Chương 12: Cùng ngắm hoàng hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Sân Thượng tập đoàn Thiên Minh*

5 giờ chiều, trên sân thượng cao chót vót tập đoàn Thiên Minh có thể thấy được ánh chiều dương rực rỡ của hoàng hôn. Không gắt gao như ánh nắng ban chiều mùa hạ, ánh nắng mùa thu luôn dịu nhẹ thẩm thấu, cứ như vậy thổi nhẹ gợn lên những ký ức nao lòng.
Cô gái tựa người vào lan can đem ánh hoàng hôn ngăn lại sau lưng, mặc kệ cho gió cùng ánh nắng yếu ớt xuyên qua làn tóc. Vũ Vi mang vẻ mặt trầm tư, sớm muộn gì cũng sẽ gặp thế nhưng cô không nghĩ sẽ gặp sớm như vậy. Cô còn chưa thực sự chuẩn bị, lại gặp trong tình huống này. Haiz...đúng là ông trời trêu ngươi.

Vũ Vi biết Thường Hoan cũng là một người suất sắc không kém cô, sớm muộn gì nếu tồn tại trong giới thì ắt chắc chắn chạm mặt. Nghĩ lại một màn vừa rồi không khỏi làm cho cô nhíu mày. Suốt buổi đàm phán ký kết chi tiết hợp đồng cùng thảo luận dự tính xây dựng tổ làm việc chung của hai tập đoàn, người kia ánh mắt quá mức nóng bức khiến cô không thể nào tự nhiên. Mà Vũ Vi tin là Đường Nhã cũng nhạy cảm nhận ra điều không thoải mái giữa hai người.
Công tư rõ ràng vốn dĩ Vũ Vi luôn luôn tách bạch, nhưng tình huống này làm cô đau đầu. Hợp tác hai tập đoàn sớm nhất kết thúc cũng rơi khoảng 2 tháng, hơn thế chung tổ đội làm việc thì hai người tiếp xúc có gần chứ không thiếu.

Nếu Thường Hoan không......thế nhưng những tin nhắn kia cùng ánh mắt hôm nay phần nào làm cho Vũ vi bất an về mối quan hệ hai người sau này. Khó mà nói trước điều gì, ngày hôm qua cô còn cấp cho mình buông bỏ, hôm nay lập tức đối mặt với người cũ thử hỏi làm sao cô không giật mình. Mặc dù cô đã mặc định rằng giữa hai người vốn chắc có điều gì chính thức khẳng định với nhau, chỉ là hơn một chút hai chữ mập mờ.
Haiz.. một cái thở dài. Vũ Vi quay người lại nhìn ngắm hoàng hôn. Màu đỏ tía phía chân trời xa, đám cò bay vắt ngang qua quả bóng khổng lồ, khoảnh khắc đẹp đẽ ấy cũng chẳng làm cô vơi bớt đi phiền muộn. Có trời mới biết Vũ Vi sợ phiền phức và dây dưa, sợ những lẫn quẩn tình cảm làm rối loạn cuộc sống đang quay lại quỹ đạo yên bình của cô. Vũ Vi hiểu trốn tránh chẳng phải cách hay.
Ở trong cuộc sống này cô cảm thấy mình là một kẻ độc hành cô liêu. Đôi khi dù không cố ý nhưng Vũ vi cô tự cảm thấy mình cô độc giữa muôn vạn người, mặc cho xung quanh có mẹ cùng gia đình Bác Hai.

Có lẽ sự xuất hiện không báo trước của Thường Hoan nhắc nhở cho cô biết cô lạc loài với phần lớn thế giới còn lại. Dù cho cẩn thận che dấu, dù cho cô không có cảm xúc với bất cứ ai nữa thế nhưng nó là sự thật. Ở đất nước Pháp hoa lệ, cô tiếp xúc với nhiều hạng người, cũng nhìn đến những người tự do yêu đương đồng giới, bạn học, đồng nghiệp, người xa lạ. Những người đó khiến cô cảm thấy thèm khát khiến cô khâm phục cũng khiến cô cảm thấy bản thân hèn nhát. Biết thế nào được khi mà con người đôi khi biết đấy, hiểu đấy nhưng không thể nào xoay chuyển nó. Là tự trong tâm buông bỏ cái dũng cảm thèm muốn hạnh phúc đích thực, là tự trong tâm sự sợ hãi tràn lan nên mỗi khi nhắc tới, động chạm tới nỗi đau đó thì con người chọn nhiều phương cách khác nhau để tránh né, tránh né nó bằng mọi giá. Như Vũ Vi cô chọn cách phong tỏa tim mình, phong tỏa cảm xúc tươi đẹp gọi là yêu đương rung động với bất cứ ai tiếp cận mình. Chỉ có thế Vũ Vi mới
cảm thấy được an toàn. Đúng vậy sự xuất hiện của người đó làm Vũ Vi sợ hãi.
Miên man trong đống suy nghĩ tự thoại của bản thân, Vũ Vi không nhận thấy có người tiếp cận phía sau, tới khi tiếng nói bay theo gió thức tỉnh cô.
' Hoàng hôn đẹp sao, ngắm tới ngẩn người như vậy!"
Đường Nhã sau khi tan họp bàn giao công việc cho các bộ phận thì cũng tới giờ tan tầm. Hôm nay ánh chiều rất đẹp, có lẽ từ trên sân thượng trống trải thưởng thức càng đẹp hơn. Với suy nghĩ như vậy cô liền không chần chờ lên tới trên này. Nào ngờ lại bắt gặp hình ảnh mỹ diệu trước mắt, thì ra có người còn có nhã hứng hơn cô. Nhìn thấy Vũ Vi ngẩn người không phát hiện có người tới gần bèn đi lại đứng bên cạnh. Hơi chút giật mình, nhưng Vũ Vi cũng không quay đầu lại, cô biết âm thanh ấy là của ai.

" Rất đẹp, đây là lần đầu tiên tôi ngắm hoàng hôn ở đây!"

Học theo Vũ Vi, Đường Nhã cũng đem trọng tâm dựa vào lan can, để hai tay chống lên thành thoải mái hít một hơi rồi sau đó mới đáp.
"Uhm, đúng là ngắm hoàng hôn ở đây không tệ."
Cô liếc mắt sang nhìn người kia, mẫn cảm nhận ra Vũ Vi cảm xúc không quá cao hứng vì vậy Đường Nhã đề nghị.
"lát nữa chúng ta cùng nhau đi ăn được chứ, tôi đã mời chị Tịnh Chi rồi."
Vũ Vi thật tự nhiên đối diện với ánh mắt của Đường Nhã rồi trả lời:
"Được, là Tổng giám mời phải không.."
Âm điệu của cô có phần nghịch ngợm một chút, mắt doanh doanh cười chờ mong.
"Tôi cầu còn không được, được mời mỹ nhân dùng cơm là vinh hạnh ...."
"Nói như vậy tôi là mỹ nhân còn cô là ..
" Tôi là lão bản của mỹ nhân cho nên sẽ là đại đại mỹ nhân.."

Không khí giữa hai người hòa hợp không ít, ngươi tới ta lui một vài chủ đề thông thường, thẳng tới khi mặt trời dần khuất dạng hai người mới đi xuống.

Cả hai không ai để cập tới những biến hoá cảm xúc trước đó. Vũ Vi không cần giải thích mà Đường Nhã cũng không có lý do dò hỏi. Hai người cũng chỉ là đồng nghiệp mới của nhau mà thôi.
————————

Đường Nhã lúc đó thực tâm muốn tán gẫu với Vũ vi, cô phát hiện khi đứng chung với cô ấy khiến bản thân cảm thấy thoải mái, là cảm giác sạch sẽ.
Đúng vậy là sạch sẽ, không hiểu sao cô muốn dùng từ này nhưng mà thôi kệ đó là cảm giác của cô.
Thực tình cô thì thích sự sạch sẽ ấy, cảm giác người này nội tâm không lẫn tạp chất, âm thanh thoải mái tiến thối có độ, rất có ý tứ. Hơn nữa là đồng sự cùng xinh đẹp với nhau, Đường Nhã cũng không ngại hào phóng kết giao. Còn các mối quan hệ khác của Vũ Vi cô cũng khômg để trong lòng, nếu làm đồng nghiệp thoải mái làm việc là tốt nhất, cô cũng không thích làm việc phải câu nệ khó xử lẫn nhau. Lần trước Cô Cô cũng coa giới thiệu với cô về Vũ Vi, đại khái Cô Cô thấy tốt thì Đường Nhã cũng không ý kiến nhiều.

Đường Nhã trước nay không phải dạng tò mò người, do vậy dù cảm nhận không khí không đúng giữa Rose và Vũ Vi nhưng cô không có trực tiếp hỏi.
Nếu trong công việc chuyện cá nhân của hai người làm ảnh hưởng chất lượng hợp tác thì cô sẽ ý kiến, còn chưa xảy ra điều gì thì cô không muốn xen vào.
Huống hồ nếu người kia muốn nói, dãi bày thì chắc hẳn sẽ chủ động. Tôn trọng tự do cá nhân là điều mà Đường Nhã luôn thực thi.
Tịnh Chi sớm đã chờ hai người ở nhà hàng. Quan hệ giữa cô và Đường Nhã rất tốt, thường xuyên ăn cơm tụ họp cùng nhau. Lần này nhà hàng là do cô tuyển, bởi vì biết ai kia nghiện mỹ thực cho nên tâm sớm chuẩn bị chọn địa điểm thoả đáng. Lúc cô nhìn thấy hai người cùng lúc tiến vào liền nở nụ cười chào đón, không quên đem ghế ngồi bên cạnh cho Vũ Vi ngồi.
'Chị thiên vị rồi đó..tại sao nơi đó không phải là em"

Đường Nhã rất không phục bộ dáng ngồi một mình ở ghế đối diện. Đường Nhã chỉ cần ở cạnh người thân quen thì sẽ ngay lập tức xả vai, cô cũng không sợ bị nhận xét ấu trĩ. Vũ Vi cũng không phải người ngoài, thêm một tầng quan hệ với Cô Cô thì đã khác với đồng nghiệp thông thường.

Vũ Vi nhìn thấy biểu hiện của Đường Nhã cảm thấy có chút bất ngờ, tác phong này...

Còn Tịnh chi thì sớm đã quen thuộc với hình ảnh Đường Nhã đôi lúc ấy trĩ. Đường Nhã là người mà
với những người cô ấy có hảo cảm thì sẽ rất hào phóng, hơn nữa nên thư giãn  thì thư giãn, với công việc và cuộc sống hàng ngày là bộ mặt rất khác nhau.

Tịnh Chi không hoang mang mỉm cười đáp :
" Chị cũng đã vì em chọn lựa món ngon em yêu thích, không nên tranh dành tình cảm trước mặt người ngoài, chú ý hình tượng "

Đường Nhã cười cười.
" Được nếu đồ ăn không hợp khẩu vị lúc đó tính sổ với chị. Ít nhiều em giúp chị hẹn mỹ nữ lại đây. Chị còn nói em. Rõ ràng hôm nay em mời..."

Tịnh Chi liên tục mỉm cười gật đầu là là, cô đắc tội không nổi Đường tổ tông.

Vũ Vi mỉm cười, trong lòng một chút e ngại ban đầu biến mất không còn. Được khen mỹ nữ tư vị cũng không tồi.

Ba người cởi mở vui vẻ trò chuyện, chủ yếu là Đường Nhã và Tịnh Chi nói chuyện, đề tài cũng quen thuộc với Vũ Vi cho nên ba người ngồi chung cũng không thấy khó xử gò bó. Chốc lát đồ ăn được phục vụ mang lên. Hải sản ở nhà hàng này nổi tiếng tươi ngon vì vậy không ăn món này thì cảm thấy thật có lỗi.
Tịnh Chi chỉ có một chuyện hơi bất ngờ rằng Đường Nhã hiếm khi trước mặt người ngoài thoải mái tận hứng vui vẻ như vậy, không ngại hình tượng nữ vương lão bản với cấp dưới mới tới cũng là một chuyện hiếm thấy. Hơi liếc mắt tới Vũ Vi, cô cảm thấy vị sư muội này quả thật có bản lĩnh, gặp người được yêu thích như vậy.

-----------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro