưng sát vào cõi lòng người phía sau, nàng do dự một hồi, sau đó mới mở miệng: "Gặp một giấc mộng, cảm giác...... có chút kỳ lạ.".

"Huhm?". Giọng mũi mang theo nghi vấn vang lên.

"Ta mơ thấy ngày hôn lễ của mình cùng Nguyễn Quân Viêm hôm ấy......". Tô Trần Nhi định đứng thẳng dậy thì cánh tay trong lòng đột nhiên nắm thật chặt.

"Nàng mơ cái đó làm gì?". Thanh âm Hoa Dĩ Mạt có chút bất mãn, "Đã là chuyện thật lâu trước kia.".

"Đừng nghịch, không phải chuyện đó.". Tô Trần Nhi có chút bất đắc dĩ, tiếp tục nói: "Ngươi còn nhớ rõ trước đó ta nói với ngươi không, chuyện Nguyễn Quân Viêm ngoài ý muốn trúng độc là do Phong Như và Phong Thiến bày ra, ý đồ đem ta đuổi khỏi Nguyễn gia?".

"Nhớ rõ, làm sao vậy?".

"Khi ta mới tỉnh mộng, bỗng nhiên có loại cảm giác. Khởi đầu mọi chuyện không tầm thường như chúng ta nghĩ, giống như đều có điểm mấu chốt.". Thanh âm Tô Trần Nhi có chút trầm ngâm, thần sắc dao động, "Chuyện tình liên tiếp sau đó đều có chút làm cho người ta không thể an tâm.". Nói đến đây, thanh âm của nàng dừng một chút, "Còn có lời của Sở Ngôn nói. Hắn nói hết thảy nguyên nhân, kỳ thật đều là do ta mà thôi. Trước đó ta cũng có nghĩ tới, lần này bị hắn chứng thật, chắc là không lầm.".

Có tiếng cười khẽ dừng bên tai Tô Trần Nhi, từng đợt hơi thở ấm áp bám vào cổ nàng: "Bây giờ Trần Nhi đang oán hận hay sao.".

"Nói đứng đắn chút đi.". Tô Trần Nhi kéo kéo ống tay áo Hoa Dĩ Mạt, thần sắc nghiêm túc, "Ngươi nghĩ thử xem, vì sao Thứ Ảnh Lâu không trực tiếp giết ta?".

"Uhm, khả năng chắc là họ cố kỵ cái gì rồi?". Hoa Dĩ Mạt nói xong, giống như nghĩ tới cái gì, lại bổ sung tiếp: "Bọn họ phái người tới giết ta? Đừng nói là muốn làm cho nàng đau khổ nha? Hay là không muốn cho nàng chết một cách thoải mái? Thật là, quá ngoan độc. Cũng quá nhiều hận thù a......".

Tô Trần Nhi nghe được Hoa Dĩ Mạt nói, nhất thời lâm vào trầm tư, không nói gì.

"Ta chỉ là thuận miệng nói một câu mà thôi.". Hoa Dĩ Mạt thấy Tô Trần Nhi không có mở miệng, không khỏi nói: "Trần Nhi, giờ không còn sớm, có chuyện gì ngày mai rồi nói tiếp.". Vừa nói vừa xoay người Tô Trần Nhi lại, làm cho nàng đối mặt chính mình, "Ngủ trước nha?".

Tô Trần Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nàng đặt chén trà lại trên bàn, lúc này mới cùng Hoa Dĩ Mạt một lần nữa lên giường.

Bên này, Tô Trần Nhi vừa nhắm mắt, thanh âm Hoa Dĩ Mạt thanh âm bỗng nhiên nhẹ giọng vang lên: "Đến lúc manh mối được tra ra, nhất định sẽ rõ ràng. Huống chi ta tin tưởng Trần Nhi.".

Sau một lúc lâu, Tô Trần Nhi mới nhẹ nhàng lên tiếng trả lời: "Ừhm.".

Trong bóng tối, cảm xúc mềm nhẹ dừng trên khóe môi Tô Trần Nhi, mang theo ý cười thản nhiên: "Ngủ ngon, Trần Nhi.".

"...... Ngủ ngon.".

Lúc Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi ôm nhau ngủ là lúc, một người khác rơi vào cảnh trong mơ không thể yên giấc.

Trong đầu Nguyễn Quân Viêm lặp lại những điều trước đó Bách Hiểu Sinh vừa nói, trong lòng nghi hoặc càng sâu, nhìn thấy mặt trời ngoài cửa sổ đang lên, trợn mắt là đến hừng đông.

Hắn thở ra một hơi, từ trên giường ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo chuẩn bị ra khỏi phòng.

Khi ánh mắt liếc qua sắc trời, trong đầu Nguyễn Quân Viêm bỗng nhiên hiện lên một bóng người.

Cũng không biết...... khi nàng nhận được bức thư rồi có giận hắn hay không.

Nghĩ vậy, Nguyễn Quân Viêm không khỏi cười khổ. Với tính tình của Thiến nhi, không có khả năng không tức giận. Nhưng mà một chuyến này, hắn lại không thể không đi. Nếu nói với nàng, khẳng định nàng sẽ ngăn hắn lại, chính mình suy nghĩ hồi lâu, mới lựa chọn lưu một bức thư ở chỗ mẹ để bà ấy giao lại cho nàng. Cho dù đến lúc đó nàng có tức giận, như vậy hắn cũng có chút thời gian dỗ dành. Dù sao từ khi cha qua đời đến nay, vẫn là nàng cùng với hắn trải qua. Chỉ mong khi Thiến nhi nhìn thấy bức thư, có thể nguôi giận một chút.

Kỳ thật nàng cũng không cần lo lắng như vậy ...... Nguyễn Quân Viêm thầm nghĩ trong lòng. Tình trạng này, hắn đã sớm hiểu được bản thân cùng Trần Nhi đã không thể vãn hồi. Thân ảnh quen thuộc kia, càng như là một vết sẹo khắc vào da thịt của hắn, chỉ chờ có một ngày, tự nhiên mà bị thời gian cọ rửa, dần dần phai nhạt rồi biến mất.

Tình đã qua, cảnh còn người mất, ngay cả tâm tình từ lâu cũng lặng lẽ biến chất.

Như vậy, chờ chuyện tình xử lý xong, báo thù cho cha rồi, người một nhà cùng hoà thuận vui vẻ sống bên nhau, tựa hồ cũng không có gì không tốt. Nguyễn Quân Viêm nghĩ như vậy, thần sắc có chút thả lỏng một chút.

Bên trong đại đường của Bách Hiểu Lâu, đã có người đang bận rộn, trong đó còn có Huyền Tam, người gặp Nguyễn Quân Viêm ngày hôm qua. Hắn thoáng nhìn thấy Nguyễn Quân Viêm từ trên cầu thang đi xuống, lễ phép cười cười: "Chào buổi sáng Nguyễn bảo chủ.".

"Chào.".

"Hoàng Tứ, ngươi đi lên lầu gọi Lâu chủ một tiếng.". Huyền Tam quay đầu hướng thiếu niên một thân y phục màu vàng bên cạnh nói. Đối phương nhẹ nhàng gật đầu, rất nhanh chạy lên lầu.

"Nguyễn bảo chủ, mời ngồi, chờ một lát, Lâu chủ rất nhanh sẽ đi xuống đây.".

"Đa tạ.". Nguyễn Quân Viêm nói tiếng cảm ơn, sau đó mới vén áo choàng ngồi xuống ghế.

Quả nhiên chỉ chốc lát, Bách Hiểu Sinh đã quần áo chỉnh tề xuất hiện ở cửa thang lầu, ánh mắt dừng trên người Nguyễn Quân Viêm, cất cao giọng nói: "Quân Viêm huynh chuẩn bị xuất phát sao?".

Nguyễn Quân Viêm đứng dậy, gật gật đầu: "Đúng.".

Bách Hiểu Sinh nghe vậy, hướng Hoàng Tứ phía sau thấp giọng phân phó chút chuyện trong lâu, xong rồi mới một lần nữa nhìn phía Nguyễn Quân Viêm, vừa đi vừa nói: "Được rồi, chúng ta đi thôi. Ta biết một đường gần đây, cách bờ biển chỉ có lộ trình vài ngày, nếu như đi liên tục có lẽ không phải mất nhiều thời gian.".

Hai người nói xong, khi ra cửa đều tự lên ngựa của mình. Lúc đó Nguyễn Quân Viêm lấy từ trong lòng ra một ống tre dài dùng làm ám hiệu, lập tức có một luồng khói màu lam cực nhanh xông lên bầu trời trời, chỉ chốc lát, tiếng vó ngựa vang lên, mười tên thuộc hạ mà hắn mang từ Nguyễn gia đến đã tụ tập đầy đủ.

Ánh mắt Nguyễn Quân Viêm nặng nề đảo qua mọi người, ôn nhuận trên người giảm đi, mơ hồ có thể cảm nhận được khí thế của một vị Bảo chủ, hắn lập tức mở miệng, ra lệnh một tiếng.

"Xuất phát! Mục đích là bờ biển.".

Cha, chờ con báo thù cho người, tế linh thiêng của người trên trời.

Lúc đoàn người hừng hực khí thế mà đi là lúc, cách đó không xa, có hai người từ đầu đến cuối luôn chăm chú nhìn về phía họ.

"Ám Vương, có cần truy theo không?".

"Không vội. Biết bọn họ đi Phệ Huyết Lâu là được rồi, trốn không thoát đâu.". Dừng một chút lại nói tiếp, "Si chủ đang ở đâu?".

"Chuyện này...... nàng phái Quỷ Sứ quay về báo cáo nhiệm vụ, còn nàng thì vẫn chưa xuất hiện.".

Ánh mắt đối phương có chút trầm xuống: "Lập tức phái người đi tìm nàng, để nàng đến Phệ Huyết Lâu trước, sau đó lưu lại ám ký, ta sẽ cùng với nàng gặp nhau tại trấn nhỏ.".

"Dạ.".

"Còn nữa, truyền lệnh đến trong Lâu, vị trí Võng chủ không thể bị thiếu, hãy để vài vị trưởng lão một lần nữa tuyển một người mới. Nay, thế lực phát triển của mấy đại môn phái đều bị hạn chế, Nguyễn Quân Viêm không đủ gây sợ hãi, Lôi Chấn Vân không có người nối nghiệp, Linh Lam của Phệ Huyết Lâu bị hao tổn nguyên khí, tứ đại sứ giả của Vinh Tuyết Cung mất hết hai người, nhân cơ hội này, phải huấn luyện cho tốt người trong Lâu, chờ thời cơ chín mùi, chúng ta sẽ đánh tan tất cả.".

"Dạ. Nhưng mà trước đó trưởng lão có dặn dò......".

"Ta có chừng mực.". Đối phương nói chuyện có chút không kiên nhẫn, "Những chuyện Trưởng lão dặn dò thì hãy nói với bọn họ không cần lo lắng, về phần chuyện riêng của ta, tốt nhất cũng không cần nhúng tay. Nếu như bọn họ hỏi nữa, ngươi cứ lấy mối thù của cha ta trấn áp bọn họ.".

"Ta đã biết.".

"Tốt.".

Nói xong, người lập tức ngẩng đầu lên, một lần nữa nhìn phía thân ảnh đã muốn biến mất ở xa xa. Mảnh sa mỏng che mặt bị gió thổi bay phấp phới, để lộ ra khóe môi hơi nhếch lên.

Phệ Huyết Lâu sao......

Cũng tốt, cùng nhau giải quyết đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro