Chương 76. Bí mật của Bạch Uyên (Một)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76 – Bí mật của Bạch Uyên (Một)

Thời gian như nước chảy, nhìn tĩnh lặng lại êm đềm trôi đi, nhưng cũng không thấy chút gợn sóng bên dưới mặt nước. Mọi người vẫn thong thả ở lại Bách Hiểu Lâu hơn nửa tháng. Hơn nửa tháng trôi qua, hai thân thể nằm trên giường bệnh cũng dần dần hồi phục. So với Hoa Dĩ Mạt, Linh Lam bị thương nhẹ hơn, ngoại trừ vết thương ở ngực ra thỉnh thoảng có chút đau thì bề ngoài cũng không có gì khác thường. Còn Hoa Dĩ Mạt thì nhờ công dụng của Thanh Văn Quả nên tạm thời giảm bớt việc hao tổn nguyên khí thân thể. Về phần tình huống cụ thể như thế nào, cũng chỉ có chính nàng mới biết. May mà không ảnh hưởng đến chuyện đi lại, vì thế không đến nỗi nhàm chán.

Ngày hôm đó, Hoa Dĩ Mạt cố ý ra khỏi phòng, nàng đến tìm Bách Hiểu Sinh đang xử lý công việc ở phòng nội vụ.

"Hoa cô nương?". Bách Hiểu Sinh nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt thì vô cùng kinh ngạc, đánh giá nàng một phen, sau đó mới nói: "Thân thể cô nương khỏe hơn chút nào không?".

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu: "Tốt hơn nhiều. Thanh Văn Quả vô cùng tốt, cảm ơn.".

"Vậy là tốt rồi.". Bách Hiểu Sinh cho thủ hạ lui ra, ý bảo Hoa Dĩ Mạt ngồi đi, chính mình cũng ngồi xuống một bên, mở miệng hỏi: "Lần này Hoa cô nương tới tìm ta, có việc gì sao?".

"Đương nhiên.". Hoa Dĩ Mạt đáp, "Quỷ Y ta không thích nợ ai bất cứ thứ gì. Lúc trước tới đây với ngươi đã có hứa sẽ giúp Thải Nhi cô nương xem bệnh. Nay thương thế ta cũng tốt hơn nhiều, sợ là ít ngày nữa sẽ lên đường. Không biết Thải Nhi cô nương ở đâu? Ta sẽ xem bệnh cho nàng ấy.".

Bách Hiểu Sinh nghe vậy mừng rỡ, vội vàng đứng lên: "Vậy thì không còn mong gì hơn nữa, quá tốt rồi. Hoa cô nương chờ một chút, ta lập tức đi gọi Thải Nhi đến.".

Nói xong, vội vàng xoay người rời đi.

Chỉ qua thời gian một chén trà, Bách Hiểu Sinh đã dẫn Thải Nhi trở về.

"Làm phiền Hoa cô nương.". Thải Nhi nghe Bách Hiểu Sinh giải thích, nàng cũng rõ ràng mục đích hắn dẫn mình tới đây, bởi vậy liền nhìn Hoa Dĩ Mạt mỉm cười cảm kích, tay trái đặt lên bàn trà.

Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu ý bảo Thải Nhi đưa tay ra cho nàng xem mạch.

Trầm ngâm một lát, Hoa Dĩ Mạt mới thu hồi tay về.

"Hoa cô nương, không biết cơ thể của ta như thế nào?". Thải Nhi cũng rút tay từ trên bàn trà về, mở miệng hỏi.

Hoa Dĩ Mạt giương mắt nhìn Thải Nhi, nghiêm túc nói: "Mặc dù Thải Nhi cô nương dùng Hàn Dạ Thảo của Phệ Huyết Lâu thì độc tố trong người đã được giải hết, nhưng mà dược tính của Hàn Dạ Thảo quá mạnh, khi đưa vào vẫn còn lưu lại một ít độc tố, tích tụ trong cơ thể.".

"Độc này...... Không biết phải giải như thế nào?". Bách Hiểu Sinh đứng một bên mở miệng hỏi, sắc mặt có chút lo lắng.

"Cũng không khó, ta sẽ kê vài phương thuốc, uống vào thời gian thì tốt thối. Nhưng mà......". Hoa Dĩ Mạt thản nhiên nói: "Ta cần một loại thuốc dẫn. Thuốc này so với Hàn Dạ Thảo, cũng không khó tìm lắm. Ngươi có nghe qua hạt của Tán Linh Hoa chưa?.".

Bách Hiểu Sinh nghe vậy có chút ngập ngừng: "Chú Kiếm sơn trang - Tán Linh Hoa?".

"Đúng.". Hoa Dĩ Mạt gật gật đầu, "Hàn Dạ Thảo dược tính rất lạnh, dư độc lưu lại trong cơ thể rất lâu, mặc dù không gây trở ngại cho cuộc sống, nhưng sẽ ảnh hưởng đến thể chất của Thải Nhi cô nương. Mọi người đều biết cánh hoa của Tán Linh Hoa dùng để pha trà, có công hiệu đẩy hàn khí. Cũng rất ít có người biết hạt của hoa này có thể làm thuốc, dược tính ôn hòa, cũng có thể xua tan hàn độc, cực kỳ thích hợp. Nhưng mà Tán Linh Hoa rất khó sinh trưởng và trồng trọt, là loại cây ưa nóng, những vùng bình thường căn bản không thể sinh trưởng, may mà khu đúc đồng ở Tư Mã Gia vừa khéo lại có thứ này. Gia đình Tư Mã này rất hiền lành, nếu ngươi tới xin, chắc hắn cũng sẽ không keo kiệt.".

Bách Hiểu Sinh nghe vậy, có chút đăm chiêu cúi đầu: "Ta cùng với con trai trưởng của Tư Mã Gia - Tư Mã Quyền cũng có vài phần giao tình, việc này xem như không khó, nhưng mà xem ra ta phải tự mình đi một chuyến rồi.".

"Ừ. Quãng đường đi tới đó cũng có mấy ngày, trước tiên ngươi có thể hoàn thành công việc trong Lâu rồi hãy lên đường cũng được.". Hoa Dĩ Mạt nói xong đứng lên, "Chờ xong chuyện này chúng ta cũng sắp đến lúc nên cáo từ. Chờ tin tức tốt của ngươi.".

Nói xong, khóe môi Hoa Dĩ Mạt cong cong, xoay người lên lầu.

Chạng vạng, tin tức Bách Hiểu Sinh rời khỏi Bách Hiểu Lâu liền được A Nô truyền đến tai Hoa Dĩ Mạt.

Hoa Dĩ Mạt sớm đoán được Bách Hiểu Sinh chắc chắn sẽ sớm khởi hành đến Chú Kiếm sơn trang đế lấy Tán Linh Thảo cho Thải Nhi, bởi vậy cũng không ngạc nhiên. Nàng nhắm mắt suy nghĩ một lát, bỗng nhiên ngẩng đầu hướng A Nô vẫy vẫy tay.

A Nô tò mò lập tức đi qua.

"A Nô, ngươi giúp ta làm một chuyện.". Hoa Dĩ Mạt hơi mỉm cười, nhìn A Nô nhẹ giọng nói.

A Nô có linh cảm không may, do dự nói: "Chủ nhân muốn làm gì?".

Tầm mắt Hoa Dĩ Mạt dừng bên cửa sổ, thản nhiên mở miệng: "Ta cho ngươi thời gian nửa canh giờ, ngươi nghĩ cách đưa Linh Lam đi khỏi đây, đem nàng đưa ra bên ngoài. Ta muốn đi vào phòng gặp một mình Bạch Uyên.".

A Nô nghe vậy, mặt không khỏi suy nghĩ.

Nhiệm vụ thực gian khổ. Nhưng mà cũng do chủ nhân phân phó, A Nô vẫn phải cố gắng vượt qua khó khăn. Tuy rằng từ khi Bạch Uyên bị "nhốt" trong phòng Linh Lam, dường như Linh Lam không hề ra khỏi cửa, một lòng canh chừng Bạch Uyên. Nhưng mà sau nửa canh giờ, A Nô vẫn dùng kế "Điệu hổ ly sơn", "Dương đông kích tây", "Vây Nguỵ cứu Triệu", "Ám độ trần thương" thay nhau oanh tạc, thành công đem Linh Lam lừa ra khỏi cửa phòng.

* "Vây Ngụy cứu Triệu: năm 353 trước công nguyên, nước Ngụy đánh kinh đô Hàm Đan của nước Triệu. Nước Tề phái Điền Kỵ dẫn binh đi cứu nước Triệu. Điền Kỵ dùng kế sách của Tôn Tẫn, nhân lúc nước Ngụy không phòng bị thì kéo quân tới đánh, quân Ngụy phải trở về bảo vệ đất nước. Quân Tề thứa dịp quân Ngụy mệt nhọc đã đánh bại quân Ngụy tại Quế Lăng, do đó nước Triệu cũng được giải vây. Sau này dùng câu 'Vây Ngụy cứu Triệu' để làm phương thức tác chiến.

*Ám độ trần thương: làm một chuyện gì đó bí mật, âm thầm...

Trên thực tế, ngay cả A Nô cũng không tin mình có thể lừa được Linh Lam. Nàng thực hiện kế hoạch với tâm thái thất bại nhưng cuối cùng Linh Lam vẫn bị nàng lừa ra khỏi cửa.

Khi Hoa Dĩ Mạt đi vào phòng Linh Lam, chỉ có Bạch Uyên nằm trên giường một mình, bị điểm huyệt không thể nhúc nhích như trước.

Hoa Dĩ Mạt đến gần giường, chắp tay sau lưng cúi đầu nhìn Bạch Uyên đeo mặt nạ bạch ngọc, gọi: "Bạch cung chủ.".

Bạch Uyên nghe được thanh âm, chậm rãi mở mắt. Khi nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt, ánh sáng trong mắt chợt lóe, lập tức chậm rãi mở miệng: "Thì ra là Quỷ Y. Ta chờ ngươi thật lâu.".

"Bạch cung chủ đã sớm đoán được ta sẽ lại đây sao?". Hoa Dĩ Mạt giương khóe môi nhẹ giọng nói.

"Lúc trước ngươi chạy tới Vinh Tuyết Cung cũng không tiếc đi vào Tranh Vanh Ảo Cảnh, bây giờ có cơ hội tốt thế này thì làm sao lãng phí được.". Bạch Uyên trầm giọng nói: "Những chuyện khác nói sau. Điều kiện thứ hai ta đưa ra cũng không thay đổi, còn cái thứ ba chính là lập tức thả ta ra.".

Hoa Dĩ Mạt nghe vậy cười khẽ lên: "Bạch cung chủ quả nhiên sảng khoái.". Nói xong cũng không chậm trễ, nàng nhanh chóng đưa tay điểm vào những huyệt đạo trên người của Bạch Uyên.

Bạch Uyên chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, chân khí ở đan điền một lần nữa dâng lên khắp tứ chi như thủy triều, cả người lại tràn ngập khí lực. Nàng ngồi dậy, sau đó bước xuống giường, nhìn Hoa Dĩ Mạt đứng cạnh đó nói: "Ta nghe nói Bách Hiểu Sinh đã đi khỏi, xem ra cũng là chủ ý của ngươi phải không? Chuẩn bị ra tay?.".

Hoa Dĩ Mạt từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười.

"Nếu như thế, vậy ta sẽ chờ tin tốt lành của ngươi.". Bạch Uyên nâng tay cầm thanh kiếm của mình bị Linh Lam đặt ở bên giường, đeo vào trên lưng lần nữa. Sau đó nhìn Hoa Dĩ Mạt liếc mắt một cái, chậm rãi bước ra cửa.

"Phanh –". Bạch Uyên vừa đi đến trước cửa thì lại nghe thấy tiếng cửa sổ vỡ tan từ dưới lầu truyền đến, cánh tay đang muốn mở cửa cũng hơi dừng một chút.

"Thanh âm gì vậy?". Hoa Dĩ Mạt phía sau cũng bước tới, không khỏi cất tiếng hỏi.

Bạch Uyên lắc lắc đầu, gương mặt mang mặt nạ cũng không có biểu tình gì, nàng nâng tay mở cửa.

Tiếng động ồn ào càng ngày càng lớn, truyền đến phía hai người họ.

Hai người bước nhanh ra ngoài, đi chưa được mấy bước thì nghe được tiếng của Tô Trần Nhi đi ra.

Tô Trần Nhi nhìn thấy Hoa Dĩ Mạt cùng Bạch Uyên thì do dự, suy nghĩ một lát liền hiểu được là chuyện gì, nàng cũng không nói nhiều, chỉ nhíu mày: "Hình như có người xông vào Bách Hiểu Lâu.".

"Xông vào Bách Hiểu Lâu?". Bạch Uyên thấp giọng lập lại một lần, thanh âm vẫn có chút kinh ngạc.

Lời của nàng chưa dứt, một tiếng kêu đột nhiên từ phía sau Tô Trần Nhi truyền đến, cùng lúc đó vang lên hai tiếng động khi đầu gối quỳ xuống sàn gỗ.

"Cung chủ!".

Thì ra là Thải Nhi cũng nghe được tiếng đánh nhau, đang muốn đi xuống lầu xem xét nguyên nhân, không ngờ khi đi tới cầu thang thì lại thấy được thân ảnh quen thuộc đứng cạnh Hoa Dĩ Mạt cùng Tô Trần Nhi. Lúc này thân thể nàng khẽ run lên, theo bản năng liền mở miệng gọi cung chủ, sau đó quỳ rạp xuống đất.

Bạch Uyên nghe được thanh âm, chậm rãi quay đầu lại nhìn, khi thấy Thải Nhi, ánh mắt lập tức dao động: "Hồng Diệp, đã lâu không gặp.".

Thải Nhi nghe thấy tiếng của Bạch Uyên, đầu cúi thấp đến ngực, thanh âm cung kính lại áy náy: "Hồng Diệp...... Hồng Diệp bái kiến cung chủ.".

"Cái gì? Trong mắt ngươi còn có cung chủ như ta hay sao?". Đôi môi dưới chiếc mặt nạ bạch ngọc của Bạch Uyên hiện lên độ cong.

"Là Hồng Diệp có lỗi với Vinh Tuyết Cung, xin cung chủ trừng phạt. Thật sự là sai lầm đáng chết.". Hai tay Thải Nhi chống đỡ, dập đầu trên mặt đất, ngữ khí mang theo sự thống khổ.

Tầm mắt Bạch Uyên hơi áp bách dừng trên người Thải Nhi: "Ta nghĩ ngươi có Bách Hiểu Sinh che chở, liền không đem Vinh Tuyết Cung để vào mắt. Tội phản bội Vinh Tuyết Cung, cung quy như thế nào, ngươi còn nhớ rõ không?".

"Bẩm cung chủ, là tội chết.".

"Nguyên lai ngươi còn nhớ rõ.". Bạch Uyên dừng một chút, sau đó mới lãnh đạm nói: "Hồng Diệp, nếu thật sự ngươi cảm thấy có lỗi với Vinh Tuyết Cung thì hôm nay có một cơ hội, ngươi có nguyện bù đắp lại hay không?".

Thải Nhi nghe vậy ngẩng đầu lên, thần sắc có chút khó hiểu: "Không biết cung chủ muốn nói chuyện gì?".

"Cũng không phải việc gì việc khó.". Bạch Uyên nhìn Hoa Dĩ Mạt chỉ chỉ, "Bây giờ ngươi phải đưa Quỷ Y vào tầng thứ bảy, cần phải tránh đi những cơ quan ở đây. Ta muốn đoạt một thứ.".

"Chuyện này......". Thải Nhi có chút khó xử nhăn mi, "Đối với tầng thứ bảy của Bách Hiểu Lâu, Hồng Diệp cũng không rõ lắm. Ngày thường cùng Hiểu Sinh một chỗ, nhiều nhất là chỉ đến tầng thứ năm. Tầng thứ sáu và thứ bảy là nơi Bách Hiểu Lâu cấm, người ngoài không thể bước vào.".

Bạch Uyên trầm mặc một lát, đột nhiên nói: "Nếu như lần này ngươi có cách giúp Quỷ Y lấy được thứ kia thì từ đây về sau ta có thể coi như Hồng Diệp sứ giả của Vinh Tuyết đã chết. Ngươi có thể an tâm làm Thải Nhi của Bách Hiểu Sinh, Vinh Tuyết Cung và ta, cũng không tiếp tục truy cứu.".

Thải Nhi nghe vậy ngẩn ra, ánh mắt nhìn Bạch Uyên có chút phức tạp, thật lâu sau cũng không nói chuyện.

Nhưng mà một lát sau, ánh mắt Thải Nhi liền kiên định, nhẹ nhàng gật gật đầu: "Dạ, Hồng Diệp tuân lệnh cung chủ phân phó.".

Bạch Uyên quay đầu nhìn Hoa Dĩ Mạt bên cạnh: "Bây giờ Bách Hiểu Lâu đang loạn, ngươi đi trước, ta ở dưới chờ ngươi.".

"Được.". Hoa Dĩ Mạt vừa bước về phía trước, bỗng nhiên nhớ tới huyện gì, lại dừng chân, nhìn phía Bạch Uyên, trầm ngâm nói: "Bạch cung chủ, ở đây có rất nhiều cơ quan, làm phiền ngươi bảo vệ Trần Nhi.".

Bạch Uyên nghe vậy, tầm mắt dừng trên người Tô Trần Nhi, sau đó gật gật đầu: "Ta biết. Tô cô nương cứ yên tâm.".

"Tốt.". Dặn dò xong, ánh mắt Hoa Dĩ Mạt lại nhìn về phía Tô Trần Nhi một chút, sau đó mới vội đi theo Thải Nhi bước nhanh lên lầu.

Tô Trần Nhi nhíu mày nhìn Hoa Dĩ Mạt biến mất ở cửa thang lầu, đáy mắt có một tia lo âu mãnh liệt hiện lên, nhưng vẫn mím môi không hề nói chuyện.

"Tô cô nương lo lắng cho nàng?". Bạch Uyên thoáng nhìn thần sắc Tô Trần Nhi, sau đó mở miệng hỏi.

Tô Trần Nhi thu tầm mắt trở về, không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ trầm mặc không nói.

Bạch Uyên chưa kịp mở miệng thì phía cầu thang bỗng nhiên truyền đến một tiếng nổ. Ngay sau đó tràn ngập khói bay ra, một bóng người mặc y phục màu vàng xuất hiện sau tầng bụi mù. Từ phía sau lưng vang lên "Phanh" một tiếng, đánh vào tay vịn cầu thang. Tay vịn phát ra tiếng kêu "Răng rắc". Người mặc y phục màu vàng vội vàng nghiêng người tránh đi, ngã xuống lan can phía sau.

"Khụ khụ.". Người mặc y phục màu vàng ôm ngực phun ra một ngụm máu, giương mắt thoáng nhìn Tô Trần Nhi cách hắn không xa, lớn tiếng nói: "Tô cô nương, có người tấn công Phệ Huyết Lâu, mau trốn đi!".

Thần sắc Tô Trần Nhi đông cứng, lập tức nhận ra một trong tứ đại hộ vệ, Thiên Địa Huyền Hoàng – Hoàng Tứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro