Chương 3: Ba năm sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng





*********3 năm sau************

Văn phòng tổng giám đốc, người đàn ông tây phương ngồi dựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau. Mắt xanh thẳm không kiêng dè nhìn thẳng vào cô gái trước mặt.

" Tracy! cô muốn về nước thật sao?"

Người được gọi là Tracy đó vẫn kiên định đứng thẳng gật đầu, ánh mắt không trốn tránh người kia. Nhận thấy đối phương kiên định như vậy, người đàn ông chỉ còn cách thở dài tiếc nuối. Trước khi cô gái đi ra khỏi văn phòng còn cố tình đưa cho cô một tấm danh thiếp, dặn dò khi về nước tới đó để làm việc.

-----------------------------.

Vũ Vi sau khi chia tay Thường Hoan cũng không về nhà ngay lập tức, cô đi tới trường để ghi danh lại vào danh sách sinh viên được đi du học ở Pháp. Thực tế là với thành tích của mình, Vũ Vi được giáo sư đề xuất cho đi du học nghiên cứu sinh theo danh ngạch của trường, tuy nhiên thời điểm đó cô đã từ chối.
Thật may hôm nay mới là ngày cuối cùng chốt danh sách. Trước đây cô là một người năng nổ học tập, hoạt động nhưng không phải một người ưa dịch chuyển. Đặc biệt là khi yêu Thường Hoan, Vũ Vi cảm thấy may mắn và nên quý trọng, lúc đó nhiều người khuyên cô nên đi nhưng cô nhất mực từ chối. Cô muốn bồi ở bên cạnh Thường Hoan. Giờ thì không cần nữa rồi.
Biết tin con gái muốn đi nước ngoài phát triển sự nghiệp, là một nhà giáo tất nhiên Vũ Vân Đình ủng hộ. Vũ Vi trước đó không nói chuyện này với mẹ, thấy thái độ của mẹ như vậy, Vũ Vi càng cảm thấy có lỗi, cô càng cảm thấy trên đời này chỉ có mẹ mới vô điều kiện thương mình tới như vậy. Và thế là một ngày nắng mùa hạ chói chang, Vũ Vi lên máy bay để chắp tiếp ước mơ trở thành thiết kế sư, cũng là để tìm một nơi xa lạ tự liếm láp vết thương của mình.

Đôi khi cô tự thấy mình không khác động vật là bao. Chẳng phải động vật khi bị thương liền trốn chạy, sau đó dùng lưỡi liếm đi vết thương của nó ư.
Vũ Vi từ nhỏ tới khi trưởng thành, có lẽ cũng quen với điều đó mất rồi. Cô dùng nụ cười như ánh mặt trời để che đi làn sương mù trong lòng mình, dùng sự vui vẻ để không để ai biết được bản thân mình tổn thương. Vũ Vi lúc gục ngã, nhiều nhất sẽ ôm mẹ khóc, sau đó vào ngày mai cô lại trở lại với vỏ bọc của chính mình. Có lẽ Vũ Vi giống mẹ.

Mẹ cô, Vũ Vân Đình - một người mẹ đơn thân tuyệt vời. Nàng có một tình yêu thời sinh viên, và chính tình yêu đó khiến bà mang thai Vũ Vi. Bạn trai cũ bà là một vị thiếu gia giàu có, người kia hứa sẽ cưới bà khi về xin phép bố mẹ. Đắng chát thay không có bất cứ lễ cưới nào diễn ra cả. Bố mẹ nàng biết tin, vì tuổi cao lại có bệnh huyết áp nên hai người phát bệnh mà qua đời. Anh trai khuyên nàng bỏ đứa bé đi, rốt cuộc Vân Đình vẫn quyết định giữ nó lại. Nàng nói rằng trăm sai ngàn sai cũng không có lỗi của đứa bé, tất cả nàng sẽ chịu đựng để nuôi nó nên người.

20 tuổi Vũ Vân Đình vừa đi học, vừa nuôi con. Anh trai nàng muốn đón nàng về nhà nhưng bà từ chối, dẫu gì anh trai cũng đã cưới vợ, rất không tiện.
Một mình nuôi con, sống trong căn nhà bố mẹ để lại, người mẹ đơn thân theo nghề giáo, mạnh mẽ vượt qua lời đàm tiếu để nuôi con. Bỏ qua những người đàn ông tốt bụng muốn chăm sóc hai mẹ con, chỉ vì sợ, sợ sẽ bị tổn thương, sợ rằng người đàn ông đó không đối tốt với con mình.

Bao nhiêu đó là khi Vũ Vi lớn lên, nghe đồng nghiệp của mẹ tới nhà than thở, nghe bác Hai kể lại những nổi khổ mà em gái mình trải qua. Vũ Vi vì vậy từ khi lớn lên đều không muốn mẹ phiền lòng, kỳ thật cô biết mẹ mình vẫn canh cánh tội lỗi việc khiến ông bà ngoại tức dận mà qua đời.
Dĩ nhiên Vũ Vi cũng chưa một lần hỏi tới cha của mình, với cô có mẹ là đủ rồi. Mỗi lần ngẫm lại năm tháng nhân sinh mình trải qua Vũ Vi đều cảm thấy ..oa ..oa mẹ mình thật tuyệt vời. Chỉ cần thấy mẹ vui vẻ, cô nguyện dấu đi những tủi hờn, những lời đàm tiếu khinh khi lúc cô đi học phải chịu đựng.

Mẹ cô mang nét đẹp dịu dàng, tận sau bên trong là sự cứng cỏi phi thường. Không thiếu lần mẹ cô bị chính phụ huynh học sinh gạ gẫm, thậm chí là đồng nghiệp. Cứ thế mẹ cô vẫn đứng vững, bằng sức mình nuôi cô lớn lên.

****************.

Vũ Vi ngồi trên máy bay không hề cảm thấy buồn ngủ, cô được lão sư miễn phí tấm vé khoang thương gia cho chuyến đi về nước lần này. Nghĩ tới sư phụ cô lại thấy buồn cười, duyên xảo hợp ngay khi lần đầu tiên Vũ Vi đặt chân tới nước Pháp.

Trong ba năm qua cô thay đổi không ít, có lẽ nhiều người ngạc nhiên. Ở nước Pháp mọi người quen với một cô gái Vũ Vi ít nói, không thường biểu lộ cảm xúc. Tất cả chỉ im lặng làm việc và trả lời bằng thành quả làm việc. Nụ cười tỏa nắng ngày nào càng hiếm thấy xuất hiện, đôi mắt trong trẻo thanh minh ngày một thanh tịnh không gợn sóng. Nếu có đi chăng nữa là lúc cô thiết kế ra được một sản phẩm ưng ý.
____-_____-_____-______-__

Đang nhìn vào khoảng không miên man suy nghĩ, bỗng vai cô bị ai đó tựa lên. Vũ Vi quay mặt sang liền nhìn thấy một cái đầu đang gục lên vai mình lên để ngủ. Vũ Vi hơi nhíu mày, dùng tay đẩy cái đầu kia lên rồi tiếp tục hướng tầm nhìn ra cửa sổ. Chưa được 1 phút cô lại cảm nhận được cái đầu kia lần nữa trở về trên vai mình.
Lần này Vũ Vi đem gối để lên ở giữa khoảng cách vai của cả hai, ngăn cho lần nữa người kia dựa vào. Vũ Vi luôn không hề thích đụng chạm, đó cũng là lý do dù trước kia xác định yêu đương với người kia nhưng hai người không hề ngủ chung, thân thân một chút cũng miễn cưỡng thơm má mà thôi.
Nhận thấy mọi chuyện ổn, Vũ vi tựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, còn hơn 1 tiếng nữa máy bay hạ cánh.

*************-

Đường Nhã cực kỳ mệt mỏi sau chuyến công tác nước Pháp lần này. Giám đốc Thiết kế gặp chuyện đành xin nghỉ công tác, thân là Tổng giám đốc cô cần đích thân đi xử lý. Sản phẩm đã tung ra và đang triển lãm tại hội chợ trưng bài sản phẩm trang sức toàn cầu. Đường Nhã đành thân chinh gấp gáp đi tới để làm thay công tác của thiết kế sư, đem tinh hoa sản phẩm giới thiệu đối tác, còn nhân tiện gặp các công ty ký kết hoạt động quảng bá. Một tuần Đường Nhã chỉ có thể ngủ 4 tiếng một ngày, họp hành căng thẳng, chưa kể trước đó cô mới trở về từ chuyến công tác ở Đức.
Hôm nay cuối cũng cũng kết thúc chuyến đi này, quá mệt mỏi. Vì Vậy ngay từ khi máy bay cất cánh, Đường Nhã đã ngủ không biết trời đất gì. Tất nhiên là khi cô quyết định ngủ cũng nhìn kĩ người ngồi bên cạnh là nam hay nữ. Thấy được người ngồi cạnh hiển nhiên là một mỹ nữ nên cô cũng không băn khoăn, dứt khoát nằm ngủ. Chờ tới khi thông báo máy bay hạ cánh vang lên, Đường Nhã mới tỉnh. Mở mắt ra, xoa cần cổ đau nhức, cô thấy chiếc gối đầu đặt ngay giữa vai mình với vai người kia liền đưa tay lấy xuống, mạc nhiên cảm thấy khó chịu. Tới khi xuống máy bay Đường Nhã cũng không nhìn lại vị kia.
Xuống sân bay thời điểm đã là 2 giờ trưa. Thiên Đô mùa thu không khí thập phần dễ chịu, vì vậy dù là hai giờ điểm không khí cũng không quá gay gắt. Trợ lý chờ sẵn ở sân bay để đón tổ tổng lão bản. Đường Nhã khá hài lòng với tác phong nhanh nhẹn của tiểu trợ lý nên lúc lên xe sắc mặt vẫn không quá xấu. Đúng vậy, Đường Nhã mặt lạnh diện than là chiêu bài cô hay dùng.
Nói về Đường lão bản này thì nhân viên luôn nhận xét Đẹp mà Độc. Phúc hắc lão bản ưa chỉnh người, tuy nhiên vì vị giám đốc này cực kỳ có năng lực, thưởng phạt rõ ràng lại là đại mỹ nhân nên nhìn chung dân tình đều lựa chọn bỏ qua giờ phút bị chỉnh mà cam lòng làm việc.

Đường Nhã vừa bước lên xe của trợ lý thì ngay sau đó hình ảnh Vũ Vi xuất hiện. Đồ của Vũ Vi khá nhiều vì mấy năm không về nước, cô mua khá nhiều đồ cho mẹ, cùng gia đình bác hai. Tốn khoảng 4 va ly cô mới chứa hết đồ đạc của mình. Nhân viên sân bay vốn nhiệt tình nay gặp mỹ nữ nhờ vả,liền như chọc tiết gà hớn hở bê dùm luôn tới nơi dừng xe ngoài sảnh.
Dù vậy Vũ Vi cũng không nở nụ cười nào, nhẹ nhàng cúi xuống nói cảm ơn, thanh âm phá lệ du dương ấm áp, khác xa với vẻ ngoài có hơi lãnh đạm của mình.
Đường Nhã lên xen nhìn thấy màn này, nhìn thấy đống Vali lỉnh kỉnh kia liền không hiểu sao mạc danh muốn hỏi xem người kia có đi nhờ không. Có lẽ vì cô muốn đền đáp việc ban nãy mượn vai người kia ngủ nhờ. Bản tính phúc hắc nhưng mà cô là người rõ ràng nha..người không phạm ta ta không phạm ngươi...

Vũ Vi nhấn dãy số cho ai đó, sau 5 phút liền có một xe ô tô con dừng ngay trước mặt. Đường Nhã nhận ra người đàn ông bước từ trên xe xuống, đó là Vũ Đức, nằm trong top ba người đàn ông khởi nghiệp độc thân thành công nhất Thành Đô. Đường Nhã thấy vậy liền bỏ ngay ý định muốn giúp đỡ, phân phó trợ lý lái xe rời đi.

*****-***

Vũ Vi nhìn thấy Vũ Đức liền không tỏ vẻ lạnh nhạt như thường ngày, ít nhiều mặt hòa hoãn hơn:

"Anh họ! làm phiền anh rồi"

"Không được khách sáo, mọi người đang đợi em ở nhà."

Vũ Đức mỉm cười, mở cốp xe đem đồ đạc của em gái bỏ vào. Xong xuôi hai người lên xe. Vũ Đức cùng Vũ Vi lớn hơn hai tuổi, là con trai đầu của bác hai. Vì tuổi tác không chênh lệch hai anh em cũng rất thân cận,. Còn nhớ lúc nhỏ khi Vũ Vi bị bắt nạt phần lớn là người anh này đứng ra bảo vệ cô . Tới bây giờ hai người quan hệ cũng rất tốt.
Trên xe phần lớn là Vũ Đức hỏi, Vũ Vi trả lời hoặc làm một người lắng nghe tốt. Chặng đường từ sân bay về nhà không mất nhiều lắm thời gian, khoảng 15 phút ô tô thì tới.

Hôm nay biết Vũ Vi trở về nên gia đình Bác Hai cũng tới nhà cô, vì là chủ nhật nên mẹ cô cũng không có tiết dạy học. Như vậy mọi người liền tụ tập một chỗ đón Vũ Vi trở về.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro