Chương 55. Con tim khó bảo (Năm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55 – Con tim khó bảo (Năm)

Hoa Dĩ Mạt và Tô Trần Nhi chờ hai người đi xa rồi mới từ phía sau núi giả đi ra.

"Mới vừa rồi là ngươi cố ý bức Lăng Già nhanh đưa ra quyết định sao?". Dường như Tô Trần Nhi nhớ tới chuyện gì, đột nhiên nàng hỏi.

Hoa Dĩ Mạt không cho là đúng nhíu mày: "Nhiều kiêng kị như vậy, nếu không nhanh chút thì không biết sẽ rối rắm đến khi nào nữa.".

"Chuyện này cũng không thể trách hắn.". Ánh mắt Tô Trần Nhi nhìn về hướng Lăng Già biến mất, giọng hòa hoãn nói: "Lăng Già là một cô nhi, từ nhỏ được sư phụ hắn là Sở Cuồng Đao nuôi nấng lớn lên, hắn cũng giống như cha của Lăng Già. Sở Cuồng Đao là một người có mệnh khổ, vốn có một người vợ, bất đắc dĩ khó sanh mà chết, con cũng không giữ được. Sau này nhặt được Lăng Già, xem như con ruột của mình, đối xử thật sự vô cùng tốt, ban đầu còn lấy họ của thê tử đã mất đặt tên cho Lăng Già, xem như nhớ về người quá cố, đồng thời đem một thân tuyệt học truyền lại cho Lăng Già. Ba năm trước, vết thương cũ của Sở Cuồng Đao tái phát, thuốc than không khỏi mới mất đi. Lăng Già đối với sư phụ của hắn tất nhiên là cực kỳ coi trọng, sợ là so với Phong Vũ cũng không thua gì. Cho nên lúc trước Phong Vũ mới cự tuyệt đề nghị của ngươi. Sợ Lăng Già sẽ khó chọn lựa.".

Hoa Dĩ Mạt nghe được lời nói êm tai của Tô Trần Nhi nói ra nguyên do, trầm mặc một lát, sau đó thấp giọng: "Vận mệnh thế nào thì tùy vào hắn.". Nói xong, gương mặt trầm ngưng đảo qua chút ánh sáng, nhìn về phía Tô Trần Nhi lại cười nói: "Nếu như Trần Nhi cũng rơi vào hoàn cảnh như vậy, sẽ lựa chọn như thế nào?".

Tô Trần Nhi nghe được Hoa Dĩ Mạt hỏi, vừa đi vừa liếc mắt nàng một cái, cũng không lên tiếng trả lời.

Hoa Dĩ Mạt lại tự nói tự trả lời: "Ta thấy Trần Nhi biết được sự thật mà vẫn đồng ý giúp ta gạt người, chắc có lẽ suy nghĩ cũng giống ta?".

Dứt lời, liền cười khẽ lên.

Không lâu sau, người liền đã vào đến yến hội.

Thời gian lúc này cũng gần chính ngọ, tiếng ồn ào náo nhiệt so với sáng sớm nhiều hơn rất nhiều.

Đồ ăn sáng trên bàn đã được dọn đi xuống, thay vào một bàn những món ngon nóng hổi.

Thời tiết tháng chín, ánh nắng vừa đủ, có vẻ mát mẻ thoải mái.

Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi đi vào bàn tiệc lúc sáng đã ngồi. A Nô cùng Linh Lam, Bách Hiểu Sinh đã ngồi trước ở đó. A Nô đang nói chuyện với Linh Lam, khóe mắt thoáng nhìn chủ nhân, nhất thời thu lại câu chuyện, hướng Hoa Dĩ Mạt vẫy vẫy tay, hưng phấn nói: "Chủ nhân, các ngươi đã trở lại!".

"Ừ.". Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, tùy ý mở miệng hỏi: "Mới vừa rồi tán gẫu cái gì, nói đến tận hứng như vậy?".

Linh Lam như cười như không đánh giá hai người một vòng. A Nô thì thành thực trả lời: "Mới vừa rồi đang nói chuyện của chủ nhân cùng Tô cô nương.".

Hoa Dĩ Mạt vừa ngồi xuống, nghe vậy dừng một chút, ngẩng đầu nhìn qua Linh Lam, và A Nô bên cạnh, thần sắc bình tĩnh nói: "Chúng ta có gì đâu mà nói, ngươi nói cái gì chứ?".

A Nô nghi ngờ nhíu nhíu mày, còn Linh Lam thì mỉm cười rạng rỡ mở miệng: "Nàng nhắc tới vết hồng ngân trên cổ Tô cô nương, hỏi ta là chuyện gì xảy ra. Ta nói là muỗi cắn, nàng liền cười ta, nói kia rõ ràng là do thứ gì đó cắn. Nhưng mà là thứ gì thì nàng lại không biết. Ta đang cùng nàng tranh cãi về chuyện này.".

Lúc này, ngay cả động tác của Tô Trần Nhi cũng dừng một chút.

A Nô cũng không tự giác, đang muốn chứng thực cho nên chuyển hướng sang nhìn Tô Trần Nhi, vẻ mặt thành thật nói: "Tô cô nương, ngươi cùng ta nói thật đi, vết hồng ngân kia rốt cuộc là như thế nào?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, buồn cười, xì một tiếng.

Ngay cả Bách Hiểu Sinh một bên, đều ho nhẹ vài cái, xoay đầu qua nhìn, thoạt nhìn nghẹn cười đến mức khó chịu.

Tô Trần Nhi nhìn vào mắt A Nô trầm mặc một lát, thân thể cũng có chút cứng nhắc.

"Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn gạt ta sao?". A Nô thấy Tô Trần Nhi cũng không nói chuyện, có chút khó hiểu nói: "Chuyện này cũng không phải chuyện không thể mở miệng, ngươi nói thật cũng được mà.".

Rốt cục Tô Trần Nhi cũng ngẩng đầu lên: "Buổi tối ta đang ngủ, cũng cũng không biết tại sao lại như vậy nữa.".

Thanh âm bình thường lạnh lùng, nay cũng nổi lên một tia gợn sóng, giống như là ra vẻ trấn định lại.

"Xem ra buổi tối Tô cô nương nên cẩn thận một chút.". Linh Lam nâng má, cười sảng khoái.

"Cảm ơn Linh Lam cô nương lo lắng.". Tô Trần Nhi giương mắt nhìn Linh Lam sau đó khôi phục lại ngữ khí bình thường.

"Không có gì.". Linh Lam nói xong, tầm mắt mang theo hàm ý sâu xa nhìn về phía Hoa Dĩ Mạt một vòng, chế nhạo nói: "Hoa cô nương y thuật tuyệt diệu như vậy, không nhìn ra Tô cô nương là bị con gì cắn sao?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, rất có hứng thú nói: "Ha? Ý kiến hay.".

Nói xong, cúi người đi qua, tiến đến bên tai Tô Trần Nhi, vươn tay định vén mái tóc đen ra sau.

Rốt cục Tô Trần Nhi ngồi không yên nữa, nâng tay bắt lấy cánh tay Hoa Dĩ Mạt, hạ giọng nói: "Hoa Dĩ Mạt, đừng nháo.".

Hoa Dĩ Mạt vốn chỉ muốn đùa một chút, nâng tay làm bộ, tất nhiên sẽ không đem "Kiệt tác" của mình lộ ra trước mắt người khác. Chưa kịp chạm tay vào mái tóc thì liền bị Tô Trần Nhi nắm lại, làm nàng ngẩn ra.

Tô Trần Nhi cúi đầu nói chuyện, hơi thở như lan, hai người lại quá gần, nhất thời hương thơm đầy cõi lòng.

Trong lòng Hoa Dĩ Mạt hung hăng nhảy nhót.

Ánh mắt nữ tử trước mặt trong veo, lúc này rõ ràng hơi có chút xao động, giống như cả bầu trời tối đen đang lưu chuyển, muốn cuốn người ta vào trong đó.

Khi bị cuốn vào, sẽ ra không được.

"Khụ khụ.". Một trận ho nhẹ cắt ngang ý nghĩ xuất thần của Hoa Dĩ Mạt.

Linh Lam ngồi đối diện mang theo ý cười bỡn cợt nói: "Hoa cô nương đang dùng sắc mặt trao lời nói hay sao vậy? Y thuật quả nhiên lợi hại. Nhưng mà...... chỉ nhìn gương mặt Tô cô nương thôi, hiệu quả sao?".

Hoa Dĩ Mạt chậm rãi rút bàn tay từ trong tay Tô Trần Nhi ra, liếc Linh Lam một cái: "[Nhìn, Nghe, Hỏi, Sờ], tất nhiên là phải nhìn đầu tiên. Về phần nhìn thế nào, ta là đại phu, đương nhiên ta sẽ là người định đoạt.".

Linh Lam nghe Hoa Dĩ Mạt giải thích liền cảm thấy thú vị vô cùng: "Thì ra là vậy, Linh Lam thật nông cạn. Không biết Hoa cô nương đã đưa ra kết luận gì chưa?".

Khóe mắt Hoa Dĩ Mạt đảo qua gương mặt Tô Trần Nhi, hít một hơi thật sâu, áp chế tim đập có chút hỗn loạn, tùy ý đưa ra một lý do nói: "Có lẽ do Trần Nhi mới đến Phong Thu sơn trang, không quen giường, ngủ không ngon, khi nửa tỉnh nửa mê thì gãy ngứa cho nên mới để lại vết hồng ấn này.".

"Phốc –". Bách Hiểu Sinh đang nâng chén trà lên định uống, còn chưa kịp nuốt xuống thì nghe được Hoa Dĩ Mạt nói nhất thời nhịn không được, miễn cưỡng nghiêng đầu, phun ra một ngụm.

"Này, sao ngươi lại ở dơ vậy.". A Nô nhìn thấy, vẻ mặt ghét bỏ.

"Khụ khụ, xin lỗi, tại hạ thất lễ.". Bách Hiểu Sinh ho vài tiếng, vội vàng xin lỗi.

Nhưng mà...... Ngủ không được và gãy ngứa thì có liên quan gì với nhau? Bách Hiểu Sinh khó hiểu suy nghĩ, lý do thái quá như vậy, còn không bằng nói muỗi cắn còn hợp lý hơn.

Ước chừng qua nửa canh giờ, Bạch Uyên cùng Lạc Khuê mới đi lại đây.

Hai người họ vừa ngồi xuống, tầm mắt Linh Lam liền dừng trên người Bạch Uyên, ngữ khí nghe có chút tùy ý: "Cung chủ đến trễ, sợ là muộn một chút rồi, đồ ăn đều không còn.".

Bạch Uyên giương mắt nhìn lướt qua một bàn đồ ăn phong phú, cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: "Không sao.".

Nụ cười trên mặt Linh Lam bị kiềm hãm, một lúc sau mới nở nụ cười lại, nhưng ánh mắt thì không hề vui vẻ. Nàng bỗng nhiên cầm bầu rượu trên bàn, xắn ống tay áo, rót cho chính mình đầy một ly, đưa tới mũi hít một hơi, một mùi hương nồng đậm nhất thời xông vào mũi. Linh Lam chớp mắt, dừng một chút sau đó mới nói: "Quả nhiên là nữ nhi hồng lâu năm, Phong Nhất Khiếu rất có tâm.".

Linh Lam cười, đứng dậy, bắt đầu châm rượu cho mọi người, miệng lại tiếp tục nói: "Tục ngữ thường hay nói hỷ yến thì phải dùng nữ nhi hồng thì mới có không khí vui vẻ.".

Khi Linh Lam rót rượu cho Bạch Uyên, Lạc Khuê vươn tay thay Bạch Uyên ngăn cản: "Cung chủ không uống rượu.".

Linh Lam nhẹ nhàng cười một tiếng, đuôi mắt hơi cong lên, nhất thời phong tình vô hạn nhìn về phía Bạch Uyên: "Bất quá chỉ một ly rượu mừng mà thôi, cung chủ không thể uống sao?".

Bạch Uyên nhìn chăm chú vào Linh Lam, một lát sau thân thủ đem tay Lạc Khuê đẩy ra, hướng nàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói một câu không ngại.

Linh Lam cười đến thỏa mãn, bầu rượu nghiêng đi, rót đầy vào chén đối phương.

"Mọi người đã có duyên ngồi cùng một bàn, thì uống với nhau vài chén. Giang hồ không có nghi thức xã giao, thành ý là đứng đầu. Mọi người cảm thấy thế nào?". Linh Lam ngồi trở lại vị trí của mình, hướng mọi người nâng nâng chén rượu.

Dứt lời, uống một hơi cạn sạch.

Hoa Dĩ Mạt hứng thú nhìn nhìn, khóe môi liền cong lên.

"Linh Lam cô nương nói rất hay.". Bách Hiểu Sinh góp vào một câu, cũng đem chén uống cạn.

Ánh mắt Linh Lam vẫn nhìn về phía Bạch Uyên, cho đến khi nàng giơ lên chén rượu, tay dừng một chút, mới đưa vào miệng.

Tình trạng tương tự còn có Tô Trần Nhi.

Ngày thường Tô Trần Nhi ở phủ Nguyễn gia không bao giờ uống rượu, mặc dù là ngẫu nhiên xã giao, cũng đều được Nguyễn Quân Viêm uống thay nàng, bởi vậy số lần nếm thử rượu rất ít. Mới vừa rồi Linh Lam tự mình rót rượu, ngại không thể cự tuyệt. Lúc này đây, thần sắc hiện lên một tia do dự.

Nhưng mà cuối cùng sắc mặt bình tĩnh cũng uống cạn với mọi người.

Hoa Dĩ Mạt vẫn để ý Tô Trần Nhi, đem chút do dự kia thu vào trong mắt, vừa thấy nàng nâng chén thì cười vui vẻ lên, thanh âm nhẹ nhàng thì thầm với Tô Trần Nhi: "Trần Nhi cũng phải tham gia vào không khí vui vẻ này mới được.".

Nói xong, lấy ra bầu rượu bên kia qua, rót cho mình và Tô Trần Nhi đầy chén, lại hướng Tô Trần Nhi nâng nâng chén rượu, cười sảng khoái nhìn nàng.

Tô Trần Nhi nhìn chất lỏng màu hổ phách trong chén, giương mắt nhìn sang Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt cười nói: "Trần Nhi có khó khăn?".

"Có.". Tô Trần Nhi thành thật thừa nhận.

"Rượu này sẽ không say, Trần Nhi cứ việc yên tâm.". Hoa Dĩ Mạt vẫn cầm chén rượu, cúi đầu uống một ngụm, nhẹ giọng nói: "Không lẽ Trần Nhi lại từ chối ta như vậy sao?".

Tô Trần Nhi mím môi, nâng tay cầm chén rượu.

Một chút đỏ hồng chậm rãi nổi lên trên gương mặt nàng.

Sau khi cơm no rượu say, tỉnh thoảng mới có tiếng nói nhỏ. Ngẫu nhiên hỗn loạn vài tiếng cười thanh thúy ẩn ẩn vang lên. Lúc này, sắc trời cũng dần dần trầm xuống. Ánh chiều tà đem phía chân trời nhiễm một mảnh vàng rực, đám mây trắng noãn giống như bị màu sắc làm cho rạng rỡ hơn.

Hoa Dĩ Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời, hướng mọi người nói: "Ta có việc phải đi một chút.". Nói xong liền đứng lên.

"Ta đi với ngươi.". Bỗng nhiên tay Tô Trần Nhi kéo tay áo Hoa Dĩ Mạt, ngẩng đầu nhìn nàng nói.

Một đôi đồng tử đen láy sáng rọi lưu chuyển, ánh chiều tà sặc sỡ cũng rơi vào trong đó.

Chỉ trong nháy mắt, liền làm đối phương cảm thấy ấm áp dễ chịu.

Hoa Dĩ Mạt nhìn một lát, không biết suy nghĩ chuyện gì, sau đó mới gật gật đầu, nói tiếng đồng ý.

Tô Trần Nhi đi theo đứng lên.

"Nhớ về sớm, mọi người phải cùng nhau đi nhìn tân lang và tân nương.". Linh Lam không quên nói.

"Được.". Hoa Dĩ Mạt tùy ý trả lời sau đó liền mang theo Tô Trần Nhi rời khỏi yến hội.

"Trần Nhi khỏe không?". Khóe mắt Hoa Dĩ Mạt thoáng nhìn thấy sương mù trong mắt Tô Trần Nhi, mỉm cười hỏi.

Tô Trần Nhi nghe vậy, liếc Hoa Dĩ Mạt một cái, dừng một chút mới nói: "Tạm ổn. Ngươi ép ta uống rượu như vậy còn hỏi khỏe hay không.".

Hoa Dĩ Mạt cười khẽ: "Hỉ yến mà, sao không uống chút rượu được?".

Đang nói chuyện, hai người đã đi qua mấy bàn yến hội, xa xa trông thấy một thân hỉ y Lăng Già.

Ánh chiều tà chiếu trên người hắn, làm quần áo trên người cũng càng đỏ rực hơn.

Hoa Dĩ Mạt cất bước đi nhanh qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro