Chương 68. Mâu thuẫn gay gắt (Ba)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 68 – Mâu thuẫn gay gắt (Ba)

"Ngươi là Quỷ Y?". Đại Hồ Tử có chút giật mình nhìn Hoa Dĩ Mạt.

"Thế nào, ngươi muốn tới tìm ta à, muốn tìm ta mà bộ dạng ta thế nào cũng không biết sao?". Hoa Dĩ Mạt cũng không xuống xe, đứng trước thùng xe nói với hắn.

"Không ngờ Quỷ Y trong truyền thuyết lại trẻ tuổi như vậy.". Đại Hồ Tử đem thiết chùy chống trên mặt đất, thở dài lắc lắc đầu, "Ta nói cô nương nha, xem ngươi còn trẻ như vậy, Đại Hồ Tử ta thì đã có tuổi, cũng không muốn khi dễ tiểu bối. Như vậy đi, ngươi đem Tô Trần Nhi giao cho ta, để ta đền đáp ân tình của Nguyễn huynh. Ngươi thấy sao?".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy, hơi hơi nhíu mày: "Chuyện này không thể được.".

"Tại sao không được? Ngươi nên biết, các ngươi cũng không phải đối thủ của ta. Chẳng lẽ phải để ta động thủ mới bằng lòng thả người?". Đại Hồ Tử xoa xoa cái mũi, có chút khó hiểu.

"Các hạ nên biết, điều mà người trong chốn giang hồ coi trọng nhất chính là chữ tín.". Hoa Dĩ Mạt thản nhiên nói: "Quỷ Y ta cứu người, chẳng lẽ các ngươi không biết nguyên tắc hay sao? Ngày xưa ta cứu sống Nguyễn Quân Viêm, ngày nay Nguyễn gia lại muốn qua sông đoạn cầu, làm sao ta có thể nhường nhịn đây? Tô Trần Nhi sớm đã là người của ta, tất nhiên sẽ không để kẻ nào mang đi.".

Đại Hồ Tử nghe Hoa Dĩ Mạt nói như vậy, mày rậm liền nhăn lại, trầm ngâm một lát, sau đó phất phất tay nói: "Ta mặc kệ trong lúc đó các ngươi mâu thuẫn thế nào, ta chỉ muốn Tô Trần Nhi. Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng chỉ có thể đoạt lấy nàng. Cho dù mang danh bất nghĩa nhưng cũng tốt hơn là mắc nợ ân tình của người khác.". Nói xong, Đại Hồ Tử đã muốn giơ tay cầm thiết chùy lên, nhìn Hoa Dĩ Mạt lớn tiếng nói: "Thấy ngươi là tiểu bối, ta sẽ cho ngươi năm chiêu.".

"Khoan đã.". Thanh âm Tô Trần Nhi bỗng nhiên truyền đến từ phía sau Hoa Dĩ Mạt, ngay sau đó, Tô Trần Nhi trong một thân y phục màu thiên thanh cũng từ trong xe chui ra, hướng Đại Hồ Tử hữu lễ, mở miệng nói: "Tiền bối, Quỷ Y có ân với ta, hôm nay lại có thương tích trong người, ta sợ là không thể thuận theo ngươi.".

Đại Hồ Tử nghe vậy, thần sắc có chút kinh ngạc, một lát sau, hơi có chút do dự nói: "Lời này ngươi nói với nghĩa phụ của ngươi đi. Bây giờ nghĩa phụ ngươi muốn cứu ngươi trở về, sao ngươi có thể nói như vậy? Huống chi tiểu tử của Nguyễn gia vẫn còn đang chờ ngươi, cũng coi như rất si tình với ngươi, ta thấy hắn cũng thuận mắt, tất nhiên là phải đem ngươi về, ngươi không cần nhiều lời nữa.". Dừng một chút, chuyển hướng Hoa Dĩ Mạt, "Nói nhiều cũng vô ích. Hoặc là đem người giao cho ta, hoặc là đánh với ta một trận.".

Hoa Dĩ Mạt biết việc này không hề dễ dàng, trong lòng lại vì lời của Tô Trần Nhi nói mà có chút vui mừng, ánh mắt lướt qua đáy mắt Tô Trần Nhi vừa có chút u buồn chợt lóe rồi biến mất, cao giọng hướng Đại Hồ Tử nói: "Các hạ có bản lĩnh mang người của ta đi rồi hãy nói sau.".

"Ngươi còn bị thương......". Tô Trần Nhi cúi đầu, bỗng nhiên nói nhỏ bên tai Hoa Dĩ Mạt.

"Như vậy, Trần Nhi phải cố cầu nguyện cho ta nha.". Ngữ khí Hoa Dĩ Mạt thoải mái bỏ lại những lời này, sau đó quay đầu hướng Đại Hồ Tử nói: "Vậy để ta lĩnh giáo thiết chùy của các hạ đi!".

Bất động thì như im lặng, động thủ thì như sấm sét.

Chỉ trong chớp mắt, Hoa Dĩ Mạt từ trên xe ngựa nhẹ nhàng phi thân, lướt qua người Tô Trần Nhi bay về phía Đại Hồ Tử.

Cùng lúc đó, Bách Hiểu Sinh cùng A Nô cũng chia thành hai hướng công kích Đại Hồ Tử.

Chỉ nghe Đại Hồ Tử hừ một tiếng, thiết chùy trong tay xoay một vòng, tấn công về phía Bách Hiểu Sinh cùng A Nô. Cổ tay Hoa Dĩ Mạt run lên, ngân châm nối với chỉ bạc xuyên qua khe hở thiết chùy, đâm vào mặt Đại Hồ Tử.

Ánh mắt Đại Hồ Tử đông cứng, thiết chùy ở lòng bàn tay bỗng nhiên xoay tròn cản hướng đi của ngân châm. Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng điều khiển sợi tơ trong tay, sau đó phóng về phía Đại Hồ Tử.

Chỉ trong thời gian một khắc sau, tiếng động leng keng vang lên khoảng mười lần. Hoa Dĩ Mạt một thân áo trắng đang cùng Đại Hồ Tử áo vải thô kệch đánh cùng một chỗ. Người trước thân thủ khó lường, xuất thủ xảo quyệt khó phân biệt, người sau mặc dù vũ khí nặng nề nhưng lại linh hoạt giống như đùa giỡn, mỗi khi ở thời điểm quan trọng đều tấn công về phía Hoa Dĩ Mạt.

Nhưng mà theo thời gian trôi qua, động tác của Hoa Dĩ Mạt lại bắt đầu chậm chạp hơn, công kích cũng vì thế mà không chính xác. Khi thiết chùy của Đại Hồ Tử đánh về phía thắt lưng Hoa Dĩ Mạt, cước bộ Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên hơi lảo đảo một chút, đưa tay ngăn cản thiết chùy, miệng lại thét lớn một tiếng, cả người bị thiết chùy đánh trúng bay đi, nặng nề rơi trên mặt đất. Hai má Hoa Dĩ Mạt có chút hồng, sau đó liền kịch liệt ho khan vài tiếng. Máu theo khóe môi chảy xuống, nhiễm đỏ thần sắc tái nhợt.

"Chủ nhân!".

A Nô thấy thế, tức giận vô cùng, huy chưởng đánh về phía trước. Tầm mắt Đại Hồ Tử thoáng nhìn, thiết chùy xoay tròn một lần nữa, cùng A Nô chạm vào nhau, A Nô lùi về sau vài bước, sau đó cũng phun ra một ngụm máu.

Ngay vào lúc này, một chưởng của Hoa Dĩ Mạt chụp trên mặt đất, một lần nữa bay lên đánh về phía Đại Hồ Tử. Tay áo rộng thùng thình vẫy một cái, bảy cây ngân châm đồng thời nhắm về những huyệt vị trí mạn của Đại Hồ Tử.

Hành động vô cùng nhanh, Đại Hồ Tử xoay tròn toàn thân, thiết chùy không ngừng hướng ra che lại các huyệt đạo, đem bảy cây ngân châm cản lại.

Lúc này Hoa Dĩ Mạt cũng bay đến.

Hoa Dĩ Mạt tiếp cận Đại Hồ Tử, không chút do dự nâng tay chụp thiết chùy.

Trên mặt Đại Hồ Tử đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.

Khi tay phải của Hoa Dĩ Mạt chạm phải thiết chùy thì chỉ trong nháy mắt liền có một lực đánh ngược về phía nàng. Sắc mặt Hoa Dĩ Mạt đỏ lên, trước ngực dính đầy máu. Hoa Dĩ Mạt chịu đựng cảm giác chân khí đảo lộn khắp đan điền, dùng một hơi cuối cùng vùng tay áo, ngân châm như rắn độc không ngừng bay ra, đâm thẳng vào yết hầu của Đại Hồ Tử.

Ánh mắt Đại Hồ Tử biến đổi, cả người bỗng nhiên ngửa ra sau, đồng thời tay trái đánh về sợi tơ bạc bay ra từ lòng bàn tay Hoa Dĩ Mạt.

Khóe môi Hoa Dĩ Mạt bỗng nhiên cong lên.

Bàn tay cầm thiết chùy thu trở về cản một trận gió, trong tay áo bay ra một luồng bột phấn màu trắng.

Dường như là cùng lúc đó, một chưởng trên bàn tay phải của Hoa Dĩ Mạt và Đại Hồ Tử cùng tương giao. Toàn thân Hoa Dĩ Mạt nhanh chóng bay về phía sau.

"Cẩn thận!". Bách Hiểu Sinh đứng gần đó vội vàng tiến lên đỡ lấy Hoa Dĩ Mạt, lực đạo lại liên tục hướng về phía hắn không ngừng.

"Ngươi!". Khi Đại Hồ Tử nhìn thấy bột phấn màu trắng bay ra thì biết không ổn, nhưng mà cách quá gần, lại quá mức đột nhiên, cho dù nín thở nhưng vẫn có chút bay vào mũi, đang định mắng to thì cước bộ lập tức mềm nhũn, sau đó liền ngã xuống.

"Khụ khụ.". Hoa Dĩ Mạt tựa vào người Bách Hiểu Sinh, máu tươi không ngừng chảy xuống từ khóe môi, làm vạt áo cũng nhiễm đỏ tươi. Mà miệng vết thương phía vai trái cũng bị vỡ ra, máu liên tục chảy xuống.

Một viên thuốc đưa tới trước mặt Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt giương mắt nhìn lên, Tô Trần Nhi đã từ trên xe đi tới bên cạnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng. Hoa Dĩ Mạt nhẹ nhàng cười cười, ho khan một tiếng rồi đưa tay cầm viên thuốc của Tô Trần Nhi đưa, sau đó cho vào miệng.

Một chút cảm giác lành lạnh tràn ra trong yết hầu, một đường thấm vào lục phủ ngũ tạng.

Tô Trần Nhi trầm mặc tiến lên đỡ Hoa Dĩ Mạt đi về phía bên kia.

Hoa Dĩ Mạt cũng không khách khí, đem hơn phân nửa cơ thể giao cho Tô Trần Nhi.

Sau khi uống thuốc, rốt cục Hoa Dĩ Mạt miễn cưỡng dừng ho, lúc này mới quay đầu hướng Đại Hồ Tử: "Ta biết ngươi muốn nói gì. Ngươi không phục phải không. Ta là Quỷ Y, độc cũng là vũ khí duy nhất của ta. Bản lĩnh chỉ dựa vào bấy nhiêu thôi.".

Đại Hồ Tử nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nhưng cũng biết bản thân đã thua, cắn răng thật lâu sau đó mới nói: "Tuy Đại Hồ Tử ta không bằng ai, nhưng lại thua trong tay một nữ tử. Muốn giết cứ giết, làm gì ta cũng chấp nhận!".

"Ngươi dám làm chủ nhân ta bị thương! Giết ngươi cũng không đủ!". A Nô đi đến trước mặt Đại Hồ Tử, nhấc chân liền đạp lên lưng hắn một cước.

Tay chân Đại Hồ Tử vô lực, tất nhiên là không thể tránh né, miễn cưỡng chịu một cước này. Nhưng mà A Nô cũng bị một chút nội thương, lực đạo cũng không lớn, cũng gây không quá nhiều đau đớn cho hắn.

"A Nô, lại đây trước đi.". Hoa Dĩ Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn A Nô.

A Nô nhìn Đại Hồ Tử nặng nề hừ một tiếng, sau đó không tình nguyện đi đến bên cạnh Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt đang định nói chuyện, bỗng nhiên thần sắc ngưng lại, hướng một bên hô: "Ai ở đó?".

Chỉ thấy trong bụi cỏ có một thân ảnh thoáng qua.

A Nô thấy thế, mũi chân di chuyển, vội chạy theo. Đầu ngón tay không quên rút ba cây ngân châm, lúc nhảy lên cũng đồng thời phóng châm ra.

Bóng người hiện ra một chút, đầu vai đã trúng một cây châm, gục xuống.

Khi người nọ bị gay mũi tỉnh lại thì mới phát hiện mình đã ở trong thùng xe, trên người bị điểm huyệt, mà lúc này đây có bốn ánh mắt đang nhìn chăm chú vào trên người mình.

"Nói mau, ai phái ngươi tới?". Hoa Dĩ Mạt ngồi ở vị trí đầu tiên, cơ thể suy yếu dựa vào người Tô Trần Nhi.

Người nọ nhìn Hoa Dĩ Mạt liếc mắt một cái, trầm mặc cũng không chịu mở miệng.

"Không chịu nói sao, ta tất nhiên sẽ có một trăm loại phương pháp cho ngươi phải nói.". Hoa Dĩ Mạt có chút khinh thường, quay đầu nhìn A Nô, "A Nô, ngươi tới làm cho hắn mở miệng đi.".

"Dạ, chủ nhân.". A Nô ngồi phía cuối, nhìn đối phương không thể nhúc nhích cười cười, tay phải nâng lên, một cây châm kẹp trước đầu ngón tay lóe sáng dưới ánh mặt trời, "Ngươi thích mắt trái hay là mắt phải? Hoặc là chúng ta có thể thử xem......". Tầm mắt A Nô hạ xuống, "Bộ phận cơ thể quan trọng nhất?".

Nghe được A Nô nói, sắc mặt bình tĩnh của nam tử nhất thời biến đổi.

"Xem ra vẫn không thể nói phải không? Vậy thì cứ từ từ, A Nô đã lâu không ép cung ai, tay cũng ngứa ngáy lắm a.". Vẻ mặt A Nô nóng lòng muốn thử, vừa nói vừ hạ ngân châm xuống, mở miệng nói: "Ta ghét nhất bị người khác giở trò sau lưng! Ngươi đừng nói là mình không phải đang chờ chúng ta bị trọng thương, sau đó ngư ông đắc lợi nha?". Nói đến đây, A Nô giống như nghĩ tới cái gì, vươn tay trái nắm lấy vạt áo nam tử, chất vấn: "Hay là ngươi cũng là người tên Nguyễn Thiên Ưng đáng ghét kia phái tới?".

Nam tử mím môi, khép hờ mắt, cũng không mở miệng.

"Khoan đã.". Ánh mắt Bách Hiểu Sinh dừng trên người nam tử bỗng nhiên dao động một chút, đưa tay cầm vạt áo của hắn, kéo xuống.

Phí vai trái rõ ràng có hình xăm ngọn lửa màu đen.

"Phệ Huyết Lâu?". Bách Hiểu Sinh ngẩng đầu nhìn chăm chú vào nam tử.

Nam tử nghe được giọng của Bách Hiểu Sinh, liền mở mắt ra, nét mặt biến sắc.

"Người của Phệ Huyết Lâu, tại sao lại ở đây?". Hoa Dĩ Mạt thản nhiên hỏi.

A Nô hướng nam tử hô: "Này, có nghe hay không, chủ nhân đang hỏi ngươi đó. Ngươi là ngườ của Phệ Huyết Lâu, tới đây làm gì! Nói mau!".

Nam tử nhìn chăm chú A Nô một lúc lâu, sau đó lắc lắc đầu: "Ta bất quá chỉ là một kẻ chấp hành mệnh lệnh thôi, các ngươi ép ta ta cũng nói không được.".

"Hừ, vậy để ta đây ép ngươi thử xem.". A Nô cười lạnh đồng thời đem ngân châm để trước ngực nam tử, "Chờ ta dùng chín trăm chín mươi chín ngân châm thử xem ngươi còn mạnh miệng nữa không!".

"A Nô cô nương!". Bỗng nhiên Bách Hiểu Sinh lên tiếng ngăn cản, "Lời của hắn là thật. Tôn ti của Phệ Huyết Lâu rõ ràng, lại vô cùng kín miệng. Đã tuân lệnh cấp trên rồi thì sẽ không hé răng.".

"Không sai.". Thanh âm Tô Trần Nhi thản nhiên vang lên, "Chỉ thị của Phệ Huyết Lâu đều phân phó xuống dưới qua mỗi cấp, làm việc cực kỳ giữ bí mật. Chuyện này cũng có thể hiểu, mặc dù là người của Phệ Huyết Lâu, nhưng ngay cả hình dáng của Lâu chủ ra sao thì những người trong Lâu cũng không biết. Có lẽ người này không có quyền được biết nguyên nhân làm việc của cấp trên.".

A Nô có chút phiền não gãi gãi đầu: "Vậy làm sao mới tốt đây? Không thể thả hắn đi? Còn có, tên tự xưng là Đại Hồ Tử bên ngoài phải xử lí thế nào đây?".

Tiếng nói vừa dứt, một tiếng động mạnh mẽ vang lên ngoài xe.

"Ngươi cũng không còn sức lực mà muốn xử lý ai. Quỷ Y, còn không mau mau ra chịu chết!".

Nghe thấy giọng nói cũng không xa lạ, bốn người ngồi trong xe đều ngẩn ra.

---

Tới bữa nay mới có chút thời gian chạy ra quán cà phê xài ké wifi, mọi người đọc trước 4 chương nha, nếu mai mình có wifi  thì sẽ post tiếp, còn ko thì cứ ý hẹn cũ là thứ 3 nha. 

Chắc mai mốt về phải mua cái Dcom >.<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro